Dương Tôn Bảo cứ theo đường lớn chạy miết. Lúc xế chiều, gã mỏi mệt vôcùng, bèn ngồi nghỉ chân ven đường, bỗng thấy rất đông người xuất hiện.Họ đều là những kẻ trong giới võ lâm, thoáng nhìn là Dương Tôn Bảo biếtngay. Đi đầu là một toán đệ tử của Cái Bang, có ba lão già người ốmchoắt. Tốp thứ hai là một nhóm môn đồ phái Tung Sơn, còn nhóm thứ ba làmấy tay đệ tử phái Côn Luân. Tất cả đều vội vã, vừa đi vừa nói chuyện ầm ĩ. Dương Tôn Bảo không hiểu tại sao bữa nay họ lại tập trung đông nhưvậy. Gã đứng dậy, nổi tính hiếu kỳ đi theo bọn chúng. Lão già ốm đi đầuthấy gã liền bảo:
- Ê, này bé con, mi không phải trong giới võ lâm, sao đi theo bọn ta làm gì?
"Thôi nào..." Một lão khác nói. "Tống sư ca gây sự với nó làm gì. Hôm nayXích lão gia đãi tiệc khắp nơi, cho nó đến kiếm vài bữa ăn thì có hại gì đâu!" - Ta đoán lần này thật là náo nhiệt vô cùng. Đã lâu lắm mới cómột dịp như vậy!
"Chẳng phải ngẫu nhiên đâu..." Một người kháclên tiếng. "Nghe đâu có chuyện gì quan trọng lắm thì phải." - Chúng mình là hạng bét chứ còn biết bao nhiêu cao thủ, chưởng môn các phái kháccũng đến dự đấy.
Dương Tôn Bảo nghe loáng thoáng thấy họ nói"Xích lão gia", gã trong lòng thắc mắc không biết có phải bọn họ nói tới Xích Như Lân hay không? Hồi nhỏ gã có biết lão Xích Như Lân là mộtngười bạn rất thân của phụ thân gã. Hai người đã kết tình huynh đệ. Xích Như Lân hơn phụ thân Dương Tôn Bảo một tuổi, nên là sư huynh. Lão cóđến Dương gia trang một vài lần. Nếu đúng là Xích bá bá thì thật may cho Dương Tôn Bảo. Gã cũng đang định tìm lão để hỏi về nhiều vấn đề gã cònđang vướng mắc. Xích Như Lân là một người có lai lịch hết sức kỳ lạ. Lão được mệnh danh là Mạnh Thường Quân của giới giang hồ. Lão giao du rấtrộng rãi với cả hai phe chính và tà, luôn luôn sẵn sàng ra tay giúp đỡbất kỳ ai. Lão chẳng bao giờ gây thù chuốc oán, mà lại là người các phethường nhờ để làm trung gian, đứng ra hòa giải giữa họ với nhau nhữngmối bất đồng. Phụ thân Xích Như Lân vốn làm quan to trong triều, nênmuốn Xích Như Lân sau này sẽ nối nghiệp gia đình. Song lão chẳng màngtới danh lợi, chỉ vui thú kết giao với giang hồ, trồng cây, thả cá vàuống rượu. Lão yêu thích mai, nên trong trang của lão trồng rất nhiềumai, vì thế nên mới có tên là Mai Hoa sơn trang. Lão chưa bao giờ giaođấu với bất kỳ ai, nên không ai biết võ công của lão như thế nào, songgiới giang hồ đồn rằng lão được xếp hàng đại cao thủ căn cứ vào giọngnói của lão, lúc nào trung khí cũng đầy rẫy chứng tỏ một nội lực vô cùng thâm hậu. Thời gian vừa qua, lão thường vắng mặt tại sơn trang, đi ngao du sơn thủy. Lão có uy tín rất lớn trên giang hồ.
Đến tối, đámđông tới một thị trấn sầm uất vô cùng. Trong lúc đang ngồi ăn, có bốn gã đi vào, trong đó có một người làm Dương Tôn Bảo giật mình. Gã đó chínhlà thư sinh mặt trắng của Huyết Hồn Bang. Vì rất đông người nên gã không trông thấy Dương Tôn Bảo, chỉ thấy bên Dương Tôn Bảo còn chỗ trống nêngã mặt trắng ngồi vào đấy. Dương Tôn Bảo kéo ghế ngồi xoay lưng lại đểgã khỏi trông thấy. Gã không hiểu tên mặt trắng tới đây vì đuổi theo gãhay cũng đến Mai Hoa sơn trang. Gã lắng nghe tên mặt trắng nói:
- Các người có nghĩ rằng Đại Giáo chủ hôm nay có tới không?
- Làm sao biết được vì có bao giờ chúng ta biết mặt Giáo chủ đâu. Giáo chủ xuất hiện biến hóa vô cùng, chỉ có phu nhân thì ...
- Suỵt ...
Gã mặt trắng giơ tay lên rồi nhìn ngó xung quanh.
- Ngươi, ngươi ăn nói phải cẩn thận đấy.
"Tiểu đệ, tiểu đệ ..." Gã kia sợ hãi nói:
"Xin lỗi ..." Dương Tôn Bảo nghĩ thầm:
"Không hiểu Xích Như Lân mời quần hùng tới đây có việc gì quan trọng mà thấycó cả các cao thủ tà phái cũng xuất hiện rất nhiều." Gã tự nhủ phải làmsao báo cho Xích Như Lân biết trước sự việc này khi đặt chân tới Mai Hoa sơn trang. Dương Tôn Bảo lại nghĩ thầm:
"Mình xuất đầu lộ diệnnhư thế này rất nguy hiểm, vì rất nhiều kẻ trong Huyết Hồn Bang đã biếtmặt mình." Nghĩ như vậy, gã đứng dậy trả tiền, đi vào trong phố tìm muamột bộ quần áo thư sinh.
Mua xong, gã vào trong rừng thay quầnáo. Gã lấy ra một hộp phấn, xoa lên mặt. Một lúc sau gã đã biến thànhmột gã học trò ra dáng phong lưu công tử, tay cầm một cái quạt, lúc nàocũng phe phẩy. Dương Tôn Bảo trở lại thị trấn. Gã thử vào quán trọ hồinãy xem lũ đệ tử Cái Bang vừa rồi có nhận ra gã không. Quả nhiên, khôngmột ai tỏ vẻ gì là khác lạ cả.
Dương Tôn Bảo mừng thầm. Gã đã có một chút kinh nghiệm giang hồ chứ không đến nỗi ngớ ngẩn như trước.
Ăn xong, cả bọn lại kéo nhau đi. Lúc bước ra, Dương Tôn Bảo nghe thấy một giọng nói như muỗi ở bên tai:
- Tiểu tử hãy cẩn thận đấy nhé!.
Gã giật mình. Một cao thủ nào đó đã dùng Truyền Âm Nhập Mật nói với gã.
Dương Tôn Bảo nhìn quanh, không một ai đứng gần hắn cả, hơn nữa trong sốnhững gương mặt ở đây, gã cũng không quen một người nào. Duy nhất chỉ có một gã mặt mày non choẹt nhưng trông dáng vẻ giống con gái. Dương TônBảo thầm kêu khổ, hóa ra vẫn có kẻ nhận ra gã. Nhưng cũng may, cao nhânbí mật ấy dường như có thái độ thân thiện.
Đi được một lúc nữa,càng lúc càng có nhiều cao thủ từ nơi khác kéo đến, quang cảnh thật lànáo nhiệt. Một số môn đồ của các phái chánh tông thì đi riêng thành mộtnhóm, như Võ Đang, Thanh Thành, Hoa Sơn ... Chúng khinh khỉnh nhìn mọingười bằng cặp mắt ngạo mạn.
Nhưng đặc biệt là không thấy chưởng môn của các môn phái ấy.
Chừng hơn nửa ngày, đoàn người đã tới Mai Hoa sơn trang. Từ đằng xa đã thấylố nhố rất đông cao thủ. Đó là một bãi đất rất rộng hình bán nguyệt,xung quanh được kê rất nhiều bàn ghế. Phía giữa là một hàng ghế dài,chắc là dành riêng cho các chưởng môn. Ngay bên ngoài là một gã trángđinh, lưng thắt lụa điều, làm nhiệm vụ đón khách. Hẳn là chủ nhân đã cócăn dặn trước nên Dương Tôn Bảo để ý thấy hắn cho những nhân vật có chức sắc đi về phía bên trái, còn đại đa số thì sang bên phải.
Dương Tôn Bảo lững thững đi vào. Tên đại hán ra tay ngăn gã lại, nói giọng lễ phép:
- Công tử thứ lỗi, xin hỏi công tử có thiệp mời không?
Dương Tôn Bảo cười lớn:
- Lại rắc rối đến thế cơ à? Tại hạ nghe nói Xích lão gia là người hàohiệp nổi danh khắp giang hồ, ai ai cũng biết tiếng, sang hèn gì cũngđược đón tiếp nồng nhiệt. Hóa ra, lời đồn là láo toét cả.
"Côngtử không nên nói thế..." Gã đại hán vẫn mềm mỏng. "Nơi đây là chỗ quầntụ các anh hùng, công tử miệt thị chủ nhân quá đáng như vậy, tại hạ erằng sẽ bất lợi cho công tử đấy!" - Hôm nay là ngày Xích lão gia đãitiệc mà ngươi lại định hăm dọa ta sao?
- Tại hạ không có ý địnhhăm dọa công tử, song Xích lão gia đã dặn trước dò biết môn hộ của từngngười, hầu dễ đón tiếp cho khỏi thất lễ. Ai đã đến đều được ăn, nhưngnhững người có giấy mời thì mới được sang bên trái ...
- Nhàngươi nói ta nghe không được, đã gọi là anh hùng trong thiên hạ sao lạicòn phân biệt. Ta đường đường là con một vị quan trong triều ...
Bỗng có một tiếng nói thật vang, chứng tỏ nội lực người phát ra thật là sung mãn:
- Trương Cửu, ngươi không được vô lễ thế, ta đã dặn ngươi bao nhiêu lần rồi!
Một người bước ra. Đó là một lão già độ ngoài sáu mươi, da đỏ như đồngthau, dáng người quắc thước, hai mắt lấp lánh có thần. Đó là Xích NhưLân. Lão đến trước mặt Dương Tôn Bảo vòng tay cung kính nói:
-Thuộc hạ thất lễ với công tử, xin công tử lượng thứ cho, vì hắn khôngbiết lễ nghi, hãy còn quê mùa. Dám hỏi đại danh công tử là gì, để lãophu được biết để bồi tiếp.
Dương Tôn Bảo vô cùng khâm phục lão.Gã định gọi "Xích bá bá", nhưng lại kịp dằn mình lại. Nơi đây quần hùngrất đông chưa biết thế nào, lỡ lộ ra tông tích thì khốn. Đợi lát nữa, có dịp gã sẽ vào diện kiến.
Mặc dù Dương Tôn Bảo chỉ là một ngườirất trẻ tuổi, song thái độ của Xích Như Lân vẫn hết sức lễ độ, nên Dương Tôn Bảo cũng tỏ ra cung kính. Gã đáp:
- Tiểu sinh tên là Vương Bột. Phụ thân tên là Vương Nghi, làm ở Đô Sát viện trong triều.
Dương Tô Bảo nói bừa, hy vọng là Đô Sát viện thì thiếu gì người, làm sao mà Xích Như Lân biết được là gã đang nói dối.
Nhưng trái với sự tiên liệu của gã, Xích Như Lân cau mày lại nói:
- Vương Sinh hay là Vương Nghi. Nếu là Vương Sinh thì lão phu có quenbiết, còn Vương Nghi thì lạ quá. Đô Sát viện thì lão phu quen biếtnhiều.
Dương Tôn Bảo giật mình, không ngờ Xích Như Lân quen biếtrộng như thế. Nhưng cũng may, từ thuở nhỏ hắn đã được học hành, về vănchương chữ nghĩa cũng biết nhiều nên nhanh trí. Dương Tôn Bảo làm bộthản nhiên nói:
- Đại gia không biết cũng phải thôi, vì phụ thân của tiểu sinh mới được bổ nhiệm làm chỗ ấy ...
"À, ra thế..." Xích Như Lân có vẻ nghi ngờ. "Chẳng hay tại sao công tử biết hôm nay lão phu đãi tiệc mà lại quá bộ tới chơi?" Lão hỏi rất nhẹnhàng, song Dương Tôn Bảo thấy mỗi câu, mỗi chữ đều rất là hiểm hóc, chỉ cần sơ sẩy là lộ tung tích ngay. Gã đáp:
- À, cũng là tình cờthôi. Tiểu sinh lúc này đang rảnh rổi, lúc ngồi uống rượu nghe mấy vịbàn tán, nên mới hiếu kỳ đến đây. Cũng chưa bao giờ được dự những cuộcvui náo nhiệt thế này, nên ...
Dương Tôn Bảo ăn nói trôi chảy khiến Xích Như Lân hết nghi ngờ. Lão mỉm cười:
- Vậy công tử hãy đi lối này, tuy công tử không ở trong giới võ lâm, song tham dự cũng không hại gì. Lát nữa rảnh việc, lão phu xin bồi tiếp.
Lão nói câu này rất êm tai, nhưng quần hùng xung quanh hiểu ngay ý lão. Ýlão là muốn răn đe Dương Tôn Bảo, nếu y nói dối thì trước sau gì cũng lộ mặt. Dương Tôn Bảo ung dung đi về phía hàng ghế dành cho chưởng môn các phái rồi ngồi xuống. Gã quan sát thấy trên các bàn tiệc rượu đã sẵnsàng. Phía góc hướng nam là dành cho các đệ tử hạng thấp, họ đã bắt đầukéo đến rất đông.
Dương Tôn Bảo còn đang ngắm nghía, thì bỗng lại nghe thấy tiếng quát to ngoài cửa:
- Cái thằng này láo quá, Xích Như Lân mang danh là anh hùng mà không biết dạy đệ tử để cho nó hỗn hào như thế này. Để ta dạy cho gã một bài học.
Dương Tôn Bảo nhìn ra thấy một lão già chột một mắt, ăn mặc rách rưới đangtrợn to con mắt còn lại, trông thật dữ tợn. Lão vung tay lên, chỉ nghemột tiếng "bùng", gã đại hán đã bị đánh văng xa đến mấy trượng. Lão chột mắt quát to:
- Xích Như Lân đâu ra đây ta hỏi, không có giấy mời, nhưng lại muốn ngồi chỗ các chưởng môn có được không?
Từ phía sau, Xích Như Lân bước ra. Lão vẫn hết sức tươi cười chẳng tỏ vẻgì nóng giận, thật đúng như giang hồ đồn đại, tất cả cao thủ hai pháiđều nể và quý trọng lão. Xích Như Lân nói lớn:
"Lão phu thất lễ,lão phu thất lễ!" Lão nhắc lại hai lần. "Lão phu có mắt cũng như đui mùkhông kịp ra nghênh tiếp. Kính mong Độc Nhãn Long Trịnh Hải Bình thứlỗi." Quần hùng lại một phen kinh hãi. Độc Nhãn Long Trịnh Hải Bình đãkhét tiếng giang hồ từ lâu. Lão là một đại ma đầu hành tung rất kỳ lạ,không kết giao với ai, cũng không thù oán gì nhiều với các môn phái. Tuy nhiên, khi ra tay thì vô cùng tàn độc, và thường kể rõ tội trạng kẻ bịlão sát hại và để lại danh tánh đàng hoàng.
Lão thấy Xích Như Lân nói một cách khiêm nhường như thế thì nguôi giận, bật lên cười khoái trí. Lão nói:
- Xích lão gia đãi tiệc, mà không cho lão phu hay đến một tiếng, thì quả thật lão phu giận lắm đấy.
- Xin Độc Nhãn Long bớt giận, không phải là tại hạ quên đâu mà vì khôngbiết các hạ ở chốn nào, hành tung lại bất định nên thất lễ.
"Không sao! Không sao! Lão phu giỡn chơi đó thôi. Nhưng cái thằng này..." Lãochỉ vào gã đại hán hồi nãy. "Hỗn quá, lão phu thay mặt các hạ dạy dỗ nómột chút, để lần sau nó trông thấy người già thì lễ phép hơn." Xích NhưLân cười xòa rồi đưa tay ra bắt tay Trịnh Hải Bình. Trông cái bắt taythân thiện, song lão đã ngầm vận nội lực vào đấy. Trịnh Hải Bình bỗngcảm thấy một luồng nội lực kinh hồn truyền qua. Lão cũng hết sức vậncông lực vào tay. Trịnh Hải Bình giật mình kinh sợ nghĩ bụng:
"Không ngờ nội lực lão này lại ghê gớm đến thế." Lão thấy bàn tay đau buốt lạthường, cũng may Xích Như Lân đã buông tay ra, lão cười ha hả:
- Nghe danh Trịnh lão gia đã lâu, nay mới được diện kiến. Quả là danh bất hư truyền.
Xích Như Lân đưa Trịnh Hải Bình vào chỗ ngồi. Rồi lão chờ cho quần hùng im lặng mới đứng lên nói lớn:
- Trước hết, đa tạ tấm thịnh tình của quý vị anh hùng hảo hán đã có lòngthương Xích mỗ mà đến đây chung vui. Xích Như Lân này không biết đến bao giờ báo đáp được.
Phía dưới quần hùng vỗ tay rần rần tán thưởng. Lời lẽ rõ ra một bậc chính nhân quân tử, khiêm cung hết mực. Ngừng mộtlát, Xích Như Lân nói tiếp:
- Lẽ ra, Xích mỗ phải đến từng bàn nâng cốc chúc sức khỏe quý vị, song ...
Lão ngừng lại nhìn quanh khắp lượt.
- Các vị quá yêu nên có mặt đông đủ, Xích mỗ không thể nào đến từng người được.
Vậy xin nâng cốc rượu này kính mong quý vị tha thứ.
Lão ngửa cổ nốc một hơi cạn sạch.
Quần hùng lại vỗ tay, rồi tất cả mọi người đều lấy ly uống cạn. Lão lại tự rót ra một cốc rượu đầy, đưa lên rồi nói tiếp:
- Xin các vị hãy cùng Xích mỗ cạn thêm ly nữa để tưởng nhớ tới tất cả những ai đã không may chết thảm trong thời gian vừa qua.
Lão lặng người đi vì xúc động nhìn mọi người. Quần hùng không ai có thể ngờ được Xích Như Lân lại là một con người đa sầu đa cảm đến thế. Mọi người lại nâng ly uống cạn.
Đợi cho lời nói của mình đã có tác dụng, Xích Như Lân cao giọng nói:
- Hôm nay, Xích mỗ mời các vị tới đây, trước hết là để tỏ lòng mong nhớbấy lâu, thật ít khi chúng ta lại có dịp tụ họp đông đủ như thế này. Đólà điều thứ nhất. Điều thứ hai là thể theo lời đề nghị của một vị caotăng đáng kính trong môn phái Thiếu Lâm, Không Minh đại sư, chúng ta tới đây để bàn tính về một sự việc rất can hệ tới võ lâm ...
Quần hùng có tiếng xì xào bên dưới. Xích Như Lân liếc mắt, lão hiểu ý rồi nói tiếp:
- Xích mỗ tuy không phải là người trong giới giang hồ, nhưng kết giao rất nhiều nên có một mối thâm tình hết sức đặc biệt với võ lâm các phái. Do đó, Xích mỗ tự coi những việc có liên quan tới võ lâm cũng là nhữngviệc có liên quan tới bản thân. Vì thế ...
Bỗng một vị đại hán đứng lên nói:
- Xin Xích lão gia cứ nói huỵch toẹt ngay đi, khỏi nói vòng vo làm chi cho mất thời giờ vô ích.
Xích Như Lân lườm gã song vẫn không phật ý, lão nói giọng nhẹ nhàng:
- Xin lãnh ý quý vị. Sở dĩ Xích mỗ phải nói dài dòng như vậy là vì hômnay Xích mỗ được Không Minh đại sư giao cho chủ trương một việc quantrọng. Hẳn các vị cũng thấy rằng bắt đầu từ hơn một năm trước, Dương Tôn Long là một vị anh hùng đáng kính đã bị thảm sát một cách thê thảm, con trai bị mất tích. Sau đó lại xảy ra vụ giết hại Hà Hồng Lâm, là Chưởngmôn một môn phái lớn. Sau đó liên tiếp rất nhiều cao thủ võ lâm khác đều bị giết một cách kỳ dị. Tất cả xác chết đều bị nám đen, chứng tỏ họ bịmột chưởng lực hết sức lạ kỳ.
Điều lạ lùng là công tử Dương TônBảo đã bị mất tích thì giờ đây lại thấy xuất hiện. Tất cả các vụ thảmsát đó đều có dấu tích của Dương Tôn Bảo, một tờ giấy ghim vào ngực nạnnhân có đóng triệu riêng của gia đình. Việc này thật khó tin, nhưngkhông còn cách giải thích nào khác. Dương Tôn Bảo không lẽ ít tuổi nhưvậy võ công lại cao tới mức đó sao? Với võ công như vậy tại sao lại đểthân phụ gã bị giết? Không lẽ chính gã đã sát hại song thân của mình đểtranh cướp Liên Hoa bí lục, vì như ta đã biết, thân phụ gã không muốncho con mình đi theo nghiệp võ. Rõ ràng đó là những vấn đề rất lạ lùng.Ngoài ra, Chưởng môn của phái Võ Đang, đại hiệp Vương Gia Thạch đã bịmất tích một cách khó hiểu. Vụ này ... vụ này thật là ...
Lão bỗng ngừng lại rồi nói tiếp:
- Theo ý của Không Minh đại sư, chúng ta gặp nhau ở đây để bàn về phươngsách đối phó. Bởi vì kẻ giấu mặt đó hẳn là đang có một âm mưu muốn tànhại các cao thủ để đứng đầu võ lâm. Bất kỳ ai thấy được điều gì khác lạthì hãy nên cho quần hùng biết để chủ trì mọi việc. Vì thế, lão phu látnữa xin mời chưởng môn các phái họp lại ...
"Xích Như Lân coi thường anh hùng lắm!" Một đại hán mặt đỏ nói:
"Không lẽ chỉ có chưởng môn các phái mới được họp hay sao, một số môn phái mới hiện nay khuyết chức chưởng môn thì Xích lão gia tính sao?" "Việc đóđâu có khó gì." Xích Như Lân mỉm cười. "Sở dĩ phải làm như vậy vì chưởng môn của các quý phái cũng như là người đại diện cao nhất của môn pháiđó rồi. Nếu bàn chuyện ở chỗ đông người, lão phu e rằng lỡ có người củakẻ sát nhân trà trộn vào đây là hỏng hết. Còn vấn đề thứ hai, nếu mônphái nào khuyết chức chưởng môn thì xin cử vị đại sư huynh ra thay thế." Xích Như Lân giải đáp trôi chảy nhẹ nhàng, lại có lý khiến gã mặt đỏ,cứng họng không nói vào đâu được.
"Như thế cũng không được..."Một cao thủ phái Không Động đứng lên nói. "Xích lão gia nói như vậy thìmôn đồ như chúng tôi đều là kẻ gian cả hay sao? Việc gì phải lén lút,không lẽ tất cả các môn phái lại phải sợ một kẻ giết người giấu mặt?""Cái này ... cái này ..." Xích Như Lân trầm giọng nói:
"Khôngphải là ý kiến của lão phu, mà là ý kiến của Không Minh đại sư. Xin đạisư nói rõ cho." Lão quay sang phía vị cao tăng chùa Thiếu Lâm đưa tay ra hiệu mời đại sư. Không Minh đại sư từ từ đứng dậy, miệng niệm phật hiệu rồi thong thả nói:
- Đúng, đấy là ý kiến riêng của bần tăng, nếu các vị thấy không đồng ý thì cứ tự tiện giải quyết cách nào tùy ý.
"Thôi thế cũng được..." Một tên đệ tử phái Võ Đang nói. "Nhưng trước hết phải bầu một vị thay mặt quần hùng đứng ra chủ trương cho." Mọi người nhìnxem ai, thì ra là Thiết Đại Hùng, cao thủ đứng hàng thứ hai của phái VõĐang sau Vương Gia Thạch.
- Theo ý kiến của bần tăng thì nên để Xích đại hiệp lo việc này, mọi người thấy thế nào?
Dương Tôn Bảo ngồi dưới từ nãy đến giờ thấy lòng bị chấn động. Gã ở Đào HoaSơn có một năm trời mà giang hồ đã xảy ra bao nhiêu là biến động. Màcũng không hiểu tại sao kẻ nào đó lại mạo danh gã giết người hàng loạtnhư thế nhằm mục đích gì? Rồi đến việc cử một vị tạm thời thay mặt quầnhùng đứng ra đối phó. Gã nghĩ rằng sẽ xảy ra một trận đấu kinh hồn.Song, trái với dự đoán của gã, sau khi Không Minh đại sư đề cử Xích NhưLân thì mọi người đều vỗ tay đồng ý:
Xích Như Lân gật đầu nói:
- Xin đạ tạ mọi người đã có lòng tín nhiệm. Đây là một nhiệm vụ vô cùngkhó khăn đòi hỏi chúng ta phải hợp sức tìm cho ra, nhưng trước hết, quývị phải đưa cho lão phu một lệnh bài để sai khiến quần hùng thì mới giải quyết được. Bởi vì càng đông người thì càng hay hỗn loạn, không cónghiêm lệnh thì không tài nào điều khiển nổi công việc.
"Xích đại hiệp nói đúng đấy!" Không Minh đại sư nói. "Nào xin mời các vị chưởngmôn lại đây." Thiết Đại Hùng là gã đại hán ngồi cạnh Dương Tôn Bảo, cóvõ công khá cao, đứng vị trí hàng thứ hai trong phái Võ Đang. Gã làngười thẳng tính và nhân hậu nên được các sư đệ rất yêu quý. Gã nhỏm đít định đứng dậy thì bỗng có tiếng nói của một môn hạ của phái Võ Đang:
[hồi , trang mất vài hàng do chữ quá mờ] ... Văn Thành Hiệp rồi hỏi:
- Hiền đệ, hiền đệ nói vậy là ý làm sao, ta chưa hiểu lắm.
- Ý tiểu đệ muốn nói ngày xưa sư phụ đề bạt các đệ tử, một phần căn cứvào ngày nhập môn, phần khác căn cứ vào võ công. Hiện nay Đại sư huynhvắng mặt, chưa biết ra sao mà Nhị sư huynh lại tự ý như vậy tiểu đệ erằng không được.
- À, ra ngươi coi ta không ra gì phải không? Có phải ngươi muốn tỷ thí võ công tại đây, trước mặt quần hùng.
"Đúng vậy đấy!" Văn Thành Hiệp ngang nhiên nói:
"Phải có sự chứng kiến của quần hùng thì mới công bằng. Nếu sư huynhh cần thì tiểu đệ xin được lãnh giáo." Thiết Đại Hùng tức nổ con ngươi, gã nóivới các môn đồ phái Võ Đang:
- Anh em thấy thế nào, Văn Thành Hiệp đòi tỷ thí với ta để giành chức chưởng môn, có ai có ý kiến gì không?
Mấy môn đồ của phái Võ Đang người nào cũng tỏ ra tức giận. Việc Thiết ĐạiHùng thay mặt chưởng môn là hoàn toàn hợp lý, gã Văn Thành Hiệp là cáithá gì mà dám vặn vẹo.
Tuy nhiên, mọi người cũng thừa nhận rằngngoài Vương Gia Thạch, võ công của Văn Thành Hiệp cao hơn hẳn tất cả.Phương pháp tập luyện của phái Võ Đang có chỗ khác người, là sau khiđược học các bài võ của bổn phái, các đệ tử được tập luyện riêng trongthời hạn từ sáu tháng đến một năm để rèn luyện và nghiền ngẫm những chỗthâm sâu của võ học. Sau đó, tổ chức các cuộc đấu để phân định ngôi thứ. Tất nhiên là chỉ sử dụng võ công của bổn môn.
Về sau này, vịchưởng môn đời sau còn ra quy định nhằm mở rộng và khuếch trương phái Võ Đang, bất cứ ai nếu sử dụng được võ công của bổn phái mà muốn gia nhậpthì cũng có thể được cứu xét.
Chính vì thế mà Văn Thành Hiệp tuy vào sau nhưng võ công của gã đã khá thành thục.
Tất nhiên môn đồ muốn xin gia nhập môn phái phải nói rõ được xuất xứ võcông của của mình. Có nghĩa là phải được một đệ tử của phái Võ Đangtruyền võ nghệ cho. Quy định này cấm các môn đồ truyền thụ võ nghệ củamôn phái cho người ngoài. Chính vì thế mà nó đã gây ra biết bao rắc rốisau này.
Thiết Đại Hùng nghe Văn Thành Hiệp đòi tỷ thí thì tức giận vô cùng. Gã nghe thấy tiếng xì xào chung quanh. Có người nói:
- Hôm nay không phải là ngày để giải quyết tranh chấp nội bộ phái Võ Đang, không được tỷ thí võ công ở đây.
Văn Thành Hiệp tiến đến chỗ Xích Như Lân nói:
- Việc của bổn phái lẽ ra không nên ... Nhưng xin Xích đại hiệp hiểu cho, nếu không làm như vậy thì phái Võ Đang không thể tham dự được vì khôngcó chưởng môn.
Xích Như Lân cũng không biết nói sao. Một lúc sau lão nói:
- Việc của quý phái, lão phu cũng như quần hùng không dám xía vô. Cái đó còn tùy ...
Thiết Đại Hùng chỉ tay vào Văn Thành Hiệp quát lớn:
- Tên nghiệt đồ kia, nếu ngươi muốn tỷ thí thì hãy bước ra đây.
Nói xong Thiết Đại Hùng nhảy ra giữa sân. Gã vòng tay nói với quần hùng:
- Xin lỗi các vị có mặt ở đây. Hôm nay ... bổn phái ...
Gã giận quá nói lắp bắp không ra lời thì Văn Thành Hiệp đã nhảy ra đứngtrước mặt hắn. Người gã lộn một vòng trên không rất đẹp mắt theo thếThiên Sơn Phi Điểu. Văn Thành Hiệp dương dương tự đắc nhìn Thiết ĐạiHùng như khiêu khích rồi nói:
- Nhị ca cẩn thận đấy nhé, tiểu đệ ra chiêu đây!
Gã vừa dứt lời quyền phong đã rít lên veo véo, chứng tỏ gã quyết tâm không một chút nương tay. Thiết Đại Hùng cũng vung quyền chống đỡ. Chỉ mộtloáng, Văn Thành Hiệp đã tấn công liên tiếp mười sáu thế liền, chiêu nào cũng nhằm vào yếu huyệt của đối phương. Quần hùng được một phen chứngkiến cuộc ác đấu của hai cao thủ. Võ công của phái Võ Đang thiên về"nhu", lấy sự uyển chuyển, nhẹ nhàng làm chính. Ngày xưa Trương TamPhong tổ sư trong lúc ngồi dưỡng thương, chỉ ngồi một chỗ đã nghĩ ra một sực huyền diệu của yếu quyết "lấy tĩnh chế động, dùng nhu thắng cương".
Trong lúc này, Dương Tôn Bảo ngồi quan sát hai người giao đấu đã thấy rõThiết Đại Hùng vì quá tức giận đã phạm sai lầm cơ bản. Gã chỉ mong saohạ được đối phương của môn phái. Gã càng ngày càng bộc lộ nhiều sơ hở lẽ ra không nên có.
Còn Văn Thành Hiệp thì vừa đánh vừa trêu tứcThiết Đại Hùng, cố tình khiêu khích. Tất cả các cao thủ ngoài cuộc đềuthấy rất rõ điều đó. Nếu còn tiếp tục, chắc chắn Thiết Đại Hùng sẽ phảithảm bại.
Thiết Đại Hùng mỗi lúc một luống cuống, mồ hôi vã raướt đầm. Bỗng dưng Văn Thành Hiệp thay đổi đấu pháp. Quyền chưởng gãđánh ra biến hóa vô cùng. Mỗi chiêu đưa ra đều ẩn chứa hai luồng nội lực khác nhau. Lúc thì cương, lúc thì nhu. Thiết Đại Hùng kinh ngạc bật kêu lên:
- Âm Dương Quyền.
Đây là một tuyệt kỹ mà rất ítngười trong phái Võ Đang luyện được đến mức độ tinh thâm. Ngay cả Chưởng môn là Vương Gia Thạch cũng chưa luyện được, may lắm là ba phần hỏahầu. Thế mà gã tiểu tử này lại sử dụng được, ai đã truyền thụ cho gã ...
Hơn ai hết, Thiết Đại Hùng hiểu rất rõ thế nguy mà hắn đang lâm vào. Mỗimột chiêu đánh ra đều biến hóa khôn lường, bởi vì nó mang theo cả mộttriết lý võ học vi diệu "âm trung hữu dương, dương trung hữu âm", lấy âm dương để làm căn bản để mà sinh hóa.
Ngay cả các cao thủ đứngbên ngoài cũng vô cùng kinh ngạc. Lần đầu tiên họ mới thấy được quyềnpháp này thi triển trước giang hồ. Nếu Văn Thành Hiệp đã luyện được tớimức thành thục thì sự lợi hại không sao mà kể được.
Dương Tôn Bảo thầm lo cho Thiết Đại Hùng. Tuy không quen nhau, nhưng Dương Tôn Bảothấy gã là một con người ngay thẳng, đáng mến nên trong lòng cũng sinhra tức giận Văn Thành Hiệp. Quả nhiên chỉ một lát sau, bỗng thấy VănThành Hiệp hét lên:
- Trúng này.
Gã vừa hét vừa sử chiêuVân Lý Tàng Hung (trong đám mây chứa nhiều hiểm họa), xương tỳ bà ở bảvai Thiết Đại Hùng đã bị đánh gãy.
Thiết Đại Hùng loạng choạng.Theo đúng luật giữa đồng môn với nhau, Văn Thành Hiệp phải dừng tay,song gã lại lợi dụng Thiết Đại Hùng đang lảo đảo, tung một ngọn Tảo ĐạiCước đá Thiết Đại Hùng văng xuống đất ngay bên cạnh Dương Tôn Bảo.
Tất cả các môn đệ của phái Võ Đang đều bầm gan tím ruột. Tuy Văn Thành Hiệp ra tay ác độc, song theo luật thì gã đã thắng. Nếu không có ai trongphái Võ Đang lên tỷ thí thì đương nhiên hắn sẽ tạm thời thay chức chưởng môn.
Từ Công Minh, là tam sư đệ của phái Võ Đang tức giận chỉ tay vào Văn Thành Hiệp nói:
- Ngươi thật là đồ tàn bạo, hạ thủ nhị sư huynh không chút lưu tình. Ngươi học môn võ ấy ở đâu?
- Ta được Chưởng môn sư huynh truyền thụ cho chứ còn ở đâu nữa. Còn ngươi trách ta ra tay quá tàn ác thì sai rồi, trong lúc tỷ thí thì không thểnào nói trước được ...
Lúc ấy Dương Tôn Bảo thấy Thiết Đại Hùngđau đớn vô cùng. Gã vội nhanh tay điểm vào mấy yếu huyệt của Thiết ĐạiHùng để cầm máu cho gã.
Gã cúi xuống hỏi y:
- Đại ca, đại ca có làm sao không?
- Cám ơn tiểu ... tiểu đệ ... ta ... ta ... chỉ căm hận không thể ...không thể biết được tại sao gã lại học được Âm Dương Quyền.
Mấy môn đệ của Võ Đang cũng chạy tới, họ định mang Thiết Đại Hùng đi thì nghe thấy tiếng Văn Thành Hiệp nói oang oang:
- Thế nào, các sư huynh sư đệ của phái Võ Đang, có ai lên giao đấu nữa không?
Từ Công Minh toan nhảy ra nhưng mấy sư đệ của y ngăn lại nói:
- Ngay như nhị sư huynh còn không địch nổi gã nữa là ... hơn nữa Âm Dương Quyền ...
Thấy các môn đệ của Võ Đang nhìn nhau, Dương Tôn Bảo ghé tai Thiết Đại Hùng:
- Đại ca, đại ca để tiểu đệ lên trả thù cho.
Thiết Đại Hùng nhìn gã nói:
- Hiền đệ, hiền đệ là ai ta chưa rõ mà sao lại có lòng tốt hỗ trợ cho ta. Hiền đệ không địch được hắn đâu. Âm Dương Quyền rất là lợi hại ...
- Đại ca đừng lo, tiểu đệ có thể thu thập hắn được.
- Nhưng ... nhưng cái khó là dù hiền đệ có võ công cao hơn hắn, song lại phải sử dụng Võ Đang quyền pháp.
- Tiểu đệ biết Võ Đang trường quyền, đại ca cứ yên tâm.
Dương Tôn Bảo đáp bừa.
Thực ra, Dương Tôn Bảo có biết gì về võ công của Võ Đang đâu. Gã chỉ biếtvài ba thế, còn ngoài ra học lỏm được mấy chiêu của Văn Thành Hiệp vàThiết Đại Hùng lúc nãy giao đấu. Gã là người thông minh lại sáng trí nên nhớ hết. Gã nghĩ bụng sẽ sử dụng cả võ công của sư phụ để giao đấu,nhưng phải làm sao để cho Văn Thành Hiệp không nhìn ra mới được.
Nghĩ đến đây, Dương Tôn Bảo không đợi Thiết Đại Hùng đồng ý, gã dõng dạc lên tiếng:
- Đệ tử Võ Đang còn ta đây!
Gã dùng thủ pháp Thế Vân Tung của phái Võ Đang nhảy vọt ra. Nguyên tuyệtkỹ về khinh công mà gã đã được sư phụ truyền dạy, trong lúc đang học vềkhinh công của bản phái, Mỹ Hoa Nương biết rất nhiều võ công của cácphái khác nên khi dạy đệ tử một thế võ nào đó, Mỹ hoa Nương thường chỉđiểm thêm các thế võ tương tự của các môn phái khác để so sánh. Nhờ thếmà Dương Tôn Bảo biết được.
Lúc Dương Tôn Bảo nhảy ra, các môn đồ phái Võ Đang ai cũng sững sờ. Văn Thành Hiệp cũng kinh ngạc không kém.Gã thấy một thư sinh tuổi trẻ mặt trắng môi đỏ đẹp như Phan An - TốngNgọc ngày xưa xuất hiện. Điều lạ lùng hơn cả là gã tuổi trẻ này sử dụngđược tuyệt kỹ Thế Vân Tung, một bộ pháp khinh công cao diệu của phái VõĐang, chỉ có những người có nội lực vô cùng thâm hậu mới luyện tập được. Vì thế, Văn Thành Hiệp không dám coi thường, gã gằn giọng hỏi:
- Ngươi là ai? Tại sao lại tự nhận là môn đồ của phái Võ Đang.
- Ta là Vương Bột, là môn đệ của Vương Gia Thạch, Chưởng môn của các vị chứ ai.
Theo lề luật của Võ Đang, chỉ có Chưởng môn mới có quyền thu nhận đệ tử:
- Ngươi nói láo, ai biết việc này, mà tại sao Chưởng môn sư huynh lại không làm lễ ra mắt.
- Chuyện đó ngươi hãy đợi khi nào Chưởng môn sư huynh về rồi hãy hỏi. Còn ta thì nhiều người biết, có phải vậy không Thiết sư huynh?
Thiết Đại Hùng hơi bất ngờ, song đã lỡ nên gã gật đầu bừa.
- Ta không tin. Thiết Đại Hùng bị ta đánh bại nên cầu cứu ngươi, còn ai nữa xác nhận lại thì mới được.
Đám môn đệ Võ Đang thấy bỗng nhiên một gã lạ hoắc lên đòi thách đấu màThiết Đại Hùng lại công nhận thì cũng lấy làm kỳ. Tuy nhiên, chúng thấygã có lòng tốt muốn đả bại Văn Thành Hiệp là kẻ mọi người đang căm tứcnên đồng thanh nói:
- Bọn ta biết gã này ...
Văn ThànhHiệp thất kinh. Tuy gã ỷ mình có võ công rất cao, coi đám môn đệ Võ Đang không ra gì, song thấy gã trẻ tuổi này thi triển tuyệt kỹ ấy nên cũnghơi e dè. Gã nói với Xích Như Lân:
- Thưa đại hiệp, vụ này ...
"Ta đã nói rồi ..." Xích Như Lân bình thản nói:
"Đó là việc nội bộ của quý phái ... Lão phu không dám có ý kiến." Văn Thành Hiệp bỗng nổi giận đùng đùng. Việc gì mà gã phải sợ tên tiểu tử này. Gã sẽ cho hắn một bài học nhớ đời. Văn Thành Hiệp quay lại nói:
- Được, ngươi đã tự nhận là đệ tử của bổn phái thì chớ có hối hận đấy.
Gã vừa nói dứt câu đã tấn công liền. Gã phóng quyền đánh về mặt trướcnhưng lại hoành thân chuyển quyền đánh vào mặt sau đó là chiêu HuỳnhLong Uyển Địa. Chiêu này vừa tấn công lại vừa ngăn chặn rất kín đáo.
Dương Tôn Bảo đâu có biết đó là chiêu gì. Gã vừa nghiêng mình tránh được thìđã thấy hai quyền của Văn Thành Hiệp đánh tới, đó là chiêu Song Long Quá Hải. Dương Tôn Bảo bình thường có thể né tránh dễ dàng nhưng cái khó là phải áp dụng thế võ của Võ Đang trường quyền nên nhất thời lúng túng vô cùng. Gã thấy Văn Thành Hiệp ra chiêu Song Long Quá Hải thì cũng bắtchước sử chiêu Song Long Quá hải. Hai chưởng chạm vào nhau đánh "bùng".
Ta nên nhớ nội lực của Dương Tôn Bảo bây giờ vô cùng thâm hậu. Mặc dầu gãvẫn chưa biết cách sử dụng cho hết, tuy vậy cũng đủ để làm cho Văn Thành Hiệp thối lui đến bốn bước, cánh tay tê dại hẳn đi. Còn Dương Tôn Bảovẫn đứng im tại chỗ.
Văn Thành Hiệp khiếp hãi vô cùng. Gã đâu cóngờ võ công của tên tiểu tử này lại quái đản đến thế, hơn nữa, nội lựcthì thật là hùng hậu. Chỉ một lần va chạm cũng đủ để Văn Thành Hiệp hiểu rõ nội lực của đối phương ghê gớm đến mức nào. Gã không dám đối chưởngvới Dương Tôn Bảo nữa mà sử dụng Âm Dương Quyền để đối phó.
Quầnhùng được một dịp chứng kiến một trận đấu kỳ lạ chưa từng thấy. Bên kiara chiêu gì thì bên này cũng ra chiêu ấy, nhưng theo chiều ngược lại. Ai cũng nhận thấy sự giả trá của Dương Tôn Bảo, nhưng không làm sao bắt bẻ được vì gã cũng sử dụng Võ Đang trường quyền. Nhờ công lực của DươngTôn Bảo vô cùng sung mãn nên hắn ra đòn nhanh gần như cùng lúc với VănThành Hiệp. Văn Thành Hiệp đâu có dám đấu chưởng với Dương Tôn Bảo,thành thử gã đang tấn công mà bỗng nhiên lại là thủ, cứ lúng ta lúngtúng trông thật buồn cười. Gã ta lấy làm lạ, là về võ công của Dương Tôn Bảo thì chẳng có gì là cao siêu, toàn là bắt chước của hắn mà sao lạichống đỡ không nổi. Lúc đó Thiết Đại Hùng đã cảm thấy đỡ đau một chút,gã gượng ngồi dậy xem hai người giao đấu. Thiết Đại Hùng lấy làm kỳ dịvô cùng. Hắn hiểu rõ Dương Tôn Bảo không phải là môn đệ của Võ Đang, màsao gã bắt chước Văn Thành Hiệp một cách thật tài tình. Văn Thành Hiệpmỗi lúc một trở nên sút kém, cước bộ hỗn loạn không theo một quy củ nàocả. Gã cảm thấy nguy khốn đến nơi nên dồn hết sức lực giở tuyệt kỹ ÂmDương Quyền ra chống trả quyết liệt.
Tình thế bất ngờ lại xoaychuyển theo chiều hướng bất lợi cho Dương Tôn Bảo. Kinh nghiệm giao đấucủa gã chưa có là bao, hơn nữa, việc bắt chước võ công của đối phươngchỉ có tác dụng khi đối phương đang bị bất ngờ. Hơn nữa, Âm Dương Quyềnbiến hóa vô cùng, Dương Tôn Bảo dù có thông minh đến đâu chăng nữa làmsao bắt chước nổi.
Dương Tôn Bảo bối rối, nếu chỉ dùng những thếvõ thông thường thì gã không tài nào chống đỡ được. Văn Thành Hiệp đắcchí vô cùng, gã tấn công liên tục dồn Dương Tôn Bảo vào thế hạ phong.Đúng lúc Dương Tôn Bảo đang nguy kịch, gã bỗng nghe thấy bên tai cótiếng nói nhỏ như muỗi kêu:
- Tiểu tử, đừng có cuống lên thế, hãy đá vào hạ bàn đối phương.
Dương Tôn Bảo nghe theo, gã nghiêng người tung một cú đá. Quả nhiên Văn Thành Hiệp phải nhảy lui về phía sau. Gã tức giận, không ngờ chỉ bằng mộtchiêu thức tầm thường Dương Tôn Bảo đã hóa giải được. Gã lại tiến lênmột bước sử chiêu Tấn Đả Song Quyền đánh vào mặt Dương Tôn Bảo. Giọngnói lại cất lên:
- Đừng né tránh, hãy sử dụng Cầm Nã Huyệt Thủ.
Dương Tôn Bảo vươn tay phải ra chụp đúng vào huyệt Cự Cốt nơi bả vai VănThành Hiệp. Gã thất kinh vội thâu quyền lại thành ra cả một bên sườn bịhở. Dương Tôn Bảo không bỏ lỡ cơ hội, sử chiêu Song Phi Triển Dực tungmột cú đá trúng ngay huyệt Thiên Xu ngay bụng Văn Thành Hiệp.
Văn Thành Hiệp kêu lên một tiếng đau đớn. Toàn thân gã tê dại không saochịu nổi, ngã bật ngửa người ra phía sau. Các đệ tử Võ Đang vỗ tay reohò ầm ĩ. Thật là kỳ lạ, chỉ sau vài chiêu hết sức đơn giản, Dương TônBảo đang từ thế bị động bỗng chuyển sang thắng lợi một cách dễ dàng.
Không Minh đại sư ngẩn người ra. Mặc dù là một bậc lão tăng tinh thông võthuật, đứng đầu một võ phái lớn nhất võ lâm, song chính lão cũng khônggiải thích nổi. Lúc Văn Thành Hiệp sử dụng Âm Dương Quyền áp đảo DươngTôn Bảo, chính Không Minh ở ngoài cũng chưa biết làm sao để hóa giảiđược. Lão chắc chắn rằng Dương Tôn Bảo sẽ đại bại đến nơi, nhưng tìnhthế đảo lộn, thật bất ngờ ...
Vỗn là một nhà tu hành chân thật, Không Minh không giấu nổi nỗi vui mừng, khâm phục, lão trịnh trọng đứng lên nói:
- Thật đáng mừng, thật đáng mừng, tuổi trẻ như thí chủ mà võ công đã caosiêu tới mức ấy thì quả là may mắn cho võ lâm. Lão tăng xin có lời báiphục.
Dương Tôn Bảo nghiêng mình đáp lễ. Lúc ấy, đám đệ tử VõĐang sau một hồi hoan hô vang dậy bỗng ngẩn người ra. Tuy Dương Tôn Bảođã rửa nhục cho chúng nhưng thực ra là ai, không một người nào biết rõgốc gác của hắn cả. Một điều kỳ quặc nữa là Dương Tôn Bảo đã thắng, điều đó có nghĩa là đương nhiên hắn trở thành Chưởng môn của phái Võ Đang.
Đám đệ tử nhìn nhau phân vân. Riêng Thiết Đại Hùng, tính tình vốn hào sảng, gã gượng đứng lên cất tiếng đầy hào khí:
- Xin chúc mừng Chưởng môn.
Dương Tôn Bảo luống cuống. Gã đâu có ngờ tình huống lại diễn ra thế này, gã bước lại gần Thiết Đại Hùng ghé vào tai gã khẽ nói:
- Đại ca, tiểu đệ không dám nhận đâu, tiểu đệ chỉ định đánh cho gã kia một trận thôi.
Hơn nữa, thực ra tiểu đệ đâu có thắng nổi gã ...
Dương Tôn Bảo ngừng lại nhìn quanh. Ý gã muốn nói đến nhờ một cao nhân nào đó chỉ điểm nên gã mới thắng được, song gã không đoán ra ai đã có lòng hỗtrợ gã.
"Không được đâu!" Thiết Đại Hùng nói:
"Bởi vì hômnay là một trận đấu đường đường chính chính có mặt quần hùng chứng kiến, hiền đệ đừng khiêm tốn nữa ..." Dương Tôn Bảo định trả lời thì bỗngnghe bên tai có thanh âm hồi nãy vang lên:
- Tiểu tử, đừng có ham ở lại mà nguy đến tính mạng đó. Hãy mau mau rời khỏi chốn này ngay lập tức.
Dương Tôn Bảo giật mình, cao nhân nào đó đã hỗ trợ gã vẫn ở đâu đây. Gã nhìnquanh chỉ thấy một gã thiếu niên mặt mũi non choẹt mà gã đã gặp ở dọcđường. Không thể là gã này được. Công phu Truyền Âm Nhập Mật không phảilà ai cũng có thể sử dụng. Hơn nữa những chỉ dẫn võ công cho gã phải làngười có võ thuật tinh thâm tới mức thượng thừa.
Dương Tôn Bảochẳng còn thời gian đâu mà suy nghĩ vẩn vơ nữa. Việc quần hùng tụ tập ởđây thực ra cũng chẳng liên quan gì tới gã. Gã tìm tung tích của VươngSong lão tiền bối để hỏi cho được tên kẻ đã sát hại cả gia đình gã. Nghĩ như thế, Dương Tôn Bảo lấy cớ ra ngoài một chút rồi thấy không có ai để ý, gã gia tăng cước lực chạy về hướng tây.
Đi được hơn một ngày, hai trăm dặm, gã cảm thấy yên tâm. Chỉ có cảnh núi rừng bao la trướcmặt. Trên cao, trăng đã lên khỏi ngọn cây chiếu ánh sáng bàng bạc xuốngmặt đất.
Dương Tôn Bảo cảm thấy một nỗi thê lương vô cùng. Gãquyết định trước hết phải trở về Đào Hoa Sơn trình sư phụ, sau đó xinphép sư phụ đi tìm Lan Nhi và Vương Song lão tiền bối.
Gã cứ cắmđầu đi miết. Bỗng nhiên, một tràng cười nổi lên từ phía sau. Dương TônBảo quay đầu nhìn lại nhưng chẳng thấy gì. Gã bỗng nghe một tiếng quáttừ trên một tàng cây cao vọng xuống.
- Tiểu tử, chớ có đi nữa.
Rồi một bóng người áo xanh thấp thoáng đáp xuống trước mặt gã. Gã giật mình, thì ra đó là Lý Quế Anh Giáo chủ Huyết Hồn Bang.
Lý Quế Anh nổi lên một tràng cười. Mụ nói:
- Tên kia, biết điều thì quỳ xuống, khai thật cho ta rõ thì may ra đượctoàn mạng sống, ta chỉ cần ngươi nói cho ta hai điều thôi.
Dương Tôn Bảo làm bộ ngạc nhiên:
- Phu nhân lầm tại hạ với ai đó rồi, tại hạ chưa hề bao giờ được gặp phu nhân một lần nào cả.
"Chưa gặp ta bao giờ?" Lý Quế Anh lại bật lên một tràng cười:
"Ngươi chẳng phải là Trương Tam, cũng chẳng phải là Lỹ Ngũ hay Vương Bột gìhết." - Phu nhân nói gì, tại hạ không hiểu, tên của tại hạ mà tại hạkhông biết là sao?
- Ta không quen nói đùa lâu đâu đấy nhé! Tanói cho ngươi biết chính ngươi là kẻ đã trốn thoát khỏi tay ta. Lẽ ra ta không biết đâu, nếu ngươi không dại dột động thủ với gã Văn Thành Hiệpkia. Ngươi đã đấu với ta ba chiêu trong hang động, vì thế dù ngươi cóngụy tạo cách nào đi nữa thì ta cũng nhận ra ngay.
Mụ ngừng lại rồi lại bật lên cười:
- Xin chúc mừng, ngài Chưởng môn Võ Đang. Xin Chưởng môn nói cho ta hay,ngươi là ai, và ai là kẻ giúp ngươi thoát khỏi tay ta. Ngươi trả lờithành thật, ta sẽ không làm khó dễ cho ngươi đâu.
- Tại hạ là Vương Bột, phu nhân đừng có lầm lẫn.
- Thôi được, mi sẽ được nếm mùi đau khổ ngay bây giờ. Nhưng ta muốn được xem kiếm pháp của mi ...
Mụ rút thanh trường kiếm sau lưng ném về phía Dương Tôn Bảo rồi nói tiếp:
- Hãy cầm lấy kiếm, nếu ngươi cự nổi ta ba mươi chiêu, ta để cho ngươi tự do.
Dương Tôn Bảo nắm lấy chuôi kiếm, tay trái cầm đầu mũi kiếm uốn cong lại nhưvành trăng đầu tháng, đó là chiêu Nguyệt Cư Thương Hải (mặt trăng mọctrên đại dương mênh mông), chiêu thứ tám trong Bạch Long Kiếm Pháp. Thếnày trong rất uy dũng nghi vệ.
Lý Quế Anh bật lên tiếng khen:
- Hảo kiếm pháp. Ngươi ra chiêu đẹp lắm, song ta nhận ra ngươi là môn đồ của ai rồi.
Sư phụ ngươi là Mỹ Hoa Nương có phải không?
Dương Tôn Bảo kinh hãi, gã làm bộ thản nhiên nói:
- Phu nhân quả là người hiểu nhiều biết rộng, nhưng lần này phu nhân sai rồi. Tại hạ học thế này của một quái nhân.
Lý Quế Anh nổi giận:
- Tên tiểu tử hôi thối này, không cho ngươi một bài học thì ngươi sẽ còn cứng đầu. Hãy coi đây.
Mụ hoa kiếm lên một vòng thành muôn đạo hào quang che phủ khắp mình rồi bất ngờ đâm tới.
Dương Tôn Bảo buông ngón tay, thanh kiếm bật ra chống lại đường kiếm của LýQuế Anh. Gã kinh sợ trước nội lực của Lý Quế Anh. Mụ tuy vẫn đứng yênnhưng thầm khen Dương Tôn Bảo, mụ chuyển thế kiếm đâm từ dưới lên yếthầu của Dương Tôn Bảo nhanh như một làn chớp. Dương Tôn Bảo đưa kiếm lên gạt, bất ngờ Lý Quế Anh biến chiêu đưa mũi kiếm chếch qua một bên đâmtrúng vai tả của Dương Tôn Bảo. Dương Tôn Bảo la lên một tiếng rồi lùilại. Máu từ vai tuôn ra ướt đẫm cả áo.
Gã tức giận vô cùng vì chỉ mới có ba chiêu mà đã bị Lý Quế Anh đâm trúng. Dương Tôn Bảo vungtrường kiếm lên sử dụng hết sức tấn công Lý Quế Anh liên tục mười sáuthế kiếm vô cùng dũng mãnh, khiến Lý Quế Anh nhất thời phải thối lui vềsau mấy bước. Thật ra Bạch Long kiếm pháp nếu luyện được đến mức tinhthông thì khó ai địch nổi, nhưng Dương Tôn Bảo mới chỉ luyện được có bốn phần thì làm sao địch nổi Lý Quế Anh, võ công đã cao thâm lại dày dạnkinh nghiệm giang hồ.
Dương Tôn Bảo gượng cầm cự được đến chiêu thứ hai mươi tám thì bỗng nghe Lý Quế Anh quát to:
- Tiểu tử khá lắm, hãy đỡ chiêu này của ta.
Thanh trường kiếm trong tay mụ bỗng rung lên bần bật. Trước mắt, Dương TônBảo thấy hoa lên hàng ngàn mũi kiếm không biết đằng nào mà đỡ. Gã chưabiết tính sao thì đã thấy đầu kiếm đâm thẳng vào nách.
Dương Tôn Bảo không sao đỡ kịp, gã đành dùng cùi chỏ đánh vào mặt mụ để giải vây.
Chiêu này có tên là Thoát Vị Hoàng Bào là chiêu thức chỉ sử dụng trong lúc cấp bách nhất.
Quả nhiên, Lý Quế Anh phải thâu kiếm về, nhưng mụ là một cao thủ có hạngnên đời nào để Dương Tôn Bảo thoát được. Mụ rút kiếm về nửa chừng rồibất ngờ xoay lưỡi kiếm sử chiêu Lãng Lý Bạch Đầu. Kiếm ảnh bao trùm lênngười Dương Tôn Bảo.
Dương Tôn Bảo bất lực chỉ chờ chết. Lý QuếAnh ra tay quá nhanh khiến gã không sao phản ứng kịp. Bỗng "keng" mộttiếng, lưỡi kiếm của Lý Quế Anh chệch sang một bên thành thử mụ đâmtrượt Dương Tôn Bảo. Mụ tức giận tím người lại nhìn xem ai là kẻ đã hỗtrợ Dương Tôn Bảo. Từ trong bụi cây nhảy ra một gã thư sinh non choẹt mà Dương Tôn Bảo đã gặp mấy bữa trước. Dương Tôn Bảo hết sức ngạc nhiên.Thế ra người đã dùng phép Truyền Âm Nhập Mật mách nước cho gã ở Mai HoaSơn Trang chính là gã tiểu tử này đây. Gã tự nhủ:
"Đúng là phảira giang hồ mới thấy được nhiều sự lạ lùng. Gã tuổi trẻ này mà võ côngđã ghê gớm đến như thế, đánh bạt được cả đường kiếm của Lý Quế Anh thìkhông phải là chuyện tầm thường." Lý Quế Anh nhìn gã bằng cặp mắt hằnhọc. Gã thiếu niên bỗng cất tiếng bằng một giọng như nghẹt mũi:
- Tại hạ đứng trong bụi đã nghe rõ hết cả, phu nhân hứa gã chống cự đượcba chục chiêu thì tha cho gã, sao lại còn định động thủ.
- Đồtiểu tử hồi thối kia, không phải việc của ngươi, nếu ngươi không lén lút ra tay ám trợ cho gã thì làm sao gã có thể chống nổi ta ba chục chiêu.
- Phu nhân nhầm rồi, vì chính phu nhân cũng đâu có ra điều kiện ấy, phu nhân chỉ nói là đến ba chục chiêu ...
- Ngươi đừng có bẻm mép nữa, hay là ngươi định chết thay cho gã đấy?
"Dại gì chết thay cho gã." Gã trẻ tuổi không cười nữa:
"Nhưng nếu phu nhân không giữ lời hứa, tại hạ buộc phải liên kết với tiểu tửnày để chống lại phu nhân." "Ngươi tưởng rằng hai người có thể chống lại được ta?" Lý Quế Anh tức giận hỏi.
- Không, tại hạ không nghĩ thế, bởi vì cả trăm người như tại hạ có hợp sức lại thì cũng chẳng ăn thua gì.
"Biết vậy là tốt." Lý Quế Anh thích chí nói.
Mụ tuy là một cao thủ võ công trác tuyệt, lại có nhiều thủ đoạn tàn ác,song lại rất thích được nghe người khác tâng bốc mình. Mụ suy nghĩ mộtlát rồi nói:
- Ta cũng muốn ta cho gã lắm, nhưng không thể được ... Gã này ... Gã này rất quan trọng với ta.
- Phu nhân đường đường là bậc tiền bối võ lâm, khét tiếng giang hồ mà lại nuốt lời hứa thì còn ra thể thống gì nữa. Phu nhân tha cho gã lần này,lần sau gã làm sao thoát khỏi tay phu nhân được.
Lý Quế Anh gật gù thấy gã nói có lý. Dù sao mụ cũng là Giáo chủ lại đi chấp nhất với bọn hậu bối. Mụ trầm giọng nói:
- Thôi được, ta nể lời ngươi ăn nói ngoan ngoãn tha cho lần này, nhưng lần sau thì không có chuyện đó đâu nhé!
Lý Quế Anh dứt lời đã thấy mụ tung mình phóng đi mất dạng.
Dương Tôn Bảo đã hoàn hồn. Gã quay sang nói với gã trẻ tuổi giọng hết sức cung kính:
- Đa tạ các hạ giúp đỡ cho tại hạ được thoát nạn. Có phải chính các hạ đã chỉ điểm cho tại hạ lúc ở Mai Hoa sơn trang không?
- Phải ... chính ta đấy, ngươi ... ngươi ... tên là gì nhỉ?
- Các hạ không hề quen biết tại hạ mà đã hết lòng giúp đỡ khiến cho tạihạ cảm kích vô cùng. Tuy nhiên ... xin các hạ thứ lỗi ... tại hạ khôngthể nói tên thật của mình ra lúc này được vì ...
Thiếu niên mặt vàng có vẻ hơi bực mình, song gã nói:
- Cũng không sao. Trên giang hồ bây giờ lắm chuyện rất lạ kỳ, ngươi giấu ta cũng là đúng thôi ...
- Các hạ cứ gọi tại hạ là tiểu ca là được rồi. Chúng ta kết nghĩa huynh đệ được chăng?
Mặt gã thiếu niên bỗng sáng lên, gã bật cười nói:
- Ngươi không biết tên ta, ta cũng chẳng biết tên ngươi mà lại kết tìnhhuynh đệ thì thật là buồn cười. Nhưng cũng không sao, ngươi bao nhiêutuổi nhỉ?
- Tại hạ mười bảy.
- Vậy thì ngươi hơn ta một tuổi, ta gọi ngươi là tiểu sư huynh nhé?
- Thế ta biết gọi hiền đệ là gì?
- Sư huynh cứ gọi là ... Lý hiền đệ là được rồi.
"Thế thì vui quá ..." Dương Tôn Bảo nói:
"Ta ở trên đời này không có gia đình người thân gì. Nay có Lý hiền đệ thậtlà may mắn ... Chúng ta phải làm một cái lễ gì đi chứ ..." Dương Tôn Bảo nhìn xung quanh chẳng có một cái gì khả dĩ có thể làm nhang được.
Dương Tôn Bảo nắm tay Lý hiền đệ quỳ xuống đất rồi lầm rầm khấn.
- Hôm nay tôi và Lý hiền đệ xin trời đất chứng giám cho hai chúng tôi kết tình huynh đệ sống chết có nhau. Nếu sai lời thì xin bị trời đất quỷthần trừng phạt ...
Dương Tôn Bảo nhìn sang bên cạnh thấy cặp mắt Lý hiền đệ long lanh. Gã cũng cảm động cầm tay Lý hiền đệ nói:
- Vì hoàn cảnh, anh em ta chưa thổ lộ tâm tình được với nhau. Nhưng tađoán rằng Lý hiền đệ cũng thiếu thốn tình cảm như ta. Sau này ... Chúngta sẽ có nhiều dịp để hàn huyên tâm tình ...
- Bây giờ ... Tiểu sư huynh định đi đâu?
- Ta định về thăm sư phụ rồi đi tìm Lan cô nương.
"Lan cô nương nào?" Mắt gã thiếu niên có vẻ giận dỗi:
"Sư huynh vừa nói không có người thân thích sao bây giờ lại đi tìm Lan cônương." "À, tiểu đệ chưa rõ. Lan cô nương là con gái sư phụ của tiểuhuynh. Hôm đó bị người của Giáo chủ Lý Quế Anh bắt cóc, rồi sau đó lạibị ai đó cướp đi ... Ta không nói dối hiền đệ đâu. Thế còn hiền đệ, bâygiờ hiền đệ tính đi đâu? Sau này muốn gặp nhau thì làm thế nào?" DươngTôn Bảo hỏi.
Mắt gã thiếu niên như ngấn nước mắt, gã khẽ nói:
- Tiểu đệ cũng chẳng biết nữa. Nếu tiểu sư huynh thật lòng nhớ đến tiểu đệ thì ... cứ tìm rồi sẽ thấy tiểu đệ ...
- Đúng rồi ... nhất định ta sẽ gặp lại hiền đệ. Còn ta thì công việc cònnhiều lắm, không muốn làm hiền đệ phải bận tâm và nguy hiểm. Bước gianghồ phiêu bạt chưa biết sẽ về đâu nên không thể hẹn trước, nhưng chắcchắn, ta sẽ gặp lại.
Dương Tôn Bảo nói đến đây bất giác nắm tay Lý hiền đệ thật chặt, gã nói tiếp.
- Võ công của hiền đệ cao hơn ta, vì vậy ta tin tưởng hiền đệ sẽ giữ được mình, ta khỏi phải lo ngại nhiều. Ta ... ta ...
Gã định nói tiếp song nghẹn lời lại không nói nên lời.
- Lý hiền đệ, dù sao đã đến lúc chúng ta chia tay thôi. Tiểu huynh đau lòng lắm như người xưa từng nói:
Nhân phong dục ký ngữ, Địa viễn thanh bất triệt.
Sinh dương phục tương phùng, Tử dương tòng thử biệt.
Nghĩa là:
Muốn mượn gió gửi lời đi.
Xa xôi tiếng không tới được.
Còn sống còn gặp gỡ nhau Nếu chết, từ nay là vĩnh biệt.
Dương Tôn Bảo vốn từ nhỏ được phụ thân bắt học hành chu đáo nên gã rất giỏivề văn thơ. Gã nói câu này đầy cảm khái, âm thanh theo gió vẳng đi xanghe thật thống thiết.
Gã thiếu niên thấy Dương Tôn Bảo nói như vậy gã, run run giọng:
- Sao ... sao tiểu huynh lại nói những câu bi thương như thế. Nhất định tiểu đệ sẽ gặp lại sư huynh mà, sư huynh đã hứa ...
- Nhất định là như thế ... Ta ... tặng hiền đệ câu này nhé, đó cũng là nguyện ước của ta.
Dương Tôn Bảo xé vạt áo rồi cắn ngón tay lấy máu viết hàng chữ.
Hà thời, giải trần võng, Thử địa lai yểm quan.
Nghĩa là:
Bao giờ giũ sạch lụy trần, Lại đây đóng cửa vui phần núi non.
Dương Tôn Bảo đưa vạt áo cho Lý hiền đệ, gã nói:
- Thôi, bây giờ ta phải đi rồi.
Rồi không đợi trả lời, Dương Tôn Bảo phóng mình về phía trước ...
Dương Tôn Bảo trổ thuật khinh công đi được chừng ba ngày. Gã thấy trước mặtđồi núi trập trùng phong cảnh hữu tình. Gã đoán rằng đã sắp đến Đào HoaSơn. Bỗng nhiên từ đằng xa gã thấy một bóng đen với khinh công vô cùngtuyệt diệu đang nhảy qua từng mỏm đá để lên núi.
Dương Tôn Bảo chột dạ, gã nghĩ bụng:
"Đây là địa phận Đào Hoa Sơn, có thể kẻ địch đã dò ra tung tích của sư phụnên cử người lên thám thính." Dương Tôn Bảo rón rén bám theo sau. Gã đại hán phía trước cũng là một cao thủ thượng thặng nên Dương Tôn Bảo phảihết sức khó nhọc mới bám theo được gã.
Khi lên đến lưng chừng núi, bỗng đại hán quay đầu lại. Gã đột ngột vung thanh đại đao sau lưng ra quát lớn:
- Đã là anh hùng hảo hán thì đường hoàng mà ra, việc gì phải lén bám theo sau lưng ta như thế?
Dương Tôn Bảo ngạc nhiên vô cùng khi nhìn thấy đại hán. Gã kêu to mừng rỡ:
- Kìa, tưởng ai, hóa ra là Thường đại ca. Đại ca làm gì ở đây vậy?
Đại hán, phải, chính đại hán đó là Thường Ngộ Xuân. Thường Ngộ Xuân hơisững sờ khi nhìn thấy một gã thư sinh công tử gọi đúng tên mình. ThườngNgộ Xuân ngơ ngác một lúc rồi hỏi:
- Tiểu sinh quen biết với ta, ta nghe giọng nói công tử quen quen nhưng không nhớ ...
Dương Tôn Bảo lúc ấy mới nhớ ra là mình đang cải trang, gã mỉm cười:
- Đại huynh không nhận ra tiểu đệ là phải. Tiểu đệ chính là gã tiểu tử mà đại huynh gặp ở tửu điếm năm trước đây mà.
"Hóa ra lại là gã." Thường Ngộ Xuân nghĩ bụng:
"Trông gã khác hắn đi và võ công cũng tăng tiến nhiều. Cuộc đời thật lạ lùng,không ngờ lại gặp gã ở chốn này. Không lẽ gã là ..." Nghĩ đến đó, Thường Ngộ Xuân bật lên tràng cười rồi nói:
- Té ra là tiểu đệ, tiểu đệ cải trang khéo quá ta không nhận ra. Thế thì tiểu đệ là Dương Tôn Bảo, phải không?
Dương Tôn Bảo giật mình. Hình như trước kia gã đâu có nói danh tính cho Thường Ngộ Xuân mà sao Thường Ngộ Xuân lại biết tên gã.
Dương Tôn Bảo gật đầu.
- Đúng vậy, sao ... đại huynh lại biết ...
- Hiền đệ ngạc nhiên lắm phải không? Ta đã biết tất cả vì đã gặp Lan Nhi.
Nghe hai tiếng "Lan Nhi", Dương Tôn Bảo trong lòng vô cùng hồi hộp. Gã hỏi gấp:
- Đại huynh đã gặp Lan Nhi, hiện nay cô ấy ở đâu vậy, làm sao đại huynh lại gặp?
Thường Ngộ Xuân không trả lời thẳng vào câu hỏi của Dương Tôn Bảo. Gã trầm ngâm nói:
- Song thân của hiền đệ, ta đã biết tiếng từ lâu, nhưng chưa có vinh hạnh giáp mặt.
Gần đây ta có biết chuyện gia đình của hiền đệ đã bị thảm sát một cách tàn khốc. Vì sao hiền đệ thoát được?
Dương Tôn Bảo kể sơ qua cho Thường Ngộ Xuân nghe hắn đã ở trong đường hầm,rồi vô tình cùng bọn Vương Trí Nhân thoát ra như thế nào. Rồi sau đó gặp Thường Ngộ Xuân ở tửu điếm.
Gã ngừng kể rồi hỏi Thường Ngộ Xuân:
- Đại huynh kể cho tiểu đệ nghe đi, tiểu đệ đang sốt ruột đây.
- Chuyện thì khá dài. Lúc đó, ta đang trên đường đi tìm kiếm một gã chắclà trạc tuổi như hiền đệ. Vì ta đã nhận lời với một vị phu nhân, trướclúc lâm chung là phải kiếm bằng được gã đó để trao một vật. Lúc ta gặpvị phu nhân đó, người đã bị trúng một chưởng khá nặng của địch, bà đangtrên đường chạy trốn. Vì thế ta phải ráng hết sức để giữ trọn lời hứavới phu nhân. Ta nghe đồn trên giang hồ có một bang hội lớn tên là Huyết Hồn Bang chuyên làm những công việc mờ ám, ta nảy ra ý định lén thámthính xem sao. Tình cờ vào một tửu điếm, ta trông thấy một gã bạch diệnthư sinh vai vác một bọc lớn, hiển nhiên bên trong là thân thể của mộtngười nào đó. Thấy gã thì thầm với tên chủ quán, ta đã sinh nghi. Tađứng dậy trả tiền và đi ra khỏi tửu điếm, nhưng thực ra là ta nhảy lênmái nhà dùng thân pháp Bích Hổ Du Tường bám vào xà nhà nhìn xuống. Quảnhiên là một cô gái, cô gái ấy chính là thiếu nữ đã đi cùng với vị phunhân ta đã gặp ở tửu điếm bữa nọ. Ta giật mình và quyết định ra tay giải cứu, song thấy gã thư sinh canh chừng cẩn mật, lại thấy gã võ công cóvẻ cao siêu nên ta không dám mạo hiểm vì sợ nguy hại đến tính mạng củavị tiểu cô nương. Ta đoán rằng gã sẽ đi theo con đường mòn nhỏ nên ra đó chờ sẵn. Đúng như ta dự đoán, không hiểu sao gã tỏ ra rất vội vã đingay sau đó. Đợi gã đi ngang ta nhảy ra rút đao rồi quát lớn:
- Gã kia, hãy bỏ cái bọc xuống, ta tha chết cho, bằng chống cự lại thì đừng trách ta vô tình đấy.
Gã bạch diện thư sinh giật mình, gã biết không thể chạy thoát được nếu vác một người ở trên vai. Gã đặt Lan Nhi xuống đất rồi bất ngờ rút cái quạt sau lưng ra nhằm về phía ta phẩy mấy cái. Ta đã đề phòng trước nên vung đao bao bọc khắp thân mình, không một ám tiễn nào lọt vào được. Sợ đồng bọn của ga có thể ứng cứu bất ngờ vì ta biết Tổng đàn của chúng rất gần đây, ta tấn công ráo riết không để gã kịp trở tay. Đánh được hơn bachục hiệp ta đã không chế được gã.
Ta mở bọc vải trong có Lan cô nương ra, thấy cặp mắt nhắm nghiền, hơi thở rất yếu.
Ta biết vị tiểu cô nương này đã bị trúng độc.
Ta nắm vai gã, bóp mạnh vào chỗ xương tỳ bà. Gã rú lên đau đớn. Ta quát hỏi:
- Ngươi đã hạ độc cô gái này, muốn sống thì đưa thuốc giải đây cho ta.
"Tiểu nhân ... tiểu nhân ..." Gã lắp bắp nói:
"Thật tình không có." - Ngươi nói láo.
Ta vận thêm kình lực vào ngón tay khiến gã lại rũ lên thê thảm.
- Ngươi có chịu đưa ra không?
- Đại hiệp dù có giết tiểu nhân, tiểu nhân cũng phải chịu. Thật quả làkhông có. Bọn tiểu nhân đi đâu cũng chỉ được cấp thuốc độc chứ thuốcgiải chỉ có mình Giáo chủ cầm mà thôi.
- Ngươi đã hạ độc cô nương đây bằng loại độc dược gì, công dụng ra sao?
- Độc dược mà tiểu nhân sử dụng rất là nguy hiểm. Cái này do Giáo chủ chế ra gồm rất nhiều loại với nhiều công dụng khác nhau. Nếu trong vòng sáu tháng không được giải độc thì sẽ đứt hết kinh mạch mà chết rất đau đớn. Độc dược này có công dụng từ từ, tuy không chết ngay tức thì song cônglực cũng mất hết, sống cũng chỉ vô dụng mà thôi.
- Ngoài Giáo chủ của ngươi, còn ai có thể giải được chất độc này?
- Tại hạ ... tại hạ không biết được cái này ... cái này ...
Ta liền điểm vào sáu đại huyệt trong người hắn, mục đích làm cho hắn bất tỉnh nhân sự trong nửa ngày rồi bế Lan cô nương lên.
Ta thầm suy nghĩ:
"Lọt vào Tổng đàn của Huyết Hồn Bang không phải dễ dàng, hơn nữa, lại cònvướng Lan Nhi trên vai. Ta bỗng chợt nhớ đến một vị ẩn tu ở ngọn núicách đây năm trăm dặm đường đi chừng ba ngày là tới. Vị ẩn tu này kiếnthức rất rộng lại có nghề thuốc, thử mang Lan cô nương đến đó may ra cứu được chăng?" Ta vác Lan Nhi lên vai, chạy về hướng đó. Chừng được nửangày thấy cũng khá mỏi mệt, hơn nữa mang trên vai cũng rất bất tiện dễbị mọi người chú ý. Ta ghé vào một xóm nhỏ, hỏi mua một con ngựa loạitốt. Một lão già râu dài đến bụng hỏi ta:
- Đại hiệp cần gì vào lúc khuya khoắt thế này?
- Thưa lão trượng, tôi rất cần mua một con ngựa, vị cô nương này bị bệnh nên không thể đi được. Phiền lão trượng giúp cho.
"Được, được." Lão ngó nhìn ta bằng cặp mắt gian xảo. "Xin mời đại hiệp vàonghỉ chân qua đêm, sáng mai sẽ đi cũng chưa muộn." - Xin đa tạ lòng tốtcủa lão trượng.
Ta bồng Lan cô nương vào, lão chỉ cho ta một căn phòng ở phía tây rồi nói:
- Đại hiệp hãy để vị tiểu cô nương này nằm ở đây, còn đại hiệp thì có thể sang phòng bên.
- Không! Cám ơn lão. Tại hạ nằm dưới đất được rồi.
Ta đặt Lan Nhi lên giường thấy mắt vẫn nhắm nghiền. Vì cô là nữ lưu nênkhông thể truyền chân khí theo kiểu thông thường được, ta bèn đặt bàntay lên đỉnh đầu cô nơi huyệt Bách Hội rồi chân khí vào. Được một lát,Lan cô nương từ từ mở mắt nhìn ta rồi khẽ hỏi:
- Đây ... đây là ... đâu ... ngươi ...
- Cô nương cứ yên tâm nghỉ ngơi, ta không làm hại đến cô nương đâu.
- Ta ... ta ... Dương hiền đệ đâu rồi.
Lúc ấy, ta đâu có biết Dương hiền đệ là ai nên cứ đáp bừa:
- Dương hiền đệ của cô nương lúc nữa sẽ về, cô nương cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Lan Nhi nhắm mắt ngủ tiếp. Ta tắt đèn rồi bồng Lan Nhi xuống đất, lấy chănlàm nệm để cô ta khỏi bị nhiễm lạnh, còn ta thì lên giường nằm chờ độngtĩnh.
Đến nửa đêm, quả nhiên có tiếng chân người rón rén bênngoài. Rồi cửa sổ mở ra khe khẽ, một bóng người nhảy vào rất nhẹ nhàng.Bóng đen tiến về phía giường của Lan Nhi, sau khi quan sát người nằmdưới đất trùm chăn kín mít. Gã mở màn ra, bất ngờ ôm bọc chăn trong cóta nằm trong lên. Ta cứ để mặc gã ôm ra đến ngoài. Gã mang ra vừa đi vừa khẽ kêu trong miệng:
- Mẹ kiếp, đàn bà con gái gì mà nặng gớm.
Ta nghe tiếng lão già hỏi:
- Ổn chứ, thằng kia vẫn còn mê man dưới đất phải không?
"Làm sao mà gượng dậy được khi đã uống phải ..." Gã bỗng ngừng lại. "Chútnữa đợi cho thuốc mê ngấm, lão vào trói gô hắn lại là xong." Gã chưa kịp nói hết câu, từ trong chăn ta thò tay ra dùng Cầm Nã thủ pháp chụp vàoMạch Môn ở cổ tay của gã. Gã rú lên té gã xuống đất liền, ta nhảy ra thì lúc ấy lão già cũng vung quyền đánh tới. Gã dùng song chưởng đánh vàongực ta cực kỳ mau lẹ, ta vội vung chưởng lên đè tay gã xuống rồi chémmạnh bàn tay vào cổ họng gã theo thế Khổng Tước Khai Bình (chim công xòe đuôi). Lão cũng không phải tay vừa, lão bước chân phải lên vung quyềnđám thẳng vào bụng ta theo thế Bảo Áp Xuyên Liên (vịt bơi qua đầm sen)rất là dũng mãnh. Ta biết gã sử dụng chiêu này của Thiếu Lâm, quyền pháp vận dụng rất nhiều khí lực, đối chưởng với lão là rất bất lợi vào lúcnày, vì ta đi đường người đang còn mệt nhọc, lại vừa phải truyền chânkhí cho Lan cô nương nên rất tổn hao khí lực.
Chỉ trong vòng mười chiêu, ta đã thu thập được hắn. Ta gằn giọng hỏi:
- Tại sao ngươi lại cố tình hại ta, hãy nói mau, ngươi thuộc bang hội nào?
Ta nghĩ rằng lão già sẽ sợ hãi cung khai, không ngờ lão nói giọng khinh thường:
- Muốn giết thì cứ giết, hà tất phải hỏi lôi thôi. Võ lâm sắp thay đổitất cả, ta nói cho ngươi biết trước điều đó, ngươi giết ta rồi trước sau cũng không thoát khỏi đâu?
Biết rằng không thể khai thác được gì ở lão, ta toan điểm huyệt thì lão đã tự chấn đứt kinh mạch chết rồi.
Ta vội vã quay trở lại phòng thì may quá Lan cô nương vẫn còn ở đó. Ta dắt con ngựa của lão đặt Lan cô nương lên rồi ra roi phi nước đại.
Hai ngày sau ta tới được ngọn núi nơi vị ẩn tu đang ở. Hỏi thăm rồi điloanh quanh mãi mới biết được đạo hiệu là Trúc Sơn tiên sinh. Ta đặt Lan cô nương xuống rồi thỉnh cầu Trúc Sơn tiên sinh xem xét thương thế củaLan Nhi.
Trúc Sơn tiên sinh quan sát sắc diện của Lan cô nươnghồi lâu, nét mặt lộ vẻ nghiêm trọng, sau đó đặt ba ngón tay lên Mạch Môn ở cổ tay Lan cô nương. Giây lát Trúc Sơn tiên sinh bỏ tay ra rồi lắcđầu vẻ chán nản:
- Mạch yếu lắm, bộ thốn trầm nghe không rõ, bệnh này ... bệnh này ...
- Có chữa được không thưa tiên sinh?
- Cô nương đây bị người ta hạ độc phải không?
- Có lẽ thế, tại hạ cứu được Lan cô nương lúc tình trạng đã như thế này rồi.
- Theo thiển ý của tôi, Lan cô nương bị trúng một loại độc dược vô cùng ghê gớm tên gọi là Huyết Hồn Đơn.
- Huyết Hồn Đơn?
Ta bật kêu lên. Trên giang hồ ta thường nghe nói về loại độc chất này do Huyết Hồn Bang chủ Lý Quế Anh sáng chế ra.
- Thưa tiên sinh, trúng phải cái đó có nguy đến tính mạng không?
- Người bị trúng phải Huyết Hồn Đơn chưa có chết ngay được đâu. Cứ nằm li bì mê sảng như thế này trong sáu tháng liền. Nếu không được cứu giải,sẽ đứt hết kinh mạch mà chết ngay sau đó. Còn nếu giải không hết độcchất trong người thì dù có sống được thì cũng bị phế bỏ hết võ công vĩnh viễn.
- Tiên sinh xem có thể giúp gì cho cô nương được không?
- Rất tiếc, ta không thể làm gì được. Ta ...
Lão định nói gì đó, nhưng sau đó lại im bặt.
Một lúc sau, thấy ta tỏ vẻ thất vọng, Trúc Sơn tiên sinh nói:
- Còn một cách này. Các hạ cứ để Lan cô nương ở đây để tĩnh dưỡng. Ở đâythì an toàn không có kẻ địch nào đến quấy nhiễu đâu. Ta có một loạithuốc có thể giúp vị cô nương này tạm thời duy trì được mạng sống. Cáchạ phải đi tìm cho được thuốc giải ở Huyết Hồn Bang ...
- Làm sao mà lấy được, tiên sinh biết rất rõ Huyết Hồn Bang hoạt động rất kỳ bí.Hơn nữa, Lý Quế Anh đời nào trao thuốc giải cho tại hạ, võ công của mụcao siêu vô cùng ...
- Nếu thế thì chịu, chỉ còn mỗi Thánh Thủ Thần Y Diệp Tuyền là cứu được thôi. Nếu ...
- Thánh Thủ Thần Y Diệp Tuyền, trời ơi, lão nhân gia đã tuyệt tích từlâu, hơn nữa tại hạ nghe hình như lão ta đã chết rồi kia mà.
- Vậy thì chịu, sức ta chỉ có thể làm được đến thế...
Trúc Sơn tiên sinh đi đi lại lại một lúc lâu rồi như chợt nhớ đến một điều gì đó, lão bảo ta:
- Ta nghĩ ra rồi. Còn một người này nữa. Đại hiệp mà tìm được vị đó thìmay ra có thể cứu được Lan cô nương. Còn nếu lão mà cũng bó tay thìkhông còn ai trên đời có thể cứu được ngoại trừ lấy được thuốc giải nơiHuyết Hồn Bang chủ.
- Thưa tiên sinh, người đó là ai vậy?
- Ngươi hãy tìm đến Đại Đầu Sơn, cách đây chừng bảy trăm dặm về phía tây, ở đó có một vị cao nhân tên là Hoàng Cực lão nhân ... người đó ...
- Xin đa tạ Trúc Sơn tiên sinh, nhưng bây giờ tại hạ muốn được nói chuyện với Lan cô nương một chút. Trúc Sơn tiên sinh có cách nào làm cô ấytỉnh lại không?
- Cái đó thì được.
Trúc Sơn tiên sinh vàotrong thạch động, một lúc sau lão lấy ra một lọ thuốc bằng đá cẩm thạch, mở nắp rồi trút ra bát một chất bột màu vàng. Rồi lão đổ vào trong bátmột ít rượu lắc đều cho bột thuốc tan ra. Lão cạy miệng Lan Nhi cho côuống hết thứ rượu màu vàng ấy.
Chừng nửa giờ sau, Lan Nhi từ từ mở mắt. Cặp mắt như thất thần nhìn ngó xung quanh Trúc Sơn tiên sinh.
- Đây mới chỉ là tỉnh lại thôi, còn phục hồi trí nhớ nữa.
Lão đập tay một cái. Một chú đạo đồng bước ra trên tay bưng một mâm bằng gỗ ở trên đó có khoảng chục cái nồi đất từ lớn đến nhỏ úp chồng lên nhau.
- Đây là Nhật Nguyệt Hoàn, một loại thuốc quý, gọi là "hoàn" nhưng khôngphải là thuốc thông thường. Phải đặt trong mười cái nồi, đặt lên trênđỉnh núi để hấp thụ khí âm dương của trời đất. Đến giờ Ngọ là phải cấtđi. Đến đêm, cuối giờ Tý đầu giờ Dần thì lại bỏ ra, đến giờ Mão thì lạicất vào, cứ như thế trong ba năm là dùng được.
"Rắc rồi quá nhỉ?" Ta kêu lên:
"Mà tại sao phải đúng giờ đó mới được?" - Ngươi không biết. Vì trời đất sinh ra ở hội Dần, nên giờ Dần là lúc khai mở vũ trụ.
Lúc ấy những tinh hoa của trời đất... mới nảy sinh.
Lão nói xong, nhấc từng cái nồi ra, bên trong chẳng có gì cả, đến cái thứmười thì ta giật mình vì thấy có một luồng hơi nóng bốc ra. Dưới đáy làmột con vật gì đó tròn ung ủng, người đầy lông tua tủa như con nhím.
Trúc Sơn tiên sinh giải thích:
- Đây là một loài sâu chuyên sống trong những thân cây từ năm trăm tuổitrở lên được gọi là Mộc Trùng. Ban ngày chúng sống ở trong, đến đêm mớimò ra hút sương và tinh khí của trời đất mà sống. Ăn được nó vào thì khí huyết điều hòa, âm dương được quân bình nên những ai sắp chết còn tỉnhlại được.
Lão lấy hai ngón tay bắt con Mộc Trùng rồi bỏ vào miệng của Lan Nhi. Thật là kỳ diệu, chỉ một chốc sau Lan Nhi mặt mũi hồng hào trở lại, cô khẽ hỏi:
- Ta ... ta ở đâu thế này?
- Cô nương đang ở trong động của Trúc Sơn tiên sinh, cô nương còn nhớ được lại mọi chuyện không?
Lan Nhi gật đầu:
- Có ... ta ... nhớ. Có phải đại hiệp là người mà ta đã gặp ở tửu điếm nửa năm trước không?
- Phải, thế là cô nương đã tỉnh táo hoàn toàn rồi đấy.
Rồi Lan Nhi kể cho ta nghe đầu đuôi làm sao cô ta bị bắt. Cô rất quan tâm đến hiền đệ, nhờ ta đến Đào Hoa Sơn tìm ngươi ...
Kể đến đây, Thường Ngộ Xuân ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Dương hiền đệ. Vậy là ta đã biết rõ thân thế của hiền đệ, ta rất muốnđi với hiền đệ đến Đại Đầu Sơn, song còn một lời hứa với vị phu nhân,tiểu đệ muốn xem vật này không?
- Cám ơn đại ca, tiểu đệ có thể tự đi một mình được.
Dương Tôn Bảo đang nóng lòng muốn cứu Lan Nhi nên gã chẳng kịp hỏi Thường Ngộ Xuân về việc đó.
Gã chia tay với Thường Ngộ Xuân rồi lên núi để tìm Mỹ Hoa Nương. Tới nơi,một khung cảnh thật hoang sơ lạnh lẽo không thấy bóng sư phụ, chứng tỏlà Mỹ Hoa Nương vẫn chưa về. Gã bỗng nhớ lại ngày nào gã còn cùng vớiLan Nhi luyện võ mới đây, mà bây giờ vắng lặng đến lạnh lùng, trong lòng không khỏi bi thương. Không hiểu sư phụ đi đâu, gã ngẩn ngơ suy nghĩmột hồi rồi hú lên một tiếng dài rồi phóng mình xuống núi.