Dịch: TH_Lotus
Biên: Thần Hi
Nghĩ đến liền muốn làm ngay, chén đũa vừa mới rửa được một nửa, nghĩ tới biện pháp này, Lục Dương chẳng còn ý nghĩ muốn tiếp tục rửa chén nữa, vứt giẻ lau trong tay đi, lau vội nước còn đọng lại trên hai tay vào tạp dề ở bên hông mình, sau đó cởi luôn tạp dề ném lại trên bàn bếp, vội vàng đi tới phòng sách.
Khởi động máy vi tính, Lục Dương lập tức lục lọi trong trí nhớ tìm ca khúc kinh điển này, hắn thích rất nhiều bài hát, nhưng không nhớ được năm phát hành của nó.
Bài đầu tiên là một bài của Hàn Tuyết "Nghĩ đến".
Tiếc rằng, kết quả trên internet cho thấy bài hát này vừa phát hành năm nay.
Im lặng.
Tiếp tục.
"Gặp lại lần hai" của Ngũ Bách, bài này Lục Dương cũng biết hát, cũng nhớ được ca từ, chỉ tiếc bài hát này cũng phát hành trong năm nay.
Có rất nhiều bài của Trịnh Trí Hoá, Lục Dương cũng biết hát như "Sao đốt đèn", "Thuỷ thủ". "Đừng khóc, người anh yêu nhất", "Khói lửa ven sông Đạm Thuỷ" ... Đáng tiếc, có những bài được phát hành lúc Lục Dương vẫn chưa được sinh ra, muốn đạo nhạc của lão nhân gia kia, Lục Dương còn phải nghĩ biện pháp sinh sớm nhiều năm chút.
"Mình còn có thể hát bài gì?"
Tìm liên tiếp mấy bài đã phát hành, Lục Dương vò đầu, lúc còn làm việc sắp chữ kiếp trước, hắn nghe hơn một nghìn bài hát, có rất nhiều bài, chỉ cần nghe giai điệu bắt đầu, Lục Dương đã có thể nói ngay đó là bài gì, nhưng muốn hắn hát hoàn chỉnh những bài đó, nằm mơ đi.
Hắn cẩn thận nhớ lời bài hát, lúc trước học hát cũng không nhiều.
Ca sĩ như Châu Kiệt Luân, La Chí Tường nổi tiếng với hàng vạn hàng nghìn nam nữ ca sĩ khác, hơn nữa Lục Dương cũng không có nghe hoàn chỉnh bài nổi tiếng nhất của bọn họ, ca khúc và phong cách của bọn họ, thực sự Lục Dương không nghe hết.
Làm sao bây giờ?
Vò đầu bứt tóc mãi cuối cùng Lục Dương đã nhớ lại một ca khúc hẳn vẫn chưa phát hành —— Vương Phong "Bắc Kinh Bắc Kinh", Lục Dương nhớ rõ kiếp trước Vương Phong nổi tiếng rất trễ, Vương Phong có rất nhiều bài hát, hẳn là chưa xuất hiện.
Vì vậy Lục Dương bắt đầu tìm ca khúc của Vương Phong trên Baidu, bài này anh từng hát, còn nhớ rõ giai điệu và ca từ.
"Tốt lắm! "Bắc Kinh Bắc Kinh" vẫn chưa phát hành!"
Sau một phen tìm tòi, Lục Dương nở nụ cười, có thể lấy bản quyền bài này.
Sau đó, Lục Dương tìm bài "Thanh xuân" của Vương Phong, bài hát này anh cũng biết hát.
Kết quả, Lục Dương không tìm thấy bài "Thanh xuân" của Vương Phong, lại tìm ra bài "Thanh xuân" của một người tên là Quân Tử.
Lúc đó, Lục Dương chỉ tiện tay nghe thử bài "Thanh xuân" của người tên Quân Tử này.
Sau đó, Lục Dương liền há hốc mồm.
"Thanh xuân" của Vương Phong còn không có, vì sao "Thanh xuân" của gã Quân Tử này so với "Thanh xuân" của Vương Phong chỉ sai hai chữ?
"Lừa bố mày à!"
Trên mặt Lục Dương đầy mồ hôi lạnh, đây rốt cuộc là tình huống quỷ quái gì? Lẽ nào không chỉ mình mình sống lại? Cái người tên Quân Tử gì đó cũng sống lại sao?
Vấn đề này rất quan trọng.
Vì vậy Lục Dương tuỳ tiện lau mớ mồ hôi lạnh trên trán, tiếp tục tìm hiểu cụ thể về bài "Thanh xuân" của gã Quân Tử này.
Mấy phút sau, cuối cùng Lục Dương cũng tìm ra nguyên nhân.
Bấy giờ hắn mới thở ra một hơi, thấp thỏm không yên lòng đến giờ mới bình tĩnh lại.
Hoá ra Quân Tử, là bạn gái trước đây của Vương Phong, bài hát "Thanh xuân" này là do Vương Phong viết cho cô.
Mà cô gái Quân Tử này đâu?
Năm 2000, bởi vì Vương Phong bắt cá hai tay, đã tự sát.
Năm ấy cô 23 tuổi.
Trớ trêu thay không chỉ điều này.
Thông tin online hiển thị, bài hát "Thanh xuân" này thuộc album "Xuân phân. Lập thu. Đông chí", mà album này do nhóm Cao Hiểu Tùng, Vương Phong cùng nhau sáng tác cho Quân Tử.
Mỉa mai ở chỗ, Cao Hiểu Tùng là bạn trai cũ của Quân Tử, Vương Phong là bạn trai cuối cùng của Quân Tử, cuối cùng hai tên này đều bắt cá hai tay, mới dẫn đến việc cô gái tự sát khi còn trẻ như vậy.
Đọc xong những tin tức này, Lục Dương trầm mặc, ngồi im trước máy vi tính một lúc lâu cũng không tìm bài hát khác, lặng lẽ châm một điếu thuốc lá.
Vốn Lục Dương còn đang suy nghĩ, mỗi ca sĩ đạo tối đa hai bài hát là được, cũng chừa lại đường cho các ca sĩ sau này kiếm tiền. Dù ca sĩ có nổi tiếng thế nào, cũng phải có mức độ, giống như kịch ngắn của Triệu Bản Sơn hay nói: Ngay cả nhổ một sợi lông trên người con dê, cũng phải nhổ cho tốt.
Vừa đọc tin tức về Quân Tử này, trong máy tính vẫn đang phát ca khúc "Thanh xuân" của Quân Tử, Lục Dương bỗng quyết định phải nhổ lông con dê Vương Phong này, để xả giận giùm cho Quân Tử!
Vì vậy Lục Dương nỗ lực nhớ lại.
"Sinh mạng phẫn nộ", "Trong ngày xuân", "Thời gian đảo ngược".
Hơn nữa còn có bài "Bắc Kinh Bắc Kinh", tổng cộng bốn bài, tất cả đều chưa xuất hiện.
Lục Dương còn muốn sao chép một số ca khúc khác của Vương Phong, tiếc là, chính anh phải hát những bài này, mà trong mấy bài này có nhiều chỗ anh không nhớ giọng, nhạc của Vương Phong không ít, nếu muốn tiếp tục sao chép, chính Lục Dương cũng không nhớ nổi.
Bất đắc dĩ, Lục Dương bắt đầu nghĩ đến những bài của ca sĩ khác.
Trưa hôm nay, cộng thêm cả đêm, Lục Dương như một con ma, một mực nhớ lại những bài mình đã hát, rất tức giận, còn chưa phát hành được ca khúc nào.
Cả buổi chiều cộng thêm một đêm, cuối cùng Lục Dương cũng sàng lọc ra chừng ba mươi bài, có điều, kiếm lợi nhuận từ những ca khúc này thế nào? Như thế nào mới chọn được lợi ích tốt nhất?
Tạm thời Lục Dương chưa nghĩ ra.
Năm 2003 thì ca khúc thịnh hành trên internet, đánh một cú thật mạnh vào việc phát hành âm nhạc truyền thồng, rất nhiều ca sĩ mới muốn cùng công ty đĩa nhạc này ký hợp đồng ra đĩa, là rất khó.
Lúc này là thời điểm để ca sĩ lâu năm kiếm tiền, chủ yếu không dựa vào lượng tiêu thụ đĩa nhạc, mà là vé vào cửa concert, còn có tham gia diễn xuất.
Đừng nói Lục Dương không có thiên phú ca hát và tài năng, nhạc cụ, cùng lắm chỉ chơi được hai loại ghi-ta, chỉ là tiêu chuẩn nghiệp dư, nếu Lục Dương muốn biểu diễn ca khúc này, còn muốn dùng những ca khúc này để đến các công ty đĩa nhạc ký hợp đồng, không cần nói đến việc không có khả năng thành công, cho dù thành công, với trình độ biểu diễn của Lục Dương, cũng không nổi.
"Hay là, đi tới ban nhạc của Tào Tuyết chọn hai người?"
Lục Dương vừa hút thuốc vừa tự hỏi cả buổi, bỗng nhiên nghĩ ra chủ ý này, lập tức lại cảm thấy không đúng, cho dù muốn tìm người nối nghiệp biểu diễn âm nhạc, cũng không thể tìm ban nhạc Tào Tuyết được, các cô Tào Tuyết ấy giỏi hơn sao? Cùng lắm là như Lục Dương thôi, khả năng ca hát khẳng định còn kém hơn cả mấy ban nhạc của sinh viên đại học năm ba năm tư bình thường.
Chỉ là, thật sự muốn tìm người nối nghiệp ca hát sao?
Mình kiếm tiền thế nào?
Bán ca khúc cho bọn họ? Một đám học sinh thì có bao nhiêu tiền? Tìm thử bọn họ có người hậu thuẫn đằng sau không hả? Hay là bọn họ có rất nhiều tiền?
Có lẽ tự mình nên mở một công ty âm nhạc giả, để cho bọn họ hát, bản quyền thuộc về mình?
Lục Dương đọc thầm kế hoạch vừa hiện ra trong đầu.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lục Dương không biết rốt cuộc mình phải làm gì.
Trái lại Lục Dương đã bỏ đi ý niệm tự mình biểu diễn.
Người thiếu thực lực kia, sẽ không phá hư ca khúc này chứ.
Nhìn thời gian hiển thị nơi góc máy vi tính, còn mấy phút nữa là đến mười hai giờ đêm, "Đất hoang tận thế" sẽ trình làng, từ mười hai giờ đêm hôm qua đến bây giờ vừa đúng 24 tiếng đồng hồ, là 24 giờ để hoàn thành.
Nhưng mà trước 24 giờ khi tác phẩm đó hoàn thành, Lục Dương bỗng nhớ lại ngày hôm nay vẫn còn phải ra hai chương truyện VIP, nói với độc giả trong tuần kế tiếp mỗi ngày ra năm chương, hôm nay vừa mới nói, sao có thể nuốt lời liền?
Nắm chắc thời gian, Lục Dương dùng tốc độ nhanh nhất, đăng một mạch ba chương bản thảo.
Cuối cùng, giữ được khí tiết của mình.
Sau đó, Lục Dương trầm tĩnh lại, tại tác giả hậu trường xem xét "Đất hoang mạt thế".
2338.
Hơn hai nghìn, Lục Dương rất hài lòng.
Thành tích tốt nhất của quyển sách kia trước khi mình trọng sinh cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Đây là tác phẩm đầu tiên sau khi Lục Dương trọng sinh viết ra, thành tích này có nhiều tác giả kỳ cựu phải nỗ lực không biết bao nhiêu năm còn chưa đạt được.