Nói chuyện điện thoại với Lâm xong, Hàn Đinh quyết định, trước khi tòa mở phiên xét xử, phảibỏ ra hai, ba ngày đi một chuyến xuống Thiệu Hưng - địa danh nổi tiếngvùng Giang Nam.
Anh đem quyết định này bàn bạc với La Tinh Tinh.Nàng đương nhiên đồng ý và đòi được đi cùng. Mục đích chuyến đi ThiệuHưng của Hàn Đinh hoàn toàn vì công việc. Anh muốn làm rõ mối quan hệthực sự giữa Long Tiểu Vũ và Tứ Bình, đồng thời lấy chứng cứ thực địa.Còn mục đích của La Tinh Tinh lại thiên về tình cảm. Hàn Đinh nhận ra,nàng dường như đặc biệt quan tâm và mong muốn được khám phá vùng đất nơi Long Tiểu Vũ sinh ra và lớn lên.
La Tinh Tinh đi cùng Hàn Đinhtới Thiệu Hưng với danh nghĩa là trợ lý của anh. La Tinh Tinh không hiểu gì về pháp luật, cử chỉ nói năng lại có phần trẻ con. Nên trước khi đi, Hàn Đinh buộc phải bổ túc cấp tốc cho nàng một số yếu lĩnh cơ bản trong giao tiếp của những nữ viên chức cổ cồn, chẳng hạn như chào hỏi ra sao, bắt tay thế nào, tạm biệt ra sao. Những việc này khác hẳn công việcthường ngày của một người mẫu. Cả cách ăn mặc, trang điểm cũng khác. Hàn Đinh dặn đi dặn lại La Tinh Tinh rằng, dù nghe thấy, hay trông thấy bất cứ điều gì, nàng đều không được phép bật cười vui vẻ hay khóe mắt đỏhoe. Những người làm nghề luật sư không được thể hiện sự vui buồn rangoài. Khi nói chuyện, không nên nhiều lời, bởi nói nhiều, rất dễ bị hớ. Lúc Hàn Đinh nói chuyện với người khác, chỉ cần nàng giả vờ ghi ghichép chép là được.
La Tinh Tinh đồng ý tất tật những yêu cầu của anh, miễn là được đi Thiệu Hưng.
Trời vừa hửng sáng, tàu hỏa đã tới Thiệu Hưng. Hàn Đinh tỉnh giấc từ trướckhi tàu vào địa phận Thiệu Hưng. Anh thấy La Tinh Tinh đang nhìn chămchăm ra ngoài cửa tàu. Hốc mắt nàng húp đỏ, chứng tỏ suốt đêm nàng không ngủ. Qua cửa sổ, Hàn Đinh thấy cánh đồng xanh bát ngát và những nhánhsông chảy quanh co. Dọc tuyến đường con tàu vút qua, hình ảnh cánh đồngvà con sông hòa quyện, đan xen vào nhau mờ ảo, toát lên vẻ đẹp của miềnsông nước Giang Nam mà miền Bắc không thể có được. Cùng với tốc độ vunvút của tàu, những nhánh sông hiện ra thoắt rộng như mặt hồ bao la,thoắt hẹp như vòm cầu chỉ đủ cho một con thuyền đi qua. Chỗ ngoặt củanhững nhánh sông thường có một hai chiếc thuyền mui đen chở đầy nhữngrau và hàng tạp hóa lắc lư chuyển động. Thi thoảng, bắt gặp một phụ nữtrẻ ngồi trên thuyền, mắt đau đáu dõi theo con tàu đang dần khuất xa. La Tinh Tinh rất để ý đến những con thuyền mui đen. Người chèo thuyền độimũ dạ đen rất có thể đã làm nàng liên tưởng đến hình ảnh của Long TiểuVũ khi xưa. Ba năm trước, Long Tiểu Vũ cũng đã lái một con thuyền xinhxắn như thế, chở hành khách xuôi ngược trên những nhánh sông nhằng nhịt.
Lúc tàu vào đến khu trung tâm Thiệu Hưng, mặt trời vừa treo trên đỉnh máinhà. Hàn Đinh và La Tinh Tinh ra khỏi ga, vào một quầy bán quà sáng ngay trước cửa ga ăn sáng, và hỏi thăm nhân viên cửa hàng hướng đi về ĐôngPhố. Mỗi người ăn một bát cơm nếp trộn thịt vịt kho, thịt lợn xông khói, cá muối và dưa muối khô. Uống một ấm trà Long Tỉnh đã loãng toèn vì pha nhiều lần. Ăn uống xong, hai người tới bến đò gần đó gọi một chiếc đòvừa vặn ngang qua rồi xuôi xuống hạ lưu. Họ đi qua một nhánh nước kẹpgiữa hai dãy nhà tường vôi trắng ngói xanh đen, trông như hành lang phùđiêu lịch sử. Những ngôi nhà cổ dọc hai bên bờ toát lên vẻ thâm trầm,điềm đạm của một vùng dân cư sông nước đã có hai ngàn năm trăm năm tuổi. Nhà nào nhà nấy đều có cửa trông ra sông. Từ những vuông cửa ấy, thithoảng vẳng ra tiếng va chạm của bát đĩa nồi niêu, xen lẫn tiếng nóichuyện rầm rì mang đặc âm địa phương. Khu phố trên sông thấm đẫm bầukhông khí yên ả, bình dị. Hàn Đinh nghĩ thầm, đây chắc hẳn phải là nơilàm cho con người sống lương thiện hơn, dịu dàng hơn, ít tranh giành đốkỵ hơn.
Con thuyền đưa họ ra khỏi khu phố, men theo dãy làng mạcmọc trên sông, đi tiếp về hướng mặt trời. Làng mạc được bao bọc bởinhững cánh đồng xanh ngút ngát. Hàn Đinh hỏi thăm người lái đò, biết đấy là những cánh đồng rau cải. Anh thầm xuýt xoa, vào mùa nở hoa, nơi đâychắc sẽ miên man sắc vàng hoa cải. Phong cảnh mới rực rỡ, mê hồn làmsao. Cánh đồng cải tuy rộng, nhưng bị chia cắt bởi những nhánh sông, chi chít cọc gỗ và lưới cá. Con thuyền nhẹ nhàng luồn lách dọc theo cácviền lưới. Chỗ mặt nước rộng, có thể trông thấy cây cầu vòm cổ kính uốncong như dải cầu vồng. Trên cầu không một bóng người. Trong không khí có chút hơi sương đang chuyển động. Trong hơi sương ngưng tụ hình bóng mơhồ của dãy núi phía chân trời. Hàn Đinh ngồi ở đầu thuyền ngắm nhìn xung quanh. Từng cảnh sắc lần lượt đập vào mắt anh, từ xa đến gần, giống như bức tranh thủy mặc cổ. Có lẽ, bởi được sống cuộc sống no đủ từ nhỏ, nên về cảm quan, Hàn Đinh không thể nào lý giải: Đã được sống trong cảnhsơn thủy đẹp như tranh vẽ như thế, sao người ta lại muốn rời bỏ quêhương đến nơi đất khách làm thuê?
Cảnh đẹp di động trong sươngbảng lảng không mang đến bất kỳ đề tài gì cho Hàn Đinh và La Tinh Tinh.Cả hai lặng thinh không nói, lắng nghe tiếng mái chèo khua nước. Trongcái lắc lư, chao đảo theo quy luật của thân thuyền, chẳng ai còn tâm trí thưởng ngoạn cảnh đẹp miền sông nước. Nhất là La Tinh Tinh. Qua đôi mắt ngậm sương của nàng, Hàn Đinh có thể đọc được, nàng đang nghĩ gì vàolúc này.
Đây là quê của Long Tiểu Vũ.
Chẳng lẽ, nàng yêu hắn đến vậy sao?
Thuyền đến Đông Phố. Hai người trả tiền, rồi lên bờ. Do ngồi thuyền lâu, nênsau khi lên bờ, chân vẫn lâng lâng. Hai người bước thấp bước cao trêncon đường lát đá xanh không rõ có tự bao giờ. Bỏ lại dòng nước vẫn miếtmải trôi. Đi vào trong phố. Hàn Đinh hỏi đường bằng tiếng phổ thông rấtchuẩn. Chẳng mấy chốc, hai người đã tìm đến nhà máy rượu Bách Niên Hồng.
Nhà máy này lớn hơn nhiều so với tưởng tượng ban đầu của Hàn Đinh. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh và La Tinh Tinh là bãi tập kết hàng. Trên mặtsân to phải bằng nửa sân bóng đá chất đầy những hũ rượu màu trắng đãđược nút kín bằng đất sét. Những chiếc vại to dùng để cất rượu xếp hàngngay ngắn. Xung quanh sân là những phân xưởng làm rượu được lắp ghéptuềnh toàng. Chỉ duy nhất ở mé tây bắc của sân, là có vài gian nhà máibằng thấp tè - trông có vẻ là văn phòng - chen chúc nhau.
Trongmấy gian nhà thấp tè ấy, hai người tìm được một người đàn ông tự xưng là Giám đốc nhà máy rượu. Hàn Đinh giới thiệu với ông ta chức phận luật sư của mình, và mục đích đến đây là muốn tìm hiểu về biểu hiện của LongTiểu Vũ trong thời gian làm việc ở nhà máy. Vị giám đốc xởi lởi tiếpđón. Pha trà mời Hàn Đinh và La Tinh Tinh xong, ông ta bắt đầu oangoang:
- Long Tiểu Vũ hả? Phải rồi. Cậu ta từng làm việc ở chỗtôi. Hạnh kiểm tốt. Làm việc siêng năng, lại rất thật thà... Sao thế?Cậu ấy đã xảy ra chuyện gì à?
Hàn Đinh không giới thiệu tường tận về vụ án của Long Tiểu Vũ, mà chỉ nói chung chung:
- Có một vụ án, bên công an nghi ngờ anh ấy. Chúng tôi muốn tìm hiểu xembình thường anh ấy là người như thế nào. Trước đây, anh ấy yêu một côgái từng làm việc ở chỗ ông tên là Tứ Bình, phải không ạ?
Hàn Đinh nhân tiện hướng câu chuyện về đề tài anh quan tâm. Vị giám đốc trả lời rất tự nhiên:
- Có. Có chuyện ấy. Cô ta là Chúc Tứ Bình. Chúc Tứ Bình theo đuổi cậu ấy.
Hàn Đinh viết ngay câu “Chúc Tứ Bình theo đuổi Long Tiểu Vũ” vào cuốn sổ ghi chép, rồi lại hỏi:
- Thế còn anh ấy với Tứ Bình? Tình cảm của anh ấy với Tứ Bình thế nào ạ?
- Cũng được. Long Tiểu Vũ là người rất nghĩa khí. Người trong nhà máy đều biết cả. Ai tốt với cậu ấy một, thì cậu ấy tốt lại mười. Cậu ấy rấttrọng tình cảm. Cậu ấy quê Thạch Kiều. Gia đình chẳng còn ai. Lúc mớivào nhà máy, cậu ấy ở trong kho. Coi như, buổi tối trông kho giúp nhàmáy luôn. Hồi ấy, Tứ Bình thích cậu ấy, rất quan tâm, chăm sóc, ngày nào cũng nấu nướng rồi mang đến cho cậu ấy. Phải hôm trời lạnh, cô ấy cònvác chăn bông đến. Dịp Tết thì đón cậu ấy về nhà ăn Tết cùng. Công bằngmà nói, cô Tứ Bình ấy cũng xinh xắn. Mỗi tội, cục tính. Cô ấy cãi cọ với rất nhiều người trong nhà máy. Trước đây, ở nhà máy cũng có vài cậutheo đuổi, nhưng cô ấy cứ tỉnh bơ như không.
- Thế tại sao cô ấy lại thích Long Tiểu Vũ? Cô ấy thích Long Tiểu Vũ ở điểm gì ạ?
- Vì cậu ấy là người tốt tính. Tứ Bình tính nóng, nên phải tìm một ngườibao dung, độ lượng. Với lại, cái cậu Long Tiểu Vũ trông cũng đẹp trai,phong độ. Đàn ông đẹp trai, phong độ, cô nào chẳng thích.
- Ý ông có phải là, Tứ Bình rất tốt với Long Tiểu Vũ, Long Tiểu Vũ cũng tốt với Tứ Bình. Họ là một cặp rất đẹp đôi. Có phải thế không ạ?
Vị giám đốc do dự giây lát, rồi nói:
- Thực sự là Tứ Bình rất mê Long Tiểu Vũ. Long Tiểu Vũ cũng tốt với TứBình. Mẹ Tứ Bình bị bệnh phong thấp, suốt ngày nằm trên giường. Bố cô ấy đi làm thuê bên ngoài. Sau này, Tứ Bình cũng bỏ quê đi làm thuê. Mẹ côấy đều do một tay Long Tiểu Vũ chăm sóc. Cậu ấy cơm nước mẹ Tứ Bình, còn cõng bà ấy đi khám bệnh. Những chuyện ấy, chúng tôi đều tận mắt trôngthấy cả. Mẹ Tứ Bình cũng coi Long Tiểu Vũ như con đẻ. Thế nhưng, chúngtôi vẫn cứ cảm thấy, Tiểu Vũ và Tứ Bình không đẹp đôi cho lắm. Tứ Bìnhlà một cô gái nóng nảy, cục cằn. Long Tiểu Vũ mà sống với cô ấy, thể nào cũng phải nín nhịn. Năm ngoái, nghe nói Tứ Bình xảy ra chuyện. Tôiđoán, chắc cũng tại tính khí của cô ấy. Tính khí thế, cô ấy ở quê cònđược. Vì mọi người dù sao cũng là hàng xóm láng giềng với nhau, dễ bỏqua. Chứ còn một khi đã tới nơi khác, nhất là lại gặp người phương Bắc,người ta không cần biết anh là ai. Nói năng cáu tiết một tí là động đếndao rựa. Người phương Bắc thô thiển, cục cằn lắm. Ấy chết, không phảitôi nói người Bắc Kinh các anh đâu nhá. Người Bắc Kinh các anh không thô thiển. Người Thủ đô mà lại. Tôi biết, người Bắc Kinh rất văn minh, lịch sự.
Hàn Đinh viết trong cuốn sổ ghi chép: “Vũ, Bình không đẹp đôi. Tứ Bình tính xấu”, rồi lại ngước đầu, hỏi:
- Long Tiểu Vũ thôi làm ở nhà máy từ khi nào ạ?
- Năm kia. Khoảng đầu năm kia. Tôi nhớ khi ấy đương là lúc ép bã rượu. Độ vừa ăn Tết xong.
- Anh ấy ra đi như thế nào ạ?
- Cậu ấy bị đuổi việc.
Thực ra, qua lời kể của Long Tiểu Vũ, Hàn Đinh đã biết đại khái quá trìnhLong Tiểu Vũ thôi làm việc ở nhà máy rượu Bách Niên Hồng, nhưng để xácminh lại, anh vẫn cứ hỏi tiếp:
- Sao nhà máy lại đuổi việc anh ấy ạ?
- Vì tội ăn trộm.
- Vừa nãy, ông bảo Long Tiểu Vũ là người thật thà, độ lượng cơ mà. Sao bây giờ lại thành kẻ trộm?
Vị giám đốc xua tay, đầy cảm khái:
- Ôi dào, chuyện này nói ra dài dòng lắm. Hồi đầu năm kia, nhà máy chúngtôi đặt mua một hộp vàng lá 18K để khắc chữ Bách Niên Hồng trang trí hộp rượu tặng phẩm cao cấp. Loại rượu tặng phẩm ấy là sản phẩm mới của nhàmáy chúng tôi, được đóng gói rất đẹp. Trong mỗi hộp rượu tặng phẩm đựnghai hũ Bách Niên Hồng xinh xắn, giá thành cũng chỉ độ hai mươi tệ. Nhưng giá bán trên thị trường là một trăm tám mươi tệ, chính là nhờ vào mảnhvàng lá ấy. Mảnh vàng lá giá cũng chỉ năm mươi tệ. Hôm mua hộp vàng lávề, chúng tôi nhập ngay vào kho, định ngày hôm sau mang ra ngoài khắcchữ. Nhưng hôm sau, khi người phụ trách việc này đến kho lĩnh hàng thìphát hiện hộp vàng lá đã không cánh mà bay. Chúng tôi bèn quyết địnhkiểm kê toàn bộ kho. Kết quả, phát hiện còn thiếu nhiều thứ nữa. Số liệu trên sổ sách và thực tế không khớp. Rõ ràng là trộm trong nhà. Chúngtôi bèn điều tra nội bộ, điều tra mãi, cuối cùng tìm ra một kẻ khảnghi...
La Tinh Tinh từ nãy vẫn giả vờ ghi ghi chép chép, nghe vị giám đốc nói đến đó, nàng bất giác dừng bút, buột miệng hỏi:
- Là Long Tiểu Vũ ạ?
Vị giám đốc yên lặng giây lát, rồi mới thong thả đáp:
- Chúc Tứ Bình.
Rõ ràng, Long Tiểu Vũ chưa từng kể cho La Tinh Tinh về quá khứ này. Nétmặt nàng lộ vẻ kinh ngạc. Nhưng Hàn Đinh đã biết về “vụ án oan” ấy, nênanh không hề biến đổi sắc mặt, tiếp tục hỏi:
- Tứ Bình đã trộm những gì của nhà máy ạ?
- Ôi dào, một đứa con gái có thể trộm được những thứ gì cho ra hồn. Toànnhững thứ kiểu cây kim sợi chỉ ấy mà. Rõ là đứa trộm vặt điển hình. Chảlà hồi ấy, Long Tiểu Vũ ở trong nhà kho mà. Ngày nào Tứ Bình cũng đếnthăm cậu ấy. Khi về, kiểu gì cô ta cũng tiện tay nhón thứ này thứ kia,lúc thì thỏi pin, khi thì bóng đèn, có lúc là cuộn dây. Toàn những thứnhét được vào bụng, khó bị phát hiện ấy mà. Tôi đoán, lúc đầu, cô tachắc cũng chỉ giở trò khôn vặt thôi. Nhưng sau, trộm nhiều thành quen.Hôm nào không lấy được thứ gì, là ngứa ngáy chân tay. Hồi ấy, tôi vẫncòn chưa làm giám đốc nhà máy, mà là con trai ông chủ chúng tôi. Anh taquản lý tùm lum tùm beng. Mua hàng, nhập hàng vô tội vạ. Chưa nói đếncông cụ, nguyên liệu làm rượu. Chỉ riêng mấy đồ văn phòng phẩm, cũng đãtồn đầy trong kho. Về nguyên tắc, không ai được ở trong kho hàng. Nhưngvì khi ấy, Long Tiểu Vũ chẳng có chỗ nào trú chân, nên nhà máy để cậu ấy ở luôn trong kho. Khi ấy, lãnh đạo nhà máy còn tưởng bở, vì tự dưngđược không một anh bảo vệ trông kho vào ban đêm. Trước đây, vì không cóngười trông nom, nên từng xảy ra chuyện kẻ trộm cậy cửa mò vào kho. Nàongờ, trộm ngoài dễ ngăn, trộm nhà khó phòng. Hồi ấy, tối nào Tứ Bìnhcũng tới kho chơi với Long Tiểu Vũ. Mọi người biết cả, nhưng chẳng aiquan tâm, coi đấy là chuyện bình thường.
Chuyện sau này thế nào,Hàn Đinh chẳng cần hỏi cũng biết. Thấy nhà máy kiểm kê kho, Tứ Bìnhhoảng quá, tìm Long Tiểu Vũ thương lượng. Cô ta biết, những người có thể ra vào kho chỉ đếm trên đầu ngón tay. Phạm vi đối tượng tình nghi rấthẹp. Chỉ cần hơi để ý phân tích một chút là có thể lần ra cô ta ngay.
Long Tiểu Vũ kể với Hàn Đinh rằng, lần đầu tiên anh ta thất vọng về Tứ Bìnhlà một buổi tối cô ta đột nhiên nói với anh ta rằng, cô ta đã cầm một số thứ của nhà máy. Phải. Dù rằng khi nói ra chuyện này, Tứ Bình cố ý nóinhẹ đi. Dù rằng, cô ta né tránh ngay cả từ “trộm”, mà dùng một từ trungtính là “cầm”, nhưng Long Tiểu Vũ vẫn cảm thấy sửng sốt và rất khó xử.Lúc đầu, Tứ Bình hỏi Long Tiểu Vũ có biết chuyện có người đã cầm một sốđồ trong kho và nhà máy đang điều tra vụ việc này hay không? Long TiểuVũ trả lời là biết. Anh nói:
- Chiếc hộp đựng vàng lá bỗng dưng biến mất. Hôm nay, công an cũng đến điều tra.
Tứ Bình nói:
- Anh là người trông kho. Vậy công an có hỏi chuyện anh không?
- Vẫn chưa thấy gì. Chuyện này, một khi công an đã điều tra là hai năm rõ mười ngay. Chiếc hộp vàng lá cũng phải đáng giá hàng vạn tệ ấy chứ.Công an mà tìm ra, thủ phạm dễ phải ngồi tù như chơi.
- Lỡ người ta tìm ra em thì sao?
Long Tiểu Vũ vẫn chưa hiểu ý tứ của Tứ Bình, hỏi:
- Em hỏi thế là sao?
- Lỡ họ tìm ra em là người đã cầm đồ của nhà máy, thì sao?
Long Tiểu Vũ tưởng Tứ Bình đang đùa, bèn nói:
- Nếu người ta tìm ra em, anh sẽ ngày ngày mang cơm đến nhà tù cho em.Giống như bây giờ, hàng ngày em vẫn mang cơm đến cho anh ấy. Thế đượckhông?
Lúc này, Tứ Bình òa khóc.
Cô ta vừa khóc, vừa nói:
- Chính em đã cầm. Em muốn dành dụm ít tiền mua nhà cho anh, cho hai đứamình. Anh biết đấy, nhà em bây giờ chỉ có mỗi hai gian phòng chật chội.Vả lại, em cũng không muốn để anh sống tạm bợ mãi ở đây.
Lúc kểvới Hàn Đinh chuyện này, Long Tiểu Vũ thừa nhận, có thể vì trong suynghĩ của người Trung Quốc, cái lợi chung không thể thắng được cái lợiriêng, nên mặc dù rất sửng sốt trước hành vi ăn trộm của Tứ Bình, nhưngsau khi nghe lời giải thích của Tứ Bình, Long Tiểu Vũ không nỡ ghét bỏcô ta. Rốt cuộc, cô ta cũng chỉ vì muốn anh có một cuộc sống dễ chịuhơn, vì yêu anh nên cô mới phải ăn trộm. Dẫu thế, nhưng Long Tiểu Vũ vẫn rất tức giận. Anh nói với Tứ Bình rằng, anh ghét nhất thói trộm cắp. Từ nhỏ, bố anh đã dạy anh, rằng giấy rách phải giữ lấy lề, đói cho sạch,rách cho thơm! Long Tiểu Vũ mắng Tứ Bình té tát. Nhưng trong lòng, anhkhông hề ghét bỏ cô. Trong thâm tâm, anh biết, giấy rách thì lề sẽ tan,đói sẽ ăn vụng, túng sẽ làm càn. Lúc khó khăn, người ta rất khó có thểgiữ mãi lòng tự tôn. Mà kể cả khi anh cần đến lòng tự tôn, người kháccũng chẳng đối xử với anh một cách tôn trọng!
Tứ Bình bộc bạchvới Long Tiểu Vũ chuyện này là có mục đích của cô ta. Lúc đầu, cô takhóc lóc thảm thiết, nhưng vừa mới lau nước mắt, câu đầu tiên của cô talà:
- Anh có muốn giúp em không?
Long Tiểu Vũ vẫn chưa hết bực tức, dằn dỗi:
- Anh chịu thôi!
Tứ Bình bèn bù lu bù loa:
- Anh thật quá đáng. Lúc khó khăn, anh chỉ biết bo bo cho bản thân. Coinhư tôi có mắt như mù. Tôi với anh một lòng một dạ như thế. Vậy mà, anhthật là đồ tệ bạc!
Long Tiểu Vũ lặng thinh. Sự im lặng của anhđồng nghĩa với việc chấp nhận yêu cầu của Tứ Bình. Anh chịu ơn cô ta,nhưng chưa có dịp đền đáp. Bây giờ là lúc Tứ Bình đòi anh phải đền đáp.Thấy anh mềm lòng, Tứ Bình liền đổi giọng:
- Nếu tôi bị công anbắt, anh cũng sẽ chẳng yên thân đâu. Anh là kẻ trông kho. Tôi với anhlại có quan hệ với nhau như thế. Công an chắc chắn sẽ cho là anh đồnglõa với tôi. Chỉ cần tôi đổ tội cho anh, người ta sẽ tin ngay!
Long Tiểu Vũ đờ đẫn.
Tứ Bình nói đúng. Chuyện này, chỉ cần cô ta cứ khăng khăng đổ tội cho Long Tiểu Vũ, kiểu gì anh cũng bị liên đới. Anh đành ngoan ngoãn chui đầuvào bẫy. Vẫn biết đây rõ ràng là cái bẫy, nhưng nếu không chui vào, cũng chẳng còn cách nào khác. Huống hồ, đây là một cái bẫy dịu dàng... LongTiểu Vũ nói:
- Thế theo em, anh phải giúp em bằng cách nào?
Kế hoạch do Tứ Bình nêu ra làm Long Tiểu Vũ giật bắn mình. Nó chính làđiều cô ta đã nói ra lời. Cô ta muốn đổ vấy chuyện này cho Long Tiểu Vũ! Nói chính xác là cô ta muốn Long Tiểu Vũ chủ động gánh vác chuyện này,thừa nhận với nhà máy rằng chuyện này do anh làm, sau đó, trả lại toànbộ số vàng lá cho nhà máy. Như thế, nhà máy chắc cũng sẽ không yêu cầubên công an xử lý anh, mà cùng lắm chỉ đuổi việc anh.
Vì chuyệnnày, hai người đã bàn bạc, tranh cãi với nhau suốt đêm. Đến gần sáng,Long Tiểu Vũ cuối cùng cũng đã đồng ý nhận tội thay cho Tứ Bình. Vì sao? Vì Tứ Bình luôn rất tốt với anh. Anh phải làm theo lời Tứ Bình. Tronglúc khó khăn, anh cần phải đứng ra gánh vác với trách nhiệm của mộtngười đàn ông. Còn bởi vì, người chỉ có trình độ văn hóa cấp hai như TứBình mà tìm được công việc ngồi văn phòng tại một nhà máy làm ăn khấmkhá, lương cao như ở Bách Niên Hồng là điều quá khó. Trong khi Long Tiểu Vũ, dù sao cũng đã từng là một sinh viên, ngoại hình điển trai, khỏemạnh, sẽ không khó khăn gì để tìm được một công việc tốt hơn. Còn bởivì, một khi Tứ Bình mất việc, lấy ai chăm sóc mẹ cô ấy? Mẹ cô ấy ốm nằmliệt giường, liệu có chịu nổi cú sốc này không? Còn bởi vì cá tính củaLong Tiểu Vũ. Từ nhỏ, anh đã theo gánh kịch của bố phiêu bạt vô định. Từ nhỏ, anh đã được chứng kiến, ai tốt với bố anh, bố anh sẽ biết ơn người ấy và muốn làm một điều gì đó để báo đáp người ta. Anh từng nói, bố anh đã dạy anh như thế.
Trước khi trời sáng, Long Tiểu Vũ cùng vớiTứ Bình âm thầm rời khỏi nhà máy rượu Bách Niên Hồng. Hai người tới nhàTứ Bình, lấy hộp vàng lá lóng lánh, rồi chia tay, ai đi đường nấy. TứBình vẫn như thường lệ, có mặt đúng giờ tại văn phòng tổ sản xuất làmviệc như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Thậm chí, cô ta còn thể hiện sựnhẹ nhõm, vui vẻ hơn cả ngày thường, chủ động bắt chuyện với đồngnghiệp, chê bai bộ phim truyền hình chiếu trên tivi tối qua. Trong khiấy, Long Tiểu Vũ đang cầm theo hộp vàng lá, gõ cửa phòng giám đốc.
Câu chuyện kết thúc gần giống với tính toán của Tứ Bình. Theo tính toán của cô ta, chỉ cần trả lại nguyên vẹn chiếc hộp vàng lá, nhà máy sẽ khôngmuốn dây dưa khó dễ cho thủ phạm. Bởi thói thường, người kinh doanhchẳng ai muốn đắc tội với người khác, tự tạo cho mình một khổ chủ, đểrồi sau này không biết chừng người đó sẽ quay lại báo thù. Tứ Bình còntính rằng, từ khi vào nhà máy, Long Tiểu Vũ luôn làm việc rất chăm chỉ,tôn trọng người khác, ít bàn ra tán vào, nhiều người có thiện cảm, nênchắc nhà máy cũng không nỡ cạn tàu ráo máng. Quả nhiên, thấy Long TiểuVũ sớm hối cải, tự ra đầu thú, nhà máy cũng không muốn làm to chuyện,bèn đánh tiếng với công an phường, cố ý nói nhẹ chuyện này đi. Bên côngan cũng đồng ý để nhà máy xử lý nội bộ. Cách xử lý nội bộ của nhà máy là đuổi việc Long Tiểu Vũ, đồng thời cam kết không rêu rao tiếng xấu củaanh ra ngoài.
Long Tiểu Vũ đã phải cuốn gói khỏi Bách Niên Hồngnhư thế. Đấy là chuyện của hai năm về trước. Nếu như không có chuyệnnày, nếu anh ta cứ yên ổn ở lại nhà máy rượu Bách Niên Hồng, thì với đức tính chăm chỉ và trình độ văn hóa của mình, không biết chừng, bây giờanh ta đã được cất nhắc vào một chức quản lý nho nhỏ nào đó trong BáchNiên Hồng. Có thể lắm chứ. Đương nhiên, đây chỉ là thứ suy luận tầmphào.
Long Tiểu Vũ ra đi. Đúng như Tứ Bình dự đoán, chẳng mấychốc, anh đã tìm được việc làm. Nhưng khác với suy tính của cô ta, côngviệc mới của Long Tiểu Vũ không hề tốt hơn công việc ở nhà máy rượu.Long Tiểu Vũ xin vào đoàn kịch Bách Hoa Thiệu của Thiệu Hưng. Đoàn kịchnày của Sở Văn hóa. Long Tiểu Vũ quen một diễn viên đóng kép trong đoànkịch là ông Lý. Ông Lý là bạn thân của bố anh. Một lần, hai người tìnhcờ gặp nhau ngoài phố. Hỏi chuyện, biết Long Tiểu Vũ chưa có việc làm,ông Lý bèn giới thệu anh vào đoàn kịch Bách Hoa Thiệu làm chân tạp vụ,đại loại như vận chuyển đạo cụ, phục trang, trang trí sân khấu... Từnhỏ, Long Tiểu Vũ lớn lên trong gánh kịch, nên rất thông thạo những việc này. Có điều, thu nhập rất ít, chỉ bằng hai phần ba mức lương ở BáchNiên Hồng.
Toàn bộ quá trình liên quan đến vụ vàng lá, Hàn Đinhbiết đại thể như vậy. Lời kể của Long Tiểu Vũ và vị giám đốc nhà máyrượu Bách Niên Hồng không khác nhau là mấy. Vị giám đốc đương nhiênkhông biết chuyện Long Tiểu Vũ và Chúc Tứ Bình bí mật bàn bạc với nhau.Nhưng Long Tiểu Vũ cũng không hề biết nhận xét, đánh giá của vị giám đốc về vụ việc này. Thực ra, người trong nhà máy đều biết việc này là trách nhiệm của Tứ Bình. Kể cả khi vàng lá có bị Long Tiểu Vũ ăn trộm thậtchăng nữa, thì Tứ Bình chắc chắn là kẻ chủ mưu. Chính cô ta đã xúi giục, ép buộc hoặc dụ dỗ Long Tiểu Vũ. Chứ bình thường, một người tốt nhưLong Tiểu Vũ không thể làm những chuyện xấu xa như thế! Nhiều nhân viêncủa nhà máy cũng cho là như vậy. Mọi người đồn ầm lên. Người lúc đầukhông tin về sau cũng tin. Kể cả suy luận trên là sai, nhưng qua lời đồn đại, nó đã thành sự thật. Mọi người nhìn Tứ Bình với ánh mắt có phầntránh né, khinh bỉ. Tứ Bình vừa quay người đi là y rằng nghe thấy tiếngthì thầm nhỏ to sau lưng. Làm việc trong môi trường như thế, liệu TứBình có thể trụ lại lâu dài ở Bách Niên Hồng không? Cô ta là gái chưachồng. Gì thì gì cũng cần phải có sĩ diện. Chẳng bao lâu sau khi LongTiểu Vũ ra đi, Tứ Bình cũng tự động xin nghỉ việc.
Long Tiểu Vũkhông rõ lắm nguyên nhân Tứ Bình xin nghỉ việc. Sau khi rời khỏi nhà máy rượu, anh chẳng khi nào quay lại đó nữa. Anh chỉ biết rằng, Tứ Bìnhkhông làm ở Bách Niên Hồng nữa là vì muốn tới Bình Lĩnh. Cô ta quen mộtngười tên là Trương Hùng. Mấy năm trước, anh ta dẫn một nhóm người tớiBình Lĩnh nhận thầu công trình, nên rất thông thạo ở đó. Trương Hùngtừng nhờ người nhắn Tứ Bình tới Bình Lĩnh. Từ lâu, Tứ Bình đã nghe người ta kháo nhau, ở Bình Lĩnh rất dễ kiếm tiền.
Long Tiểu Vũ nói với Hàn Đinh rằng, khi ấy, anh ta phản đối Tứ Bình tới Bình Lĩnh làm thuê.Nhưng vì ở Thiệu Hưng, cô ta không tìm được việc. Nếu cứ quanh quẩn ởnhà, không đi kiếm tiền cũng không ổn. Long Tiểu Vũ bảo, Tứ Bình rất cóchính kiến. Hồi nhỏ, cô bị bố đánh mắng ghê lắm. Bố cô hễ tức lên làđánh, vớ được cái gì cũng nện, bất kể vật đó nặng hay nhẹ. Còn mẹ cô lại nuông chiều con gái thái quá. Lúc nào bà cũng nơm nớp, sợ con gái giậndỗi, không vui, nên cáng đáng mọi việc. Cách dạy dỗ cực đoan của bố mẹkhiến Tứ Bình trở thành cô gái nóng nảy, cục cằn, luôn có tư tưởng chống đối. Nếu ai đó bảo cô ta làm việc gì, cô ta nhất quyết không làm. Cònnếu phản đối cô ta làm việc gì, thì cô ta nhất quyết phải làm cho bằngđược. Đến ngay cả chuyện riêng tư giữa cô ta với Long Tiểu Vũ cũng vậy.Có lúc Long Tiểu Vũ mệt mỏi, chẳng hứng thú với chuyện ấy, nhưng cô tavẫn bắt ép anh phải làm cho bằng được. Ngược lại, có hôm Long Tiểu Vũchủ động muốn làm chuyện ấy, cô ta lại dằn dỗi, vùng vằng không chịu, dù rằng lúc đầu cô ta cũng rất muốn chuyện ấy. Long Tiểu Vũ luôn phảinhường nhịn Tứ Bình. Việc duy nhất anh không chiều theo ý cô ta là từchối tặng cô ta chiếc vòng tay ngọc trai. Tứ Bình rất thích chiếc vòngngọc trai. Cô ta đeo thử vào tay ngắm nghía rồi không muốn tháo ra. Côta bảo, Đây là đồ con gái, anh để em đeo cho. Nhưng Long Tiểu Vũ khôngchịu. Anh bảo, chiếc vòng này là của mẹ anh để lại cho bố anh, bố anh để nó cho anh. Đợi khi nào anh chết, anh sẽ để nó lại cho em. Vì chuyệnnày mà Tứ Bình không thèm bắt chuyện với Long Tiểu Vũ hai ngày liền. Bởi vậy, Long Tiểu Vũ có cảm giác rằng, Tứ Bình khi ấy sở dĩ cương quyếtđến Bình Lĩnh như vậy, rất có thể là do anh đã phản đối. Thế nên, cô tanhất quyết phải đi cho bằng được.
Sau khi bị nhà máy rượu BáchNiên Hồng đuổi việc, Long Tiểu Vũ chuyển đến ở nhà Tứ Bình. Gia đình TứBình sống ở một ngôi nhà cũ kỹ ven sông. Nơi anh và Tứ Bình ở là mộtgian gác xép rộng chừng mười mét vuông được ghép bằng gỗ. Dù ẩm ướt,chật chội, ván gỗ đen đúa vì mốc, chuột bọ hoành hành như chỗ khôngngười, nhưng căn phòng nhỏ bé ấy vẫn mang đến cho Long Tiểu Vũ cảm giáchạnh phúc, thỏa mãn chưa từng có. Bởi rốt cuộc, kể từ khi có trí nhớ đến nay, đây là nơi ở đầu tiên anh thấy nó thuộc về mình, một căn phòng cóthể được gọi là “nhà”. Hồi nhỏ, anh theo gánh kịch của bố phiêu bạt khắp nơi. Toàn ở trong sân khấu lợp tạm hay những ngôi miếu hoang. Học đạihọc, anh ở ký túc xá. Nghe thì hách, nhưng chẳng qua chỉ là một chỗ nằmchật hẹp trong khoang tàu chen chúc. Sau khi bỏ học, anh ở trên thuyền.Chiếc thuyền mui đen thuê lại không chỉ là công cụ mưu sinh, mà còn lànơi ở của anh. Sau đấy, anh lại ở trong kho hàng của Bách Niên Hồng...Bởi thế, ngôi nhà của gia đình Tứ Bình mặc dù hơi cũ nát, xập xệ mộtchút, còn có cả mùi ẩm mốc, nhưng nó lần đầu tiên cho Long Tiểu Vũ cảmgiác an cư. Long Tiểu Vũ nhanh chóng trở thành một thành viên không thểthiếu trong gia đình Tứ Bình.
Hồi ấy, bố Tứ Bình tới Quảng Châulàm thuê, xa nhà rất lâu. Sau một thời gian uống thuốc bắc, bệnh phongthấp của mẹ Tứ Bình thuyên giảm đáng kể. Bà đã có thể xuống giường, đilại, làm mấy việc vặt trong nhà, nhưng vẫn chưa thể đi chợ, nấu nướng.Sau khi Tứ Bình tới Bình Lĩnh, việc hầu hạ, chăm sóc mẹ cô dồn hết lênvai Long Tiểu Vũ.
Theo sự nhìn nhận của Hàn Đinh, trước khi LongTiểu Vũ theo Tứ Bình tới Bình Lĩnh làm thuê, mối quan hệ giữa Long TiểuVũ và Tứ Bình còn được phản ánh rất nhiều qua mối quan hệ giữa anh tavới mẹ Tứ Bình. Xét về thời gian, Long Tiểu Vũ ở nhà Tứ Bình độ nửa năm. Anh ta chăm sóc sinh hoạt thường nhật cho mẹ Tứ Bình, đưa bà đi khám,bốc thuốc, gắn bó thân thiết như hai mẹ con. Mãi đến khi bố Tứ Bình từQuảng Đông trở về, anh ta mới rời nhà Tứ Bình tới Bình Lĩnh. Bởi vậy,Hàn Đinh nghĩ, đã mất công đến Thiệu Hưng, kiểu gì cũng nên ghé qua nhàTứ Bình một chuyến, gặp gỡ bố mẹ cô, nghe nhận xét, đánh giá của họ vềLong Tiểu Vũ. Khi xem hồ sơ nhân chứng vụ án Long Tiểu Vũ, Hàn Đinh đãghi lại địa chỉ nhà Tứ Bình. Vị giám đốc nhà máy rượu Bách Niên Hồng sốt sắng chỉ đường cho Hàn Đinh. Rời khỏi nhà máy rượu, Hàn Đinh và La Tinh Tinh ngược sông, đi về hướng nhà Tứ Bình.