' Xong rồi '
Với tài trang điểm thảm họa của Vương Đỉnh Hoa cuối cùng cũng có thể giúp ích được ai đó. Nói đúng hơn là giúp cho vị công chúa này trốn khỏi cung mà không bị ai phát hiện. Lưu Tuyết Khuê nhìn mình trong gương mà không thể ngờ tới, vừa lúc nãy là một vị tiên nữ giáng trần còn bây giờ không khác nào là một mụ phù thủy xấu xí. Nàng lườm người kia muốn chê bai tài trang điểm nhưng sợ lại bị đổi ý Vương Đỉnh Hoa không cho mình theo nên nàng nhịn nhục.
Cả hai đi đến cổng thành thì lại bị chặn lại bởi lính gác.
' Hôm nay ta đi thăm mộ mẫu thân '
Vương Đỉnh Hoa đưa ra lý do thích đáng, lính gác nhìn sang người ở phía sau cô thì liền hỏi.
' Còn đây là ai? '
' Cung nữ của ta '
' Sao lại có người xấu xí như thế chứ?'
Lưu Tuyết Khuê bị lính gác săm soi mà khó chịu, nếu không phải vì nàng muốn ra khỏi đây thì có lẽ với thân phận là công chúa nàng sẽ cho tên này một bài học vì dám nhìn nàng như vậy, không những thế còn chê bai ta nữa chứ! Hứ!!
' Không phải là do người của các ngươi tuyển chọn hay sao? Lại hỏi ta là thế nào!? '
Lính gác bị Vương Đỉnh Hoa làm khó làm dễ nên nhanh chóng mở cửa cho hai người. Nhìn cánh cửa khép lại, Vương Đỉnh Hoa bật cười quay sang nhìn cô gái xấu xí kia.
' Ngươi còn cười? Không phải do ngươi trang điểm tệ như vậy hay sao?'
' Nhưng cũng giúp ngươi ra khỏi đây mà!? '
Vương Đỉnh Hoa bĩu môi, giúp người người chửi ta là như thế nào?
...
Cô đứng nhìn thiếu nữ kia rửa mặt ở suối thì thích thú, đúng là người đẹp thì làm gì cũng đẹp mà. Nhìn trộm người ta mà đến khi Lưu Tuyết Khuê rửa mặt xong thì vẫn còn nhìn cho được, Vương Đỉnh Hoa bị nàng công chúa trở nên bạo lực mà gõ lên đầu cho tỉnh người.
' Bây giờ đi đến mộ mẫu thân ngươi sao? '
' Ta cần phải mua ít vật phẩm nữa '
Vương Đỉnh Hoa đặt bó hoa lên mộ của mẹ mình, cô buồn bã mà ngồi xuống đặt bánh bao phía trước mộ. Tuy bản thân chưa gặp mặt mẹ mình một lần nào nhưng Vương Đỉnh Hoa lúc nào cũng nhận ra được hơi ấm cũng như sự hiện diện của bà.
' Phụ thân ta kể, mẫu thân trước kia là người rất tài giỏi. Biết thêu thùa, vẽ tranh thậm chí còn biết cày bừa có rất nhiều trai làng theo người nhưng lúc đó phụ thân ta vừa lập được chiến công và muốn đi ăn mừng nên đã dạo quanh khắp nơi. Vô tình bắt gặp được mẫu thân ta đang chăn bò giúp người khác nên đã thầm thương từ đấy... '
' Tuy ta chưa biết mặt của người, nhưng ta chắc chắn rằng người rất xinh đẹp, hiền dịu và bao dung. '
Lưu Tuyết Khuê đi đến xoa nhẹ lên vai cô như an ủi bỗng nghe có người đi đến. Vương Đỉnh Hoa liền đứng dậy nhìn sang.
' Cha!? '
Cô bất ngờ khi thấy người trước mặt là Vương Đỉnh Thất_ cha mình. Cô cứ ngỡ rằng ông đã quên nơi này và nhất quyết sẽ không đến đây cơ chứ.
Còn Lưu Tuyết Khuê thì lại không quan tâm điều đó, nàng thấy vị tướng quân kia nhìn mình bằng ánh mắt ngạc nhiên thì vô cùng bối rối. Nàng bị lộ rồi! Không xong rồi!!
' Thật ra là công chúa có một tâm nguyện là muốn khám phá không gian ngoài cung nên con mới... '
' Được rồi, ta hiểu mà! Công chúa không cần phải lo, ta sẽ không nói với ai việc này đâu '
Vương Đỉnh Thất chậm rãi đi đến mộ của phu nhân mình nhưng vẫn nghe hai người kia nói chuyện.
' Cám ơn ngươi '
' Vậy con xin phép được dẫn công chúa tham quan, sẽ về cung sớm nên cha không phải lo!! '
Vương Đỉnh Hoa mặc dù đã đi xa nhưng cô vẫn ngoáy người lại nhìn cha mình ngồi xuống bên cạnh mộ của mẹ. Cô chợt mỉm cười vì cho rằng sự hận thù ấy đã không còn nữa.
Lưu Tuyết Khuê thích thú ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, đúng thật là khác xa với tưởng tượng nó thật nhộn nhịp, ồn ào và xinh đẹp. Nàng hít lấy mùi vị tự do này, nàng muốn đi khắp nơi nhưng có lẽ thời gian sẽ không cho phép nàng làm điều đó.
Vương Đỉnh Hoa đưa Lưu Tuyết Khuê vào một quán ăn ngon nhất trong vùng, là nơi mà cô hay đến ăn.
Vương Đỉnh Hoa đưa Lưu Tuyết Khuê đến những nơi đẹp nhất mà mình biết, là nơi mà cô hay đến. Nhưng chỉ với những điều nhỏ nhoi này thôi đã làm vị công chúa điện hạ đây phải thích thú khi lúc nào cũng nụ cười toe toét trên môi, cảm nhận được mùi vị hạnh phúc của nữ nhân này. Vương Đỉnh Hoa cố tình nắm lấy bàn tay đó mà dẫn đi khắp nơi.
' Đây là hồ lô trong truyền thuyết hay sao? '
Thấy vẻ mặt thích thú của Lưu Tuyết Khuê đối với những xiên hồ lô. Cô gật đầu mà mỉm cười mua cho mỗi người một cây.
' Một cây thôi à? '
Nàng bĩu môi vì cho rằng người này ích kỷ chỉ mua cho mình một phần.
' Ăn nhiều sẽ đau bụng đó, ở đây không có nhà xí cho ngươi dùng đâu '
Vương Đỉnh Hoa nói nhỏ vào tai nàng rồi bật cười, Lưu Tuyết Khuê lườm cô một cái rồi mặc kệ mà bỏ đi.
' Này, đợi ta!! '
...
Trước khi về cung, Vương Đỉnh Hoa lấy bộ trang điểm mà mình đã đem theo bên người ra để ngụy trang như lúc ban đầu cho vị công chúa này và đã thành công khi vào cung. Lưu Tuyết Khuê nói đúng hơn là rất biết ơn Vương Đỉnh Hoa khi đã giúp nàng thực hiện tâm nguyện mà có lẽ cả cuộc đời này nàng không chắc sẽ thực hiện được. Chắc chắn sau chuyến đi này, Lưu Tuyết Khuê sẽ mãi ghi nhớ khoảnh khắc mình được tự do cho dù đó chỉ là một ngày đi chăng nữa. Nàng đã thật sự mãn nguyện!!
' Cha nói sao? Con được ra trận ư? '
Vừa mới trở về Vương Đỉnh Hoa đã nhận được tin vui từ cha mình, thấy cái gật đầu như xác minh lại câu nói vừa rồi của ông Vương Đỉnh Hoa vui mừng thích thú mà nhảy cẩng lên.
Sáng ngày mai hai cha con với tâm trạng hưng phấn, hào hùng cùng với các binh lính và quan võ khác ra trận khi nghe tin có giặc muốn xâm lược. Chỉ chưa đầy một ngày hàng trăm quân giặc đã gục ngã trên chiến trường và một số còn lại rút quân về. Lần đầu tiên ngồi trên lưng ngựa, lần đầu tiên cầm thanh kiếm, ngọn giáo trên chiến trường. Vương Đỉnh Hoa cuối cùng ước mơ đánh giặc cũng trở thành hiện thực. Đây có lẽ là kỷ niệm đầu tiên mà bản thân không thể nào quên được.
Vua Minh Triệu hài lòng với chiến công lần này và đã khen thưởng Vương Đỉnh Hoa khi buổi đầu tiên đã thành công rực rỡ như vậy. Cô với tâm trạng háo hức kể cho Lưu Tuyết Khuê nghe về chiến công có sự góp mặt của mình khi còn chưa kịp nghỉ ngơi.
' Ngươi thích nguy hiểm như vậy sao?'
Vương Đỉnh Hoa nằm xuống bãi cỏ, lấy tay làm gối nằm, bắt chéo chân, mắt nhìn lên bầu trời xế chiều có màu hồng nhạt.
' Mỗi người mỗi sở thích mà, giống như ngươi muốn được tự do, còn ta muốn được lẫy lừng trong thiên hạ. '
Lưu Tuyết Khuê ngồi kế bên nhìn xuống gương mặt của người này, mới đây mà đã có vài vết xước rồi. Chắc chắn là do giặc để lại, nàng đưa tay vuốt ve lấy những vết thương ấy mà trong lòng không khỏi đau xót. Vương Đỉnh Hoa chỉ vừa mới nhắm mắt lại nghỉ ngơi đã bị ai kia quấy rối, cô liền mở mắt ra nhìn.
' Đau không hả? '
Vương Đỉnh Hoa mỉm cười lắc đầu, hôm nay còn được công chúa quan tâm hay sao? Thật thích quá đi!!!
' Nếu như được công chúa đây xoa dịu chắc chắn sẽ khỏi trong tích tắc '
Cô nhắm mắt lại mà mỉm cười nói cứ như là một phép màu, nhưng không ngờ chỉ nói đùa mà người này lại làm thật. Mà sao cũng được, Vương Đỉnh Hoa tận hưởng bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve trên gương mặt mình, vết thương phút chốc không còn cảm giác đau rát nữa mà thay vào đó là sự tê rần do hơi ấm người kia mang lại.