Lời đầu tiên ta muốn nói là ta yêu nàng, tiếp theo là ta xin lỗi nàng vì đã thất hứa như vậy.
Ta đã hứa cùng nàng ngắm hoa Tử Đằng rơi.
Ta đã hứa yêu nàng hết kiếp này nhưng ta lại không ngờ rằng kiếp này của ta lại ngắn ngủi như thế.
Nàng thổi tiêu rất hay, dường như ngày nào bên tai ta đều vang vọng tiếng tiêu ấy.
Ta sợ rằng, ta sẽ rất nhớ giọng nói ấm áp của nàng, gương mặt xinh đẹp của nàng, nụ hôn và cái ôm của nàng. Ta rất nhớ công chúa của ta, ta mong rằng nàng vẫn sẽ giữ nét thuỳ mị, hiền dịu ấy như lần đầu ta gặp nàng.
Lưu Tuyết Khuê, ta sẽ không quên cái tên này đâu. Rồi chúng ta sẽ gặp được nhau thôi, có phải không? Chúng ta sẽ gặp nhau ở kiếp sau và vẫn sẽ yêu nhau như thế này, có được không?
Ta sẽ chờ nàng, nhưng trước hết nàng hãy làm trọn nghĩa vụ của mình nhé! Đừng bất hiếu như ta khi chưa chăm sóc phụ thân một ngày nào lại ra đi như vậy.
Tâm nguyện cuối cùng ta muốn nàng vì ta mà thực hiện chỉ đơn giản là nàng hãy vì hoàng đế mà làm tròn nghĩa vụ của một vị công chúa. Thật đáng tiếc khi ta không tận mắt chứng kiến nàng trên lễ đường, càng không phải ta cùng nàng trên lễ đường. Ta chỉ muốn nàng cưới một tên nam nhân nào đó nhưng nàng vẫn yêu ta được không?
Ta biết điều đó thật ích kỷ, ta biết là đang làm khó nàng nhưng ta lại không muốn nàng vì ta mà bất hiếu.
Rồi kiếp sau chúng ta sẽ cùng nhau ngắm hoa rơi nhé!
Ta yêu nàng. Công chúa Lưu Tuyết Khuê của ta.
Tạm biệt.
Lưu Tuyết Khuê trong đêm tối mà bật khóc, đem bức tâm thư cùng với sợi dây chuyền mà ôm vào trong lòng. Tại sao nàng lại phải đau khổ như vậy? Cả cuộc đời nàng không tìm thấy gì gọi là vui vẻ hay hài lòng, nhưng vừa tìm được một người giúp nàng thoát ra sự buồn chán ấy chưa được bao lâu liền phải rời xa. Nàng cho dù có khóc cũng không thể đem Vương Đỉnh Hoa trở về với mình, nàng biết ngày hôm đó có níu giữ thế nào thì người này cũng không thể ở lại với nàng.
Một trăm năm trước chốn hoàng cung đã có một chuyện tình hết sức bi thương khi tướng quân đã tử trận để lại phu nhân đau khổ với sự mất mát, tướng quân đã vì thiên hạ mà đánh mất đi người phụ nữ mà đem lòng yêu thương mình hết cả cuộc đời.
Một trăm năm sau, chốn hoàng cung xa hoa vô tình phải diễn lại bối cảnh tương tự nhưng lại càng bi thương hơn khi một nữ nhân con của tướng quân lại đi yêu một vị công chúa. Vương Đỉnh Hoa trước là vì tham vọng, sau là vì nàng đã đánh bỏ những thứ mà mình khao khát. Nguyện đem cả tính mạng để lấy sự đặc ân đặc biệt từ hoàng đế. Vương Đỉnh Hoa vì nàng mà nguyện hi sinh chỉ để lấy cơ hội làm hài lòng hoàng đế để được bên cạnh nàng.
Nhưng cho dù là một trăm năm trước hay một trăm năm sau, Lưu Tuyết Khuê đều giống với Uyển Vũ Hằng là người ở lại với nỗi đau đớn như xé rách cả tâm can mình. Nhưng nàng lại không thể chết dễ dàng như phu nhân ấy được, nàng phải làm tròn tâm nguyện của Vương Đỉnh Hoa. Người này đã thất hứa với nàng như vậy, nàng không thể nào giống Vương Đỉnh Hoa mà thất hứa chung.
Cái ngày mà Lưu Tuyết Khuê bước trên lễ đường cùng một vị hoàng tử nước láng giềng, nàng hận rằng không thể tự sát được khi phải đối diện với sự bứt rứt, đau đớn trong lòng. Trái tim nàng nó như bị hàng ngàn mũi tên bắn xuyên qua, đau không thể nào tả nỗi. Lưu Sam nhìn vào cũng tiếc thương cho số phận của con mình, vốn dĩ bà và nàng đều giống nhau không chỉ tính cách mà còn có một ước mơ muốn từ bỏ xa hoa, nhung lụa trở thành một thường dân thấp hèn được tự do quyết định cuộc đời mình. Chứ không phải là quyền lợi ràng buộc như thế này.
Từ ngày mà Vương Đỉnh Hoa không còn ở trên thế gian này, Lưu Tuyết Khuê như thay đổi hoàn toàn. Nàng luôn đem vẻ mặt buồn bã, tàn tạ mà đối diện với mọi người. Không buồn mà ăn uống mà ngủ nghê, Lưu Sam sợ rằng bối cảnh lúc trước sẽ diễn ra nên không ngừng khuyên nàng hãy coi trọng sức khoẻ nhưng... Làm sao mà được chứ, khi bây giờ Lưu Tuyết Khuê có khác nào là cái xác không hồn đâu!?
Cơ thể nàng hao gầy không còn chút sức lực, dáng vẻ của vị công chúa xinh đẹp, thùy mị không còn nữa. Minh Triệu tưởng con mình vì bị cảm nặng nên đã nhờ vô số ngự y đến khám và uống bao nhiêu thứ thuốc cũng không khỏi. Vì tâm nàng bệnh chứ cơ thể nàng không hề bệnh!
Tử Đằng vẫn rơi lá, nàng vẫn ngồi ở đây nhưng người mà nàng yêu giờ đã ở đâu mất rồi? Cuối cùng nàng cũng hiểu được cảm giác của vị phu nhân ấy, không phải người ra đi là người đau khổ nhất mà người ở lại mới chính là người thê thảm nhất.
Trong đêm tối lạnh mịt mờ hơi sương, bỗng có một tiếng tiêu nhẹ nhàng vang lên. Đã rất lâu rồi tiếng tiêu ấy mới trở lại và phát ra âm thanh dịu dàng, nhưng không phải là âm thanh tươi tắn như lúc trước mà thay vào đó là sự bi thảm, oan ức và dằn vặt làm người ta nghe thấy được liền cảm nhận được tâm trạng của người thổi tiêu.
Lưu Tuyết Khuê hơi thở yếu ớt mà dồn vào trong tiếng tiêu, nước mắt nàng không ngừng rơi xuống đôi gò má. Giờ đây không còn là đôi gò má ửng hồng mà Vương Đỉnh Hoa hay khen, hay hôn nữa mà đã trở nên hốc hác đến đau xót. Hình như có gì đó rơi không ngừng thì phải, chỉ là một bầu trời tối đen nên Lưu Tuyết Khuê cứ ngỡ đó là lá rơi mà không quan tâm đến, nàng dừng thổi tiêu vì cảm thấy cơ thể trở nên mệt mỏi mà khó thở. Một cơn buồn ngủ bỗng kéo đến làm Lưu Tuyết Khuê không còn sức mà về phòng nữa mà nằm dưới góc cây thiếp đi.
Sáng hôm sau, hoàng cung có một trận kinh hoàng khi dưới góc cây Tử Đằng có một thi thể gục ngay đó. Khi nhận ra người đó là vị công chúa Lưu Tuyết Khuê thì cả hoàng cung, cả dân chúng đều không khỏi kinh ngạc và tiếc thương cho số phận của nàng. Nhưng điều đang diễn ra trước mắt họ không chỉ là cái chết của Lưu Tuyết Khuê mà còn ở cây Tử Đằng.
Tử Đằng trăm năm không nở hoa nhưng bây giờ nó lại nở rộ và không ngừng rơi rụng những bông hoa như thế. Bỗng hoa màu tím thật đẹp, thật lãng mạn nhưng nếu bên dưới nó là một chuyện tình đẹp đẽ và hai người họ cùng nhau chờ đợi đến thời khắc hoa nở rộ thì mới xứng đáng nhưng.. bên dưới những cánh hoa, chiếc lá ấy là một thi thể của nữ nhân khổ vì tình.
Tử Đằng lại một lần nữa khóc thương cho chuyện tình bi thảm, éo le và như xoa dịu nỗi lòng của người còn lại. Tử Đằng nguyện từ bỏ sự đẹp đẽ hiếm có khi nở hoa của mình mà xoa dịu linh hồn tội nghiệp ấy ra đi thật nhẹ nhàng.
Lưu Sam lại biết rõ hơn về thân phận của cây Tử Đằng, hoá ra nhiệm vụ của nó là một người đưa tiễn linh hồn và là một thứ để xác minh câu chuyện "tình yêu là gì". Mối tình nào đẹp đẽ hiếm có chốn hoàng cung và làm Tử Đằng cảm nhận được sự hiện hữu của hai trái tim thì ắt nó sẽ nở hoa như mừng họ đến với nhau hoặc... Mừng họ khi cuộc đời này có được một tình yêu đẹp!
' Tử Đằng ngàn năm không nở rộ
Tình đẹp tình sầu khóc bi ai '
...
Vương Đỉnh Thất nhìn ba ngôi mộ nằm kế nhau mà hết sức buồn lòng, ông ngã quỵ xuống mà khóc nấc lên khi Vương Đỉnh Hoa chưa mất được bao lâu mà lại nghe tin người mà con mình luôn yêu thương lại ra đi ngay sau đó. Lưu Tuyết Khuê vừa đám cưới xong lại tới đám ma, trên cõi đời này chỉ còn mình ông cô đơn lạc lõng. Vương Đỉnh Thất vì là người được tin tưởng nên ông đều là người hoàn thành tâm nguyện của hai nữ nhân này. Khi lúc bế Vương Đỉnh Hoa trên tay vô tình làm rơi tấm ngọc bội có khắc tên Lưu Tuyết Khuê, ông liền biết con mình đã mang nó theo bên người để làm bùa hộ mệnh giống như ông lúc trước luôn đem sợi dây chuyền bên người để làm vật may mắn vậy, nên trước khi chôn cất Vương Đỉnh Thất đã để ngọc bội vào trong tay của con mình. Vì ông biết nếu như cô nói thêm được vài từ nữa thì chắc chắn là muốn ông chôn cất bản thân cùng với thứ này với mình.
Cũng như Lưu Tuyết Khuê đã nhiều lần căn dặn ông vì nàng biết bản thân mình không cầm cự được bao lâu nên muốn nhờ người này giúp mình hoàn thành hai tâm nguyện. Một là hãy tìm mọi cách chôn cất nàng bên cạnh Vương Đỉnh Hoa, hai là xin mạn phép giữ vật kỷ niệm của ông theo bên người.
Vương Đỉnh Thất chỉ biết lặng người trong bất lực nhìn mọi người lần lượt ra đi mà không biết phải làm gì để ngăn chặn cái chết.
________________
Truyền thuyết lưu truyền rằng
Tử Đằng không nở rộ
Sẽ vì tình mà khóc
Sẽ vì buồn mà tan.
Trăm năm trước Tử Đằng không biết khóc
Vì Vũ Hằng rơi lệ do tiếc thương
Chuyện tình đẹp nhưng lại quá sầu thảm
Làm Tử Đằng đau đớn cả tâm can.
Nhiễu Phong chỉ vì thiên hạ không màng
Chàng buông tay Vũ Hằng mà liều mạng
Thật không may giữa đường chàng tử nạn
Làm Tử Đằng xót thương cùng với nàng.
Cất tiếng gọi Tử Đằng ơi Tử Đằng
Nguyện khóc vì chuyện tình của Vũ Hằng
Mặc cho thân phận mình cần đẹp đẽ
Tử Đằng khẽ rơi một cánh hoa tàn.
Trải qua một trăm năm thật vô vị
Tử Đằng vẫn mãi không rộ hoa
Cũng không khóc vì chuyện tình bi thảm
Thêm một phần hùng vĩ thật thanh tao.
Bỗng Hoa ban cầm kiếm thật phong nhã
Võ công cũng thật rất cao cường
Khiến nàng thổn thức, lòng khó tả
Nguyện cả đời chỉ mang nỗi nhớ thương
Dưới góc cây Tử Đằng như viễn tưởng
Tiếng tiêu thánh thót lại êm tai
Nhẹ nhàng xoa dịu nỗi phiền muộn
Làm Hoa nguyện mang nỗi vấn vương.
Cất tiếng gọi Tử Đằng hỡi Tử Đằng
Làm sao lại khóc một lần nữa?
Có phải buồn tình và mất mát?
Khiến Đằng rơi lệ mà úa tan.
Nước mắt Đằng rơi xuống trong đêm sương
Che lấp nữ nhân tội nghiệp nhất
Tiếng tiêu dứt đoạn trong đêm trường
Chuyện tình dở dang mang đem cất.
Tử Đằng ngàn năm không nở rộ
Tình đẹp tình sầu khóc bi ai.
Tử Đằng đẹp nhất không ai ngắm.
Vì đợi chờ hứa hẹn cả trăm năm.
Lưu Sam dừng bút, quay sang nhìn bên cửa sổ là khung cảnh Tử Đằng vẫn rơi hoa và lá. Đây là thời khắc hiếm có sau 100 năm thiên hạ đã chờ đợi, vậy mà... Khung cảnh lại buồn biết bao nhiêu.