Tịnh dưỡng vài ngày trong bệnh viện, cuối cùng rồi tôi cũng được tha, được trả về với cuộc sống thường ngày. Những tưỡng bình yên lại trở về, nhưng rồi những tháng ngày rắc rối lại trở về với tôi, cứ nghĩ rằng số mình không còn vất vả trong chuyện tình cảm nửa, khi mà tôi chẳng còn mối tình nào vắt vai, để rồi suýt chút nữa tôi mất đi thêm 1 người con gái quan trọng trong cuộc đời. Và cũng qua chuyện này tôi mới có thể có được những tháng ngày bình yên thật sự bên người thân và nhất là người tôi yêu -cô gái im lặng...
Chuyện đã bắt đầu, sống gió lại nổi lên rồi đấy, nhưng mà cứ từ từ rồi mọi chuyện sẽ rõ, âm mưu được phơi bày ra ánh sáng...
Tháng 12,tháng của mùa thi đã đến, cuộc chơi bắt đầu...
Một tối ra quán cafe về, dạo này quán làm ăn khá tốt, tiền lãi đã bù lại được phần lỗ lúc trước khi mà quán bị cháy, có thể nói hiện tại phần lãi của quán đủ để tôi mở thêm 1 quán cafe nữa, nhưng tôi vẫn chưa tìm được địa điểm thích hợp.
Còn về mặt tình cảm thì vẫn vậy, dù rằng tôi khá là có cảm tình với MThư, một cô gái với vẻ ngoài lạnh lùng khó gần, nhưng trong ánh mắt buồn bã lạnh lẽo ấy tôi vẫn thấy 1 chút gì đó ấm áp, xua tan đi cái lạnh lẽo bề ngoài của nhỏ.
Về phần MNgọc, tôi và nhỏ vẫn là thân nhau thôi, không tiến triển gì thêm, mặc cho mẹ tôi nhận nhỏ làm con, hay làm dâu gì gì đó tôi cũng chịu, chẳng muốn nói gì hơn. Còn nhỏ đối với tôi thì khá thân, nhưng lại không vượt qua cái mức bạn thân, mặc dù khi ở nhà nhỏ khá là tình cảm với tôi @@ may mà tôi không có cảm tình với con nhỏ đanh đá này, nếu không tôi đi gỡ lịch dài hạn mất =]]
Còn nhỏ Linh thì chẳng hiểu sao nhỏ có vẻ xa lánh tôi quá, lúc này nhỏ bất ngờ lại thân với thằng Hiếu, thường thì vào lớp là thấy nhỏ hay ngồi nói chuyện với thằng Hiếu, lâu lâu cả hai lại nhìn về phía tôi, ánh mắt lạ lắm. Tôi không ngạc nhiên khi thằng Hiếu chỉ nhìn tôi bằng nữa con mắt, vì mỗi khi nó cà kê tán tỉnh MThư thì y như rằng bị tôi cùng đám bạn xóm nhà lá lại phá đám, ngăn cản nó tiếp cận MThư, vì vậy mà nó cay tôi ra mặt. Còn nhỏ Linh thì... chẳng biết nói sao nữa, ánh mắt đó... như muốn hỏi tôi 1 vấn đề gì đó thì phải?
Nhưng trên hết là nhỏ Vy, dạo này nhỏ thân thiết hơn mức bình thường, có thể là nhỏ say nắng tôi chăng@@. Mỗi khi đến lớp lúc nào cũng thấy nhỏ qua kím tôi, khi thì đi căn tin, khi thì có chuyện nhờ vả, khi thì đi ngang lớp tôi với cái lý do không hề hợp lý 1 chút nào cả:
"em đi chơi chẳng may lạc qua đây ấy mà, sẵn tiện tìm anh ra nói chuyện chơi"
Tất cả những việc trên, có thể chỉ là 1 cuộc sống thường nhật hằng ngày, nhưng đó chỉ là phần nổi của tảng băng trôi trên mặt biển, phần còn lại của tảng băng đó chứa đựng 1 âm mưu trả thù cả tình lẫn quyền lực đối với tôi. Và sau này khi nhìn nhận lại vấn đề, tôi tự hỏi mình rằng tại sao khi đó tôi lại có thể vượt qua được thử thách này 1 cách dễ dàng như vậy?
Chuyện đó là chuyện của ngày mai, và hôm nay sẽ là những khoảng lặng bình yên thường thấy trước khi trời có bão to. Mỗi khi có bão đến, ngày hôm trước đó chúng ta sẽ thấy thiên nhiên tươi đẹp biết bao, bầu trời trong xanh đẹp như tranh vẽ, để rồi hôm sau sóng gió nổi lên, mây đen cuồn cuộn, mưa to như trút nước, như muốn xóa bỏ đi sự tồn tại của loài người trên mặt đất này vậy. Nhưng mà, cơn bão nào rồi cũng sẽ qua, cơn mưa nào rồi cũng sẽ tạnh, con người luôn vượt qua tất cả, để đến được với sự bình yên...
Tối nay tôi hí hửng bước ra khỏi nhà với cái hẹn của MThư. Em hẹn tôi tối nay đi chơi cùng em, đi đến nơi nào cũng được, tùy tôi quyết định mà (chẳng lẻ dẫn em đi KS hay sao ta =]])
Dẹp qua cái suy nghĩ vẩn vơ vớ vẩn ấy, tôi lại lấy chiếc xì po thần thánh chạy đến nhà em, một căn nhà hai tầng nép mình sau những hàng cây hoa sữa trắng. Đến nơi tôi gọi dt cho em ra, hên là em đúng hẹn, chỉ 5p sau là em xuất hiện, chứ không phải như những người con gái khác thường bắt người ta phải chờ đợi dài cả cổ.
_Đúng giờ quá ha -tôi trêu em
_Hì thôi đi đi N -em cười.
Chở em trên cung đường sông BT, nơi những cặp đôi đang yêu thường dắt nhau ra chốn này, vừa hóng gió ngắm cảnh, vừa tâm sự chuyện tình cảm của nhau. Không giống như những đô thị rộng lớn, nơi mà những cặp đôi đang yêu chỉ biết dắt nhau đi trong công viên, khu vui chơi, hay hàng quán ăn vặt này nọ, còn tại nơi này, họ chỉ đơn giản là cùng nhau ngồi chia sẻ chuyện buồn vui trên bờ kè ven sông.
Ngày xưa, mỗi khi tôi buồn tôi đều tìm ra nơi này, hút 1 điếu thuốc rồi ngẫm nghĩ sự đời. Còn bây giờ, như một thói quen tôi lại dắt em ra đây, chỉ đơn giản là ngồi chơi tâm sự mà thôi.
_Ở đây mát quá N nhỉ -MThư đứng giang tay ra đón lấy từng con gió lạnh thổi từ sông lên.
_Ừ sông mà không mát sao được hìhì -tôi cười
_Sao N tìm được nơi này thế?
_Lúc trước mỗi khi buồn mình thường tìm ra đây -tôi nói, mắt hướng nhìn xa xăm về phía bên kia sông.
Thư không nói gì, chỉ nhìn tôi rồi nhìn lại dòng sông đang cuồn cuộn sóng vỗ kia.
_Kể cho mình nghe về những cuộc tình đả qua của N đi -bất chợt em hỏi tôi, mắt em lộ lên vẻ tò mò
_Sao lại muốn nghe?
_Mình muốn hiểu thêm về quá khứ của N.
_Thế à, vậy có ích lợi gì không?
_Không! Nhưng mình sẽ biết được N là một người như thế nào!
_Được thôi, vậy mình sẽ kể về mối tùnh đầu của mình nhé...
Vậy rồi tôi kể lại mối tình đầu của tôi và Nhi cho em nghe, em rất là chăm chú khi nghe tôi kể, lâu lâu lại gật đầu kiểu như ngộ ra được điều gì đó.
_Thế nào, một người rồi đó -tôi nhìn em cười
_Có vẻ như Nhi là 1 người con gái chạy theo thời cuộc, nhưng theo mình nghĩ thì lúc sau Nhi đã nhận ra lỗi lầm và tìm cách chuộc lại những lầm lỗi đã gây ra cho N -em phân tích.
_Ừ mình cũng nghĩ là vậy, cho nên bây giờ đối với Nhi mình vẫn xem là 1 người bạn không hơn không kém -tôi nói
_Vậy thì được rồi, thế còn những cô gái khác?
_Thôi hiện tại mình chưa muốn kể, khi khác mình sẽ nói sau nha -tôi nói
_Vậy thôi, lần sau nhé, N hứa rồi đó -em nói
_Oke, thui về nào, trể rồi.
Thế rồi tôi đưa em về, kết thúc buổi hẹn hò của hai người chưa yêu nhau. Ngày mai ai biết trước nó sẽ diễn ra như thế nào?