Hối Hận Muộn Màng

Chương 57: Cô chắc chứ?



Trong căn phòng cao nhất của Lâm thị không khí âm u, lạnh lẽo bao chùm cả căn phòng. Trời mới chỉ cuối thu nhưng đám vệ sĩ bên trong lại run bần bật như đang ở giữa mùa đông lạnh giá.

- Một đám vô dụng, có mỗi một người phụ nữ mà tìm cả tuần cũng không ra.

Anh tức giận ném đống tài liệu trên bàn về phía đám vệ sĩ.

Một tuần trước biết tin Tô Uyên Linh đã trốn thoát anh tức giận nổi cơn tam bành, cho người truy tìm cô ta khắp nơi nhưng đến cái bóng cũng không thấy.

Nghĩ cô ta về Tô gia, anh đã cho người âm thầm quan sát nhưng đến bóng còn không thấy chứ đừng nói là người. Mà từ hai tháng trước Tô gia cũng giáo ráo riết cho người tìm tin tức của Tô Uyên Linh nhưng không thấy.

- Nội trong ba ngày không tìm được cô ta thì cút hết đi, tôi không nuôi phế vật.

Anh tức giận đập bàn. Vừa truy tìm Tô Uyên Linh vừa để ý tin tức của cô khiến anh mệt mỏi vô cùng.

- Cút hết đi.

Anh lớn giọng đuổi đám vệ sĩ.

Như được ân xá, đám vệ sĩ nhanh chóng chạy ra ngoài. Nếu ở đó lâu thêm chút nữa, không chừng đám bọn họ sẽ bị đông cứng mà chết mất.

...----------------...

Bên này, sau bữa sáng hôm đó người đàn ông kia không còn xuất hiện trong ngôi nhà đó nữa. Tô Uyên Linh nhiều lần muốn rời khỏi đó nhưng đều bị người của ông ta chặn ở cửa. Hết cách Tô Uyên Linh đành ở lại trong căn nhà đó. Mà thật ra nếu rời khỏi đây Tô Uyên Linh cũng không biết phải đi đâu. Tô gia dĩ nhiên là không về được, cô ta bỏ trốn, Lâm Mặc Phong chắc chắn cho người truy tìm cô ta khắp nơi, không nghĩ cũng biết Lâm Mặc Phong chắc chắn sẽ cho người mai phục ở gần nhà cô ta, chỉ cần cô ta xuất hiện liền sẽ bị bắt.

Một tuần ở lại đây, người làm trong nhà đối với Tô Uyên Linh có vẻ rất tôn kính, luôn quan tâm, hỏi han vết thương của cô ta, hỏi xem cô ta có cần gì không và sẽ định kì theo lời bác sĩ thay băng gạc cho cô ta.

Buổi tối hôm nay trên bàn có vô số món ăn bổ dưỡng, phần lớn là những món giúp bồi bổ sức khoẻ, nhanh chóng lành sẹo.

Đang ăn ngon lành thì bên ngoài truyền đến tiếng xe, người làm nhanh chóng ra cửa xếp hàng hai bên nghênh đón.

Ông chủ.

Người đàn ông đó đã đến.

Một tuần nay ông ta ra nước ngoài xử lí công việc, tuy không ở nhà nhưng mọi chuyện ông ta đều biết. Từng chuyện xảy ra, nhất cử nhất động của Tô Uyên Linh đều được người làm báo cáo chi tiết với ông ta.

Tô tiểu thư đang ăn tối sao?

Người đàn ông đi tới, ngồi xuống bàn ăn, người làm nhanh chóng đem lên cho ông ta một phần.

Tô Uyên Linh không nói, ngước lên nhìn người đàn ông kia một cái sau đó lại tiếp tục ăn.

Tô tiểu thư đã nghĩ kĩ về lời đề nghị của tôi chưa?

Người đàn ông không vì sự im lặng của Tô Uyên Linh mà không vui, tiếp tục hỏi.

Nghe đến đây Tô Uyên Linh không thể làm ngơ như không thấy ông ta nữa, bỏ đũa xuống, nghiêm túc nhìn ông ta.

Chuyện tôi không cần ông quản.

Tô Uyên Linh thẳng thắn. Cô ta không muốn người khác xen vào chuyện của mình, nhất là một người đàn ông xa lạ như người này.

Cô chắc chứ?

Người đàn ông hỏi lại, nhưng ngữ khí không giống như đang hỏi.

Tô Uyên Linh gật đầu thật mạnh, khẳng định những lời vừa nói.

Người đàn ông không nói gì, lấy điện thoại từ trong túi áo, ấn gọi đi, sau đó mở loa ngoài để xuống bàn cho Tô Uyên Linh cùng nghe.

Đang khó hiểu rốt cuộc người đàn ông này muốn gọi cho ai nhưng khi nhìn đến dãy số hiển thị mặt Tô Uyên Linh liền tái lại, muốn đưa tay tắt cuộc gọi nhưng không còn kịp, người đầu dây bên kia đã bắt máy.

Alo??

Mặc Phong, là ta.

Người đàn ông cười nói. Người ông ta gọi không ai khác chính là Lâm Mặc Phong.

Ông ta đã từng nói, nếu Tô Uyên Linh không chấp nhận hợp tác ông ta sẽ gọi cho Lâm Mặc Phong nói Tô Uyên Linh bỏ trốn bị ông ta phát hiện và đang ở chỗ ông ta.

Lúc đầu còn tưởng ông ta nói chơi nhưng bây giờ Tô Uyên Linh đã tin những lời đó là thật, người đàn ông này nói được làm được.

Henry???

Lâm Mặc Phong hỏi lại.

Đúng, là ta Henry

Người đàn ông khẳng định. Thì ra ông ta là người nước ngoài nhưng ông ta nhìn không phải là người nước ngoài, có lẽ là sinh sống ở nước ngoài lâu năm chăng?

Chú gọi có chuyện gì không?

Lâm Mặc Phong nói chuyện, cách nói nghe ra có vài phần kính trọng. Rốt cuộc người tên Henry này là ai mà có thể khiến Lâm Mặc Phong dùng thái độ kính trọng đó để mói chuyện.

Chỉ là có chuyện quan trọng cần nói thôi...

Người đàn ông cố ý kéo dài âm cuối, mắt nhìn hướng Tô Uyên Linh, chân mày nhếch lên.

👍👍👍⬅️⬅️⬅️

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv