Buổi tối khi Nhậm Hào về đến nhà, Hà Lạc Lạc đã như hoả như đồ mà bố trí đủ thứ, đem một số đồ dùng thường dùng chuyển đến phòng của Nhậm Hào. Tuy nói rằng mối quan hệ của hai người đã gần gũi hơn khá nhiều, nhưng đối với không gian riêng tư của nhau, cả hai đều hiểu ý mà không quấy nhiễu lẫn nhau.
Cũng bởi vậy mà đây là lần đầu tiên Hà Lạc Lạc đặt chân vào phòng của Nhậm Hào kể từ sau khi kết hôn đến giờ, cậu cẩn thận nhìn xung quanh, nhìn thấy sự khác biệt so với tổng thể ngôi nhà mang một màu sắc tươi sáng và nhu hoà, phòng của Nhậm Hào lại mang gam màu chủ đạo khá trầm và tối giản, phong cách này so với bản thân anh lại khá phù hợp. Đồ vật trong phòng tuy không nhiều như được sắp xếp rất có quy luật, có thể nhìn ra được chủ nhân của căn phòng có thói quen rất tốt là sắp xếp và thu dọn.
Cả căn phòng tản ra một hương gỗ rất dễ ngửi, cùng với mùi hương trên người Nhậm Hào là như nhau, trầm ổn lại khiến cho người ta thấy an tâm.
Lại nghĩ tới buổi tối sẽ ngủ cùng Nhậm Hào ở đây, không hiểu lí do vì sao, nhịp tim của Hà Lạc Lạc lại có chút gia tốc.
Mãi mới tắm rửa xong, cuối cùng cũng đến giờ phải đi ngủ. Hà Lạc Lạc ôm lấy báo hồng đứng chần chừ trước của phòng ngủ hơn mười phút, mãi mới có dũng khí mà nhẹ nhàng mở cửa phòng của Nhậm Hào ra.
Nhìn thấy đã đêm muộn rồi mà Nhậm Hào vẫn còn ngồi trước bàn sách xử lí công việc, Hà Lạc Lạc không khỏi cảm thấy có chút đau lòng. Rõ ràng là anh lớn hơn cậu 6 tuổi, nhưng cậu biết Nhậm Hào gánh trên vai rất nhiều trách nhiệm và áp lực, so với những người cùng tuổi với anh nặng hơn không ít.
Mà bản thân cậu không hề nghi ngờ là một người rất may mắn, bởi vì trong cuộc hôn nhân này, bố mẹ cậu cũng đáp ứng để cho cậu có thể tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình, mà cậu bất luận có làm gì đi chăng nữa, dường như đều có thể nhận được những sự ủng hộ và giúp đỡ của những người xung quanh.
Nếu như có thể, cậu cũng muốn cùng Nhậm Hào chia sẻ một chút gì đó. Nhưng cậu suy nghĩ kĩ càng, phát hiện ra những việc bản thân có thể làm thực sự rất ít.
Xử lí xong công việc khẩn cấp, Nhậm Hào liền ngẩng đều nhìn một bạn nhỏ đang ôm theo gấu bông, mang theo dáng vẻ ngây ngây ngốc ngốc mà nhìn anh. Tràn ngập ý muốn bảo vệ anh.
Nhậm Hào bước lên phía trước nhéo nhéo mặt cậu, hỏi:
"Em đang nghĩ gì đấy?"
Phảng phất cảm thấy nội tâm của mình bị người khác nhìn trộm, Hà Lạc Lạc có chút xấu hổ mà trốn vào trong chăn.
"Không... Không có gì hết! Em đang nghĩ đến những chuyện ở trường học..."
"Gấp gáp như vậy liền chui vào ổ chăn rồi, không đợi được muốn ngủ cùng anh rồi sao?"
Nếu như ngay lúc này mà chú thỏ nhỏ có một đôi tai dài, vậy thì nhất định sẽ vẩy đến dựng thẳng lên, xù lông.
Càng ở cùng nhau, Hà Lạc Lạc càng ngày càng phát hiện Nhậm Hào cái người này, một chút cũng không Nhậm Hào*, ngược lại bụng dạ lại ngày càng đen tối. Bản thân cậu thực sự đã nhìn nhầm anh rồi.
(*Nhậm Hào: rèn háo và Người tốt: rén hǎo. Hai từ này phát âm gần giống nhau, tác giả muốn chơi chữ ở chỗ này đó)
Sau khi nằm thẳng lại, Nhậm Hào nhìn thấy ở giữa hai người là một chú gấu bông màu hồng, nhịn cười lại tiếp tục đùa giỡn cậu:
"Thật sự đúng là một bạn nhỏ chưa lớn a, đi ngủ lại còn cần phải ôm gấu bông sao?"
"Em mới không phải là bạn nhỏ! Em đã 21 tuổi rồi!"
Hà Lạc Lạc có chút gấp gáp mà phản bác lại, khoa tay múa chân mà giải thích:
"Em đã quen phải ôm cái gì đó để ngủ rồi, nếu không sẽ ngủ không được."
Nhưng cậu cũng quên mất rằng cậu với Nhậm Hào hiện giờ đang ở khoảng cách rất gần, khoa tay một cái liền đụng phải ngực của đối phương, tay của cậu liền bị Nhậm Hào nắm chặt, bàn tay của đối phương so với bàn tay của chính mình to hơn, rất nóng rất ấm áp.
"Đừng cử động lộn xộn, có biết không? Rất nguy hiểm đó..."
Giọng nói của Nhậm Hào trầm thấp mang theo từ tính truyền vào tai cậu, nhiệt độ trong chăn trong nhất thời liền tăng cao, bầu không khí trong phút chốc liền trở nên quyến rũ.
Nhưng anh rất nhanh liền buông tay Hà Lạc Lạc ra:
"Được rồi, được rồi, không cùng em náo loạn nữa. Trong mắt của anh, em vĩnh viễn là một bạn nhỏ. Ngủ ngon."
Sau khi tắt đèn tắt, mượn ánh trăng mờ ảo, Hà Lạc Lạc nhìn khuôn mặt đẹp mắt của Nhậm Hào đang gần trong gang tấc. Trong đêm tối an tĩnh này, cậu rất rõ ràng mà nghe được tiếng tim mình đang đập mỗi lúc một nhanh, cậu cố gắng ổn định lại hô hấp đang bối rối, nhắm chặt mắt lại ép chính mình không được nghĩ nữa.
Không biết đã qua bao lâu, Hà Lạc Lạc cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ say, truyền đến tiếng hít thở đều đều. Mà Nhậm Hào lại mở mắt ra, anh lặng lẽ gỡ chú gấu bông đang ở trong vòng tay của bạn nhỏ, rồi đem cậu nhẹ nhàng ôm vào trong lồng ngực của mình.
Hà Lạc Lạc, chỉ cần em thích, anh sẽ nỗ lực cho em.
Cho dù ngay cả khi em chưa từng phát hiện ra, anh cũng vẫn sẽ tiếp tục vụng về kiên nhẫn mà chờ đợi em.
Anh hi vọng có một ngày nào đó, em sẽ quay đầu, và nhìn thấy anh.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, cả hai đều bị tiếng chuông cửa đánh thức, Hà Lạc Lạc tỉnh dậy thế nhưng lại phát hiện bản thân mình vậy mà ở trong vòng tay của Nhậm Hào, trong chốc lát liền đỏ mặt đến muốn nổ tung.
"Em... em... anh... làm sao có thể..."
Còn không đợi Hà Lạc Lạc đem lời hoàn chỉnh nói ra, Nhậm Hào đã rời giường đi mở cửa. Có thể là do lúc mới sáng sớm dậy nên bị hoa mắt, cậu hình như nhìn thấy Nhậm Hào đỏ cả hai tai.
Mẹ Hà đem tới một vài món ăn tự làm, hỏi thăm tình hình gần đây của hai người họ. Đem Nhậm Hào gọi lại một mình cùng anh nói điều gì đó. Qua đến giữa trưa liền rời đi. Hà Lạc Lạc cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, may mắn là bao nhiêu việc cậu cũng đều chuẩn bị ổn thoả, chắc hẳn là sẽ không để lộ ra chân tướng gì.
Sau đó hai người liền trở về phòng riêng của chính mình, khác biệt chính là, có những lúc khi Hà Lạc Lạc ôm báo hồng, vậy mà lại xuất hiện ý nghĩ do gấu bông mà không thể ôm Nhậm Hào được thoải mái. Cứ mỗi lần nghĩ tới đều này, cậu liền cảm thấy mình nhất định là không được bình thường.
Bất quá Hà Lạc Lạc vẫn luôn nghĩ tới một vấn đề, muốn vì Nhậm Hào mà làm chút gì đó, muốn giúp anh giảm bớt áp lực công việc, tới nay cuối cùng cũng xuất hiện cơ hội.
Một ngày nọ khi tan tầm về nhà, Nhậm Hào nghe thấy từ trong phòng bếp vang đến tiếng vang "binh binh bang bang". Nhìn thăm dò một cái nguyên bản là chỗ làm việc của dì giúp việc, giờ lại đổi thành một bạn nhỏ tay chân luống cuốn nào đó.
Hà Lạc Lạc nhìn thấy Nhậm Hào quay về, vẫn có chút không để ý tới, một bên thì đập trứng, một bên lại nhìn video học nấu ăn trên điện thoại, một mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.
"Dì giúp việc trong nhà nhất thời có việc gấp, nói là buổi tối không thể tới đây làm cơm tối được."
"Anh đợi một chút, em mấy hôm trước vừa ăn qua một món ăn rất ngon, để em nghiên cứu nghiên cứu một chút làm cho anh ăn."
Nhậm Hào có chút đau đầu nhìn người đang luốn cuốn nhảy cẫng lên phía trước, vừa cười vừa nói:
"Hà Lạc Lạc, em khẳng định là em biết làm chứ?"
Sự thật chứng minh, Hà Lạc Lạc thực ra chỉ là một ông vua mạnh miệng, đây chính là món ăn đặc biệt mà cậu đã thề sẽ phục vụ cho anh - trứng gà xào trứng muối, hai người thử thử một miếng, liền ăn ý với nhau mà cùng đặt đũa xuống đi tìm nước uống.
Nhậm Hào uống một ngụm nước lớn, sau khi từ từ vượt qua, tới một chút tức giận cũng không có, ngược lại còn rất chân thành mà cổ vũ cậu:
"Thực ra cũng không tồi... chỉ là có chút mặn thôi..."
Lúc này khuôn mặt của đứa trẻ đã nhăn lại càng lợi hại hơn:
"Anh đừng an ủi em..."
Sau khi trải qua nhiều chuyện dày vò như vậy, cũng đã qua giờ cơm bình thường, bụng của hai người cũng bắt đầu gu lu lu mà kêu lên.
"Vốn dĩ muốn nói là công việc của anh vất vả như vậy, để em làm cơm, chiêu đãi anh, em xin lỗi, em lại làm hỏng rồi."
_____
Lạc Lạc con trai ơiiiii, sao mà đáng iu quá z nèeeeeee ? Sớm nhận ra mình thích anh tổng tài đi cho cả nhà cùng vuiiiii ?