Hội Chứng Lệ Thuộc Pheromone

Chương 62



Ngư Lam gọi điện báo mẹ tối nay hắn không về nhà ăn cơm.

Tuy hắn không biết phải đối mặt với người nhà Chu như nào, nhưng Chu Miên chỉ cần bảo hắn ở lại là chân hắn lập tức đi không nổi.

6 giờ tối, cha mẹ Chu Miên cùng Chu Đình đến.

Thường ngày chỉ có Chu Miên đến đây, trưởng bối nhà Chu ở tại một căn biệt thự nhỏ vùng ngoại ô, Chu Đình trong bộ đội cũng không hay về.

Lúc Chu Miên ra cửa, anh mặc một chiếc áo len Cashmere cao cổ mỏng, nhiệt độ trong nhà không thấp đến mức phải mặc áo len chứ đừng nói là áo len cao cổ... Người nhà Chu ai cũng hiểu rõ trong lòng, không ai thắc mắc gì cả.

Chu Đình nhìn anh, nói một câu đầy ẩn ý: "Trong nhà không bật điều hòa à?"

Để che giấu nội tâm cùng chuyển biến tâm lý phong phú nên anh cả nhà Chu trưng bản mặt quan tài nhiều năm trời, lúc vô biểu tình trông đặc biệt đáng sợ.

Ngư Lam nghe câu nói thâm ý như vậy, mặt bắt đầu nóng lên, bắt đầu có chút đừng ngồi không yên.

Phu nhân Chu khoanh tay ngồi trên sô pha, nhẹ nhàng nói: "Ngư Lam đến đây chơi à. Hiếm khi trường học mới cho nghỉ dài ngày như vậy, hai đứa ra ngoài đi dạo hay đi đâu chơi cũng được."

Chu Miên nói: "Cậu ấy tới học bù."

Biểu tình phu nhân Chu có chút ngạc nhiên: "Học bù?"

Thoạt nhìn Ngư Lam không có tí dính dáng nào tới hai chữ học bù cả.

Ngư Lam nhỏ giọng đáp: "Thưa cô, cháu muốn... thi vào đại học A cùng Chu Miên."

Nghe câu nói này, Chu Đình không khỏi nhướng mày, ngay cả cha Chu cũng quay đầu liếc Ngư Lam một cái.

Bọn họ đều biết đại học A là nơi như nào – không chỉ yêu cầu điểm môn chuyên ngành cao mà điểm môn thể chất cũng phải vượt trội thì mới có khả năng trúng tuyển.

Tố chất thể năng Ngư Lam đủ để hắn đậu một ít trường đại học cực kỳ ưu tú, nhưng nếu muốn vào đại học A thì lại phải trả giá gấp mười lần, nỗ lực gấp trăm lần, thậm chí còn chưa chắc sẽ gặt được quả ngọt.

Người nhà Chu không ngờ Ngư Lam sẽ nguyện ý làm được đến thế vì Chu Miên.

Phòng khách rơi vào an tĩnh, lát sau, phu nhân Chu lại chủ động mở lời, thanh âm bà nhu hòa êm tai: "Nếu mai sau hai đứa có thể luôn ở bên nhau thì cũng rất tốt, nhưng chắc khoảng thời gian này vất vả lắm đúng không?"

Ngư Lam vô thức nhìn Chu Miên một cái, nói: "...Vẫn ổn ạ."

Lúc này quản gia đã đi từ ngoài vào: "Tiên sinh, đồ ăn đã được chuẩn bị xong, hiện tại ngài có muốn mang đồ lên không ạ?"

Cha Chu đồng ý.

Quản gia và đầu bếp rất nhanh đã bưng thức ăn lên, bày đầy cả một bàn. Có ít món dân dã, cũng có những món đẹp mắt vừa nhìn là đã biết là được chế biến từ "kỹ thuật" tinh vi phức tạp.

Ngư Lam nhìn đóa hoa cà rốt kia, hơi thèm thèm.

– Cà rốt được khắc thành hoa vẫn có vị cà rốt sao?

...

Lúc ăn cơm tất cả người nhà Chu đều im lặng, Ngư Lam cũng không dám lên tiếng. Hắn giống cô vợ mới cưới ngồi cạnh Chu Miên, vừa cắm đầu ăn cơm vừa lén lút nắm tay anh dưới bàn.

Ngư Lam biết có vài gia tộc lớn chú trọng "Không nói chuyện khi ăn cơm" nhưng từ trước tới nay hắn quen ầm ĩ trên bàn cơm rồi, hiện tại phải ngậm miệng khiến hắn không được tự nhiên, cả người cứng đờ.

Chu Miên như thể biết hắn nghĩ gì trong lòng, anh thấp giọng nói: "Không sao đâu."

Chu Miên rũ mắt nhìn hắn, khẽ mỉm cười: "Cậu không cần để ý tới quy củ nhà chúng tôi đâu."

Ai trên bàn cơm cũng có thể nghe thấy những lời này, nhưng chẳng ai nói gì cả.

Ngư Lam sửng sốt.

Quả thực hắn không cần tuân thủ những quy củ khuôn sáo đó.

Nhưng chủ tịch Chu cứ nói vậy ngay trước mặt cha mẹ, có phải có chút... quá kiêu ngạo không.

Ngư Lam duỗi tay gãi gãi mặt, hàm hàm hồ hồ: "Ừm, cứ ăn trước đi đã."

Đầu bếp nhà Chu nấu đồ ăn rất ngon, nghe nói là thuê từ khách sạn năm sao về. Đặc biệt là món cá que chiên chua ngọt ngoài giòn trong mềm, màu vàng óng rực rỡ lung la lung linh khiến Ngư Lam nhịn không được gắp thêm mấy lần.

Cả phòng khách đều rất an tĩnh, đến tiếng va chạm của đũa cũng gần như không nghe thấy, Ngư Lam không dám tạo ra bất cứ động tĩnh gì. Sau khi ăn no, hắn đặt đũa lên bàn thật cẩn thận.

Đây là lần đầu tiên người nhà Chu tụ hợp sau kỳ nghỉ đông, mục đích thực sự là đến đây xem con trai nhỏ như nào. Ăn xong một bữa cơm đoàn viên, ba người liền chuẩn bị rời đi.



Rốt cuộc thì cũng sắp tối rồi.

Cha Chu im lặng từ khi bước vào cửa, chỉ lúc sắp rời đi mới nói với Chu Miên một câu: "Nhớ về nhà ăn Tết."

Chu Miên gật đầu: "Vâng ạ."

Chờ đến khi bọn họ ra khỏi cửa nhà thì trời cũng đã rất tối rồi, những bóng đèn nhỏ trên dây leo trong sân sáng lên, chiếu rõ đường dưới chân họ.

Ngư Lam và Chu Miên cùng tiễn đến cửa, nhìn ba người nhà Chu lên xe, ô tô biến mất trong đêm tôi.

Tiễn mấy trưởng bối xong xuôi, Ngư Lam cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Hắn tức khắc giải trừ phong ấn, cả người nằm hình chữ Đại (大) trên giường.

Trách không được tính cách Chu Miên sẽ bình tĩnh, lý trí, tâm tựa nước lặng như vậy, lớn lên trong hoàn cảnh này...

Ngư Lam chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy khả năng hắn sẽ bị phát điên.

Hắn xoay đầu nhìn Chu Miên, "Người nhà cậu không thích nói chuyện à, cảm giác bọn họ đều không hay nói chuyện phiếm lắm... Nhất là cha cậu, tổng cộng nói không quá năm câu."

Chu Miên ngồi cạnh hắn, "Ừm, tính phụ thân là như thế đó, mẫu thân và anh hai sẽ khá hơn chút."

Ban đầu Ngư Lam thấy Chu Miên gọi "Phụ thân", "Mẫu thân" còn hơi không quen, hiện tại đã thấy cực kỳ dễ nghe.

Ngư Lam trụ trong nhà Chu Miên ba ngày.

Ban đầu vốn dĩ định tối về nhà ngủ, chỉ sáng mới đến đây học bù thôi, nhưng suy xét đến việc ngồi xe đi đi lại lại quá phiều toái, hơn nữa đôi khi Ngư Lam ngủ nướng cháy khét lẹt, phải là Chu Miên gọi thì mới tỉnh.

Ngư Lam biến thành cư dân thường trú tại tiểu viện nhà Chu.

8 giờ sáng, Chu Miên đã rửa mặt xong xuôi rồi mà Ngư Lam vẫn khò khò trên giường. Điều hòa trong phòng ấm áp, đôi chân dài của hắn kẹp chăn thò ra ngoài, áo ngủ xếch lên trên một đoạn làm lộ ra một mảnh bụng trắng tuyết.

Chu Miên vuốt chỗ tóc phủ kín mặt hắn sang một bên, "Ngư Lam, dậy nào."

Ngư Lam không có phản ứng, vẫn tiếp tục mộng đẹp.

Chu Miên nhìn hắn, ánh mắt dừng tại đoạn eo dưới áo ngủ.

Vì thường xuyên tập luyện vận động nên đường cong nơi eo Ngư Lam đặc biệt đẹp, mang theo khí chất thiếu niên thon chắc mà xinh đẹp.

Đầu ngón tay Chu Miên khẽ chạm vào rồi lướt dọc theo làn da về phía trước, chạm đến áo ngủ mềm mại thì kéo nó xuống.

Anh nhéo nhéo tai Ngư Lam: "Dậy đi."

Ngư Lam mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn vẫn buồn ngủ lắm.

Một ngày vui vẻ là một ngày có khởi đầu bằng việc được thấy khuôn mặt chủ tịch Chu từ ánh mắt đầu tiên sau khi tỉnh dậy.

– Đến khi làm đề minh họa khoa học tự nhiên thì tắt.

"Hết giờ."

Chu Miên rút bài thi của Ngư Lam ra, còn ba mươi bài hỗn hợp chưa làm xong.

Trước kia Ngư Lam không có loại phiền não "Không làm xong đề" này, thời gian thi cử trên trường cực kỳ dư thừa, viết xong họ tên với lớp là coi như hoàn thành.

Hiện tại bắt đầu nếm thử làm mấy đề khoa học tự nhiên đơn giản, Ngư Lam phát hiện hai tiếng rưỡi căn bản là Không! Đủ!

Trơ mắt nhìn Chu Miên cầm bài thi của hắn đi, Ngư Lam lo lắng cắn nắp bút: "Lúc nào cũng không xong kịp thì phải làm sao giờ."

Chu Miên nói: "Có rất nhiều kiến thức cậu mới tiếp xúc, vẫn chưa vận dụng thuần thục, về sau ôn nhiều hơn là được. Cứ từ từ, không nên gấp gáp, không sao đâu."

Chu Miên nói với hắn không nhất thiết phải biết làm hết cả đề nhưng làm đến đâu phải chắc đến đấy, cũng chính là "tỉ lệ đúng" trong bài.

Tính Ngư Lam vốn dĩ không thích chịu thua, Chu Miên lại thường xuyên an ủi hắn nên mấy ngày sau hắn càng làm càng hăng. Làm xong bốn quyển đề minh họa, hắn đã có thể nâng điểm khoa học tự nhiên đến 200 điểm.

Đương nhiên, những đề Chu Miên cho hắn đều là dạng cơ bản, độ khó hoàn toàn không cùng cấp bậc với đề thi đại học.

– Nhưng ít nhất Ngư Lam đã có thể hoàn thành đề trong thời gian quy định.

Mười ngày trôi qua trong chớp mắt, Tết đã đến rất gần rồi.

Ngư Lam đã nói với người nhà sau ba ngày hắn sẽ về, trước Tết học thêm nhiều nhiều chút, qua năm mới ra ngoài chơi với Chu Miên mấy ngày.

Lần trước đã nói muốn đến thế giới đáy biển mới khai trương, mãi đến giờ vẫn chưa đi được.

Trong phòng ngủ, Ngư Lam ghé vào bàn, hơi cau mày, cẩn thận làm đề luyện mới.



Trong khi Ngư Lam làm bài, Chu Miên ngồi bên cạnh sửa soạn lại những kiến thức sắp tới, tận sức biến phức tạp thành đơn giản để Ngư Lam có thể nghe hiểu.

Ngư Lam duỗi tay lật một tờ giấy nháp, trang giấy bay lên, rơi xuống, mang theo một dòng khí mong manh.

Chu Miên bỗng nhiên ngửi thấy hương vị trên người Ngư Lam.

Hai người cứ tiếp xúc gần gũi như vậy mỗi ngày, Chu Miên hay ngửi được mùi rượu cực nhạt trên từ Ngư Lam nhưng đều không quá rõ ràng.

Nhưng hình như hôm nay hơi khác, khí vị pheromone như thẩm thấu từ làn da, cốt nhục ra, mùi hương nùng liệt hơn ngày thường rất nhiều.

Ánh mắt Chu Miên tối xuống, nghĩ tới gì đó, anh khép notebook trong tay lại, quay đầu nhìn anh: "Cậu sắp đến kỳ nhạy cảm?"

Kỳ nhạy cảm của Ngư Lam đã phát tác ở trường hai lần, lần nào cũng tiêm thuốc ức chế, tính toán thời gian thì quả thực vào hai ngày này.

Ngư Lam nghe những lời thì thì đầu tiên là "Hửm?" một tiếng, hắn đếm đếm đầu ngón tay, cuối cùng ý thức được gì đó, hắn nâng mắt nhìn Chu Miên, chần chừ: ".... Ách, hình như đúng rồi."

Trí nhớ Ngư Lam không tốt lắm, hắn luôn nhớ trước quên sau, mỗi lần đến kỳ nhạy cảm là lại binh hoảng mã loạn tìm thuốc ức chế.

Nhưng tiêm thuốc ức chế thực sự khó chịu, mạnh mẽ áp dục vọng xuống cảm giác không thoải mái tí nào cả, tựa như cưỡng chế dập một ngọn núi lửa đang dâng trào vậy —- Tiêm xong còn có khả năng phát sốt một thời gian.

Ngư Lam liếm môi dưới, thử thăm dò: "Thầy Chu, em có thể xin nghỉ phép ba ngày không?"

So với tiểu yêu tinh mang tên học tập này, hiển nhiên Ngư Lam càng không thể kháng cự lại sự dụ hoặc đến từ việc "lăn giường" với Chu Miên hơn.

Hơn nữa kỳ nhạy cảm... Bỏ lỡ lần này thì lại phải chờ hai tháng nữa.

Chu Miên nhìn đôi mắt hổ phách như đang phát sáng của hắn, thấp giọng hỏi: "Không muốn tiêm thuốc ức chế?"

Ngư Lam lắc đầu.

Chu Miên nói: "Vậy nghỉ ba ngày."

Ngư Lam: "Cậu sẽ ở bên tôi chứ?"

"Ừm, bên cậu."

Mùi rượu trong phòng ngày càng dày đặc, cơ hồ đạt tới trình độ nồng nặc.

Giống một vò rượu ngon được trân quý đã lâu chậm rãi mở nắp, từng tia từng tia hương rượu len lỏi ra khỏi khe hở rồi phủ kín toàn bộ căn phòng, hơn nữa còn tiếp tục lên men.

– Pheromone là cơ quan biểu đạt ngôn ngữ thứ hai trên cơ thể, nó có thể truyền đi một loại khát cầu nào đó. Chu Miên rõ ràng cảm nhận được pheromone Ngư Lam uốn lượn quanh cơ thể anh như thể đang cầu ái.

Ngày đầu tiên trong kỳ nhạy cảm là thời điểm cơ thể có phản ứng cường hãn nhất, Ngư Lam ôm Chu Miên, ghé sát vào anh, sống mũi cao thẳng gần như dán chặt vào eo anh.

Giọng nói Ngư Lam run rẩy, thanh âm khàn khàn: "Chu Miên..."

Chu Miên ngồi bên hắn, anh thả pheromone của chính mình ra.

Ngư Lam khẽ giật mình, một tiếng "Ưm" thật dài tràn ra từ khoang mũi, như một tiếng thở dài đầy thỏa mãn... lại mang theo loại dục vọng khó có thể miêu tả thành lời nào đó.

Hai cánh tay hắn siết Chu Miên càng chặt hơn.

Có lẽ cả kiếp này hắn không có, dù chỉ một xíu, khả năng chống cự lại hương vị pheromone của Chu Miên.

Chu Miên kề bên Ngư Lam thật lâu, Ngư Lam dựa vào Chu Miên, cả người như được ngâm trong rượu hoa đào, say say... Đầu óc mơ mơ màng màng đến sắp thiếp đi.

Phần lớn Alpha đến kỳ nhạy cảm dễ chán ăn. Sắp đến trưa, Chu Miên muốn đi dặn đầu bếp mấy ngày gần đây nấu một ít thức ăn lỏng – Đang định đứng dậy xuống giường, anh bỗng cảm nhận được có gì đó nhẹ nhàng cản mình lại.

Chu Miên đảo mắt nhìn, không biết từ khi nào ngón tay Ngư Lam đã tóm lấy cổ tay áo anh.

Chủ nhân ngón tay đã nhắm mắt ngủ rồi, hắn chỉ vô thức, hành động hoàn toàn xuất phát từ bản năng không muốn anh rời đi.

Chu Miên cúi xuống, nhẹ nhàng xoa trán hắn an ủi: "Tôi sẽ quay lại ngay."

Ngư Lam nửa tỉnh nửa mơ rầm rầm rì rì, hơn nửa ngày mới nghiêng đầu, bất mãn: "Ngay là bao lâu?"

Chu Miên cảm giác bộ dáng hiếm thấy này của hắn... thật đáng yêu.

Anh dịu dàng dỗ dành bạn nhỏ: "Hai phút."

Ngư Lam nửa ngày không nói gì.

Sau đó mới lí nhí: "Hứa là chỉ hai phút thôi đấy."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv