Ngư Lam vốn đang không biết đối mặt với mẹ Chu như thế nào, rốt cuộc thì phương thức ra mắt lúc nãy của hắn thực sự quá mức cuồng dã.
Kết quả là lúc cùng Chu Miên đi ra khỏi phòng ngủ, trong phòng khách đã không một bóng người.
Quản gia nói phu nhân vừa mới rời đi, dặn tiểu thiếu gia nhớ tự chiếu cố bản thân thật tốt.
Ngư Lam ngẩn ra, sờ sờ hai cái băng cá nhân giấu đầu lòi đuôi dán trên cổ.
Hình như người nhà Chu ai cũng tới vô ảnh đi vô tung. Vị "anh hai" kia cũng thế, nhìn hắn một cái rồi quay đi quay lại đã không thấy người đâu.
Ngư Lam cảm thấy hắn còn chưa kịp bước vào cửa nhà Chu thì hình tượng đã bị hủy hoại hơn phân nửa.
Ngư Lam rũ mi nheo mắt thở dài.
Chu Miên tiêm thuốc ức chế, phản ứng sinh lý do kỳ nhạy cảm mang đến biến mất thực mau.
Anh và Ngư Lam cùng ngồi xuống ăn sáng.
Bữa sáng là sandwich nhân trứng, rau xà lách và thịt gà đơn giản.
Giữa chừng mẹ Ngư Lam gọi điện thoại hỏi hắn: "Trưa nay con có về nhà không?"
Hiện tại hắn chỉ nghĩ dán dán với chủ tịch Chu, "Con không về đâu, tí nữa con đến trường luôn."
Hắn nói tiếp: "Mẹ yên tâm đi, con không chiếm..."
Ngư Lam định nói hắn không chiếm tiện nghi của người ta.
Nhưng lại chợt nhớ tới chiều qua Chu Miên dùng tay giúp hắn....
Này xem như Chu Miên chiếm tiện nghi của hắn hay là hắn chiếm tiện nghi của Chu Miên?
Ngư Lam khựng lại, nhỏ giọng nói: "Chỉ chiếm chút xíu thôi."
Mẹ Ngư do dự: "Người đấy là Alpha à?"
Ngư Lam: "Vâng."
Hắn nhìn Chu Miên một cái. Chu Miên rũ mắt đưa sandwich đến bên môi, từ góc nhìn của Ngư Lam, hàng mi đen như lông quạ kia trông có vẻ cực kỳ dài.
Ngư Lam nói: "Là kiểu Alpha mà mẹ siêu thích luôn."
Nghe câu nói như thế, Chu Miên bỗng ngẩng đầu lên.
Ngư Lam khẽ liếm liếm răng nanh: "Con giúp mộng mẹ thành hiện thực đó."
Mẹ Ngư trầm mặc khó hiểu: "...?"
Ngư Lam nói: "Không phải có người mà mẹ vẫn luôn mong người đấy làm con ruột của mẹ à."
Mẹ Ngư chấn kinh hơn nửa ngày mới giật mình: "Con nói bạn trai con là... Chu Miên?"
Bố Ngư ở đầu điện thoại bên kia tò mò: "Chu Miên là ai?"
Mẹ Ngư nói: "Bạn chung trường với Lam Lam, nhóc ấy từng tới nhà mình rồi đấy. Là một nam sinh cực kỳ ưu tú, đã học giỏi lại còn lễ phép, cũng là Chủ tịch Hội học sinh trường mấy đứa nó luôn."
Hắn còn chưa kịp khoe bạn trai hắn với bố thì đã nghe mẹ Ngư bên cạnh áy náy nói: "...Làm sao bây giờ, hình như heo mình nuôi đi múc cải trắng bảo bối nhà người ta mất rồi."
Ngư Lam: "..."
Phí tiền điện thoại hắn nạp!
Ngư Lam nổi giận tại chỗ: "Có heo cũng là con heo siêu thơm nhá!!"
Sau đó cúp điện thoại cái "Bụp".
"Mẹ tôi siêu bất công luôn." Ngư Lam rầm rì, "Mẹ tôi thích cậu, lần trước í, sau khi cậu về nhà cái là mẹ cứ hỏi tôi cậu còn tới nữa không."
Chu Miên tựa hồ suy nghĩ gì đó trong lòng, đôi mắt rũ xuống, không nói gì.
Có lẽ quản gia và anh hai sẽ giúp anh giấu giếm mối quan hệ này, nhưng sáng nay mẹ anh đã gặp Ngư Lam, bố Chu thực mau sẽ biết đến chuyện này, nói không chừng còn đích thân đến đây.
Mà bố Chu Miên, người cầm quyền đương nhiệm của tập đoàn Chu thị —- cũng không phải đối tượng dễ dàng câu thông.
Đồng tử Chu Miên khẽ trầm xuống.
Anh phải nhanh chóng về nhà một chuyến.
Bối cảnh Chu thị khổng lồ, mạng lưới gia tộc rắc rối khó gỡ, trong đó thậm chí còn liên quan tới một ít đường dây quan hệ phức tạp, Chu Miên không muốn khiến Ngư Lam bị liên lụy vào đó.
Trầm mặc một lát, Chu Miên cười nhẹ: "Nếu sau này có thời gian thì tôi có thể về nhà cùng cậu mà."
Ánh mắt Ngư Lam sáng bừng lên: "Đương nhiên là được!!"
Trước khi về trường, Ngư Lam bỗng nhận ra một vấn đề siêu siêu nghiêm trọng.
Môi Chu Miên còn thấm chút đỏ chưa tan, càng không bàn đến cổ. Da anh vốn dĩ đã rất trắng, dấu vết in trên đó cực kỳ rõ ràng.
Đồng phục hẳn là có thể che bớt một chút, nhưng có vài chỗ chắc chắn sẽ lộ ra ngoài.
Ngư Lam gãi gãi đầu, giờ nhận ra mới bắt đầu ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Ờm... Nhà cậu có, cái gì che khuyết điểm không?"
Thường chỉ khi Chu Miên nghỉ mới qua nơi này ở nên không ở đây có đồ trang điểm cho phụ nữ, quản gia đúng lúc xuất hiện: "Nếu ngài có yêu cầu thì bây giờ tôi đi mua luôn."
Chu Miên gật đầu.
Sáng tinh mơ Ngư Lam đã bị Chu Miên mê hoặc đến choáng hồn đảo phách, chưa một ngoạm nuốt anh vào bụng luôn đã là khắc chế lắm rồi, lúc trồng dâu tây sao mà nhớ tới chuyện chiều phải đi học được.
Nếu cứ để cái cổ như vậy rồi đến trường thì khả năng Phòng Giáo vụ đuổi hai người ra khỏi cổng mất.
Mặt Ngư Lam nóng lên, yết hầu giật giật.
Thực mau quản gia đã mua về một hộp sương che khuyết điểm.
Ngư Lam và Chu Miên ngồi đối diện nhau trên sô pha, hắn lóng ngóng xịt xịt khí lót lên cổ Chu Miên.
—- Kết quả là phát hiện màu che khuyết điểm còn không trắng bằng da Chu Miên!
Chỗ che dấu hôn chắc chắn sẽ có độ sai màu với da Chu Miên.
Ngư Lam nhăn nhăn mày.
Chu Miên không buồn để ý: "Chẳng sao đâu."
Dù sao thì ngoài Ngư Lam ra trong trường cũng không ai dám nhìn cổ Chu Miên chằm chằm cả.
Ngư Lam nhỏ giọng hối lỗi: "... Lần sau tôi sẽ chú ý, nhẹ hơn chút."
Chu Miên nhìn hắn không nói gì —- anh không cảm thấy lần sau Ngư Lam sẽ "nhẹ hơn chút".
Cũng không hy vọng sẽ như thế.
3 giờ chiều bọn họ xuất phát, tài xế lái xe đưa hai người đến trường.
Ở trên xe, Ngư Lam quay đầu nhìn cổ Chu Miên, không nhịn được vươn tay sờ sờ.
Vẫn có thể nhìn ra chút màu không đồng đều.
Chu Miên bất chợt cầm cổ tay của hắn, thanh sắc có chút nguy hiểm, anh trầm giọng nói: "Đừng sờ."
Ngư Lam "Ừm" một tiếng, lúc giương mắt thì đụng vào ánh mắt tài xế nhìn qua từ kính chiếu hậu.
Hắn vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, làm bộ như chưa có gì phát sinh.
Có chút việc ở Hội học sinh cần Chu Miên xử lý, Ngư Lam về lớp trước.
Trước khi tới nơi Ngư Lam phun chút sương phai mùi, lần này Hứa Gia Duyên sẽ không ngửi thấy gì trên người hắn nữa.
Cậu chỉ nhìn chỗ Ngư Lam dán băng cá nhân: "Cổ cậu bị sao thế?"
Ngư Lam ăn ngay nói thật: "Chủ tịch Chu hôn."
Hứa Gia Duyên trợn trắng mắt.
Ngư Lam: "Thật đấy."
Hứa Gia Duyên "Hừ" một tiếng: "Từ khi nào cậu có sở thích sinh ý dâm với chủ tịch Chu đấy?"
Ngư Lam: "..."
Hắn tâm bình khí hòa ấn đầu Hứa Gia Duyên về chỗ cũ.
3 giờ 40 phút, còn chưa tới tiết tự học, trên hành lang bỗng có đám học sinh chạy qua ầm ầm, không biết chạy về đâu.
Hứa Gia Duyên tò mò ló đầu ra: "Sao thế? Có chuyện gì à?"
Có người gào lên với cậu: "Có một Omega trường T đánh nhau với Omega trường mình ở cổng!"
Alpha đánh nhau là chuyện thường ngày, nhưng Omega thì cực hiếm thấy.
Lại còn trước cổng trường bọn họ nữa, phòng chừng có không ít người tụ tập hóng hớt xem trò hay.
Chu Miên biết chuyện này, hẳn sẽ đến xem kỹ tình hình.
Ngư Lam nghĩ nghĩ, gửi tin nhắn cho "Bạn trai": "Cậu đang ở đâu?"
Bạn trai trả lời rất nhanh: "Tôi đang trên đường."
Ngư Lam đứng dậy ra khỏi phòng học.
Thời điểm này là lúc đông học sinh về trường nhất, quanh cổng trường đã có một vòng người, thậm chí bải vệ cũng đến.
Ngư Lam liếc mắt một cái đã tìm được Chu Miên trong đám người, hắn cực kỳ điệu thấp đi đến bên anh.
Hai Omega phía trước cãi nhau cực kỳ hung, móng tay dài nhọn chỉ thẳng vào mũi đối phương mà mắng.
Ngư Lam nhỏ giọng hỏi: "Sao lại thế này?"
Chu Miên hơi quay đầu lại, giải thích vắn tắt cho hắn.
Ngư Lam nghe xong sửng sốt.
—- Đại khái là tra nam Alpha bắt cá hai tay, sau đó hai "cá" này đụng mặt nhau trước cổng trường bọn họ. Cả hai đều cho rằng đối phương là con giáp thứ mười ba nên bắt đầu điên cuồng cắn xé lẫn nhau.
Thanh âm Omega càng ngày càng cao, cổ gần như rời khỏi cơ thể để mổ lên đầu đối thủ.
Hai cô nương mắng chửi rất khó nghe, lôi cả sổ hộ khẩu, đề cập tới cả hai giới âm dương cùng các loại bộ phận cơ thể không thể miêu tả.
Hơn nữa còn tự mắng chính mình mặc kế đối diện đang nói gì, tạp âm sinh ra có thể sánh với hai trăm con gà cùng lúc thét khằng khặc chói tai.
Ngư Lam bên cạnh trợn mắt há mồm, không nhịn được rụt rụt về phía Chu Miên, lầm bầm: "Thật đáng sợ.".
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Cách Một Khoảng Sân 2. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời! 3. Lần Thứ Hai Tra Nam Sống Lại 4. Xấu Hổ =====================================
Lần Ngư Lam thấy Omega có sức chiến cường hãn như này là đám Omega đẩy hắn qua một bên chạy về phía chủ tịch Chu trong đại hội thể thao toàn trường đợt trước.
...Tình yêu thật là vĩ đại.
Hơn nữa khi Omega cãi nhau, Alpha không dễ nhúng tay vào hòa giải.
Mắt thấy các cô tranh cãi ngày càng kịch liệt, O ở trường T đột nhiên giơ tay tát về phía người kia.
Ngư Lam là giáo bá trường cấp ba Giang Tân, hiển nhiên không thể nhìn cảnh học sinh trường họ bị bắt nạt ngay dưới mí mắt hắn. Hắn đi qua, vươn tay chắn một đòn.
Omega kia vốn dĩ tức đến phồng mang trợn má, đôi mắt đỏ hết cả lên, đang định chửi, "Mày XX từ chỗ nào đến..."
Cô nổi giận đùng đùng quay người lại liền thấy gương mặt Ngư Lam, bỗng nhiên nói không nên lời.
Thanh âm cũng thấp xuống, "Đến..."
Khuôn mặt kia của Ngư Lam, tuy không đẹp đến mức kinh thiên động địa nhưng để khiến nữ sinh cấp ba rung rinh thì vẫn dư sức.
Mà ngoại trừ trước mặt bạn trai, kỳ thực tính cách giáo bá không tốt tí nào. Hắn đè giọng xuống: "Có việc thì tự giải quyết trong âm thầm đi chứ đừng có cãi cọ trước cổng trường chúng tôi. Còn nữa —- bạn trai các người mới là thứ chẳng ra gì, bớt xả giận lên đầu trường bọn này đi."
Giọng Ngư Lam vừa rơi xuống liền thấy Omega nãy còn sục sôi ý chí chiến đấu bắt đầu ươn ướt mắt, toàn bộ lông mi đều đẫm nước.
Ngư Lam: "..."
Quả nhiên hắn vẫn không thể ứng phó với loại sinh vật nguy hiểm như Omega được.
Nữ sinh kia như bị oan ức cực đại, một câu cũng không nói mà hu hu hức hức quay đầu đi luôn.
Ngư Lam: "..."
Thôi được rồi, dù sao sự việc cũng đã được giải quyết một cách hoàn mỹ.
Hắn quay đầu nhìn Chu Miên đầy vô tội.
Kết quả là thấy có một Omega xinh xắn mặc đồng phục trường T cách đó không xa chạy tới bên Chu Miên, hô hấp hơi dồn dập: "Ngại quá, chủ tịch Chu, người của trường chúng tôi gây phiền phức cho các cậu rồi."
Chu Miên nhẹ nhàng gật đầu: "Không vấn đề gì.".
Nghe có vẻ là quen biết từ trước.
Ngư Lam tức khắc khó chịu trừng mắt nhìn Omega kia.
Nói chuyện thì nói chuyện, đứng gần Chu Miên thế làm gì!
—- Có mưu đồ xấu xa gì với bạn trai hắn đúng không!
Bình dấm chua trong lòng sinh vật biển cái uỳnh, đang định đến kéo hai người bọn họ ra thì Omega kia đột ngột quay đầu lại, gương mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Bạn Ngư Lam, lâu rồi không gặp."
Ngư Lam ngẩn ra, một ánh sáng trắng hiện lên trước mắt, hắn bỗng nhớ tới gì đó.
Hình như cô nàng này là hoa khôi khoa âm nhạc đảm nhiệm giao lưu hữu nghị ở sân khấu kịch lần trước —- Hắn coi người ta là tình địch, kết quả người ta lại có ý với hắn.
Ngư Lam dại ra, nội tâm: Đù... má...
Lần đầu vấp ở đâu lần sau ta ngã ở đó tiếp.
Sao cốt truyện này nghe quen vậy!
Hơn nữa điều không ổn nhất là Chu Miên còn biết Omega này thích hắn!
Ngư Lam tức khắc cảm giác mặt đất phía dưới có chút bỏng chân, hắn căng da đầu nói: "Ha, ha, ha, lâu rồi không gặp."
Omega cũng không che giấu thiện cảm của mình với Ngư Lam, cô uyển chuyển mời: "Tớ nghe nói cạnh trường các cậu mới mở một tiệm cafe... Cậu có thể dẫn tớ tới xem được không?"
Ngư Lam nhanh chóng từ chối: "Không không không tôi còn phải vào học nữa."
Omega hơi cúi đầu xuống, hàng mi run rẩy, nhẹ giọng nói tiếp: "Thế, tớ có thể kết bạn Wechat với cậu không?"
"Tớ đã sớm nghe qua tên cậu ở trường rồi. Sau khi thấy cậu ở rạp hát lần trước, tớ vẫn luôn mong được gặp lại cậu lần nữa."
"...." Ngư Lam trăm triệu lần cũng không ngờ tới có ngày hắn chỉ ra hóng hớt trò vui thôi mà cũng tao ngộ phải loại Tu La tràng "Bị người khác tỏ tình ngay trước mắt bạn trai" kinh thiên động địa như này.
Cảm nhận được tầm mắt chủ tịch Chu đằng sau dừng trên lưng hắn, cột sống Ngư Lam chợt lạnh buốt.
Ngư Lam cũng không biết trong mấy giây kia hắn đã nghĩ gì.
Hắn không lên tiếng.
Chủ quay đầu lại nhìn Chu Miên một cái.
...Chu Miên sẽ phản ứng như nào?
Anh sẽ nói gì sao?
Một Alpha thanh lãnh, rụt rè như Chu Miên cũng sẽ sinh khát vọng độc chiếm với hắn sao?
Ngư Lam cũng không biết hắn đang mong chờ điều gì.
Cúi đầu, yết hầu lăn lăn, ngón tay rũ bên chân nắm vào nhau.
Hắn muốn nghe Chu Miên nói gì đó.
Nhưng hiện tại có nhiều học sinh đang đứng nhìn như này, lấy tính cách Chu Miên mà nói, anh đại khái sẽ không —-
"Xin thứ lỗi."
Giọng nói trầm thấp của Chu Miên vang lên, lãnh đạm lại lễ phép.
"Đây là Alpha của tôi."