Hơi Ấm

Chương 15



Lưỡi của anh không ngừng trêu chọc qua lại trong miệng cô. Bàn tay to lớn lại càng giữ vững tại eo không cho phép cô né tránh.

Khuôn mặt Hạ Miên ửng đỏ, cánh mũi khẽ phập phồng không ngừng thở gấp. Anh giống như muốn hút hết sạch sẽ không khí trong lồng ngực cô vậy. Sức lực vừa hăng hái vừa cuồng nhiệt tuyệt đối không hề giống dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng bình thường.

Mỗi câu nói của Bạc Cận Yến đều khiến Hạ Miên sợ sệt. Cô không dám dễ dàng tin tưởng anh nữa, càng không dám suy nghĩ sâu vào hàm nghĩa đang ẩn giấu trong lời nói kia.

Người như cô chưa từng được hưởng thụ qua sự ấm áp. Nên một khi có một chút hơi ấm sẽ khiến cô không ngừng nhích đến gần anh ngay. Cô hận mình không thể điều chỉnh tình cảm cứ dấn thân vào đó.

Tình yêu khi còn trẻ đã cho cô biết một thế giới hoàn toàn xa lạ. Trong đó có hạnh phúc, có sự tươi đẹp, có những thứ khi còn nhỏ cô đã bị mất đi lại được người đàn ông dịu dàng trước mắt lấp đầy.

Thậm chí cô nghĩ vì người đàn ông này cô sẽ không báo thù nữa, chỉ làm một cô gái thanh khiết dịu dàng của anh.

Muốn cùng anh sánh tựa trời đất, sinh ra một đứa con sống hết quãng đời còn lại.

Nhưng sự thật đã hung hăng cho cô một cái tát. Để cuối cùng cho cô học được việc … Đối, mặt, với, hiện, thực.

Kinh nghiệm năm năm nay đã khiến cô phủ thêm một lớp cho chiếc áo ngoài “Hạ Miên”. Cô đã không còn là thiếu nữ hạnh phúc ngây thơ khờ dại mơ mộng hão huyền. Tình yêu đối với cô đã chẳng còn quan trọng từ lâu.

Bạc Cận Yến thỏa mãn ước mong mới chịu rời khỏi miệng cô. Anh liếc nhìn gương mặt cô một cách sâu xa.

Không có giận dỗi, không có căm phẫn, ngay cả thẹn thùng và say đắm cũng không còn sót lại chút gì. Đôi mắt cô bình tĩnh không hề gợn sóng khiến trái tim anh đau nhói. Cuối cùng Bạc Cận Yến cũng ý thức được trước mắt mình đã không còn là Nhất Nhất khi xưa.

Cho dù là Nhất Nhất giả hay là Hạ Miên thật cũng sẽ không còn dùng ánh mắt si mê nhìn anh nữa.

Phát hiện ra điều này khiến sự tự tin nắm chắc toàn cục trong tay từ trước đến giờ của anh xuất hiện chút bối rối. Anh siết chặt bờ eo cô lại rồi khẽ cất giọng nói thì thầm “Chúng ta làm lại từ đầu em nhé?”

Hạ Miên nhìn món gà đang xào trong chảo đã lâu. Vốn là món cánh gà vàng ươm đã biến thành cháy đen gắt mũi. Cả căn phòng đều ngợp mùi cháy khét.

Cô từ từ đặt lên ngón tay thon dài của anh rồi đẩy ra. Cuối cùng lại xoay người nhìn anh chăm chú “Nhưng tôi không muốn, làm sao đây?”

Bạc Cận Yến lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt sắc bén “Em nói dối.”

Hạ Miên không kiềm chế được cười khẽ ra tiếng, nhìn anh bỡn cợt “Anh cảm thấy mình hiểu tôi lắm sao? Anh hiểu được là… Nhất Nhất giả của tôi. Còn Hạ Miên thật sự thì anh hiểu được gì?”

Bạc Cận Yến không nói gì thêm, chỉ có ánh mắt phức tạp quan sát cô. Đôi mắt đen kia sâu thăm thẳm khiến Hạ Miên tự nhiên bị cuốn hút vào đó. Tựa như trong đó chất chứa rất nhiều thông điệp mà cô không tài nào hiểu được.

Hạ Miên chuyển tầm nhìn, mang cánh gà cháy khét vứt vào sọt rác. Chỉ để cho anh một bóng lưng xa lạ đang bận rộn: “Bạc tiên sinh còn chưa từng thưởng thức qua món ăn tôi nấu. Chút nữa hãy thử xem, Mạc Bắc và Diệc Nam đều khen ngon.”

Bạc Cận Yến yên lặng đứng sau lưng cô, trên gương mặt tuấn tú nồng nàn màu sắc cô đơn.

Lúc ăn cơm Diệc Nam kiên trì muốn ngồi bên cạnh Bạc Cận Yến. Hạ Miên không thích con trai quá thân với anh. Nhưng cậu nhóc có nhiều lý do và nói năng lại chính xác “Chú là khách, con muốn tiếp đãi chú thật tốt.”

Trong lòng Hạ Miên luôn mơ hồ bất an chỉ im lặng quan sát hành động của hai người. Từ nhỏ Diệc Nam đã ở cùng Mạc Bắc, tính cách cũng kế thừa sự nhiệt tình lạc quan của anh ta. Nhưng cậu cũng không dễ dàng thân thiết với người lạ nào đến vậy.

Cậu nhiệt tình với Bạc Cận Yến lạnh lùng khác hẳn với người bình thường.

Diệc Nam gắp thức ăn cho Bạc Cận Yến lại dặn dò tỉ mỉ “Chú ơi ăn cái này đi, đừng xấu hổ, con sẽ tiếp đãi chú thật tốt.”

Thái dương Hạ Miên nhảy nhảy. Bạc Cận Yến biết xấu hổ ư?

Hạ Miên nhìn Diệc Nam phức tạp “Con yêu, chú không thích ăn cà chua.”

Bạc Cận Yến khẽ nhướng đôi mắt đen láy nhìn cô như có điều suy nghĩ.

Vẻ mặt Hạ Miên cứng đờ giả vờ như không thấy dòng chảy ngầm đang bắt đầu cuộn lên trong mắt anh. Nhưng Diệc Nam tò mò nheo nheo mắt quay chiếc đầu nhỏ sang “Sao mẹ lại biết rõ vậy?”

Hạ Miên cúi đầu ăn cơm, đôi lông mi dày khẽ run “Mẹ đoán.”

Diệc Nam chu chiếc miệng nhỏ nhắn không để ý đến phản ứng của Hạ Miên nữa. Cậu lại gắp vài miếng cà chua bỏ vào chén của Bạc Cận Yến, còn nói như ông cụ non “Chú không được kén ăn. Ba con nói ăn nhiều cà chua có thể bổ sung vitamin và sẽ thông minh hơn.”

Bạc Cận Yến nghe nhắc đến tên Mạc Bạc lại cảm thấy không thoải mái. Anh im lặng nhìn cậu nhóc trước mặt. Khi nhìn lại màu đỏ au trong chén mình thì tâm tình càng thêm tồi tệ “Ý của con là chú không đủ thông minh?”

Diệc Nam chớp chớp đôi mắt to, giật mình ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên “Chú chơi điện tử cũng đánh không lại con. Con chỉ mới là một đứa bé chưa đến năm tuổi…”

Ngụ ý là: Vấn đề rõ ràng như vậy còn phải hỏi ư? Sự thông minh của mình còn thua cả một đứa bé vừa hơn bốn tuổi thôi đấy. Trong nháy mắt mặt của Bạc Cận Yên hoàn toàn đen sì. Chút xíu thiện cảm đối với cậu bé này mất sạch trong phút chốc.

Hạ Miên nghe lời nói ngây thơ của con trai cũng không kiềm chế được cười phì ra tiếng. Bạc Cận Yến ảm đạm liếc nhìn cô. Hạ Miên lập tức ngồi nghiêm chỉnh “Trẻ con nói năng không biết suy nghĩ.”

“Cám ơn” Bạc Cận Yến vẫn tao nhã nuốt xuống thức ăn của Diệc Nam gắp cho mình. Còn “đáp lễ” lại cho cậu nhóc không ít rau diếp.

Nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệc Nam lập tức tắt ngúm.

“Không được kén ăn.” Vẻ mặt Bạc Cận Yến tràn ngập hứng thú nhìn Diệc Nam, cười vô cùng thanh khiết ngây thơ “Ăn nhiều rau thì càng thông mình, sẽ lợi hại hơn bây giờ nhiều.”

Diệc Nam lắc lắc khuôn mặt nhỏ đấu tranh với mấy cọng rau diếp trong chén. Trong lòng cậu buồn bực vô cùng. Cuối cùng sao chú lại thấy được mình không thích ăn rau sống vậy chứ?

Vất vả lắm mới ăn xong cơm nước, Hạ Miên lại không nhịn được ý nghĩ muốn đuổi Bạc Cận Yến đi. Nhưng Diệc Nam lại lôi kéo Bạc Cận Yến cùng nó chơi món đồ chơi lắp ráp mà anh vừa mới mua cho nó. Hạ Miên cũng chẳng có cơ hội cất lời.

Khiến cho Hạ Miên bất ngờ chính là người như Bạc Cận Yến lại chịu chú tâm ngồi trên thảm nghiên cứu bản vẽ với trẻ con. Sau đó từng bước từng bước ngắm nghía từng bộ phận trò chơi lắp ráp.

Hạ Miên ngồi bên cạnh nhìn đến ngủ gật. Cuối cùng không chịu nổi gục luôn trên ghế salon.

Đến khi cô hơi có ý thức lại thì dường như đã nhiều giờ trôi qua, bên tai im ắng không hề có tiếng vang nào nữa.

Cô mở mắt nhìn trần nhà, thật lâu mới cảm nhận được mình đang nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ. Ánh sáng thưa thớt chiếu vào từ cửa sổ, thì ra trời đã hoàng hôn rồi.

Ngoài phòng rất yên tĩnh không có tiếng cười đùa của trẻ con. Hạ Miên xoa trán rồi chống nệm chuẩn bị ngồi dậy. Lúc này cửa phòng bỗng nhiên mở ra.

Bạc Cận Yến mặc áo sơ mi trắng tinh phẳng phiu đi vào. Mái tóc đen nhánh càng tôn lên gương mặt trắng trẻo như ngọc của anh. Ánh mắt anh trầm tĩnh chậm rãi dừng trên khuôn mặt cô, cuối cùng cũng bước đến bên cô.

Tay Hạ Miên chống lên nệm không tự giác nắm chặt lại “Diệc Nam đâu?”

Anh đi đến trước mặt cô. Hai tay cắm vào túi quần, lúc này mới cất giọng không nhanh không chậm “Ngủ thiếp rồi.”

Hạ Miên cảm thấy càng thêm hoảng hốt. Cô cảm giác trong không khí tràn ngập một hơi thở quái dị. Cô vén chăn chuẩn bị đứng lên “Tôi đi xem nó, anh có thể về rồi.”

Bạc Cận Yến không trả lời ngay, chỉ bước lên trước một bước, hai chân thon dài bỗng quỳ lên giường.

Hạ Miên lùi về sau theo bản năng lại bị tay anh ôm lấy eo mình. Khoảng cách của anh và cô quá gần, sóng mũi kề sát vào hơi thở đang rối loạn của cô.

“Em sợ ở bên anh một mình?”

Trái tim Hạ Miên đập ngày càng loạn nhịp. Nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh không hề manh động. Cô bướng bỉnh ngẩng đầu trơ mắt nhìn anh “Anh nghĩ nhiều quá rồi. Tôi không sợ, mà là ghét.”

Lông mày dáng núi của Bạc Cận Yến hơi nhíu lại nhưng không hề tức giận. Anh chỉ đưa tay nắm lấy cằm của cô điều chỉnh cho cô nhìn thằng vào mắt anh “Thằng nhóc thật sự là con của Mạc Bắc?”

Con ngươi sáng ngời của Hạ Miên co lại kịch liệt, cố gắng kiềm chế sự lạnh lẻo đang sinh sôi trông tận đáy lòng. Cô kiên định gật đầu “Đúng.”

Bạc Cận Yến nhếch khóe môi. Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi mềm mại của cô. Giọng nói khàn khàn mê hoặc “Hạ Miên, em nghiện nói dối rồi hả?”

Bên tai Hạ Miên chỉ có tiếng tim đập kịch liệt của mình. Cô cũng không cam chịu yếu thế nhìn thẳng vào người đàn ông khí thế hơn người và dáng vẻ bí hiểm trước mắt. Cô lại nói “Tôi không biết anh đang nói gì.”

Ánh mắt Bạc Cận Yến lướt qua từng tấc từng tấc trên gương mặt cô, xem xét kỹ lưỡng vẻ mặt vô cùng hoàn mỹ của cô “Nếu như của anh ta, tại sao hai người không kết hôn? Con trai đã năm tuổi rồi, em còn đợi cái gì?”

Hạ Miên cắn môi, lồng ngực lên xuống kịch liệt.

Gương mặt Bạc Cận Yến nở một nụ cười chói sáng. Tựa như tâm tình anh rất tốt, đôi môi mỏng dán lên môi cô khẽ nói “Giải thích duy nhất chính là em đang nói láo.”

Hạ Miên run lên. Cô đã biết lời nói dối vụng về thế này sớm muộn gì cũng bị vạch trần…

Bạc Cận Yến cầm lấy gương mặt cô, nhẹ nhàng ngửi mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể cô. Hai đôi môi không ngừng cọ sát ngấu nghiến. Hạ Miên muốn lui về phía sau lại bị anh giữ ót ngửa ra chào đón môi anh.

Anh dễ dàng đè cô lên giường. Cơ thể nặng nề nằm trên người cô chứng tỏ cô không có đường kháng cự.

Đôi môi Hạ Miên bị anh mút lấy mãnh liệt, hoàn toàn không thể nói ra lời cự tuyệt. Thân thể cô cũng bị hai tay của anh vuốt ve. Cô nhắm mắt kiềm chế cho đến khi bàn tay nóng bỏng của anh đi đến bắp đùi cô, cố chấp mở nút quần jeans của cô.

Trong phút chốc Hạ Miên mở mắt ra. Hai tay đánh mạnh vào lồng ngực rắn rỏi của anh. Thế nhưng lại chẳng hề có ảnh hưởng đến vùng bụng. Ngón tay thon dài của anh đã dọc theo chiếc quần lót ren luồn vào chiếc khe ấm áp bên trong.

Thỉnh thoảng anh cong ngón tay lên tập trung tìm kiếm điểm mẫn cảm của cô. Toàn thân Hạ Miên bị sự nóng bỏng kia thiêu đốt không ngừng run sợ.

Hạ Miên kẹp chặt hai chân lại, cố hết sực đẩy cơ thể nặng như bàn thạch kia ra.

Bạc Cận Yến chống hai cánh tay nhỏm dậy quan sát cô. Hạ Miên thở hổn hển nổi giận mắng anh “Bạc Cận Yến, cuối cùng là anh xem tôi là cái gì? Lúc hứng lên thì cưỡng hiếp tôi, lúc không hứng thì vứt bỏ chơi như một món đồ chơi! Tại sao tôi phải tin lời anh nói rằng anh yêu tôi? Ngay cả bây giờ anh còn không dám dễ dàng dàng thừa nhận tình cảm của mình đối với tôi. Chứ đừng nói trước đây anh chỉ biết trói tôi lại không ngừng làm nhục tôi. Anh là tên biến thái, là tên hèn nhát, tôi hận anh.”

Bạc Cận Yến nhìn đôi mắt đang đỏ lên sắp trào lệ của khiến trong lòng cũng quặn đau. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh tràn ngập sự đấu tranh. Tựa như khó có thể nói lên sự đau khổ của mình. Một lát sau anh mới khàn giọng nói “Hạ Miên, chúng ta kết…”

“Mẹ, sao mẹ và chú lại cãi nhau?” Giọng nói Diệc Nam vang lên véo von cắt đứt cục diện căng thẳng giữa hai người. Cậu nhóc đang dụi dụi đôi mắt mơ màng mang khuôn mặt lo lắng đứng trước cửa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv