Hơi Ấm Của Anh

Chương 71



Mạc Tư Nguyên nhanh chóng phát hiện, gần đây Tang Noãn dường như luôn vô tình hay cố ý tránh mặt anh.

Sau ngày đó, anh vẫn luôn muốn tìm cơ hội hẹn gặp cô một hôm, nhưng hẹn tới hẹn lui mấy lần cũng đều bị cô từ chối với đủ loại lý do.

Không chỉ như thế, dù anh có gọi điện thoại cho cô thì thái độ của cô qua điện thoại cũng rất thờ ơ qua loa, sau đó cô còn từ chối nghe điện thoại của anh luôn. Thậm chí có lúc anh vô tình chạm mặt ở công ty, cô cũng lập tức đi vòng qua anh, không hề cho anh bất kỳ cơ hội nào để ở riêng với cô.

Mạc Tư Nguyên cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Anh rất muốn biết vì sao nhưng mấy ngày gần đây lại không tìm được cơ hội để nói chuyện riêng với cô. Nhớ lại mấy câu nói của ông nội Mạc ngày ấy, trong lòng Mạc Tư Nguyên không khỏi dâng lên cảm giác bất lực chẳng nói nên lời.

Nhưng rất nhanh sau đó anh đã không còn đủ tinh thần và sức lực để quan tâm đến Tang Noãn vẫn đang khó ở.

Sau khi hội triển lãm quốc tế I-J diễn ra, hai bộ sưu tập mới “Bụi gai thần tình yêu” và “Niết Bàn” của D-King nhân lúc đang hot mà đồng loạt được tung ra, một lần nữa gây nên làn sóng nhỏ trong toàn bộ giới trang sức.

Trong hội triển lãm quốc tế lần này, D-King tung ra hai sản phẩm được thiết kế táo bạo với phong cách mới mẻ độc đáo được nhận vô số lời khen trong giới. Công ty P-Stones của Pháp nhìn trúng thực lực phòng sáng tạo của D-King Trung Quốc nên đã chủ động đưa ra lời mời hợp tác với D-King để đôi bên đều có lợi.

Đổng sự Phương của D-King tất nhiên đồng ý. P-Stones là công ty trang sức rất nổi tiếng của nước Pháp, không chỉ nổi tiếng ở Âu Mỹ mà nó còn phủ sóng ra cả thế giới. Lần này có thể hợp tác với P.Stones chắc chắn là sự tán thưởng và vinh quang vô cùng to lớn dành cho D-King. P-Stones muốn hợp tác với D-King cùng tạo nên một bộ sưu tập sử dụng các nguyên tố cổ phong của Trung Quốc để đưa vào thị trường người Hoa ở Châu Âu, mà chi tiết trong việc hợp tác cần phải bàn bạc với thành viên cấp cao trong ban quản lý.

Tang Noãn nhận được in nhắn WeChat của Mạc Tư Nguyên khi cô đang làm việc.

Điện thoại trong tay rung lên, nhìn thấy dãy ký tự quen thuộc kia Tang

Noãn vô thức ngơ ra một chốc.

Rất lâu rồi cô không nói chuyện hay nhắn tin với anh. Mà mấy ngày qua, dường như anh cũng nhận ra sự thay đổi trong thái độ của cô nên cũng ít khi nhắn tin.

Cô do dự nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên mở khóa.

“Tuần sau anh sẽ đến nước Pháp công tác.”

Tang Noãn thoáng giật mình.

Gần đây trên dưới công ty đều thảo luận chuyện liên quan đến việc hợp tác giữa công ty và P.Stones nên tất nhiên cô cũng biết. Chẳng qua là cô không ngờ giám đốc điều hành như anh cũng phải đi cùng.

Nghĩ đi nghĩ lại thì toàn bộ D-King đều thuộc quyền sở hữu của nhà họ

Mạc, anh là người nhà họ Mạc thì sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ tiếp quản D-King, nên có đi theo cũng là chuyện bình thường.

Cô nở nụ cười tự giễu rồi đặt điện thoại sang một bên, không trả lời lại.

Điện thoại nhanh chóng reo lên một tiếng nữa.

“Ngày 8 anh về, chờ anh.”

Nhìn thấy câu “chờ anh” kia, mắt Toang Noãn khẽ nhắm lại, do dự.

Ngón tay dừng trên màn hình một lúc lâu, cô lúng túng nhìn mà không biết có nên trả lời lại không.

Trong lòng rối rắm quấn quýt, cô nhẹ nhàng nhấn một chữ, vẫn chưa nhắn xong thì trước mặt đột nhiên có người gọi một tiếng: “A Noãn!”

“Hả?” Toang Noãn lên tiếng đáp lại rồi ngẩng đầu, tùy tiện khóa màn hình điện thoại rồi bỏ sang bên, khẽ cười: “Sao thế?”

“Cô xem cái gì mà sững người luôn vậy?” Lâm Nhân cười với cô, tay cầm một tập tài liệu đưa tới, “Lần trước phản hồi đã sửa lại rồi, cô đưa cho giám đốc Cảnh đi, với cả phác thảo hai ngày trước bảo cô sửa lại cũng đưa luôn đi! Vừa rồi Linda hỏi tôi đó.”

“À... Được.” Tang Noãn nhận lấy, sau đó lấy một tập tài liệu trong ngăn kéo của mình rồi đi về phía phòng làm việc của giám đốc.

Nơi hành lang ngoài cửa chớp có một bóng người lặng lẽ đứng đó.

Thấy cô cầm điện thoại đặt bên cạnh đi về phía phòng làm việc của giám đốc, mắt Mạc Tư Nguyên rủ xuống. Anh yên lặng nhìn điện thoại trong tay, môi khẽ mấp máy.

...

Cửa phòng giám đốc bị gõ hai tiếng, nghe thấy tiếng “Vào đi” rất khẽ của

Cảnh Chỉ Huyên, Tang Noãn mới đẩy cửa đi vào.

“Giám đốc Cảnh, đây là tác phẩm sau khi sửa lại theo góp ý tuần trước và bản thiết kế đã sửa xong, mời chị xem qua.”

“Để đó trước đi.”

“Vâng”

Bước tới đặt tập tài liệu lên một góc của bàn làm việc, Tang Noãn xoay người rời đi.

Cảnh Chỉ Huyên đang cúi đầu tập trung nghiên cứu bản vẽ bỗng ngẩng đầu liếc nhìn, thấy bóng Tang Noãn sắp ra ngoài, cô ta dừng lại, gọi: “À,

Tang Noãn, cô chờ một chút.”

Tang Noãn đứng lại quay đầu nhìn cô ta: “Giám đốc Cảnh.”

Cảnh Chỉ Huyên ngồi yên nhìn cô một lúc rồi mới đứng lên vòng qua bàn làm việc đến trước mặt cô.

Cô ta hỏi: “Tang Noãn, gần đây cô sao vậy?”

“Sao a?” Tang Noãn vừa ngạc nhiên cũng vừa khó hiểu.

Cảnh Chỉ Huyên nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc.

“Gần đây cô không hề tập trung làm việc, lúc làm việc cứ ngẩn người, lúc họp cũng lơ đễnh. Giao cô thiết kế bản thảo thì luôn có chỗ sai sót, không nhiều cũng ít. Gần đây cô bị sao thế? Sao trạng thái kém như vậy?”

Tang Noãn ngẩn ra, chẳng nói được lời nào.

Sau lần trước gặp mặt Tư Tư, mấy ngày nay trạng thái của cô không tốt thật. Tâm trạng vẫn luôn buồn rầu, dù làm chuyện gì cũng không thấy hứng thú, còn hay ngẩn người. Cô đã cố gắng điều chỉnh lại nhưng dù làm thế cũng không thể kìm được nỗi buồn trong lòng.

“Tôi...” Cô mở miệng định nói gì đó, nhưng khi đối diện với người trước mặt lại chẳng thốt lên được câu nào.

Cảnh Chỉ Huyên thở dài.

“A Noãn.” Cảnh Chỉ Huyên rất nghiêm túc nhìn cô, nghiêm nghị nói, “Có lẽ trước đây chúng ta có vài chuyện hiểu lầm nhau.”

“Tôi thừa nhận trước đây vì chuyện cá nhân nên nhiều khi tôi hơi hà khắc với cô, nhưng bây giờ nếu cô đã làm việc ở phòng thiết kế thì tôi hy vọng cô có thể dốc hết tinh thần và sức lực vào công việc, ít nhất là trong giờ làm việc. Tôi không quan tâm.”

Cô ta hơi ngập ngừng như thể đang do dự, sắp xếp từ ngữ rồi lại nói tiếp:

“Tôi không quan tâm rốt cuộc chuyện giữa cô và Tư Nguyên ra sao, đã xảy ra cái gì, nhưng khi cô bước vào tòa nhà B của D-King, bước vào phòng thiết kế, tôi hy vọng cô có thể thu hết những suy nghĩ thượng vàng hạ cám của cô lại, tập trung toàn bộ tinh thần cho công việc, phải chuyên tâm, không để bất kì điều gì ảnh hưởng đến mình.”

Tang Noãn có chút sửng sốt, cô ngạc nhiên đến nỗi trợn tròn mắt: “Giám đốc Cảnh, chị...”

Cô ta... lại biết quan hệ giữa cô và Mạc Tư Nguyên?

Vậy cô ta...

Tang Noãn nhìn chằm chằm cô ta không hề chớp mắt, chợt chìm vào lơ đễnh.

Cảnh Chỉ Huyên không giống Tang Noãn, cô ta có gương mặt xinh đẹp trời ban, mũi cao thẳng và xinh xắn, con mắt hẹp dài, giữa mi mắt không có gì ngoài sự dịu dàng của phái nữ, mơ hồ mang theo nét khí khái hào hùng, khiến cô ta lúc nghiêm túc có một loại khí chất rất đàn áp người khác.

Cô ta như thế đương nhiên là vô cùng xinh đẹp. Xinh đẹp đến mức dù đặt cô ta vào giữa đám người mẫu thì cũng có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.

Tang Noãn cảm thấy sững sờ.

Bất giác những lời của Lạc Tư Tư lại nhảy lên trong đầu cô.

Môn đăng hộ đối, kim đồng ngọc nữ, rất xứng đôi...

Đúng vậy nhỉ

Nếu bản thân chỉ là người ngoài cuộc thì trong mắt cô, hai người bọn họ cũng thật sự là một cặp rất xứng đôi.

Sau khi Tang Noãn dứt câu thì ánh mắt của Cảnh Chỉ Huyên nhìn Tang

Noãn hơi ảm ảm, cô ta nhanh chóng khôi phục lại biểu cảm bình thường, nhìn cô.

“Dù như thế nào , A Noãn, nếu cô muốn trở thành một nhà thiết kế thực sự thì cô phải cố gắng thực hiện. Chỉ còn một tuần nữa thôi, kết quả của nhóm thực tập sinh các cô sẽ được quyết định, nếu cô có thể ở lại bộ phận thiết kế thì tôi hy vọng cô dựa vào thực lực mà ở lại, chứ không phải mối quan hệ, cô hiểu chưa?”

Tang Noãn vẫn cứ trố mắt ra, tiêu cự của hai mắt như hơi bay xa.

“A Noãn?”

“Tang Noãn!”

"Á..."

Bên tai vang lên tiếng kêu to, Tang Noãn lập tức hoàn hồn, mơ màng gật đầu: “Tôi, tôi biết rồi ạ, giám đốc Cảnh.”

Thấy dáng vẻ của cô như thế, Cảnh Chỉ Huyên bất đắc dĩ thở dài.

“Được rồi, cô ra ngoài trước đi. Bản thân phải suy nghĩ kỹ lại.”

Tang Noãn khẽ gật đầu, mang vẻ mặt ảm đạm xoay người đi ra văn phòng.

Cả ngày nay tâm trạng của Tang Noãn vẫn luôn thất hồn lạc phách, luôn không bình tĩnh làm việc được, buổi tối cô dứt khoát không tiếp tục ở lại tăng ca, vừa đến giờ tan làm là thu dọn đồ đạc về nhà. Đến tối, cô gọi video nói chuyện với Nhã Hinh và ba mẹ mà cũng không vực được tinh thần dậy, khiến cho ba Tang mẹ Tang tưởng rằng cô chịu uất ức gì đó trong công việc, liên tục gặng hỏi thật lâu.

Ban đêm nằm trong căn phòng thuê nhỏ, Tang Noãn nhìn chằm chằm vào trần nhà, cho đến hơn nửa đêm vẫn không chìm vào giấc ngủ.

Cô suy nghĩ rất nhiều.

Cô nhớ lại hầu hết những câu chuyện đã xảy ra kể từ khi cô có thể nhớ đến bây giờ, suy nghĩ tất cả mọi chuyện lại một lần. Nghĩ tới ba Tang mẹ

Tang, nghĩ tới Thẩm Phong, nghĩ tới Nhã Hinh Tiểu Dã, và cả khoảng thời gian mấy năm sau khi Mạc Tư Nguyên rời xa cô. Lạc Tư Tư, D-King, Cảnh Chỉ Huyên, Tống Đề...

Cuối cùng, cô nghĩ đến Mạc Tư Nguyên.

Tang Noãn thừa nhận bản thân cô đã từng trách móc Mạc Tư Nguyên năm đó đi mà không chào tạm biệt.

Đối với chuyện này, trong lòng cô vẫn luôn nghẹn một bụng tức, cũng luôn ảo tưởng có một ngày cô nhất định sẽ đích thân đứng trước mặt anh, hỏi anh rốt cuộc tại sao phải làm như vậy. Cho nên sau khi anh rời đi, lúc đầu cô đã luôn cố gắng tự học vẽ tranh, cố gắng học thiết kế, cố gắng nâng cao thành tích, trong tiềm thức cứ cảm thấy sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cô gặp lại anh.

Năm cấp ba ấy, cô quyết định đăng ký đại học Lịch Xuyên, ôm ý niệm sẽ gặp được anh. Thế nhưng lúc bản thân quyết định nộp sơ yếu lý lịch cho D-King, quyết định đến Lịch Xuyên làm việc, cô đã nghĩ chỉ muốn trở thành một nhà thiết kế trang sức.

Không biết vì sao, năm đó sau khi cô nghe thấy nghề nghiệp nhà thiết kế trang sức từ miệng Mạc Tư Nguyên, mỗi khi vẽ tranh trong đầu cô đều hiện lên bản thảo thiết kế vòng cổ và cụm từ “Nhà thiết kế trang sức”, dường như bản thân cô cũng không biết nguyên nhân là gì, giống như trong tiềm thức đã cảm thấy tương lai của cô nên là một nhà thiết kế trang sức xuất sắc như thế. Cô cũng luôn vì mục tiêu này mà cố gắng, mấy năm nay cô cố gắng sưu tập các loại tạp chí trang sức, chú ý đến tin tức về trang sức, tự học thiết kế trang sức, mặc dù bình thường bận rộn với chương trình học nhưng cô cũng chưa từng bỏ một ngày học thiết kế nào.

Nếu nói lúc trước bản thân muốn đến Lịch Xuyên là bởi vì Mạc Tư

Nguyên, vậy thì mong ước được vào D-King làm nhà thiết kế trang sức là thuần khiết.

Nhưng từ khi gặp lại Mạc Tư Nguyên, dường như ước nguyện ban đầu của cô bắt đầu thay đổi.

Từ cái ngày cô và Mạc Tư Nguyên gặp nhau dưới lầu D-King đến nay, cô vẫn luôn bỗng dưng tâm phiền ý loạn, làm việc không tập trung. Có khi rõ ràng chưa nhìn anh, nhưng chỉ trông thấy hoặc nghe thấy điều gì đó có một chút liên quan đến anh thì thường bắt đầu ngẩn người. Cô biết rõ như vậy là không đúng, nhưng lại không thể khống chế được tâm trạng của mình, thậm chí còn rất nhiều lần có một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, nghĩ tới việc rời khỏi D-King, tránh xa công việc có mặt anh.

Cho đến hôm nay nói chuyện với Cảnh Chỉ Huyên khiến cô đột nhiên cảm thấy được khai sáng.

Đúng nhỉ...

Nếu cô muốn trở thành một nhà thiết kế thực sự thì cô nên cố gắng thực hiện mới đúng. Có thể tiến vào D-King, có thể có hôm nay đối với cô đã là vô cùng hiếm thấy rồi. Cô đã có cơ hội mà một số người muốn có cũng không thể có, như vậy hẳn là cô nên nắm chắc cơ hội, càng ra sức cố gắng mới đúng.

Dù Mạc Tư Nguyên có ra sao thì anh trong trí nhớ của cô cũng đã thuộc về hồi ức. Mà bây giờ cô nên dũng cảm tiến tới, vì chính mình mà phấn đấu.

Cô phải cố gắng khiến bản thân trở nên ưu tú hơn.

Để cho bản thân có một ngày có thể kề vai sát cánh với Cảnh Chỉ Huyên, trở thành nhà thiết kế khiến tất cả mọi người đều khâm phục.

Trong lòng cho bản thân 120% khí thế, Tang Noãn cảm thấy dường như trong cơ thể có ngọn lửa phấn đấu bốc cháy hừng hực.

Ngay khoảnh khắc ấy, đột nhiên cô cảm thấy bao nhiêu phiền muộn tích tụ trong lòng biến mất hết, thay vào đó là niềm vui sướng kỳ lạ.

Ôm cái gối nhỏ, Tang Noãn mỉm cười nhắm mắt lại.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv