9h45' tối
Đây là vận quỷ gì?!
Cô thế nhưng lạc đường thật! Có chúa mới biết cô đã lòng vòng trên conđường vắng nay gần một tiếng đồng hồ, chân tay cũng sắp nhũn cả ra.
Ở đây muốn đón taxi thật khó.
Dù có thì cũng chỉ để lại cho cô làn khói hư ảo trăng trắng. Như “người ra đi đầu không ngoảnh lại” để ở bên này “mỏi mắt trong theo”
Hỡi ơi thật vô tình!
Cô thở dài thườn thượt ( khoãng 3 met) bất lực ngồi phịch xuống vỉa hè. Vượt cả ngàn hải lí, lênh đênh trên tàu hơn một ngày trời. Ăn rồi óiđã thành thói, thức trắng đêm hướng về biển đảo đã thành lệ.
Chân vừa chạm đất, cơ hồ có cảm giác như đang mơ.
Một bước lên xe bus là một bước về với cõi trên. Lấy ghế ngồi là giường nằm ấm êm. Trong khung cảnh ấy không ngủ thật tiếc đời người!
Và cô ngủ thật. Một giấc ngủ sâu, không mộng mị, an lành như lạc vào chốn tiên cảnh.
Rồi đến khi choàng tỉnh giấc, tiếng bác tài xế vang vọng như tiếng sét bên tai:
“ Trạm cuối rồi cháu!”
Bàn hoàn, bác đã đi xa, chỉ còn mình cô trên con đường dài~!
Trên tay là tờ giấy trăng trắng và một dãy số không quen, nhìn đến nao lòng.
Liết nhìn túi lớn, túi nhỏ trước mắt, không tính là nhiều nhưng cũng sắp đèchết cô! Bên cạnh là chiếc điện thoại chức năng sánh bằng cục gạch, đãbất tỉnh nhân sự từ lâu.
Hoàn toàn im lặng.
Chỉ còn lại tiếng “rột rột” phát ra từ cơ bụng phẳng lỳ.
Phũ phàng thay!
Thật! Cái vận cứt chó!
Muốn kêu trời, than đất...nhưng chỉ có ánh đèn điện vàng vàng, cùng mảng trời đen kịt “chứng giám“.
Khung cảnh yên tĩnh lãn mạng đến rớt nước mắt!
Thật không ngờ! Trên mãnh đất Seoul phồn hoa lại tồn tại một con đường “đi vào lịch sử” như thế!
Nhìn xem hai dãy nhà san sát, cao tầng. Ánh đèn đường soi bóng kéo một vệt dài, thật dài xuống lòng đường...khoan khoan!
Lòng- đường!
Không sai!
Là tiền! Tiền đó!
Nó còn đang lấp lánh, lấp lánh! Hấp dẫn ánh nhìn đây này.
Đến cuối cùng, ông trời cũng chịu mở mắt nhìn cô rồi sao!
Lòng cô mừng vui khôn xiết, hát vang câu ca “cuộc đời vẫn đẹp sao!“.
Một bên, thân thủ phi phàm lập tức phi thân, thẳng đến vật thể đang không ngừng phát ra hào quang chói lọi.
Bây giờ thì có thể xem cô là tuyển thủ marathon quốc gia, còn quay lại mấytrăm năm trước hẳn cũng được xếp vào hạng võ công cao cường đi!
Quả không làm cô thất vọng! 1,2,3,4,5,6...con số 0!
Ha ha... miệng cô sắp ngoác đến mang tai, lòng gào thét [trời giúp ta! ha ha ha].
Kípp...
Tiếng thắng xe nhứt óc vang lên, hồn cô vội vã được kéo trở lại. Chiếc xe cách chổ cô đang an vị không quá 10 cm.
Lòng thầm khen ngợi... bản thân thấy chết nhưng không hề nao núng, run sợ.Đồng thời trong lòng hỏi thăm 18 đời ông bà nhà thằng nhãi nào, tê liệtgiác mạt còn “anh mạnh” tập tành lái xe!
Cũng may là cô phúc lớn mạng lớn, xưa nay vẫn thích hành thiện tích đức.
“Cô gái không sao chứ?”
Tiếng nói nam tính có chút non nớt vang lên ở đỉnh đầu, thành công cắt ngang bài diễn văn không quá 20 trang A4 của cô.
Giờ thì cô thật sự bực mình rồi đấy!