Vùng ngoại ô vắng vẻ, Tạ Tương cắn răng, tay che phần bụng, cả người bỗng nhiên lảo đảo. Chỗ này đã cách khu vực của binh lính Nhật một khoảng nhưng vẫn chưa đủ xa, vạn nhất có người phát giác mà đuổi theo, chỉ trong chốc lát là có thể bắt kịp họ.
Cô cảm thấy nếu không có cứu viện, bản thân sẽ vinh quang hy sinh, không biết nếu Cố Yến Tranh nhận được tin dữ này, có tha thứ cho cô không ? Sắp chết đến nơi còn nghĩ đến những thứ không đâu, Tạ Tương bỗng nhiên có chút chua xót, cô không muốn chết, nhưng những chuyện hôm nay cô không hề hối hận, có thể cứu được Tiểu Quân và cậu thiếu niên, còn giết được mấy người Nhật Bản, nói cho cùng cô cũng có lãi rồi.
Đèn xe chói lòa đến nhức mắt, “tin tin” tiếng còi vàng lên, ba người Tạ Tương vừa kinh hoàng vừa mừng rỡ nhìn sang, Thẩm Quân Sơn xuống xe, lao đến.
Lần này, Đàm Tiểu Quân dù cố nén nhưng vẫn khóc ra tiếng :
“Thẩm thiếu gia.”
Cô ấy thật sự vô cùng kích động, Tạ Tương không cần phải chết rồi.
Tạ Tương thở dài một hơi, mỗi lần đến thời khắc nguy cấp, Thẩm Quân Sơn đều xuất hiện kịp thời, trong lòng cô vô cùng cảm kích anh, cô ôm chặt bụng, bước về phía trước.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Tạ Tương, gương mặt bất biến của Thẩm Quân Sơn trở nên bối rối, vội vàng ôm ngang cô, cẩn thận đặt vào xe.
Một đường phóng nhanh đến bệnh viện, bác sĩ gần như bị Thẩm Quân Sơn lôi tới, Thẩm Quân Sơn vẫn không yên lòng, không chịu rời khỏi Tạ Tương, đến khi Đàm Tiểu Quân kéo anh ta ra ngoài, cuộc phẫu thuật mới được bắt đầu.
Nhìn ngọn đèn gai mắt, Thẩm Quân Sơn nhớ đến chuyện xảy ra hôm nay, Lý Văn Trung chạy đến báo tin, lòng anh như lửa đốt, nghĩ đến tình cảnh Tạ Tương phải đối mặt, chỉ cảm thấy lòng dạ đều xoắn lên, nếu cô thật sự xảy ra chuyện … vậy phải làm sao đây….
Cũng may anh đuổi kịp, anh đã cứu được người khiến anh lo lắng khôn nguôi, nghĩ đến chỉ cần anh chậm một bước, không biết sự tình sẽ trở nên thế nào, Thẩm Quân Sơn sợ hãi, lập tức ngừng suy nghĩ.
Trong phòng bệnh, mọi thứ đều trắng xoá, Tạ Tương đã từng thề rằng cô sẽ không đến nơi này nữa, nhưng đáng tiếc mệnh không do người, vừa mở mắt ra, cô đã phát hiện mình lại nằm trên giường bệnh. Phần bụng quấn một vòng băng gạc, sau khi được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, cô đã có một giấc ngủ đầy hỗn loạn, sau khi tỉnh lại đã đối diện với gương mặt ủ dột của Thẩm Quân Sơn, Thẩm Quân Sơn nhanh chóng gọi bác sĩ đến. Bác sĩ không nói gì khác, chỉ bảo may mắn vết đao không sâu, chỉ là mất một ít máu, nếu như đâm mạnh thêm một chút sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Đàm Tiểu Quân ngồi bên giường bệnh nghe thấy, trên mặt đầy vẻ áy náy. Cô đã gọi điện thoại về nhà báo bình an :
“Bố mẹ mình định đưa mình đến nhà bà Ngoại ở Tô Châu, ngày mai đi rồi.”
Đàm Tiểu Quân nói xong lại bắt đầu lau nước mắt, nếu không nhờ Tạ Tương, đoán chừng lúc này cô đã trở thành một cỗ thi thể, Tạ Tương liều mạng cứu mình, hiện tại Tạ Tương nằm trên giường bệnh, bản thân mình lại chạy trốn.
Tạ Tương vỗ vỗ vai Đàm Tiểu Quân, ý bảo cô ấy đừng suy nghĩ nhiều :
“Đi cũng tốt, ở lại đây rất nguy hiểm.”
Đàm Tiểu Quân lo lắng nhìn Tạ Tương, hoàn cảnh của cô nguy hiểm, thế nhưng hoàn cảnh của Tạ Tương cũng không hề lạc quan. Cô đem tất cả chuyện mình biết nói với Tạ Tương :
“Là chị Ngọc liên kết với Thừa Thụy Bối Lặc cho nổ nhà hàng, dự định giết chết Kim Hiển Dung, nào ngờ Vinh Vương Gia lại cho người gọi Kim Hiển Dung ra ngoài, vì thế mà giúp cô ta thoát được một kiếp.”
Thật sự là Vinh Vương gia cứu Kim Hiển Dung ? Tạ Tương hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ lại những chuyện cũ của Vinh Vương phủ, cô dần hiểu được hành động của vương gia, ông ta đối với Kim Hiển Dung luôn cảm thấy áy náy, một phần áy náy này, cả đời cũng không thể bù đắp.
Đàm Tiểu Quân nhìn Tạ Tương, trong mắt đầy vẻ không muốn, nhưng dù tiếc nuối đến đâu, cuối cùng cũng phải rời đi. Cô gái luôn mang nụ cười rực rỡ trên môi, giờ đây khuôn mặt chứa đầy lo lắng, Tạ Tương nhìn cô ấy im lặng lau nước mắt, đây là người bạn cô yêu quý nhất trên đời, thế mà hôm nay cũng phải ly biệt.
Sau khi Đàm Tiểu Quân rời đi, Cố Yến Tranh nhanh chóng lao vào, rõ ràng chỉ xa nhau một ngày, nhưng Cố Yến Tranh tiều tụy đi rất nhiều, trên mặt trên người toàn vết bẩn, mang theo sự mệt mỏi khó che giấu.
Từ khi ngồi lên giường bệnh của Tạ Tương, anh cứ thế nhìn cô không chớp mắt. Tạ Tương cũng không chớp mắt nhìn lại anh, trải qua bờ vực sinh tử, cô phát hiện mình vô cùng vô cùng nhớ anh.
“Anh đi tìm em ? tìm một đêm rồi, có mệt không ?”
Cố Yến Tranh không trả lời, vẫn như cũ nhìn cô, Tạ Tương lại hỏi tiếp :
“Anh đói bụng không ? có muốn ăn chút gì trước không ? hay là trở về ngủ một giấc, em thấy anh mệt mỏi lắm rồi.”
Cố Yến Tranh vẻ mặt vẫn còn chút hốt hoảng, đáy mắt đượm vẻ áy náy, chắn nản thốt lên :
“Thật xin lỗi.”
Lời xin lỗi đến quá đột ngột khiến Tạ Tương không biết làm sao, giọng Cố Yến Tranh run rẩy:
“Anh nên sớm phát hiện em không ở ký túc xá, anh đến trước cửa phòng em, nhưng vì tức giận nên không vào, nếu như anh phát hiện sớm một chút …”
“Cố Yến Tranh” – Tạ Tương bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, khẽ nói – “Cám ơn anh đã tìm em, em …”
Tạ Tương nhẹ nhàng đặt tay lên tay Cố Yến Tranh, ngẩng đầu nhìn anh, Cố Yến Tranh cách cô không xa, ánh mắt lại sâu thăm thẳm, tình cảnh hiện tại khiến cả hai có chút bất ngờ, Tạ Tương cảm thấy có vài lời cô không cần nói, Cố Yến Tranh sẽ hiểu, bởi vì trong lòng có nhau, nên chẳng cần cái gì phải quá rõ ràng minh bạch, chỉ cần biết rằng đối phương vẫn khỏe mạnh, như thế là tốt rồi. Nhưng cô lại cảm thấy mình vẫn nên nói gì đó, chẳng hạn như chuyện của Thẩm Quân Sơn, nhất định phải giải thích với anh một cách rõ ràng. Tạ Tương cố gắng mở miệng nhưng chẳng hiểu sao không thể cất lời, ánh mắt sâu thăm thẳm như bầu trời đêm đó, hơi thở nóng rực đó như phả lên từng tế bào trên cơ thể cô, cánh môi đang mấp máy đột nhiên cảm nhận được sự mềm mại ấm áp, nụ hôn dịu dàng nhưng lại có chút vội vã, như muốn cô cảm nhận được tâm trạng lo lắng của anh, hoặc dã muốn xoa dịu đi nỗi đau mà cô đang gánh chịu. ( Đoạn này là editor tự thêm vào do ăn chay quá lâu )
Cửa phòng bị mở ra lần nữa, Thẩm Quân Sơn mang theo một đống hoa quả đi tới, Tạ Tương nhíu nhíu mày nhanh chóng rời khỏi Cố Yến Tranh, lịch sự chào Thẩm Quân Sơn :
“Quân Sơn, cậu đến rồi.”
Cố Yến Tranh nhìn hai người họ, miễn cưỡng cười một tiếng. Anh đứng dậy rời đi, Tạ Tương muốn gọi anh nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào.
Cửa đóng, Thẩm Quân Sơn ngồi một lúc lâu mới mở miệng nói :
“Liên quan đến việc Phòng tình báo của quân Nhật, tôi đã nói chuyện với thầy Quách nhưng chuyện này liên quan đến nơi đóng quân của quân Nhật nên không có cách nào giải quyết.”
Tạ Tương nhẹ gật đầu:
“Tôi vốn biết rồi, chẳng có gì bất ngờ.”
Thẩm Quân Sơn bóc một quả chuối đưa đến tay Tạ Tương :
“Thầy Quách cho cậu nghỉ, muốn cậu về nhà dưỡng thương cho tốt, muốn gọi điện thoại cho bố mẹ đến đón hay tôi đưa cậu về ?”
Tạ Tương suýt nữa thì nghẹn, vội vàng vỗ ngực một cái :
“Tự tôi trở về là được rồi.”
“Được, ngày mai tôi đến đưa cậu đi.”
Ngữ khí như chém đinh chặt sắt, mang theo cường thế không cho phép cự tuyệt, Tạ Tương có chút buồn bực, rõ ràng cô đã nói bản thân tự trở về, so với việc Thẩm Quân Sơn đưa cô về rõ ràng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Không cho Tạ Tương cơ hội phản bác, Thẩm Quân Sơn cong khóe môi, mang một bản bút ký đưa Tạ Tương:
“Cậu bé mà cậu cứu được đã đi Thượng Hải rồi, trước khi đi có dặn tôi đưa cái này cho cậu.”
Đúng rồi, thiếu niên kia, Tạ Tương xém chút đã quên mất. Cầm bản bút ký nhìn đi nhìn lại mấy lần, bên trong là loại ngôn ngữ và hình ảnh mà Tạ Tương không hiểu nổi, chẳng khác gì thiên thư, lật thêm vài trang càng khiến cô sửng sốt, quả thật một chữ cũng không hiểu.
Thuận tay đem bút ký nhét dưới gối, giọng cô bỗng chốc trở nên mềm mại :
“Đau đầu quá, hôm khác xem tiếp.”
Thẩm Quân Sơn không nói thêm gì nữa, thần sắc mệt mỏi trên mặt Tạ Tương khiến cô tựa như một loài động vật nhỏ bé đáng yêu, Thẩm Quân Sơn không thể nào kềm lòng được, đành chật vật đi ra cửa.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Tạ Tương, căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng thở dài. Tạ Tương nằm trên giường, đỉnh đầu là trần nhà trắng, cô nhìn chằm chằm lên đó, mãi lâu cũng không động đậy. Lần này chắc chắn Cố Yến Tranh sẽ càng thêm hiểu lầm, đợi cô về Bắc Bình rồi, không biết phải chờ bao lâu mới có thể quay lại, không biết khi nào mới có thể gặp lại Cố Yến Tranh.
Cô thật sự không đáng tin như vậy sao ? Suy nghĩ một chút, quả thật cô không cho anh đủ lòng tin, có một số việc, cô nhất định phải thể hiện lập trường của bản thân một cách rõ ràng. Vết thương trên bụng không phải một hai ngày là có thể lành, Thẩm Quân Sơn nói đúng, chung quy vẫn là về nhà tĩnh dưỡng sẽ tốt hơn.
Trạm xe lửa kẻ đến người đi, giữa trưa, tàu vào trạm, Tạ Tương quay đầu nhìn lại mấy lần vẫn không thấy bóng dáng Cố Yến Tranh, thậm chí hôm qua anh cũng không quay lại tìm cô.
“Phải lên tàu rồi”
Thẩm Quân Sơn dìu cô lên xe lửa, mắt Tạ Tương vẫn dán chặt vào cửa sổ, đến khi chẳng còn nhìn thấy một người nào nữa, cô mới hậm hực quay đầu đi. Trên đường, tâm tình Tạ Tương có chút ủ dột, cô cũng biết mình đối với Thẩm Quân Sơn như thế là không tốt, nhưng cô thật sự không cười nổi, miễn cưỡng cong môi, đoán chừng còn khó coi hơn là khóc.
Lần này Thẩm Quân Sơn vì hộ tống cô mà xin nghỉ, anh vốn là một người rất ít nghỉ phép, trốn học chắc chắn là chưa từng thử qua, nghiêm nghiêm túc túc, thanh chính thủ quy, bình thường các bạn học đều khâm phục điểm này của anh. Hiện tại thì sao ? anh ngồi ngay ngắn trên ghế, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm. Kỳ thật để cho cô một mình về nhà cũng không phải không được, dù gì cũng có những người khác có thể đi theo cô, căn bản không cần đích thân Thẩm nhị thiếu xuất mã.
Tạ Tương ngồi đối diện Thẩm Quân Sơn, giương mắt nhìn lên, không khỏi cười một tiếng, Thẩm Quân Sơn đang đọc sách, đã lâu không đổi trang, chắc là không muốn bản thân xấu hổ.
Một lần nữa lại quay về Bắc Bình, lần này tâm tình Tạ Tương hoàn toàn khác biệt so với lần trước, Thẩm Quân Sơn một mực đưa cô đến cửa chính, Tạ Tương đứng trước cửa do dự không vào, nghĩ nghĩ, vẫn mở miệng :
“Thẩm Quân Sơn, thật xin lỗi, tôi không thể mời cậu vào được, nếu như …”
“Tôi hiểu rồi, cậu không cần xin lỗi”
Thẩm Quân Sơn có vẻ không hề ngần ngại, nhưng giọng nói lại có phần đắng chát.
“Muốn nói cám ơn cậu, còn có, xin lỗi cậu.”
Tạ Tương nói xong, không để ý phần bụng vẫn còn đau, nhấc hành lý, chạy cực nhanh vào nhà.
Thẩm Quân Sơn nhìn bóng lưng cô, trong lòng càng trở nên mù mịt, đến cuối cùng cô vẫn không thả lỏng phòng bị đối với anh, không để anh tham gia vào cuộc sống của cô, nếu như đổi lại là Cố Yến Tranh, cô cũng sẽ như vậy sao ?
Đốt một điếu thuốc, Thẩm Quân Sơn tựa vào cửa chậm rãi hút, thẳng đến khi đốm lửa tắt rụi mới yên lặng rời đi. Đêm tối lạnh buốt, khoảnh khắc Tạ Tương lén nhìn anh rồi nở nụ cười trên xe lửa khiến anh nghĩ rằng bản thân đã có cơ hội, thế mà bây giờ con đường phía trước vẫn mù mịt không rõ. Đoạn đường quay về Thuận Viễn, anh bỗng dưng lại muốn đi một mình.
Đến cuối cùng, Tạ Tương vẫn không nói chuyện bị thương với bố mẹ, dù sao thì ở nhà vài ngày, vết thương khép lại rất nhanh, nếu để cho mẹ biết chuyện, bà nhất định sẽ không cho cô quay lại Thuận Viễn.
Nhìn bao thuốc trống rỗng, Tạ Tương ảo não vuốt vuốt tóc, cầm lấy áo khoác đi xuống lầu, vừa muốn đi ra ngoài liền bị mẹ gọi lại :
“Tương Tương, con làm gì vậy?”
“Có chút nghẹt mũi, con đi mua thuốc.”- Tạ Tương đáp, nhanh như chớp chạy ra cửa chính.
Mấy ngày nay, phần thuốc bó bụng và phần thuốc uống đều do chính cô mua, hiện tại dùng hết rồi, vết thương chưa lành hẳn nên phải mua thêm. Ra khỏi tiệm thuốc, Tạ Tương chợt nhận ra bầu không khí bất thường. Vừa quay lại, một thanh gỗ đập xuống trước mặt, Tạ Tương vô thức đưa tay chống đỡ, thanh gỗ đập lên cánh tay, Tạ Tương thấp giọng kêu đau. Cô cắn chặt răng phản đòn, đánh rơi thanh gỗ trên tay bọn cướp, bắt lấy cánh tay hắn quật ngã trên mặt đất, một vật thô ráp chống trên lưng cô, có người ghì giọng nói :
“Đừng lộn xộn, bằng không ông đây bắn mầy bể đầu.”
Những người này có súng ! Tạ Tương ngạc nhiên dừng động tác :
“Các người là ai ?”
Không có người trả lời, trên cổ truyền đến cảm giác đau đớn, trước mắt tối sầm, Tạ Tương bất tỉnh. Trong khoảnh khắc đó, cô mơ hồ nhận ra sợi dây chuyền cúc áo trên cổ mình rơi xuống đất. Đó là vật vô cùng quan trọng đối với Cố Yến Tranh và cả đối với cô nữa. Tạ Tương cảm thấy cô lại phải xin lỗi Cố Yến Tranh rồi.