Tốc độ xe rất nhanh, chỉ chốc lát sau, Thẩm Quân Sơn xuống xe, sau đó hai bóng người một lớn một nhỏ từ trong rừng cây đi ra. Linh Đang được ôm lên xe, đối với cô bé mà nói chiếc xe này là một thứ rất mới lạ. Vì vậy cô bé ôm chặt chú chó con, dè dặt núp bên cạnh Tạ Tương. Thẩm Quân Sơn trả balo lại cho cô. Tạ Tương nhận lấy chân thành nói:
"Thẩm Quân Sơn, cậu lại một lần nữa cứu tôi."
Người trước mặt dường như ngạc nhiên với sự nghiêm túc này của cô, lắc lắc đầu, giữa lông mày hiện ra một sự nhu hoà.
Xe lại chạy tiếp. Linh Đang nhanh chóng ngủ thiếp đi. Thân thể cô bé mong manh, yếu ớt dựa vào Tạ Tương, chú chó con nằm yên tĩnh trong lòng. Miệng vết thương trên đùi Tạ Tương rất đau, ngước nhìn khung cảnh ban đêm bên ngoài cửa sổ để thay đổi lực chú ý. Một vài ánh sáng lốm đốm lần lượt hiện lên giữa đêm đen. Giữa đường cô liền ngủ mất, trong lúc hỗn loạn nghe được có người đang nói chuyện. Nhưng vì đã quá mệt rồi, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên nổi, Tạ Tương chỉ có thể mặc cho bản thân lại một lần nữa chìm vào bóng tối vô tận.
Lúc tỉnh lại thì đã nằm trên giường bệnh, trong ngoài cực kỳ yên tĩnh. Thẩm Quân Sơn đâu! Tạ Tương nghiêng đầu nhìn, phòng bệnh rất lớn được chia ra bởi chiếc rèm trắng. Cô muốn xuống giường tìm nhưng rồi lại phát hiện chân mình đã được băng bó treo cố định trên không. Chỉ có thể vươn tay, cố gắng vươn tới bức màn che kia. Thẩm Quân Sơn đang yên lặng nằm trên giường bệnh bên cạnh, sắc mặt tái nhợt càng lộ vẻ thanh cao lạnh lùng của anh. Vai anh được băng bó thật dày, nhìn qua liền biết rõ vết thương không nhẹ. Thẩm Quân Sơn ngủ rất sâu. Tạ Tương nhìn thấy thế bỗng thấy yên lòng hơn, sau đó cũng dần đi vào giấc ngủ.
Sau khi Tạ Tương thiếp đi, Thẩm Quân Sơn mở mắt ra, anh đã sớm tỉnh. Nhìn dáng vẻ Tạ Tương ngủ ngon lành, trong sự thanh tú lộ ra vẻ điềm đạm, thật sự là có chút trái ngược với tính cách của cô. Nheo mắt lại, khóe miệng Thẩm Quân Sơn nâng lên, cũng yên tĩnh nhìn cô
Sáng sớm ngày hôm sau, Học viện quân sự liệt hỏa phái xe tới đưa hai người trở về bệnh viện Thuận Viễn. Lần này, Tạ Tương và Thẩm Quân Sơn được phân vào hai phòng bệnh khác nhau. Đàm Tiểu Quân sau khi nhận được tin tức việc đầu tiên là tới thăm bệnh. Cô ngồi ở mép giường, vừa gọt táo, vừa cằn nhằn. Đối với chuyện Tạ Tương làm việc nguy hiểm như vậy, cô tỏ ra vô cùng bất mãn. Nói một hồi lại bắt đầu nói linh tinh:
"Này, nghe nói lần này Thẩm Quân Sơn lại cứu cậu. Các cậu vậy cũng coi là chung hoạn nạn, cùng trải qua sinh tử rồi, sao rồi? Đã yêu anh ta chưa?"
Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Cố Yến Tranh, Tạ Tương lắc đầu chán nản:
"Đừng nói lung tung!"
Đàm Tiểu Quân bĩu môi, cắt nốt quả cam để trên bàn, đứng lên nói:
"Mình về nhà lấy cơm trưa cho cậu, mẹ mình nghe nói cậu bị bệnh nên đã chuẩn bị bữa trưa thịnh soạn rồi. Cậu mà không muốn ăn cũng phải ăn hết đấy. Mà còn cô bé mà cậu mang về kia nữa, từ lúc đến nhà chưa nói câu nào, quá là có cá tính rồi."
Tạ Tương lo lắng giao phó:
"Đứa bé đó từ nhỏ đã như vậy rồi, để ý cô bé giúp mình, đợi mình đỡ hơn sẽ nghĩ cách sắp xếp cho nó."
Đàm Tiểu Quân gật gật đầu:
"Biết rồi, cậu lo dưỡng sức đi, những chuyện khác đừng lo lắng."
Đi tới cửa lại quay lại:
"Đúng rồi, sáng nay chị Ngọc còn hỏi cậu đó, nói là chiều sẽ tới thăm cậu, đừng có ngủ mất đấy."
"Hả?"
Tạ Tương có chút nghi hoặc, cô vàHoắc Tiểu Ngọc tuy là quen biết nhưng không thân đến mức độ như này, còn đang muốn hỏi thêm thì Đàm Tiểu Quân đã đóng cửa lại đi ra ngoài .
Tạ Tương cầm balo, lấy kim ấn ra nhìn một chút, lập tức lại cất trở về. Cô cảm thấy không yên lòng, vật quan trọng như vậy phải tranh thủ đưa cho giáo quan mới được. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhỏ đang tiến lại gần, là giày cao gót nện trên mặt đất những tiếng lộc cộc.Tạ Tương vội vàng đem chiếc túi nhét xuống dưới gối, cửa mở ra, đôi mắt mang theo nét cười ánh lên như hoa hồ đào. Là Hoắc Tiểu Ngọc, đến sớm hơn Tạ Tương dự tính rất nhiều.
Hôm nay Hoắc Tiểu Ngọc mặc một thân sườn xám màu lam, khoác thêm áo khoác bên ngoài, càng làm nổi bật lên sự yêu kiều rung động lòng người. Nửa khuôn mặt ẩn sau bó hoa bách hợp đang cầm trên tay, hương hoa thơm nồng đậm. Đặt hoa trên bệ cửa sổ, Hoắc Tiểu Ngọc tự nhiên ngồi bên giường Tạ Tương.:
"Sao lại bị thương thành như vậy?"
Tạ Tương thở dài:
"Năm hạn, chị Ngọc bận rộn như vậy vẫn còn đến thăm, thật là ngại quá."
Hoắc Tiểu Ngọc cười:
"Khách sáo cái gì? Mấy ngày nay tôi sẽ cho Tiểu Quân nghỉ phép, để nó ở đây chăm sóc cậu."
Tạ Tương thấy cô suy nghĩ cho mình và Tiểu Quân, vội vàng cảm tạ:
"Cảm ơn chị Ngọc."
Hoắc Tiểu Ngọc quay đầu nhìn cái chân bị bó treo lên kia, thân thiết nói:
"Cậu xem cậu đi, không ai chăm sóc sao được chứ? Ngồi như vậy có mệt không? Nào, tôi đỡ cậu nằm xuống."
Tạ Tương khước từ, không phải là bởi vì xấu hổ mà căn bản cô cũng không cảm thấy khó chịu. Thế nhưng Hoắc Tiểu Ngọc đã khăng khăng như thế, cô không có cách nào khác, chỉ có thể mặc cho Hoắc Tiểu Ngọc điều chỉnh độ cao gối cho mình. Động tác Hoắc Tiểu Ngọc hết sức nhẹ nhàng, cẩn thận đỡ cô nằm hướng về phía sau một chút. Không thể không nói một mỹ nhân ân cần săn sóc như vậy thật giống như Hoắc Tiểu Ngọc là chị ruột của mình. Trong lòng Tạ Tương liền thấy dễ chịu:
"Được rồi."
Hoắc Tiểu Ngọc vỗ vỗ tay, dường như rất hài lòng đối với sự phối hợp của Tạ Tương. Cô lại cùng Tạ Tương trò chuyện một lúc, thấy Tạ Tương tựa hồ có chút mệt mỏi mới cáo từ nói:
"Tôi tới thăm cậu, thấy cậu không sao tôi cũng yên tâm rồi, cậu nghỉ ngơi đi, tôi không làm phiền cậu nữa."
Lịch sự tiễn Hoắc Tiểu Ngọc đi, Tạ Tương chìa tay với lấy cốc nước trên bàn, cuộc trò truyện làm cô khô hết cả họng. Chân bị cố định chặt, cô không dám vận động mạnh, một khi động đến miệng vết thương, nhất định sẽ là một phen đau đớn đến nghiến răng nghiến lợi. Vì vậy mất cả buổi mà ngón tay vẫn chưa chạm đến cốc nước kia.
Đột nhiên, cửa lại bị đẩy ra, lần này người tới là Kim Hiển Dung. Cô ta tới làm gì, mình với cô ta thân lắm sao? Tạ Tương quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, thật đúng là một buổi trưa không được yên bình
Phong cách quần áo của Kim Hiển Dung hoàn toàn khác biệt với Hoắc Tiểu Ngọc. Hoắc Tiểu Ngọc yêu thích sườn xám phong tình,mà cô ta thì luôn mặc âu phục, có chút trẻ trung thanh lịch, có chút tao nhã, có chút gọn gàng, chỉn chu.
Cô ta đến gần, đưa chén nước trên bàn cho Tạ Tương, mỉm cười:
" Cửa không khóa nên tôi không gõ cửa."
Tạ Tương để ý, lúc đi vào cô ta không mặc áo khoác ngoài, thời tiết như thế này không thể ra ngoài mà không mặc áo khoác được. Có lẽ cô ta đi thăm phòng bệnh của Thẩm Quân Sơn vì vậy áo khoác ngoài cũng để lại bên đó
Kim Hiển Dung đứng trước giường cô:
"Vết thương có nặng không?"
Cô ta hơi khách sáo, Tạ Tương cũng khách sáo mỉm cười:
"Không nặng, mấy ngày nữa sẽ đỡ thôi."
Kim Hiển Dung nhìn chân cô, đột nhiên đổi đề tài nào lànếu bị súng bắn thì vết thương sẽ để lại sẹo, còn có điều dưỡng như thế nào, bôi thuốc như thế nào, ăn kiêng với tẩy sẹo như thế nào nữa... Tạ Tương trước giờ không để ý mấy thứ này, cũng không biết đáp lời như thế nào, chỉ có thể thuận theo lời cô ta nói mà tìm cơ hội chuyển chủ đề
"Cô vừa đi thăm Thẩm Quân Sơn à? Vết thương của cậu ta sao rồi?"
Kim Hiển Dung thở dài một hơi, trong giọng nói có sự lo lắng đặc biệt:
"Giống cậu, nói qua quýt là thế nhưng lại không biết người ta lo lắng nhiều như thế nào đâu. Haizz đàn ông các cậu đều như vậy."
Tạ Tương lúng túng cười cười, mỗi lần kéo đến chủ đề nam nữ cô lại thấy chột dạ, không biết cô ta đã biết được bao nhiêu rồi, cô lo lắng quan sát Kim Hiển Dung. Trong phòng rơi vào yên tĩnh, Kim Hiển Dung chỉ vào ly nước trong tay Tạ Tương:
"Uống nữa không?"
Tạ Tương lắc đầu:
" Không uống"
Kim Hiển Dung nhận cốc nước, đột nhiên trượt tay, nửa ly nước hắt xuống làm ướt chăn. Tạ Tương lấy tay phẩy phẩy nước, nhưng tốc độ thấm nước của chăn quá nhanh. Kim Hiển Dung thè lưỡi:
"Thực xin lỗi, cậu đừng làm nữa, tôi đi tìm y tá tới thay chăn khác."
Nói xong liền chạy ra ngoài.
Một lát sau, y tá đến thay chăn, Kim Hiển Dung không quay lại nữa. Tạ Tương thở dài một hơi, vẻ mặt không tự nhiên vừa rồi cũng biến mất, tựa người ra thoải mái sau ngủ một giấc.
Đàm Tiểu Quân mang cơm tới, quả thật như cô ấy nói, một hộp cơm đầy những món thịnh soạn. Tạ Tương vừa nhìn thấy đã muốn ăn, ánh mắt sáng lên, cô vội vàng ăn như hổ đói. Từ lần trước ăn cơm đến bây giờ không biết đã bao lâu rồi. Nuốt trọn hột cơm cuối cùng, Tạ Tương vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm dầu mỡ bên miệng, bắt đầu cảm thán về cuộc sống tươi đẹp. Đàm Tiểu Quân khinh bỉ nhìn cô, cầm lấy hộp cơm mang đi rửa.
Xoa xoa cái bụng no đến mức trương lên, Tạ Tương cảm thấy khát nước, món trộn vừa nãy có hơi nhiều muối. Quay đầu lại nhìn về phía lynước bị Kim Hiển Dung làm đổ không còn giọt nào. Tạ Tương chỉ có thể đưa tay với lấy phích nước để dưới bàn. Ngón tay quét qua phích nước nóng đổ xuống đất phát ra một tiếng cạch.
Tạ Tương oán hận nhìn cái chân bị treo ngược lên của mình. Cuộc sống như vậy không biết bao lâu nữa mới kết thúc. Đúng rồi, bị treo lên như thế này thì đi vệ sinh kiểu gì?
Đang suy nghĩ vấn đề nghiêm túc, Thẩm Quân Sơn đẩy cửa tiếnvào vẻ mặt khẩn trương, đến lúc nhìn thấy phích nước nóng đổ trên mặt đất mới nhẹ nhàng thở ra, bước nhanh đi tới dựng phích nước trở lại.
Thẩm Quân Sơn nói:
"Muốn uống nước sao?"
"Ừ."
Tạ Tương cực kỳ khát nước, liền gật đầu, ngượng ngùng rút tay trở về. Thẩm Quân Sơn vừa rót nước vừa hỏi:
"Người vừa rồi là bạn gái cậu à?"
Tạ Tương biết người anh hỏi là Tiểu Quân, chẳng qua việc này đã sớm bị Cố Yến Tranh, Khúc Mạn Đình hiểu lầm vô số lần rồi. Giải thích chuyện này đối với cô bây giờ quá là đơn giản.
"Cô ấy là bạn tốt của tôi, bởi vì cha mẹ hai bên có quen biết, vì vậy nên rất thân."
"A."
Thẩm Quân Sơn ung dung ngồi xuống:
"Cậu không phải là còn có em gái đang học ở Thuận Viễn sao? Sao lại không đến vậy?"
Nhắc tới hiểu lầm này, sự bình tĩnh vừa nãy của Tạ Tương giờ chỉ còn một nửa:
"Nó, nó vẫn chưa biết, tôi không nói cho nó, nó nhát gan lắm, haha.."
Vẻ mặt Tạ Tương lúng túng, vội vàng uống một ngụm lớn nước, chỉ sợ Thẩm Quân Sơn tiếp tục truy vấn. Người này không ngốc giống như Hoàng Tùng, đoán chừng nói thêm một hồi lập tức sẽ phát hiện ra manh mối. Nhìn vết băng bó trên vai anh, Tạ Tương nói:
"Cậu đi về nghỉ ngơi chút đi, không cần để ý đến tôi."
"Tôi đỡ cậu nằm xuống ."
Thẩm Quân Sơn cho rằng cô mệt rồi, lại gần đỡ cô, tay vừa chạm vào lưng Tạ Tương, cửa liền bị đạp văng ra một cách mãnh liệt. Tạ Tương nhìn chiếc cửa lắc lư, thầm nghĩ: Ủy khuất ngươi rồi, buổi trưa hôm nay bị nhiều người như vậy đẩy qua đẩy lại.
Là Cố Yến Tranh ! sắc mặt anh vốn đang lo lắng, khoảnh khắc nhìn thấy cơ thể Thẩm Quân Sơn và Tạ Tương tiếp xúc mập mờ liền nhanh chóng lạnh xuống, cứ đứng ở giữa cửa không chịu đi vào. Tạ Tương nhìn thấy Cố Yến Tranh như vậy, có xao động, có vui mừng, nhưng còn có gì đó không rõ. Nhiều ngày không gặp, sao tính tình anh lại càng ngày càng nóng vậy chứ?
"Sao anh lại tới đây?"
Tạ Tương yếu ớt hỏi, phá vỡ cục diện lúng túng của ba người bọn họ. Giọng điệu Cố Yến Tranh bất mãn, cực kỳ chống đối:
"Làm sao? Chê tôi đến không đúng lúc, quấy rầy thế giới riêng của hai người sao?"
Cố Yến Tranh có ý gìThẩm Quân Sơn làm sao có thể nghe không hiểu. Sợ Tạ Tương khó xử, Thẩm Quân Sơn bèn nâng chăn lên cho cô, đứng dậy chuẩn bị rời đi:
"Tôi về phòng đây, ở ngay bên cạnh thôi, có gì thì gọi tôi."
Lúc đi ngang qua Cố Yến Tranh ánh mắt nhàn nhạt liếc một cái, lại quay đầu nhìn Tạ Tương:
"Đừng nói nhiều, nghỉ ngơi đi."
Khóe miệng Cố Yến Tranh nhếch lên, ánh mắt mang theo ý cười, phía sau lưng Tạ Tương chợt lạnh. Vị thiếu gia này chỉ vì một câu không vừa ý lại muốn gây sự rồi.
Đúng như dự đoán, Cố Yến Tranh liền chắn ở trước cửa không cho Thẩm Quân Sơn đi qua, Thẩm Quân Sơn không biết vì sao hôm nay cũng cùng Cố Yến Tranh so đo, đứng ở cửa không cho Cố Yến Tranh đi vào.
"Đứng đây làm gì vậy ?"
Tiếng Tiểu Quân khó hiểu từ ngoài cửa truyền tới, Tạ Tương đã nghĩ tìm được cứu tinh, vươn cổ liên tiếp nháy mắt ra hiệu cho cô, nhắc nhở tình hình đang không ổn.
Khỏi cần Tạ Tương nhắc nhở, Đàm Tiểu Quân nhìn thấy tình cảnh chiến tranh thế này liền ý thức được nơi đây không nên ở lâu, dứt khoát cầm hộp cơm chạy đi mất.
"Cố Yến Tranh."
Tạ Tương chẳng biết làm thế nào, buộc phải kết thúc cuộc chiến, mở miệng gọi anh:
"Anh tới đây ngồi đi."
Giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại đến cô cũng không nhận ra Trái tim Cố Yến Tranh mềm nhũn, bước dài sải chân tiến vào phòng. Thẩm Quân Sơn đứng ở cửa, thay bọn họ đóng cửa lại
Tạ Tương nhìn vẻ mặt không vui của Cố Yến Tranh cứ như mình thiếu anh tám trăm xâu tiền không bằng, vốn định dỗ dành nhưng lời nói ra không hiểu sao lại mang theo vài phần oán trách:
"Cái kia, vừa rồi không phải tôi có ý đó đâu. Không phải trên báo nói anh đang ở Nam Kinh kết hôn sao? Sao đã quay về Thuận Viễn rồi."
Cố Yến Tranh vẫn đang giận nhưng sắc mặt đã được xoa dịu hơn rất nhiều:
"Đào hôn về"
Giọng anh phong khinh vân đạm (*gió nhẹ mây bay) giống như nói rằng bản thân vừa mới ăn xong một bữa cơm vậy. Tạ Tương kinh ngạc. Vị hôn thê là hòn ngọc quý trên tay của Đổng tướng quân, làm sao có thể chấp nhận chuyện đào hôn như vậy, liền hỏi:
"Tôi xem tin tức nói nhà gái hình như rất có thế lực, anh không sao chứ?"
Cố Yến Tranh nhìn thẳng Tạ Tương, đột nhiên tiến lại gần cô:
"Em đang quan tâm anh sao?"
Hơi thở phả vào mặt, nhột nhột, Tạ Tương mất tự nhiên ho một tiếng, lùi về phía sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người:
"Anh không muốn nói thì thôi."
Cố Yến Tranh vẫn nhìn chằm chằm vào cô, thong thả nói:
"Loại chuyện đào hôn nhỏ nhặt này, có thể xảy ra chuyện gì chứ ?"
Anh ngồi thẳng, nhìn cái chân bị treo ngược lên của Tạ Tương hỏi:
"Vết thương của em sao rồi?"
"Tôi không sao, nghỉ ngơi vài ngày là có thể xuất viện rồi."
Tạ Tương cắn môi, nghĩ một lúc cuối cùng vẫn hỏi:
"Tôi xem tin tức nói, Khúc Mạn Đình đi Nam Kinh tìm anh, hai người ở chung với nhau thật là hoà thuận."
Hoà thuận này hiển nhiên là muốn nói đến chuyện nụ hôn trên phố kia.Tạ Tương vốn không nên hỏi, thế nhưng lời nói cứ như vậy chạy ra khỏi miệng không ngăn lại được. Cô cũng ý thức được bản thân lỡ lời, hai bàn tay bất an vò lấy nhau, mắt cũng không dám nhìn thẳng Cố Yến Tranh. Một lúc sau trong phòng truyền đến tiếng tìm đồ vật, Tạ Tương nghiêng đầu nhìn. Cố Yến Tranh hình như căn bản không có nghe thấy câu hỏi của cô, tự mình tìm trong ngăn kéo. Rốt cuộc phát hiện một quả táo ở trong góc, anh cầm lên chùi vào góc áo, sau đó mở miệng cắn một miếng thật to. Tạ Tương kinh ngạc nhìn anh, Cố Yến Tranh nuốt cả quả táo, có chút không được tự nhiên nói.
" Nhìn cái gì? Chưa thấy ai ăn táo bao giờ sao?"
Tạ Tương thở dài một hơi, trừng mắt nhìn anh:
"Anh tay không đến thăm người bệnh lại còn tìm đồ ăn chỗ tôi"
Cố Yến Tranh hùng hồn:
"Vừa mới đào hôn thành công, anh liền gọi điện thoại về trường. Chu Ngạn Lâm nói em đã xảy ra chuyện, anh ngay lập tức đi xe lửa ba ngày trở về. Thật vất vả mới về đến trường thì bọn họ nói em nhập viện rồi. Anh không nghỉ ngơi chút nào liền tới đây luôn, làm gì có thời gian mua đồ tới ?"
Tạ Tương nhìn anh kỹ hơn. Đôi mắt Cố Yến Tranh vẫn sáng ngời nhưng thân hình hình như thật sự gầy hơn một chút. Nghe anh nói như vậy, Tạ Tương sớm đã quên đi những oán trách của bản thân, trong lòng còn có chút cảm động. Cô vừa định hỏi anh muốn ăn gì, để Tiểu Quân giúp mang tới thì bên ngoài liền truyền đến một tiếng súng vang. Mấy ngày nay Tạ Tương vì chuyện kim ấn khiến cho thần kinh lúc nào cũng căng thẳng, vẻ mặt trong nháy mắt đại biến, vội vã định xuống giường xem, rồi lại quên mình còn có vết thương trên người, kéo miệng vết thương, đau đến mức sắc mặt cũng thay đổi. Cố Yến Tranh ném quả táo, sải bước đỡ lấy cô:
"Em đưng sốt ruột, anh đi xem xảy ra chuyện gì."
Tạ Tương không còn cách nào, trong lòng gấp muôn phần, lại không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lo lắng nhìn Cố Yến Tranh
"Nhớ cẩn thận!"
Cố Yến Tranh mỉm cười trấn an cô, còn chưa đi tới cửa, cửa phòng bệnh đã bị Thẩm Quân Sơn đẩy ra, anh ta không để ý Cố Yến Tranh, trực tiếp đi đến bên giường, ôm lấy bả vai Tạ Tương:
"Cậu không sao chứ? Vừa mới nghe được tiếng súng, còn tưởng rằng là cậu bên này đã xảy ra chuyện"
Tạ Tương thấy anh ta không gặp rắc rối gì, cũng thởi dài một hơi:
"Tôi không sao, nếu đã như thế này thì có lẽ không phải là nhắm vào chúng ta đâu."
Hai người nói vài câu, đều là chuyện về nhiệm vụ lần này. Ánh mắt Tạ Tương liếc qua thấy Cố Yến Tranh lặng lẽ lui ra ngoài, bóng dáng rời đi trông thật là cô đơn.
Cửa lại bị đẩy ra, Cố Yến Tranh quay lại sao? Tạ Tương vốn đang nằm trên giường ngay lập tức liền ngồi dậy. Người đi vào là Đàm Tiểu Quân:
"Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?"
Thẩm Quân Sơn hỏi. Đàm Tiểu Quân nói:
"Là công nhân của hiệu buôn Đại Đông gây sự, người của quân đội đến rồi, bên ngoài đang loạn lắm."
Đàm Tiểu Quân xách theo hoa quả , Thẩm Quân Sơn đứng dậy nhường chỗ cho cô ấy. hiển nhiên anh ta còn có việc cần giải quyết. Thấy Tạ Tương không sao liền cáo từ rời đi. Tiểu Quân lại bắt đầu:
"Cậu có nhìn thấy vẻ mặt của Cố thiếu gia không? Xanh mét như quỷ . Bọn mình gọi mà anh ta cũng chẳng thèm để ý. Tiểu Tùng sợ anh ta gặp chuyện không may nên đi theo rồi."
Tạ Tương cúi đầu không lên tiếng, Cố Yến Tranh khó khăn lắm mới đến thăm mình được một lát, còn chưa nói đượcvài câu đã đi rồi, trong thâm tâm cô...thật sự là có chút không nỡ. Nhưng cô đem phần không nỡ đấy cất giấu thật kỹ.
Tạ Tương lấy balo trên bàn, bắt đầu tìm kiếm, sau đó lđổ hết đồ trong balo ra . Đàm Tiểu Quân thấy cô tìm tới tìm lui, không trả lời mình, thúc giục hỏi:
"Này, cậu nói gì đi chứ. tìm gì vậy?"
Tạ Tương ngẩng đầu vẻ mặt lo lắng:
"Cái túi màu vàng mà mình kể với cậu, bọn người Nhật Bản chính là vì cái túi đó mà đuổi theo bọn mình. Rõ ràng để ở đây, tại sao lại không thấy nữa ?"
Đàm Tiểu Quân cũng nôn nóng theo, hai người trong phòng lật tìm cả buổi vẫn chẳng thu hoạch được gì. Tạ Tương sững sờ, trên trán đã toát ra từng tầng mồ hôi lạnh. Đàm Tiểu Quân lại lấy balo ra, cứ đổ ra tìm rồi lại cất vào trong...
Buổi sáng lúc Tiểu Quân rời đi, cô đã kiểm tra rồi, đồ vẫn còn, kim ấn không thể tự biến mất. Nhất định, nhất định là có người đến trộm đi rồi. Đúng rồi, có y tá đến thay chăn...Trong đầu chợt loé lên một tia sáng nhưng rất nhanh lại ủ rũ cụp mi xuống, huỷ bỏ cái ý nghĩ này. Thời điểm y tá kia đến thay chăn, toàn bộ quá trình đều đứng ở cuối giường, căn bản không có cơ hội tiếp cận đến balo. Vậy chỉ còn lại bốn người: Hoắc Tiểu Ngọc, Kim Hiển Dung, Thẩm Quân Sơn, Cố Yến Tranh.
Thẩm Quân Sơn cùng cô hộ tống kim ấn về đây, nếu muốn lấy thì thiếu gì cơ hội mà ra tay , vì vậy tuyệt đối không phải anh rồi. Mà Hoắc Tiểu Ngọc là bà chủ quán rượu, có lẽ ngay cả trong balomình có kim ấn cũng không biết. Về phần Cố Yến Tranh, Tạ Tương tin tưởng anh sẽ không làm loại chuyện trộm cắp này, nhưng có thể hỏi xem sao, nếu không phải thì biết đâu lại có thông tin hữu ích nào đó.
Chỉ còn lại Kim Hiển Dung... Tóm lại có lẽ nên điều tra thêm cô ta. Một người như vậy luôn luôn ở bên cạnh Thẩm Quân Sơn làm người khác thật không yên tâm chút nào.