Edit: Pi sà Nguyệt
“Sao không đến đây?” Cô dựa lên bàn nhỏ nhìn hắn, ánh đèn màu vàng chiếu lên người cô cứ như trong
mơ vậy, “Người giám sát của tôi, anh Lục.” Thẩm Niệm Tình ở ngoài cửa định đưa tay cản hắn lại
nhưng hắn đã bước vào căn phòng này.
Hắn nhìn cô đi vào phòng, hình ảnh này cứ như ác mộng không ngừng xuất hiện trong mơ làm hắn phải
thức tỉnh vậy.
Hắn nhớ cô từng nhẹ nhàng bảo muốn đổi người giám sát, muốn tách khỏi hắn, hắn làm người giám sát
của cô mấy trăm năm, mấy trăm đêm ngày ở cạnh nhau, hắn mua mảnh núi này cho cô, mỗi lần làm nhiệm
vụ xong hai người sẽ về đây, nghỉ ngơi trong trang viên này, hắn cứ tưởng đây là nhà của hai người
bọn họ, hắn cứ tưởng cô đã quen thuộc với việc ở cạnh hắn.
Cũng như hắn đã quen với việc ‘chùi đít’ cho cô, cô thích gì, không thích gì, quen với việc ngủ bên
ngoài phòng cô, đợi cô ngủ không được thì tìm hắn đòi ăn gì đấy mới chịu đi ngủ.
Nhưng bây giờ cô lại lạnh nhạt nói với hắn, cô muốn rời đi.
Cứ như đang nói một chuyện nhỏ không quan trọng vậy, thậm chí không thèm hỏi dò ý kiến của hắn mà
chỉ thông báo thôi.
Lúc trước hắn đáp thế nào nhỉ? Hắn hỏi cô tại sao, có phải hắn làm gì không tốt hay không hài lòng
cô không, hoặc có lẽ hắn chỉ nghĩ cô đang giận dỗi với hắn.
Bây giờ hắn đi tới trước mặt cô lần nữa, ngồi xổm xuống nhìn cô rồi nghe cô nói câu nói quen thuộc
kia.
“Tôi muốn thay người giám sát, sau này chúng ta không hợp tác nữa, anh không còn là người giám sát
của tôi, tìm người khác đi.” Cô nhìn hắn cười.
Trái tim của hắn đau đớn khi nghe câu này, hắn nhìn cô chằm chằm, hầu kết không ngừng dịch chuyển,
khó khăn mở miệng hỏi: “Em là Dịch Hoan đúng không?” Hắn nhỏ giọng nói cái tên quen thuộc kia, “Em
là cô ấy đúng không? Nếu không thì sao biết những thứ này… biết những lời cô ấy từng nói với tôi?”
Cô cau mày không vui, “Anh đang nói bậy bạ gì thế? Nếu như anh không muốn nói gì thì lập tức gửi
đơn xin giải ước với tôi đi.”
“Tôi không đồng ý giải ước với em.” Hắn bật thốt ngay lập tức, biết là ảo cảnh nhưng lại không thể
mặc kệ được.
Cô lạnh mặt nhìn hắn, đưa tay đặt cây son lên bàn, lạnh lùng nói: “Tôi không hỏi anh có đồng ý hay
không, tôi chỉ ra lệnh cho anh làm theo mà thôi.”
Cô lạnh lùng nói với hắn: “Lục Nhiên, lúc trước tôi hợp tác với anh vì thấy anh đáng thương, vừa
hay lúc đó tôi không thích người giám sát mà Liên minh Chính Phái chuẩn bị cho tôi nên mới chọn
anh, lúc ấy tôi đã nói rõ với anh, tôi chỉ hợp tác tạm thời với anh mà thôi, mấy năm nay anh đối xử
với tôi không tệ, tôi cũng không nhận không, có nhiệm vụ nào tôi không hoàn thành giúp anh không?
Những kỹ năng và đẳng cấp của anh có cái nào không phải tôi làm nhiệm vụ rồi dùng điểm để đổi lấy
cho anh? Bây giờ anh đã đứng trên đỉnh của người giám sát rồi, tìm ai cũng được, chúng ta có hợp
thì có tan, đừng làm tôi bực mình.” Cô xoay người nhìn gương đánh lại son. Mỗi một câu của cô đều
nói rất đúng, nhưng mỗi câu nói cũng giống như cây đao vậy.
“Tại sao?” Lục Nhiên nhìn cô, toàn bộ đau buồn dưới đáy lòng không ngừng bùng lên, “Tôi đối với em
chưa đủ tốt à? Hay là tôi làm gì khiến em khó chịu? Hay là… em đó có người mới rồi?”
Cô khó chịu ném cái gương lên bàn, “Chẳng lẽ anh không biết à?” Cô quay đầu nhìn hắn, “Lục Nhiên,
anh biết tôi ghét cái gì không? Tôi ghét việc anh cứ can thiệp chuyện của tôi, anh chỉ là người
giám sát của tôi mà thôi, tôi muốn làm gì hay làm gì thì anh chẳng có quyền gì ngăn cản cả. Nhưng
anh cứ nhúng tay mãi, thậm chí còn đụng vào người của tôi.”
Cặp mắt của Lục Nhiên tràn ngập sự tàn nhẫn, hắn nhìn cô chằm chằm, tức giận nói: “Em làm vậy là vì
hắn à, Dịch Hoan, lần này anh tạo ra ảo cảnh này là để báo thù rửa hận giúp hắn đúng không? Hắn
đáng chết, tôi hối hận vì không ra tay giết hắn.”
Cô đưa tay bóp lấy cổ hắn, ánh mắt lạnh như băng, “Thì ra là anh làm à? Anh đã đưa anh ấy đi đâu
rồi?”
Lục Nhiên nhìn cô nhưng không trốn, “Em muốn biết thật à?” Đời trước hắn cũng nói với cô như vậy,
sau đó hắn tự mình đưa Dịch Hoan đến thế giới kia để gặp người cô muốn tìm, để họ trở thành thù
hoàn toàn, lần này cô cũng hỏi hắn như thế, “Dịc Hoan, không lẽ em chưa khôi phục toàn bộ ký ức à?”
Nếu như khôi phục ký ức thì sao lại nhắc chuyện đó cơ chứ, đó là ác mộng của cô cơ mà.
Cô lạnh mặt ròi đậ đầu hắn xuống bàn nhỏ cái ‘rầm’, nắm dao gọt hoa quả bên chân nhìn hắn nói: “Tôi
muốn giết chết anh.” Cô đâm dao về phía trán hắn —-
Vừa nhanh vừa ác, Lục nhiên chưa kịp phản ứng gì thì thấy mắt tối sầm, hàng loạt hình ảnh tuôn ra
như ống nước bị hỏng…
=====================================================
Một cái tát tát lên mặt hắn, hắn bị người đánh ngã xuống đất, cả người đau nhức, đau tới mức khiến
hắn lăn lộn một lát mới mở mắt ra.
Hắn thấy được vài người, bọn họ mặt quần áo tu đạo, hắn nhìn căn phòng không chút đèn điện nào, nơi
này đã trở thành một ngọn núi hoang trống
vắng, mà trên đỉnh núi có một tòa đạo quan [1] như đang lơ lửng trên mây.
[1] Đao quan hoặc là đạo quán là nơi tu luyện và cử hành nghi thức tôn giáo của các đạo sĩ. Đôi khi
còn được gọi là cung quán, ngoài ra còn có các kiến trúc với tên gọi theo quy mô lớn nhỏ khác nhau
như: điện, đường, phủ, miếu, am, lâu, xá, trai, các, khuyết, đàn.
Đây là… Hắn nhìn mặt mấy người kia chằm chằm, nghe bọn họ vừa hùng hổ nói vừa đạp lên người hắn:
“Loại rác rưởi do ma đạo sinh ra như mày được sư phụ nhận nuôi cho lên núi ăn năn, làm nô lệ thấp
hèn là tốt rồi còn dám mạnh mồm mách lẻo, xem ra đánh gãy chân với hủy mặt mày không đủ rồi, hôm
nay không cắt lưỡi mày thì chắc mày chẳng biết bọn tao là ai.”
Hắn nhìn thân thể và đôi chân đầy gẫy vết thương của mình, hắn nhớ ra rồi… Đây là hắn của mấy trăm
năm trước, đây là hắn trước khi gặp được Dịch Hoan.
Hắn là đứa con do ma đạo và người thường sinh ra, lúc bảy tuổi đưa tiên sư tu đạo ở ngọn núi này
mang về, tiên sư tốt bụng nhận hắn làm tạp dịch [2] ở đây, nhưng với hắn mà nói, chỗ này là địa
ngục, mỗi ngày ở đây hắn đều bị đệ tử trong này dẫm đạp và làm nhục, hắn là tạp dịch thấp hèn nhất,
ai cũng có thể tùy ý mắng chửi hắn, bọn họ có thể đánh gãy chân hắn, hủy mặ thắn, bọn họ có thể tùy
tiện kéo hắn ra sau núi chôn sống mà chẳng ai thèm quản.
[2] Tạp dịch là những công việc lao động cho những người có thân phận cao quý hơn thời cổ đại mà
không có lương, ví dụ như chà bồn cầu, lau dọn…
Những hình ảnh đáng sợ kia không ngừng xuất hiện, hắn cứ như rơi vào hầm băng, mấy người kia đè hắn
xuống đất, cạy miệng hắn ra để cắt đầu lưỡi, hắn giãy dụa không được, nước mắt chảy đầy, không biết
là sợ hay đau nữa… Đột nhiên một người xuất hiện trước mặt hắn, đứng sau lưng đám người kia, cô
nhìn hắn, là Dịch Hoan, là DịchHoan.
Cô đã cứu hắn vào lúc này, sau đó mang hắn bên người, cô chữa chân cho hắn, đổi mặt cho hắn, cô dạy
hắn đọc sách viết chữ, còn dẫn hắn vào Liên minh Chính Phái, còn cho phép một người thường không có
năng lực hay kỹ năng nào như hắn làm người giám sát.
Cô là người làm nhiệm vụ đầu tiên đầy uy vọng của Liên minh Chính Phái, có rất nhiều người giám sát
tài giỏi để cô chọn, bọn họ cũng muốn phục vụ cô nhưng cô chỉ chọn hắn, những người kia bảo hắn
không có kỹ năng, cô đổi điểm lấy kỹ năng cho hắn, những người kia bảo hắn không đủ năng lực, cô
dẫn hắn đi làm nhiệm vụ chung, kéo điểm kinh nghiệm cho hắn.
Bây giờ cô chỉ đứng ở đó nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: “Anh có muốn tôi cứu anh không?”
Nước mắt và nước mũi của hắn không ngừng chảy ra, đầu lưỡi bị kéo đến mức không có cảm giác gì,
không thể nói được gì, cô nhếch môi cười lạnh với hắn, “Anh đoán xem, nếu tôi không cứu anh thì anh
sẽ thành thế nào?”
Hắn cảm giác đầu lưỡi bị cắt một đao, hắn đau tới mức ngất đi, hắn nghe đám người kia cười nói:
“Được rồi, tối nay để cho tên rác rưởi này ngủ ở đây, ngày mai chúng ta ra xem thử chó hoang có
xách hắn đi không.”
Mấy người kia cười rời khỏi đấy, để hắn nằm yên trong núi hoang lạnh lẽo. Hắn nhìn Dịch Hoan trước
mắt, muốn đưa tay kéo vạt áo cô nhưng cô cứ như ảo cảnh vậy, hắn không chạm tới cũng không kéo
được.
Hắn nghe thấy tiếng chó sủa đằng sau, những đôi mắt xanh mượt xuất hiện sau bụi cỏ, bọn nó đang
theo dõi hắn từ xa…
Hắn rất sợ, cũng tuyệt vọng vô cùng.
Dịch Hoa đứng đầy nhìn hắn nhưng chẳng có ý muốn cứu hắn, cô chỉ nhẹ giọng hỏi hắn, “Lục Nhiên, sợ
à?”
Sợ, trên đời này, hắn không sợ chết cũng chẳng sợ khổ, hắn cứ nghĩ điều hắn sợ nhất là Dịch Hoan
rời khỏi hắn, là hắn không bao giờ tìm thấy Dịch Hoan được.
Nhưng hôm nay hắn mới cảm nhận được nỗi sợ đáng sợ nhất trên đời này, hắn chưa từng nghĩ Dịch Hoa
sẽ khoanh tay đứng cạnh nhìn hắn bị chó hoang gặm nhấm… Ánh mắt của cô, nét cười của cô làm hắn sợ
hãi.
Đôi mắt xanh của con chó hoang nhìn vào mắt hắn, con chó hoang táp tới phần cổ dính đầy máu của hắn
———-
“Keng” một tiếng, hắn nghe thấy tiếng hệ thống quen thuộc vang lên, “Chỉ số sợ hãi của ngài đã đạt
tới mức tối đa là 100%, nhiệm vụ thất bại, ngài có từ bỏ nhiệm vụ lần này không? Có muốn mời người
làm nhiệm vụ khác giúp mình không?”
Đây là… Hắn chưa kịp phản ứng với cái sợ và đau đớn thì một tiếng ‘bốp’ vang bên tai, mũi đao chạm
vào tấm ván gỗ.
=================================================
Hắn cứ như tỉnh khỏi ác mộng, cả người co giật, hắn mở mắt ra, bên trên là ánh đèn màu vàng sáng
trưng làm hắn khó thể mở được mắt, hắn mơ hồ nhìn thấy một gương mặt đang cười híp mắt trong ánh
đèn, là Dịch Hoa… Không, không phải là Dịch Hoan, là Thi Ân với mái tóc đen, đầu hắn bị cô đặt trên
bàn, bên tai là dao gọt hoa quả.
Hắn nghe tiếng khóc sợ hãi của Thẩm Niệm Tình, cô ta không ngừng lẩm bẩm nói: “Muốn! Thay thế
ngay!”
Hệ thống của hắn lại nói: “Cố chủ của ngày đã chọn thay thế người làm nhiệm vụ, nhiệm vụ của ngài
thất bại, có muốn về lại thế giới gốc không?” Thi Ân cười với hắn, “Anh Lục, anh thua rồi.”
Hắn thấy Thi Ân đi tới từ từ bên cạnh hắn duoiws ánh đèn màu vàng, trong đầu xuất hiện rất nhiều
hình ảnh, ngón tay run rẩy.
Lát sau, một người dựa vào khung cửa nhìn hắn cười lạnh: “Lục Nhiên, dùng mặt của ông đây chơi vui
không?”
Là Dịch Nhiên, anh… tới rồi.
Dịch Nhiên một tay xoa tóc một tay nhìn Thẩm Niệm Tình đang khóc nói, “Xin chào, ông đây là người
làm nhiệm vụ mới của cô, đợi bọn này giải quyết chuyện riêng xong thì làm nhiệm vụ cho cô.”
Thẩm Niệm Tình sợ tới mức ngồi chổm hổm vào góc nhìn anh khóc, anh, sao anh giống Lục Nhiên thế…
Dịch Nhiên đi thẳng vào phòng ngủ, đóng cửa lại, đứng sau Thi Ân, khom lưng nhìn Lục Nhiên còn bị
đè trên bàn, “Cậu muốn chết thế nào?”
Lục Nhiên nhìn anh và Thi Ân một lát rồi khôi phục bình tĩnh, hắn hiểu rồi, mọi thứ chỉ là ảo cảnh
mà Thi Ân tạo ra, hắn phòng bị cô là Dịch Hoan nhưng vẫn bị cô mang vào ảo cảnh đáng sợ kia…
Trong lúc con dao của cô đâm xuống đã đưa hắn vào ảo cảnh khác, vào quá khứ mà hắn sợ hãi nhất, hắn
thua trong ảo cảnh này, bị cô kiếm đủ điểm chỉ số sợ hãi, dẫn tới thế giới của hắn bị tan vỡ, bị hệ
thống ép buộc kết thúc nhiệm vụ để đổi người làm nhiệm vụ.
Cô làm thế… là để DịchNhiên có thể xuất hiện trong nhiệm vụ này cùng xử lý hắn.
Cô không nhường hắn chút nào.
Thi Ân buông cổ hắn ra, đặt dao bên tai sang rồi cười nói với hắn, “Anh Lục, anh làm nhiệm vụ này
không nổi, giao cho Dịch Nhiên thật sự làm đi, đừng gây phiền cho nữ chính của anh, để tránh việc
cô ta bị mấy sự kiện sợ hãi này mài dũa.”
Cô cười đứng sang bên nói với Dịch Nhiên, “Tới phiên anh.” Dịch Nhiên nhìn hắn rồi đưa tya nắm cổ
hắn.
Lục Nhiên biết anh không nhẹ tay, Dịch Nhiên sẽ không quan đến quy tắc của Liên minh Chính Phái
nhưng hắn phải bảo vệ mạng nhỏ này, lúc hắn ôm cổ thì nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ cậu không muốn biết
Thao Thiết đã hại chết mẹ nuôi của anh ở ở đâu à?”