Học Viện Phản Diện

Chương 82: “Người Làm Nhiệm Vụ Bỉ Ổi — Chỉ Số Bỉ Ổi Bằng Nhau”



Edit: Pi sà Nguyệt

Không thích à?

Trong hành lang màu xanh lục, Thi Ân bị lời nói của hắn dọa lạnh hết sống lưng, vội quay đầu lùi về

sua, eo bị một bàn tay giữ lấy.

Lạnh ghê.

“Cô Bạch Lộ cẩn thận một chút.” Hắn nhìn cô, cặp mắt đầy mùi chết chóng kia in hình cây leo xanh

ngắt ngoài hành lang làm người ta không thấy rõ vẻ mặt.

Cánh gần như vậy khiến Thi Ân có thể thấy mỗi vẻ mặt nhỏ bé của hắn, cô càng xác định đây không

phải là Dịch Nhiên, bàn tay Dịch Nhiên luôn ấm nóng, còn có sự phấn chấn không bao giờ lụi tàn,

hung hăng vênh váo nhưng người này không có gì cả.

Nếu như hắn không phải là Dịch Nhiên thì là người làm nhiệm vụ của Liên minh Chính Phái nhỉ? Cố ý

dùng mặt của Dịch Nhiên làm nhiệm vụ, bỉ ổi vãi chưởng.

Cô đưa tay hất tay hắn ra, lùi về sau nói “Anh Lục tùy tiện như thế sẽ khiến người khác ghét bỏ

đấy.”

Lục Nhiên đứng cách cô vài bước, nhìn cô cười: “Xin lỗi, tôi chỉ có ý tốt thôi, không có ý xúc phạm

cô Bạch Lộ.”

Thi Ân liếc nhìn ra sau lưng hắn, “Ba tôi đâu?”

“Bên chỗ khách mời có việc mời ba em đi qua.” Lục Nhiên nhìn cô từ trên xuống dưới rồi hỏi, “Cô

Bạch Lộ không thích váy tôi tặng cô à?”

“Không thích.” Thi Ân nói thẳng, “Nếu anh Luc có ý muốn tặng người thì phải có thành ý, cái váy đó

không phải là dạng tôi thích, cũng không vừa người.”

“Xin lỗi.” Lục Nhiên bừng tỉnh, “Tôi quên số đo của em hiện tại không giống trước kia.”

“Hả?” Thi Ân cau mày, câu nói này của hắn kỳ lạ quá, cái gì gọi là không giống trước kia, “Tôi

không nhớ là tôi có quen anh Lục từ trước.”

Ánh mắt Lục Nhiên dừng trên người cô, nở nụ cười khó hiểu, “Em sẽ nhớ lại.”

Có ý gì?

Thi Ân định hỏi gì nhưng Thẩm Độ đã chạy về.

Lục Nhiên liếc mắt nhìn ba cô, nhỏ giọng nói: “Chắc hẳn đêm nay tôi cũng ở đây làm phiền cô Bạch Lộ

rồi, nếu cô Bạch Lộ có chuyện gì thì có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Hắn gật đầu lễ phép với cô rồi đi tới ba cỗ.

Quả nhiên đêm nay hắn ở đây.

Thi Ân khoanh tay nhìn bóng lưng của hắn, cô dựa vào cột trên hành lang nói với Ivan, Lâm Huân và

các học viên trong hệ thống: “Hắn không phải là Dịch Nhiên, hắn là người làm nhiệm vụ bên Liên minh

Chính Phái, không ngờ chỉ nhiệm vụ có độ khó năm sao mà bên Liên minh Chính phái lại mời một người

bỉ ổi đến giúp nữ chính.”

Lộc Giác: “Liên minh Chính Phái cũng có người bỉ ổi á?”

Tạ Minh: “Không thể gọi là bỉ ổi, đây là làm nhiệm vụ, chỉ dùng chút thủ đoạn thôi, tôi cảm thấy

Chính phái và Phản diện không phân chia giống nhau.”

Ivan hỏi: “Nếu đúng như con đoán thì có vẻ như người làm hỏng đường là Lục Nhiên này rồi?”

“Ừm.” Thi Ân nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ thấy hắn mới có động cơ như thế, “Mặc dù bây giờ con chưa

biết tại sao hắn phải chặn đường để nhốt mọi người ở đây, nhưng chắc là hắn làm bởi người khác

không có năng lực như thế.”

Lâm Huân hỏi cô: “Vẫn tiếp tục theo kế hoạch chứ?”

“Đương nhiên, anh cứ tán nữ chính của mình, bên Lục Nhiên cứ im lặng mà xem sao, xem hắn định làm

cái gì.” Thi Ân nói.

Lục Nhiên và ba cô đứng cạnh nhau rồi nhìn về phía cô, Lục Nhiên cười nói: “Lúc nãy có nói chuyện

với cô Bạch Lộ, hình như em ấy vẫn còn giận.” Thẩm Độ thở dài: “Bị tôi và vợ chiều hư rồi.”

“Con gái ruột của ông chủ Thẩm thì chiều chút cũng chẳng sao.” Lục Nhiên tùy ý nói một câu, “Không

phải đứa nhỏ nhà người khác mà.”

Trên mặt Thẩm Độ có chút phức tạp và áy náy.

Thi Ân xoay người bỏ đi, nhếch môi cười nhìn hoa tường vi ngoài mưa, Luc Nhiên này giỏi hơn nữ

chính nhiều, nói mấy câu đã đâm trúng tâm sự của

Thẩm Độ, không ngờ có người làm nhiệm vụ lợi hại đến làm nhiệm vụ năm sao máu chó này.

Cô liếc nhìn Lâm Huân đang tăng chỉ số yêu thương với nữ chính, hắn đặt nhẹ tay xoay Thẩm Niệm

Tình, nhìn gương mặt đỏ ửng của cô ta hỏi, “Đau không?”

Thẩm Niệm Tình cười khổ đẩy tay hắn ra, “Tôi đã quen rồi.”

Lâm Huân cau mày nhìn cô ta, cúi đầu thở dài, “Câu nói này của em… làm tôi đau lòng.” Hắn đưa tay

nắm tay cô ta, “Đi theo tôi.”

“Làm gì?” Cô ta vội hỏi.

Lâm huân kéo cô ta đi vào căn phòng phía đông, “Bôi thuốc giúp em, để bớt sưng một chút, vậy thì sẽ

không đau nữa.”

Lộc Giác bình luận trong màn hình trực tiếp: “Thầy phụ đạo Lâm giống người tốt ghê, không giống cặn

bã tí nào.”

Người trẻ tuổi không hiểu sự đời

======================================================

Thi Ân về phòng mình, cầm một món đồ rồi đi tìm Lý Du, cô đưa cho bà món đồ rồi ngồi cạnh bà.

Lý Du đang ngồi đọc sách trong sofa, cầm đồ mở ra thì thấy sợi dây chuyền phỉ thúy, trông rất đặc

biệt, dùng loại vàng bạc đã tạo ra bức [Đức Mẹ Sistine] [1], cũng đổi đứa bé trong lòng Đức Mẹ

thành viên phỉ thúy, đặc biệt vô cùng, “Đây là?” Lý Du ngạc nhiên nhìn Thi Ân.

[1] Đức Mẹ Sistien là bức tranh do Raphael Sanzio da Urbino vẽ vào năm 1512 cho nhà thờ San Sisto ở

Piacenza, Ý.

Thi Ân ngồi vào ghế salon cạnh bà, dựa lên bả vai bà nói, “Không phỉa mẹ thích bức tranh Đức Mẹ

Sistine này à? Con cố ý làm cho mẹ đó, viên phỉ thúy này là viên mà mẹ tặng con hồi trước đó, nó

đẹp quá nên không không nỡ mang, cứ luôn nghĩ sẽ làm một sợi dây chuyền có một không hai tặng mẹ.”

Giọng của cô có chút buồn bã, “Con cứ định tặng cho mẹ vào lúc cắt bán sinh nhật, cảm ơn mẹ đã cực

khổ nuôi con nhiều năm như vầy, ai dè buổi tiệc bị hủy, con chưa kịp tặng mẹ.”

Lý Du nhìn sợi dây chuyền cảm động, bà không thiếu dây chuyền hay đá quý, nhưng phần tâm ý này sợ

là cả con ruột bà cũng chẳng có, “Con tự mình làm à?”

“Vâng.” Thi Ân gật đầu, nhìn đống cây hoa xanh biếc ngoài cửa, “Con học thiết kế đá quý nhiều năm

nay là để khoe khoang với ba mẹ đó, ba mẹ đã nuôi dưỡng con nhiều năm vậy, con định nói là con đã

hai mươi tuổi rồi, có thể nuôi được ba mẹ rồi.” Giọng nói của cô mang theo chút vắng vẻ.

Trái tim Lý Du hơi đau đớn, đưa tay vuốt ve gương mặt lạnh lẽo của cô, thở dài nói, “Bé ngoan, mẹ

biết con là đứa bé ngoan, hôm nay là lỗi của ba con, con đừng giận ba con nữa, tối nay ba mẹ làm

buổi tiệc sinh nhật bù cho con nhé! Bạn bè con còn ở đây mà!”

Thi Ân lắc đầu, cầm tay Lý Du ngẩng đầu nhìn bà, “Mẹ, nếu con gái nuôi ba mang về kia là tình nhân

của ba thì mẹ đừng sợ, cũng đừng giận, con sẽ luôn đứng về phía mẹ, con nhất định sẽ đuổi người thứ

ba kia giúp mẹ, như mấy lần trước vậy á, bọn họ không làm được gì đâu.” Cô an ủi Lý Du, “Ba thương

con nhất, hôm nay con cố ý làm lớn như vậy để ba đau lòng con, cũng nói cho ba biết con sẽ không

cho phép ba mang tình nhân về nhà ăn hiếp mẹ.”

Lý Du nhìn cô, không biết cảm thấy áy náy hay đau lòng, thì ra hôm nay Lộ Lộ giận như vậy là vì bà,

vì tưởng Thẩm Niệm Tình là tình nhân của Thẩm Độ….

Bà đưa tay vuốt tóc con gái đau lòng, mấy năm nay Thẩm Độ cũng ngoại tình vài lần, có mối quan hệ

không sạch sẽ với mấy người phụ nữ trẻ tuổi khác, bà mặc dù bảo không quan tâm nhưng vẫn tức giận

đau lòng, nhưng lần nào Lộ Lộ cũng ra mặt cho bà, đứng bên phía bà, giúp bà hả giận, con gái ruột

hẳn chỉ như vậy, Thẩm Niệm Tình kia là gì chứ.



“Lộ Lộ ngoan, dù thế nào thì con vẫn là con gái ngoan của mẹ, hai mẹ con mình vẫn đồng lòng.” Lý Du

vuốt tóc của cô, đau lòng nhìn viền mắt sưng đỏ của cô, “Đừng khóc nữa, mau rửa mặt, thay đồ đẹp,

tối nay mở party với bạn bè con, chơi cho vui.”

“Mẹ cũng tham gia.” Thi Ân chui vào lòng bà, làm nũng, “Mẹ không tham gia thì con không làm đâu. Mẹ

và anh cùng tham gia ha, chúng ta làm party đồ ngủ được không? Để anh ở trần được không? Chiếu đèn

lên cơ bụng của anh trai!”

Lý Du cười vỗ đầu cô, “Con bé con sao luôn muốn làm mất mặt anh con thế.” Sau đó dịu dàng vuốt eo

cô, “Bị ngã có đau không?”

Thi Ân nằm trong lòng bà đau lòng, mẹ Thẩm Bạch Lộ đối xử với cô rất tốt, lúc bé cô luôn mong ước

được nằm trong lòng mẹ làm ũng như vậy, nằm mơ cũng muốn có một người anh trai, “Đau.” Cô làm nũng

với Lý Du, “Rất rất đau.”

“Thật à?” Lý Du vội vén đồ cô lên nhìn, “Để mẹ xem.” Sau đó thầm oán, “Đứa bé này, chạy cái gì mà

chạy, may hôm nay không bị tông phải đấy, nếu bị tông thì sao giờ?”

Thi Ân vừa nghe vừa đưa tay ôm eo bà, cô vốn định kiếm chỉ số thiện cảm của bà nhưng bà tốt quá.

Lý Du bị cô bám một hồi mới đứng dậy chuẩn bị party cho cô đêm này, sau đó đi tìm Thẩm Độ.

======================================

Thẩm Độ đi tới phòng của Thẩm Niệm Tình thăm cô ta, Lâm Luật cũng ở đây, thấy ông thì biết điều đi

trước.

Thẩm Độ vừa nói chuyện vài ba câu với Thẩm Niệm Tình thì Lý Du tìm tới, bà gọi Thẩm Độ ra ngoài nói

chuyện.

Thẩm Niệm Tình ở trong phòng nghe rõ hết cuộc hội thoại, Lý Du bảo Thẩm Độ không cần nói chuyện con

gái ruột vào hôm nay với Thẩm Bạch Lộ, bảo hôm nay là sinh nhật của cô, cho dù thế nào cũng phải để

cô trôi qua hôm sinh nhật hai mươi tuổi vui vẻ, còn bảo: “Cho dù Lộ Lộ không phải con ruột của ông

nhưng ông đã xem con bé như con ruột hai mươi năm, ông không có

chút tình cảm cha con gì với con bé à? Con bé gọi ông là ba nhiều năm vậy nhưng vì biết con bé

không phải con ruột của ông nên ông không cần nó nữa à?”

Thẩm Độ thở dài trong chua xót, “Sao tôi không cần Lộ Lộ được, tôi chỉ muốn nhận Niệm Tình về thôi,

tôi đã nợ Niệm Tình hai mươi năm rồi, cũng nên bồi thường cho con bé, nhưng Lộ Lộ ở chung với chúng

ta nhiều năm như vậy, bảo không có tình cảm là không có tình cảm sao được? Con bé cũng là con gái

tôi.”

“Thế thì đừng nói trong hôm nay, con gái ruột của ông thì sau này vẫn còn cơ hội đền bù, không cần

phải vào hôm nay.” Lý Du nói, “Tối nay tôi sẽ làm một party cho Lộ Lộ, làm con bé trôi qua một sinh

nhật vui vẻ rồi nói sau.” Thẩm Độ thở dài.

Thẩm Niệm Tình ở trong phòng biết Thẩm Độ lại mềm lòng, không biết Thẩm Bạch Lộ cho Lý Du uống canh

mê hồn gì mà bà đến khuyên Thẩm Độ như vậy.

Cô ta tức giận vô cùng, sao Thẩm Bạch Lộ có thể làm được như vậy? Hôm nay cũng là sinh nhật của cô

ta mà! Hai mươi năm qua cô ta đã ăn bao nhiêu khổ, mà những thứ này vốn là Thẩm Bạch Lộ phải chịu,

Thẩm Bạch Lộ hưởng dụng ba cô ta, hưởng mọi thứ của cô ta hai mươi năm chưa đủ à?

Cô ta mở hệ thống hỏi người trong hệ thống: “Anh nghe hết rồi chứ? Kiếp trước Thẩm Bạch Lộ vì giữ

lấy những thứ này mà hại chết tôi, lần này tôi không muốn thua nữ phụ này đâu, tôi phải làm cô ta

mất hết mọi thứ trong đêm nay, cầm lại những thứ vốn của tôi!”

Người trong hệ thống đáp: “Tôi biết rồi, làm theo lời tôi nói.”

======================================================

=======

Party buổi tối vẫn còn mưa, vườn tối tăm mưa lớn nhưng trong phòng tiệc lại sáng đèn, gió ấm phả

mùi hương mát mẻ.

Bạn bè Thẩm Bạch Lộ và những người trẻ tuổi trong trang viên tụ họp lại tham gia buổi party áo ngủ

này, Lý Du lớn tuổi sợ làm phiền người trẻ tuổi chơi đùa nên để con trai Thẩm Ba chơi cùng Bạch Lộ.

Thẩm Ba cũng nể tình, đến từ sớm nhưng vẫn không thấy nhân vật chính Bạch Lộ xuất hiện, thế nhưng

cậu thấy Thẩm Niệm Tình, trông cô ta không giống với mọi người, cả phòng nam nữ ai cũng mặc đồ ngủ

gợi cảm hoặc đáng yêu nhưng chỉ có mỗi cô ta mặc áo thun trắng và quần jean thôi, còn cột tóc đuôi

ngựa, gương mặt sạch sẽ trẻ tuổi giống đóa tường vi.

Cô ta cầm hộp quà đi vào liếc nhìn không thấy Thẩm Bạch Lộ thì ngồi vào trong sofa gần cửa, quay

đầu nhìn mưa to ngoài cửa sổ, không uống gì cũng chẳng nói chuyện với ai.

Thẩm Ba nhìn cô ta, cảm thấy cô ta thế này dễ nhìn hơn hồi sáng, lại không giống những cô gái trong

phòng này, cậu khó tránh nhìn cô ta thêm vài lần, Thẩm Niệm Tình vừa vặn quay người chạm vào mắt

cậu, cô ta vội vàng cười với cậu rồi nghiêng đầu không dám nhìn lại, lỗ tai đỏ ửng.

Thẩm Ba cảm thấy trái tim như bị con mèo cào nhẹ vậy, cô ta giống như một cô nữ sinh không hợp ở

đây, không giống như hồ ly tinh mà Lộ Lộ nói.

Lúc nãy cậu có hỏi mẹ, hỏi Thẩm Niệm Tình này có phải là tình nhân của ba không, mẹ hắn kiên định

bảo không phải, bảo cậu đừng đoán bậy, đợi ba cậu nói rồi sẽ biết thôi.

“Thẩm Ba, nhìn gì thế?” Bạn bè bên cạnh hỏi cậu, nhìn sang theo ánh mắt của cậu, “Sao cô ta lại đến

đây? Không sợ bị em gái cậu đánh à?”

“Đừng nói bậy.” Thẩm Ba đứng lên, “Tôi đi xem tại sao Lộ Lộ chưa đến.”

Thẩm Ba liếc nhìn cô ta một cái rồi nhanh chân lên lầu tìm Thẩm Bạch Lộ, gõ cửa vào thì thấy Thẩm

Bạch Lộ đang uốn mi, thong thả uốn từng cọng một, “Tổ tông, cô chủ nhỏ, công chúa điện hạ của anh,

sao em còn chưa trang điểm xong thế? Mọi người đang đợi em đó!” Cậu đi tới nhìn cô rồi than thở,

“Được rồi được rồi, đẹp lắm rồi, không cần make-up đâu!” Vươn tay lấy kẻ lông mày của cô nhưng bị

cô hất tay ra.

“Gấp cái gì chứ? Hôm nay là sân nhà của em mà, em phải là người đẹp nhất, phải make-up toàn bộ mới

được.” Thi Ân nhìn cậu qua gương, “Anh trai, anh xuống trước làm nóng không khí đi, em xuống ngay

nè!”

Thẩm Ba chống tay lên bàn trang điểm của cô, nhỏ giọng nói: “Lát nữa em xuống đừng nổi giận như hồi

sáng nữa nhé, cô Thẩm Niệm Tình kia cũng đến, trông có vẻ như cô ấy muốn tặng quà cho em đó, cũng

đáng thương thật, cô ấy không phải tình nhân của ba đâu, cũng không cướp anh Lâm Luật của em, em

đừng gây chuyện đó.”

Quả nhiên như cô đoán mà, hôm nay không định để cô thoải mái chứ gì?

“Sao? Nghe giọng này của anh là coi trọng cô ta à?” Thi Ân nhướn mày nhìn cậu, bình thản nói, “Anh

xem trọng thì theo đuổi đi, chỉ cần cô ta không phải tình nhân của ba, không đụng vào anh Lâm Luật

thì làm gì em cũng chẳng quan tâm đâu.”

“Nói bậy nói bạ.” Thẩm Ba vuốt tóc cô, cười nói, “Nhanh lên nhé, anh xuống dưới đợi em.” Nói xong

đi xuống nhà.

Thi Ân nhìn cậu đi xuống, chải lông mi, đứng dậy đi vào phòng thay đồ rồi lấy áo đầm mà Lục Nhiên

tặng mình ra, “Cứ như đồ ngủ ý.” Cô miễn cưỡng thay vào, chần chần chờ chờ như đang đợi gì đấy.

Quả nhiên lát sau lại nghe thấy tiếng ồn ào bên dưới.

Lộc Giác đứng trong hàng ngủ khách mời bên dưới nói với cô trong trực tiếp: “Hiệu trưởng, anh cô

đánh nhau với người khác vì nữ chính!”

“Có một người uống say, không rõ là bạn ai nữa nhưng đùa giỡn nữ chính, anh chị thấy nên đến khuyên

ngăn, sau đó người đó ra tay, hai bên đánh nhau! Hiệu trưởng mau xuống xem!”

Nữ chính đang quyến rũ anh trai cùng cha khác mẹ à? Đây là kế hoạch kì dị gì thế?

Thi Ân bị hành động này khơi gợi sự hứng thú, cô cứ nghĩ nữ chính và người làm nhiệm vụ kia sẽ làm

gì trong đêm nay, nếu không thì cần gì nhốt nhiều khách mời không cho xuống nuisnhw vậy, ai dè lại

định làm cái trò thấp kém này.

Cô lén lút đẩy cửa ra, nằm nhoài lên lan can cầu thang nhìn lén xuống dưới, bên dưới ồn ào nhưng



mọi người đang cản lại, Thẩm Niệm Tình bị hất rượu đỏ đầy người, áo thun trắng dán lên người, cô ta

khóc lóc chạy ra khỏi phòng.

“Cô Thẩm!” Thẩm Ba sợ cô ta gặp chuyện, vội chạy theo.

Thi Ân nói với Lâm Huân trong hệ thống: “Anh lén đi theo xem nữ chính muốn diễn cái gì!”

Lâm Huân không tham gia buổi tiệc đáp một tiếng, “Okay.” rồi lén đi theo. Màn ảnh trực tiếp cũng đi

theo Lâm Huân ra ngoài, đi xuyên qua sân rồi đến hành lang, Thẩm Ba và Thẩm Niệm Tình ở đó.

Bên đường hành lang có mấy chiếc đèn nhỏ, chiếu sáng dưới cơn mưa to.

“Em khóc à?” Thẩm Ba đứng sau lưng hỏi nhỏ, “Là tôi không quản tốt… Cô Thẩm đừng để lời của tên lưu

manh đó trong lòng, tôi… tôi đưa em về thay đồ.”

“Anh cũng thấy tôi là hồ ly tinh quyến rũ ba anh à?” Thẩm Niệm Tình nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn

cậu, gương mặt trắng bệch kia mang đầy nước mắt.

Thẩm Ba nhìn thế thì mềm lòng: “Không có, tôi không nghĩ thế… Tôi biết đấy chỉ là hiểu nhầm, em gái

tôi từ nhỏ được chiều nên tình không tốt lắm, dễ bị kích động nhưng con bé không có ý xấu.”

“Cô ta không có ý xấu?” Thẩm Niệm Tình tức giận khi nghe cậu bảo vệ Thẩm Bạch Lộ, “Anh có biết tại

sao cô ta nhắm vào tôi không? Bởi vì cô ta biết tôi là ai, cô ta sợ người khác biết tôi là ai.”

Ấy, Thi Ân xem trực tiếp hiểu rồi, Thẩm Niệm Tình muốn nói cho Thẩm Ba biết thân phận của mình.

Thẩm Ba bị cô ta làm bối rối, “Cái gì mà thân thế của cô? Con bé tại sao phải sợ người khác biết cô

là ai chứ?”

Thi Ân vội nói với Lâm Huân: “Lâm Huân, lên! Đây là lúc anh thể hiện sức quyến rũ của nam phụ, sao

có thể để nữ chính lộ mấy thông tin này được?

Anh đi tới bảo vệ nữ chính rồi để lộ thân thế của cô ta.” “???” Các học viên trong hệ thống mặt đầy

dấu hỏi.

“Lâm Huân, anh hiểu ý tôi không?” Thi Ân nói với Lâm Huân: “Đây là nữ chính mà anh yêu nhất, chắc

không cần tôi nói anh phải làm gì đâu ha.” Lâm Huân không trả lời cô mà đứng gần đấy gọi: “Thẩm

Niệm Tình.” Hắn gọi thẳng tên họ của cô ta.

Thẩm Niệm Tình đang định nói với Thẩm Ba giật mình, quay đầu thì thấy Lâm Luật mặc đồ vest ban ngày

đi tới.

Lâm Luật bình tĩnh đứng cạnh Thẩm Niệm Tình, nhìn rượu đỏ dính trên ngực cô ta, áo thun trắng dán

sát để lộ đồ lót màu đen bên trong.

Hắn không nói gì mà cởi áo vest ngoài khoác lên vai cô ta, nói, “Tự mình cài nút.”

Thẩm Niệm Tình đỏ mặt, cúi đầu kéo cổ áo vest, nghe Lâm Luật nói với Thẩm Ba, “Tôi đưa cô ấy về,

không cần phiền cậu.”

Thẩm Ba không vui, Lâm Luật làm quái gì thế? Cậu ta không biết Lộ Lộ thích mình à? Đang làm trò

chết tiệt gì vậy?

“Lộ Lộ đang đợi cậu đấy, Lâm Luật.” Giọng điệu của Thẩm Ba không tốt, “Tối nay là sinh nhật của con

bé, cậu không đi với con bé à? Cô Thẩm là khách mời của nhà chúng tôi, tôi tiễn cô ấy là được rồi.”

Nói xong đi về phía Thẩm Niệm Tình.

Nhưng vai lại bị Lâm Luật giữ lại.

Lâm Luật cau mày nhìn cậu trong ánh đèn hiu quạnh, nhỏ giọng nói: “Thẩm Ba, cô ấy không phải là

người cậu có thể tán, giữ khoảng cách với cô ấy.”

Thẩm Ba hất tay hắn ra, tức giận: “Lâm Luật, cậu có ý gì thế? Tại sao tôi không thể theo đuổi cô

ấy? Cậu mới là người cần phải giữ khoảng cách với cô ấy đấy! Đừng để Lộ Lộ đau lòng!” Cậu đưa tay

định cầm lấy tay Thẩm Niệm Tình.

Lâm Luật giữ tay của cậu ta, lạnh giọng nói: “Cô ấy là em gái cùng cha khác mẹ của cậu, Thẩm Ba,

cậu không biết thân phận của cô ấy thật à? Mẹ cậu chưa nói cho cậu biết à?”

Thẩm Ba cứng đờ ở đó, trợn mắt há mồm nhìn Thẩm Niệm Tình.

Thẩm Niệm Tình giữ chặt vạt áo vest nhìn về phía Lâm Luật, hắn… đang giúp đỡ cô ta, che chở cô ta,

còn đứng ra nói giúp cô ta nữa.

Thi Ân xem trực tiếp cười, nói với học viên: “Thấy chưa? Đây là sức quyến rũ của thầy phụ đạo Lâm.”

==========================

Thi Ân nhìn Lâm Huân nói hết toàn bộ thân phận của Thẩm Niệm Tình cho Thẩm Ba, sau đó cầm tay dẫn

Thẩm Niệm Tình rời khỏi đó, Thẩm Niệm Tình để mặc hắn kéo đi.

Thi Ân sửa tóc, cười híp mắt đỡ lan can đi xuống lầu, nhìn mọi người đang yên tĩnh, cười nói: “Ơ?

Sao không chơi vậy? Anh tôi đâu? Anh ấy không tiếp khách giúp tôi à?”

Cô vừa định đi xuống lầu cầm ly rượu thì Thẩm Ba đã hấp tấp chạy từ ngoài vào, bắt tay cô rồi cướp

ly rượu trong tay cô ra.

“Em đi theo anh, anh có lời muốn nói vơi sem.” Mặt Thẩm Ba không tốt đẹp gì, để ly rượu trong tay

xuống, kéo cô lên lầu.

Sau đó đưa cô về phòng lại.

Trong phòng chỉ có ngọn đèn nhỏ được bật trên bàn trang điểm, hơi tối, có người hầu đang dọn dẹp

bàn trang điểm cho cô.

Thẩm Ba đưa cô ra ngoài ban công, bảo người hầu ra ngoài trước, còn cẩn thận đóng cửa lại.

Gió ngoài trời thổi vào lạnh lẽo, cây cối trong vườn hiu quạnh, Thi Ân mặc đồ ngủ bằng lụa hơi run,

“Anh, sao thế? Sao mặt anh tệ thế?? Bị ai dọa à?”

Tâm trạng của Thẩm Ba phức tạp vô cùng, cậu nhìn Thẩm Bạch Lộ muốn nói lại thôi, sau đó mở miệng

nói: “Em… Em có biết Thẩm Niệm Tình là ai không?”

“Không biết nè.” Thi Ân nói, “Ba bảo cô ta là con gái nuôi mà ông ấy muốn nhận mà?”

“Căn bản không phải con nuôi gì hết! Cô ta là con ruột của ba!” Thẩm Ba nhịn không được mà nói,

“Lâm Luật cũng biết, cô ta và em bị ôm sai, gần đây ba mới tìm ra cô ta, cô ta là con ruột của ba…”

Thi Ân đứng đó cười nhìn cậu: “Anh, anh nói bậy gì thế?”

“Anh không nói bậy, là Lâm Luật nói cho anh biết.” Thẩm Ba còn khiếp sợ hơn cả cô, cậu chưa bao giờ

nghĩ chuyện này sẽ xảy ra, cậu nhịn không được mà đi tới giữ hai vai Bạch Lộ nói: “Lộ Lộ, nếu là

thật thì em… định làm sao?”

Thi Ân nhìn cậu, còn chưa trả lời thì chân hơi lạnh, cảm xúc ẩm ướt và trơn trượt xuất hiện, cô cúi

đầu nhìn theo bản năng thì thấy một thứ đen kịt như rắn đen xuất hiện dưới sân thượng rồi duỗi lên,

quấn lấy mắt cá chân Thẩm Ba, lúc Thẩm Ba cúi đầu nhìn thì nó cuốn lấy mắt cá chân của cậu rồi kéo

cậu xuống —-

Cậu đập vào ban câu, ngửa đầu rên một tiếng, chuẩn bị ngã xuống sân. Đây là lầu ba, bên dưới là

đường đá.

“Lộ Lộ!” Thẩm Ba lúc té xuống buông Thi Ân ra cứ như sợ cô bị kéo xuống chung.

Thi Ân đưa tay giữ lấy anh nhưng bắt hụt, thứ trên mắt cá chân của anh quá nhanh! Có người đang

tính toán cô à? Muốn đổ chuyện Thẩm Ba ngã chết cho cô à???

Cô không thèm suy nghĩ, cô lập tức nhảy khỏi lan can, ôm lấy Thẩm Ba rồi sử dụng năng lực xúc tu

làm đệm khi cô và Thẩm Ba ngã xuống đất —-

Lúc chạm xuống đất, những xúc tu màu đen kia biến mất, Thi Ân sử dụng năng lực tóc đen khi hai

người chuẩn bị rơi xuống đất, cô và Thẩm Ba ngã xuống, tay của cô để dưới đầu Thẩm Ba, sau đó đánh

mạnh lên đá dưới đất, đau tới mức cô chảy hết mồ hôi lạnh.

Mịa!

“Ân Ân!” Ivan gọi trong hệ thống.

“Đừng đi ra, có người làm nhiệm vụ bên Chính Phái xem, chú đừng xuất hiện.” Thi Ân vội nói, sau đó

cô giấu kỹ năng tóc đen, cả người té xuống đất. May mà Thẩm Ba ở cạnh chỉ rên rỉ đau đớn chứ không

chết.

Hay lắm, người làm nhiệm vụ bỉ ổi của Liên minh Chính Phái ạ.

“Các bạn học.” Thi Ân nằm dưới mưa, nói với các học viên trong trực tiếp, “Lần nhiệm vụ này chơi

vui lắm đấy.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv