Edit: Pi sà Nguyệt
Người Chấp hành Lý nằm trong vũng máu, chết rất nhanh, không có cơ hội cứu giúp.
Mười một người làm nhiệm vụ đứng đơ người nhìn thi thể trước mắt, sao lại là Người Chấp hành Lý?
Sao lại là Người Chấp hành Lý chớ?
Một phản diện nữ trong đó ngồi xổm xuống kiểm tra người trong vũng máu, sau đó đưa hai kết luận:
Ngỏm rồi, có lẽ là Người Chấp hành Lý, nhưng là thật hay giả thì chưa rõ.
Không lẽ… đây là bài kiểm tra? Hay bọn họ thật sự… giết nhầm Người Chấp hành Lý?
Mọi người không dám chắc chuyện gì đang xảy ra.
“Ai bắn?” Người tên Phi Thiên mở miệng đầu, lúc trước hắn từng làm một số nhiệm vụ, mặc dù những
nhiệm vụ kia là cấp thấp mà năng lực kỹ năng của hắn bình thường, không thể đánh nhiều nhưng lại là
người có kinh nghiệm phong phú nhất, hắn là người vào cuối cùn, liếc nhìn mọi người đặt câu hỏi.
Tạ Minh nhìn Phi Thiên theo bản năng, hắn cho rằng danh hiệu vua kinh nghiệm là do Phi Thiên tự
đặt, không biết vị vua kinh nghiệm này không biết ai là người bắn hay cố ý đặt câu hỏi như vậy, hắn
nhìn về phía mọi người thì thấy bọn họ nhìn nhau không trả lời.
Sau đó một phản diện nữ nói: “Không biết, tôi vào sau nên không thấy ai bắn.”
Tạ Minh sắp không nhịn được, sao mọi người không biết được chứ, ai là người vào đầu tiên thì là
người bắn chứ là ai nữa? Người có năng lực và kỹ năng trong nhóm bọn họ lại còn đi vào trước thì là
người tên Trường Thọ đó chứ còn ai nữa? Trường Thọ là người có năng lực mạnh nhất trong mười hai
người bọn họ, Tạ Minh thầm đặt danh hiệu vua thể lực cho hắn, muốn tạo nhóm với hắn nhất.
Nhưng bây giờ hắn không rõ tại sao không ai nói? Vì sao không nói? Cô gái bị trói trên giá sách
trong phòng đang hổn hển cầu cứu.
“Mang người phụ nữ kia đến đây hỏi cho rõ.” Trường Thọ mở miệng đầu tiên, đi tới dùng ngón tay cắt
đứt dây thừng buộc chặt trên cổ tay cô gái kia.
Người phụ nữ thở hổn hển, ngã trượt xuống đất, mái tóc nâu dài quăn tản sang một bên, áo sơmi trắng
bị đánh nát vẫn còn treo trên người một ít.
Cô ta nằm sấp dưới chân Trường Thọ, cảnh đẹp trước ngực lộ ra ngoài, cô ta run rẩy với gương mặt
đầy nước mắt.
“Cô có thể đứng dậy không?” Trường Thọ đi sang đỡ lấy cô ta.
Cô ta nâng gương mặt còn dính nước mắt lên, gật đầu, đỡ lấy cánh tay của Trường Thọ để đứng lên, cả
người mềm mại dán lên tay của Trường Thọ, nhỏ giọng nói một câu, “Cảm ơn anh…”
Trường Thọ dừng lại rồi đỡ cô ta đi tới.
Cô ta cảm kích cúi người với đám người Trường Thọ, sợ hãi lau nước mắt, “Cảm ơn, cảm ơn mọi người
đã cứu tôi…”
“Cô là ai? Tại sao lại ở đây?” Vua kinh nghiệm Phi Thiên hỏi người phụ nữ kia, sau đó chỉ người
đang nằm trong vũng máu dưới đất, “Cô biết gã chứ?”
Người phụ nữ kia đưa tay lau nước mắt cứ như muốn bình tĩnh nhưng vẫn run rất mạnh, cô ta liếc nhìn
người nằm dưới đất, hơi gật đầu rồi lắc đầu, “Tôi không biết gã nhưng có người nói cho tôi biết, gã
là Người Chấp hành của tổ chức gì đấy, bảo tôi chào đón cho đàng hoàng vào…” Viền mắt cô ta đỏ ửng,
nhìn hai người sợ sệt, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất, “Cầu các vị thả tôi đi, tôi không biết gì
hết, tôi chỉ được mời đến làm việc thôi, lúc mời tới làm việc thì bảo tôi làm thư ký của hiệu
trưởng, tôi chỉ là thư ký chứ không… không có trách nhiệm phải tiếp đón Người Chấp hành…” Cô ta
chắp hai tay lại van xin bọn họ.
Lúc này mọi người mới để ý vết máu trên ngón tay cô ta, có một móng tay bị gãy mất, xem ra vết cào
trên tường bên ngoài là do cô ta làm, trông giống như nhân viên bị lừa tới làm việc, sau đó bị yêu
cầu tiếp đón Người Chấp
hành, cô ta không muốn nên bỏ chạy rồi bị Người Chấp hành tức giận kéo về.
Mọi người im lặng nhìn cô ta, thầm nghĩ đây là nội dung kịch bản của tầng thứ hai? Hay là… chuyện
đã xảy ra thật?
Nếu là chuyện xảy ra thật thì phiền lớn đấy.
“Cô có biết ai bắn chết Người Chấp hành không?” Vua kinh nghiệm Phi Thiên hỏi cô ta.
Cô ta ngẩng đầu lên, nước mắt chảy xuống, cô ta nhìn bọn họ một lượt rồi lắc đầu, rụt rè nói: “Tôi
không biết… Tôi không biết cái gì cả, cầu xin các vị thả tôi đi, Người Chấp hành… Người Chấp hành
là do tôi giết.” Cô ta vội vào nhặt cây súng bên cạnh Người Chấp hành Lý run rẩy nói, “Là tôi giết
người, là tôi giết…”
Mọi người nhìn cô ta đã biết cô ta không biết dùng súng, chỉ cầm thôi đã run rồi.
Tạ Minh mơ hồ, đám phản diện này có vấn đề đấy à? Bây giờ giả vờ không biết ai bắn à? Nhưng lúc vào
mọi người không thấy màn hình lớn được trực tiếp ở bên ngoài à? Chẳng lẽ màn hình đó không chiếu
chuyện trong phòng chắc?
Còn chưa kịp nói gì thì hệ thống nhắc nhở bọn họ, “Kết thúc mười phút.” Hình ảnh trước mắt bọn họ
tối sầm rồi bị kéo ra khỏi không gian ấy.
======================================
Ba giây sau, ánh sáng xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, lúc này họ mới phát hiện mình đã bị chuyển về
cửa thang máy tầng hai, mà thang máy ở sau lưng cũng mở ra.
Đám người thứ hai đã được chuyển từ tầng một lên, đối mặt nhìn bọn họ.
Đây là chuyến thang máy cuối cùng chuyển người từ tầng một lên tầng hai, tổng cộng mười người,
trong đó có một người cơ bắp quá khổ đi sau cùng, người này chắc bằng ba, bốn người bình thường, đi
cạnh hắn là một cô gái nhỏ bé trông khoảng mười một, mười hai tuổi, tóc vàng mắt xanh như búp bê
Tây, cô bé đi cạnh người cơ bắp kia.
Cô bé này có thể vào chuyến thang máy cuối cùng khiến cho mọi người khá ngạc nhiên, cô bé vừa ra
ngoài đã ngẩng đầu vui vẻ nói với người cơ bắp kia, “Cảm ơn anh, nếu không có anh thì em đã không
chen lên thang máy này được rồi.”
Người cơ bắp kia gãi đầu cười ngốc đáp, “Cảm ơn em, không có em thì anh không tìm được thang máy.”
Hai nhóm người quan sát đối phương, Dịch Nhiên đang dựa vào tường cũng nhìn bọn họ một chút, ánh
mắt dừng lên người cô bé kia, cô bé vui vẻ nói: “Em đã qua tầng một thật à? Em đã nhận được nhiệm
vụ tầng hai nè, tốt quá, nhiệm vụ của chúng ta giống nhau đúng không? Chúng ta có thể làm nhiệm vụ
chung không?”
Mọi người vội nhìn nhiệm vụ trong hệ thống.
Cô bé sáng mắt nhìn bọn họ, ngoan ngoãn cúi người chào hỏi với mọi người, “Chào mọi người, em tên
là Lộc Giác, kỹ năng là biến thành động vật nhỏ.” Cô bé cười xin lỗi, “Kỹ năng của em khá yếu, lá
gan cũng nhỏ nhưng em sẽ không gây phiền phức cho mọi người, em có thể tạo nhóm làm nhiệm vụ với
mọi người không?”
Vua kinh nghiệm Phi Thiên nở nụ cười với cô bé: “Không biết nhiệm vụ của chúng ta có giống nhau
không? Nếu không giống thì không thể làm nhiệm vụ với nhau rồi.”
Lộc Giác không do dự mà nói: “Nhiệm vụ của em là: Tìm hung thủ nổ súng và đồng phạm, sau đó giải
quyết bọn họ ngay tại chỗ. Nhiệm vụ của chúng ta lúc ở tầng trệt giống nhau đúng không? Có ai chết
sao?” Cô bé cau mày.
Cô bé vừa nói xong thì đám phản diện của nhóm đầu lập tức ngẩng đầu nhìn cô bé.
Vua kinh nghiệm Phi Thiên híp mắt, cười nói với cô bé: “Đương nhiên giống nhau rồi, thế cùng làm
nhiệm vụ chung đi.”
“Tốt quá!” Lộc Giác vui vẻ nói với tên cơ bắp kia: “Nhiệm vụ của anh cũng thế đúng không? Chúng ta
hợp tác với nhau tiếp đi!” Cô bé đưa tay với người cơ bắp kia.
Người cơ bắp cười hì hì đưa tay cầm tay cô bé nói: “Anh sẽ đánh dẹp đầu đám hung thủ kia!”
Tạ Minh đứng tạ chỗ ngạc nhien nhìn nhiệm vụ của mình, nhiệm vụ của hắn viết là — Sống sót, rời
khỏi lầu hai.
Hắn nhìn Lộc Giác và nhóm phản diện thứ hai, không lẽ… nhóm phản diện đầu và nhóm phản diện thứ hai
không chung nhiệm vụ? Đây là trò chơi sát khách thợ săn bắt sói hả? Đám phản diện đầu bọn họ là
sói? Mà đám phản diện đến sau là thợ săn phải tìm được và giết chết bọn họ?
Hắn liếc nhìn các phản diện nhóm đầu lần nữa, mặt bọn họ vẫn như thường cứ như không có gì khác
biệt, đặt biệt là vua kinh nghiệm Phi Thiên, lừa cô bé kia sạch sành sanh, cô bé ngây ngô còn tưởng
hắn là người tốt đồng ý dẫn cô bé qua ải…
Hành lang tối đen xuất hiện tiếng đồng hồ rất rõ ràng.
Mọi người nhìn sang theo âm thanh theo bản năng thì thấy ngọn nến trắng ở cuối hành lang sáng lên
từ lúc nào chẳng hay, bên cạnh giá cắm nến là một đồng hồ lớn kiểu cũ, đồng hồ biểu hiện bây giờ là
mười một giờ rưỡi.
“Lúc nãy có đồng hồ à?” Tạ Minh nhìn đồng hồ lớn đang chuyển động kia, lúc nãy hình như không có,
hoặc là bị hư rồi, nhưng bây giờ nó chuyển động là có ý gì?
Dịch Nhiên nhìn hắn một chút, nhóm người đầu tiên đã lãng phí mười phút ưu tiên của mình, không tìm
cái gì, không có bất cứ thông tin có tác dụng gì, bọn họ chỉ lấy được thân phận ‘hung thủ’ mà thôi.
“Có phải bắt chúng ta phải tìm được hung thủ trước mười hai giờ không?” Lộc Giác tò mò nhìn đồng
hồ, “Mười hai giờ nghĩa là kết thúc một ngày, ý
của tầng này là bảo chúng ta tìm được hung thủ trước khi hết ngày à?” Sau đó lè lưỡi xin lỗi mọi
người, “Em chỉ đoán mò thôi, hi vọng không làm nhiễu mọi người.”
Mọi người nhìn cô bé không nói gì, vua kinh nghiệm Phi Thiên nhìn cô bé cười nói: “Anh cảm thấy em
nói đúng đấy, dù sao chúng ta cũng bắt đầu tìm hung thủ đi thôi.”
Lộc Giác vui vẻ gật đầu.
“Chúng ta chia nhóm đi tìm mới tìm được hết các phòng này.” Vua kinh nghiệm Phi Thiên nhìn mọi
người, “Không bằng nhóm người tới trước chúng tôi tìm các phòng bên trái, nhóm tới sau các em tìm ở
phòng bên phải, tìm ra cái gì thì ra hành lang chia sẻ thông tin rồi phân tích?”
“Được, được!” Lộc Giác là người đầu tiên hưởng ứng.
Đám người nhóm thứ hai không có ý kiến gì, dù sao cũng phải tìm, có thể làm nhiệm vụ với đám đại
thần nhóm một sẽ nhanh hơn tự làm nhiều, bọn họ bàn bạc nhau chia người đi kiểm tra từng phòng.
Lộc Giác đột nhiên ‘suỵt’ một tiếng: “Các anh nghe kìa.”
Mọi người dừng lại theo bản năng, tiếng gõ cửa vang lên ở cuối hành lang yên tĩnh, tiếng gõ cửa xen
lẫn tiếng khóc nhỏ nhẹ của một người phụ nữ, “Cứu, cứu tôi… Có người không? Cứu tôi với…”
“Có người ở đây à?” Lộc Giác sợ hãi kéo tay người cơ bắp, trốn sau lưng hắn, sợ hãi nói: “Có người
đang kêu cứu…”
“Đi xem thử.” Người cơ bắp sờ đầu cô bé đi về trước. Những người khác cũng đi vào kiểm tra theo.
Nhóm người đầu tiên liếc nhìn vua kinh nghiệm Phi Thiên đi đằng sau, Phi Thiên liếc mắt ra hiệu bọn
họ rồi dẫn bọn họ đi theo.
Dịch Nhiên cũng đi theo bọn họ hóng chuyện, mọi người dừng trước cửa phòng số mười hai, lúc này mới
phát hiện không mở cửa ra được, cửa đã bị khóa rồi, ngay cả người cơ bắp dùng mình để đạp cửa hai
lần vẫn không đập nát được, cánh cửa này không bị hư hao gì cả.
“Xem ra chúng ta không được dùng kỹ năng trong tầng này, chỉ có thể tìm manh mối.” Vua kinh nghiệm
Phi Thiên nói: “Chắc là muốn chúng ta tìm chìa khóa, chúng ta chia hai nhóm tìm chìa khóa đi, xem
ai vào được.”
Mọi người gật đầu, vẫn chia làm nhóm đầu tiên và nhóm thứ hai để đi tìm manh mối, nhóm thứ hai chia
hai người một nhóm nhỏ, Lộc Giác và người cơ bắp chung nhóm, mở từng cánh cửa một, người khác cũng
mở cửa phòng khác.
Bọn họ phát hiện trừ cửa phòng số mười hai bị khóa ra thì các phòng khác đều mở ra được.
Lộc Giác cẩn thận mở cửa, nhỏ giọng lầm bầm, “Làm phiền, tôi vào xem một chút…” Lúc này mới ló đầu
đi vào, cô bé phát hiện trong đấy không có người hay vật kỳ lạ nào mới dẫn người cơ bắp rón rén đi
vào.
==========================================
Nhóm người đầu tiên cũng đi vào phòng bên trái, nhưng đợi sau khi nhóm thứ hai vào phòng xong thì
bọn họ ló đầu ra như đã hẹn trước.
Vua kinh nghiệm Phi Thiên vẫy tay với bọn họ, bọn họ lập tức tụ tập trong phòng Phi Thiên, Tạ Minh
Dịch Nhiên cũng có mặt.
Tạ Minh và mọi người đứng trong căn phòng giống như phòng ngủ, hắn than thở trong lòng, quả nhiên
chỉ cần chung kẻ địch thì sẽ là một nhóm…
Vua kinh nghiệm Phi Thiên nhỏ giọng hỏi: “Tôi đoán nhiệm vụ của nhóm đầu chúng ta là ‘Sống sót, rời
khỏi lầu hai’, mà nhiệm vụ của đám phản diện nhóm tới sau là tìm hung thủ và đồng phạm, giải quyết
ngay tại chỗ, hung thủ là người đã giết Người Chấp hành.” Hắn liếc nhìn vua năng lực Trường Thọ đã
bắn súng, “Ai là hung thủ thì mọi người cũng biết rồi, còn chúng ta đều là đồng phạm.”
Mọi người nhìn về phía Trường Thọ gật đầu.
Tạ Minh câm họng, đám phản diện này nghĩ nhiều thật đấy! Lúc nãy không nhìn thấy, bây giờ thì ai
cũng thấy hết!
“Tầng này hẳn là để hai nhóm tranh tài với nhau?” Trường Thọ cau mày.
Phi Thiên gật đầu, “Cho nên chúng ta phải giấu mình, đừng để họ phát hiện, sau đó…” Hắn nhỏ giọng,
“Tôi đoán cách qua cửa của chúng ta là giết sạch bọn họ, cũng như bọn họ, muốn qua ải thì giết hết
chúng ta.”
“Nhưng đây là nhóm hung thủ và nhóm cảnh sát mà?” Tạ Minh nói cách dễ hiểu nhất, “Chỉ cần giết hết
đối phương thì sẽ thắng cuộc qua cửa à?” Sau đó hỏi tiếp, “Người Chấp hành là giả sao? Chỉ là người
giả trong nhiệm vụ này à?”
Phi Thiên liếc nhìn hắn, gật gù, “Cho nên tầng này chúng ta phải hợp tác với nhau, như thế mới có
thể qua cửa hết toàn bộ, tôi tin mọi người có thể thành đồng đội với nhau, sẽ không bán đối phương
dễ dàng đâu nhỉ? Mọi người tin tôi không?” Hắn nhìn mọi người, lúc nãy hắn hỏi bọn họ có biết ai là
người bắn súng trong phòng mười hai hai nên hắn biết mọi người đều biết, hắn chỉ muốn biết có ai sẽ
ra mặt đầu tiên không, muốn xem có ai bán Trường Thọ để qua ải một mình không.
Tạ Minh nhìn đám phản diện diện gật đầu, hắn hơi giật mình sợ hãi, trời ạ, thì ra Phi Thiên hỏi có
ai thấy Trường Thọ là hung thủ không để tìm xem kẻ có thể trở thành ‘người chỉ điểm’ à? Thì ra tên
này tính toán sâu như vậy!
Hắn còn tưởng Phi Thiên bị đần nên mới hỏi như vậy, hóa ra chỉ hỏi dò thôi! May lúc đó hắn nhịn
được không lên tiếng vạch trần, nếu không… Phi Thiên sẽ đá hắn ra khỏi nhóm ngay luôn, nói không
chừng còn giết hắn để diệt khẩu nữa…
“Tôi đã nhìn nhóm thứ hai rồi, năng lực và kỹ năng của họ không tốt lắm, nếu không đã không ở nhóm
đó rồi.” Trường Thọ mở miệng nói: “Bây giờ chỉ có mỗi tên cơ bắp kia là hơi khó tí thôi, những
người khác dễ diệt lắm.”
“Đừng manh động.” Nữ phản diện nói: “Nếu chúng ta giết sạch bọn họ, lỡ trong số họ có kỹ năng ẩn
thì chúng ta không diệt hết được, tới đó thân phận của chúng ta sẽ bị lộ mất, lúc đó thì ưu điểm
của chúng ta cũng mất sạch.
Tôi thấy chúng ta nên thừa dịp mình đang ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng, có thể ra tay trong bóng
tối, giết từng người một.”
Những người khác cũng đồng ý.
Ngay Phi Thiên cũng gật đầu, nói với bọn họ: “Giết từng người rất dễ bị lộ, hơn nữa thời gian có
hạn, thời gian chúng ta có không tới nửa tiếng, tôi có một kế.”
Hắn vẫy tay gọi mọi người tới tập hợp, nhỏ giọng nói: “còn nhớ người phụ nữ bị Người Chấp hành đánh
không? Tôi hỏi cô ta có biết ai đã cứu cô ta không, cô ta cũng biết điều bảo là cô ta giết, xem ra
cô ta chỉ định rời khỏi đây, chúng ta có thể lợi dụng cô ta. Chúng ta phải tìm ra chìa khóa trước,
sau đó lén lút bàn bạc với cô ta, bảo cô ta đợi chúng ta dẫn nhóm thứ hai đến, nhân cơ hội đấy,
chúng ta giết tên cơ bắp khó nhằn kia rồi khóa cửa lại, thừa dịp loạn lạc, mỗi đứa xử một tên, giải
quyết toàn bộ.”
Tạ Minh không dám lên tiếng, nghe bọn họ phân công, ai chịu trách nhiệm giết ai, ai khó nhằn thì
hai người giết, bé gái yếu nhất kia chia người anh em mang mũ không có sự tồn tại kia.
Mọi người không ai có dị nghị gì, bàn bạc xong thì rời khỏi phòng đi từng phòng kiếm chìa khóa.
Mà chìa khóa được tìm ra ở trong phòng Trường Thọ kiếm, chuyện này đúng là đang buồn ngủ thì có gối
dâng tận cổ mà, Phi Thiên lập tức cùng Trường Thọ đi bàn bạc với người phụ nữ kia, dù sao cô ta
cũng do Trường Thọ cứu, cô ta sẽ tin tưởng Trường Thọ hơn một chút.
Trường Thọ tranh thủ chạy vào phòng số mười hai, người phụ nữ kia run rẩy ôm mình ngồi sau cửa
trong phòng mờ, trông rất đáng thương, vừa thấy Trường Thọ thì khóc ầm rồi vồ tới ôm chân hắn, dùng
gương mặt xinh đẹp cầu xin hắn: “Dẫn tôi đi, cầu anh dẫn tôi rời khỏi đây…”
Trường Thọ đưa tay vuốt nhẹ mặt cô ta, lau nước mắt trên mặt cô ta, da dẻ rất mềm mại, nói thật,
người phụ nữ này đúng là báu vật, vừa xinh đẹp lại yếu ớt, hắn cũng muốn mang cô ta ra ngoài thật,
“Tôi đến để đưa cô rời khỏi đây, nhưng cô phải làm một việc, xong chuyện tôi sẽ dẫn cô chạy khỏi
đây.” Cô ta ngốc nghếch không hỏi gì, chỉ gật đầu không ngừng, nước mắt rơi không dừng.
Hắn vuốt ve gương mặt của cô ta, thử hỏi có người đàn ông nào không thích người phụ nữ mê người như
vậy cơ chứ?
======================================
Ngoài hành lang, Phi Thiên giữ ở ngoài, lát sau đã thấy Trường Thọ đi ra từ trong phòng làm tư thế
‘OK’, hắn giấu chìa khóa sau đồng hồ rồi quay lại phòng mình.
Lúc này Phi Thiên mới tìm Lộc Giác đang tìm chìa khóa trong phòng nói, “Đã tìm mấy phòng rồi nhưng
không thây chìa khóa, chìa khóa có thể ở trong hành lang không?”
“Hành lang?” Lộc Giác chạy nhanh ra ngoài, đứng ở hành lang nhìn một lát, trong hành lang chỉ mỗi
đồng hồ lớn mới giấu được đồ, cô bé chạy đến thì thấy chìa khóa ở sau đồng hồ.
Cô bé hưng phấn đưa chìa khóa cho Phi Thiên xem.
Phi Thiên vui vẻ nói với cô bé: “Em đúng là may mắn đấy, mau đi mở cửa, gọi mọi người đến.”
Lộc Giác lập tức gọi mọi người đến, căng thẳng đút chìa khóa vào, xoay cầm tay mở cửa.
Tiếng khóc không ngừng rõ ràng, đám người đầu tiên giả vờ trào vào, sợ hãi nhìn thi thể nằm trong
vũng máy của Người Chấp hành Lý, sau đó nhường chỗ cho người của nhóm hai đi vào.
Phi Thiên vào cuối cùng, nhẹ nhàng khóa cửa lại. “Là Người Chấp hành! Ai giết Người Chấp hành?”
“Người phụ nữ này là ai?”
Người cơ bắp đi tới giữ lấy vai cô ta hỏi, “Cô là ai? Ai là người giết người trên đất? Nói nhanh!”
Lộc Giác mềm lòng giữ lấy tay người cơ bắp nói: “Anh đừng thô lỗ như vậy, cô ấy bị thương, anh mau
buông cô ấy ra, nói chuyện đàng hoàng.”
Người cơ bắp ‘Ồ’ một tiếng, nới tay ra, “Cô nói đi, là ai giết, nếu không tôi đánh bẹp đầu cô.”
Người phụ nữ nằm dưới đất khóc.
Lộc Giác ngồi xổm cạnh cô ta, đau lòng đưa tay vuốt tóc cô ta rồi dịu dàng hỏi, “Chị đừng sợ, chị
nói cho bọn em biết ai là hung thủ được không?” Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn cô bé, rồi ngẩng đầu
nhìn người cơ bắp sau lưng, chậm chạp nói, “Người là tôi giết, cô giết tôi đi.”
Mọi người ngạc nhiên.
“Cô là hung thủ à?” Người cơ bắp thẳng thắn, đi tới tóm lấy vai cô ta rồi hỏi, “Cô là hung thủ thật
à? Tốt nhất là đừng gạt tôi!”
Người phụ nữ run rẩy nhìn hắn, ngón tay đưa lên, gai độc màu xanh lá trong bàn tay xuất hiện, cô ta
đâm nó vào cổ người cơ bắp —–
Trường Thọ nhìn cô ta chằm chằm, đúng, là như vậy, đâm hắn, giết hắn!
Tiếng súng vang lên, mọi người run rẩy, mặt Trường Thọ và Phi Thiên thay đổi, lúc này bọn họ thấy
người phụ nữ xinh đẹp kia bị súng bắn vào trán rồi ngã vào trong người người cơ bắp, máu tươi chảy
từ trán cô ta ra, máu bắn tung lên người cơ bắp.
Người cầm súng là bé gái Lộc Giác kia, cô bé run rẩy cầm súng, hét lên một tiếng rồi che tai khóc,
“Em, em… Có phải em kích động quá rồi không?
Nhưng cô ta là hung thủ, chúng ta giết cô ta là đúng phải không?” Mọi người cứng đờ tại chỗ.
Bên ngoài phòng, tiếng đồng hồ vẫn vang lên, từng chút từng chút, tiếng chuông mười hai giờ vang
lên —-
Người phụ nữ bị bắn bể đầu trong tay người cơ bắp đột nhiên mở mắt ra, con ngươi xoay tròn một
vòng.