Học Viện Phản Diện

Chương 12: “Hướng Dẫn Cách Nuôi Ma Cà Rồng — Nhận Nhiệm Vụ Mới”



Edit: Pi sà Nguyệt

Mịa!

Trong phòng khách chỉ có ánh sáng từ đèn tường ấm áp, cô đứng sau sofa mà sofa vừa hay che phần

dưới từ eo của cô xuống, mái tóc đen ướt nhẹp dính lên bờ vai của cô, cô một tay ôm trước ngực che

chở một chút nhưng nó chẳng khác gì không che cả, nước không ngừng chảy xuống thân thể trắng xám

của cô, cả người cô không chút mỡ thừa, thịt nên mọc ở đâu thì mọc ở đấy, cô giống như bước ra từ

tranh vẽ vậy, cô lúc này đang nghiêng đầu nhìn anh như chẳng có gì xảy ra.

Mịa nó chứ! Mặt Dịch Nhiên đỏ bừng, anh cuống quít xoay người như gặp ma, anh đưa lưng về phía cô,

anh tức giận hét, “Cô, sao cô không mặc đồ?” Ma cà rồng đều tùy ý thế hả?

“Quên mất.” Thi Ân thuận miệng trả lời, “Anh không đưa tôi đồ ngủ sạch sẽ mà, đồ tôi bẩn rồi.”

Nói như đúng rồi ấy!

Mặt Dịch Nhiên đỏ bừng như đang giận dữ vậy, anh cởi chiếc áo của mình rồi ném cho cô mà không xoay

đầu, quát, “Mặc vào!”

Thi Ân đưa tay cầm chiếc áo thun màu trắng của anh, cái áo này hình như anh vừa mới thay lúc tắm

xong, nó có mùi sữa tắm và dầu gội của anh, là mùi hoa quả, cô thuận tay cầm lấy áo rồi liếc nhìn

phần lưng trần của anh, vóc dáng của anh rất tốt, da dẻ vàng nhạt cùng xương bả vai hơi rộng, phần

lưng của anh có đường nét rõ ràng, quần ở nhà của anh mặc hơi lỏng, cái mông dưới phần hông của anh

hơi vểnh lên trông còn ngon hơn cả cái mông xinh đẹp của người yêu cũ của cô.

Chậc, anh mấy tuổi rồi ta? Đã trưởng thành chưa?

“Mau mặc vào!” Dịch Nhiên vẫn còn tức giận, anh đưa lưng về phía cô nói. “Mặc rồi.” Thi Ân ôm cánh

tay, híp mắt nhìn anh.

Dịch Nhiên che mặt quay đầu lại, vừa nhìn cơn giận lại xông lên, “Đi mặc quần đi! Trong phòng tắm

có áo tắm mới!”

Thi Ân bĩu môi không vui, sao không cởi quần cho cô luôn? Cô xoay người đi vào phòng tắm thì nghe

anh quát với người trong điện thoại, “Bớt nói bậy! Tôi không làm gì cả! Ông còn nói bậy tôi sẽ đánh

vỡ đầu ông đấy! Mau gửi tài liệu nuôi dưỡng ma cà rồng cho tôi, câm mồm!”

Thi Ân không nhịn được mà bật cười, đây không phải là cậu nhóc chưa bóc tem đấy chứ?

Đợi đến khi cô quay lại với bộ đồ ngủ thì anh cũng đã mặc xong áo thun ngồi trên sofa trừng mắt với

cô.

Thấy cô ngồi vào sofa đối diện anh mà chẳng quan tâm cái gì, bàn chân nhỏ gác lên bàn trước mắt

anh, Dịch Nhiên tức giận hất chân cô xuống làm chân cô rơi xuống đất, “Ma cà rồng các cô đều phóng

túng như thế à?”

“Không phải.” Thi Ân để chân lên sofa, “Chỉ mỗi tôi phóng túng thế thôi.”

“….” Dịch Nhiên hạn hán lời, lúc ở biệt thự cô không như vậy, rõ ràng lúc ở biệt thự vừa yếu ớt lại

còn ngoan nữa, “Thôi, nếu cô ở đây thì phải nghe lời tôi, ngoài việc không cắn bậy ra thì sau này

phải phải mặc đồ rồi mới được đi ra ngoài!”

Thi Ân dựa vào sofa híp mắt nhìn anh, “Anh mấy tuổi rồi? Đã tròn mười tám chưa?” Cô đưa chân đặt

lên bắp đùi của anh quơ quơ, cười nhìn anh, “Anh thích Sở Khả lắm à? Ngoài Sở Khả ra thì đã quan hệ

với cô gái khác chưa?” Dịch Nhiên sửng sốt một chút, anh trừng mắt với cặp mắt cong cong của cô,

“Con nhóc ma cà rồng phóng túng này!”

“Con nhóc ma cà rồng vừa xinh hơn Sở Khả lại có tính cách phóng túng đáng yêu này theo đuổi anh

được không?” Thi Ân ngẩng đầu nhìn anh.

Dịch Nhiên đứng bật dậy, gương mặt đỏ bừng, “Cô… Im mồm! Cút đi ngủ!” Nói xong anh xoay người bỏ đi

như đang chạy trốn cái gì, chân anh đập vào

bàn nhỏ làm anh đau tới mức nhe răng nhưng anh không dừng lại mà đi thẳng vào phòng ngủ, anh còn

khóa cửa cẩn thận nữa.

“Tôi ngủ ở đâu thế?” Thi Ân hỏi anh.

Anh ở trong phòng nói vọng ra, “Căn sát phòng tắm đấy!” “Nhưng tôi đói rồi.” Thi Ân nói tiếp.

Anh quát, “Cho đói.”

“Ma cà rồng nhịn đói cả tối sẽ chết đói đấy.” Thi Ân há mồm lừa anh.

Anh không trả lời, Thi Ân lại sử dụng kỹ năng xuyên tường lén lút bay vào thì thấy anh đang nằm

trên giường đọc cái gì đấy trên điện thoại, cô cẩn thận ló đầu nhìn một cái, trên màn hình điện

thoại đang ở trang google — Ma cà rồng nhịn đói cả tối sẽ chết sao?

Thi Ân suýt nữa bật cười thành tiếng, anh đáng yêu quá rồi đấy!

==========

Thi Ân lùi ra về phòng ngủ, hôm sau cô nghe thấy tiếng tin nhắn vang lên trong hệ thống, Ivan dò

hỏi cô tối qua ngủ ở đâu như ông bố già, còn hỏi cô có bị tên nhóc thối tha kia lợi dụng không.

Cô trả lời Ivan để ông yên tâm, sau đó mắt nhắm mắt mở đi ra khỏi phòng, cô giật mình khi thấy Dịch



Nhiên ngồi trên bàn ăn không động đậy, anh cứ như đang đợi cô thế, vành mắt anh hơi đen trông cứ

như nhớ cô cả đêm không ngủ được.

“Tới đây.” Dịch Nhiên chỉ vào chiếc ghế cạnh anh.

Thi Ân ngoan ngoãn ngồi xuống, anh duỗi tay qua cho cô rồi nói, “Ăn sáng đi.”

Cô sửng sốt một chút, nhìn tay anh một lát mới phản ứng lại, không lẽ tối qua anh bỏ cả đêm để tìm

hiểu nuôi dưỡng ma cà rồng thế nào rồi quyết định dùng máu anh đút cô đấy hả?

“Uống máu tôi rồi thì cô phải ngoan đấy.” Dịch Nhiên nhìn cô rồi nói, “Hôm nay tôi phải đến trường

làm chút việc, cô ở nhà không được ra ngoài đấy!

Uống đi.” Anh nhấc tay lên.

Còn có chuyện tốt thế này à?

Thi Ân cúi đầu cầm cánh tay anh, nhìn anh một lát rồi cắn vào tay anh hút một ngụm máu, máu của anh

mát như ly nước đá trong ngày hè vậy, cô thấy anh hơi cau mày thì buông miệng ra, lưỡi cô liếm lên

cánh tay bị cắn của anh, từ từ buông ra, “Đủ rồi.”

“Thế là đủ rồi à?” Dịch Nhiên ngạc nhiên nhìn cô. Tên ngốc.

Thi Ân chống cằm nhìn anh, thả thính với anh, “Tôi không nỡ nhìn anh đau nên tôi chỉ uống chút máu

để duy trì sinh mệnh thôi.”

Tai Dịch Nhiên đỏ ửng, anh quay mặt đi chỗ khác nói, “Sao con ma cà rồng cô lại thích thả thính thế

hả?” Anh vừa nói vừa đứng dậy cầm cặp định đi khỏi nhà.

Thi Ân cũng đứng dậy, “Tôi cũng muốn đến trường với anh.” Cô đưa tay níu lấy cặp của anh, “Anh yên

tâm để ma cà rồng ở nhà như này hả? Tôi có thể trèo tường bỏ trốn đó, anh không lo à?”

Dịch Nhiên cau mày nhìn cô, anh không yên lòng… Lỡ như cô ra ngoài cắn bậy thì sao giờ? Nhưng anh

phải đến trường, không thể mang cô theo…

“Tôi đi theo anh, trường học không cho vào thì anh để tôi ngồi ở phòng bảo vệ cũng được, tôi ở

ngoài đấy chờ anh, sẽ không chạy bậy đâu.” Thi Ân hứa hẹn.

Anh nghĩ một lát, đi vào phòng ngủ lục tung kiếm đồ một lát rồi đi tới trước mặt Thi Ân, “Duỗi cổ

ra đây.”

“Đây là gì thế?” Thi Ân vừa duỗi cổ vừa hỏi, trên tay anh là một choker bằng da màu đen, “Tặng tôi

dây chuyền à?”

Dịch Nhiên đẩy tóc đen của cô ra, đỏ mặt đeo nó lên cổ cô, khi tiếng ‘tích’ vang lên lúc khóa lại

thì cô thấy ánh sáng nơi vòng cổ lóe lên, trên cổ cô xuất hiện máy dò cảm ứng hình trái tim màu đỏ,

“Máy giám sát định vị,

kiểm tra số nhịp đập và hành động của cô, nó có kết nối với điện thoại của tôi, nếu cô không nghe

lời thì tôi sẽ làm nổ máy giám sát định vị này rồi làm nổ cổ cô.” Anh bình tĩnh đe dọa cô.

Thi Ân híp mắt cười với anh, “Anh biến thái thật đấy, còn chơi trò giam cầm này cơ đấy.”

“…” Dịch Nhiên đẩy đầu cô ra, “Quy củ mới, không được thả thính.”

Anh lại tìm cho cô một bộ đồng phục anh mặc hồi trước, mặc dù đã đeo nịt nhưng vẫn còn lỏng một

chút, có điều cô vẫn có thể mặc được nó.

Cô mặc đồng phục của anh vào, bối tóc lên, ngoài việc trắng hơn người bình thường và không nhìn cái

răng nanh kỳ lạ của ma cà rồng thì cô chẳng khác gì học sinh bình thường cả.

Dịch Nhiên đưa cô ra khỏi nhà, vừa đi vừa nghĩ nên mua cho cô mấy bộ đồ và đồ dùng hằng ngày khi về

nhà, cô níu cặp anh đi sát bên cạnh anh, thỉnh thoảng còn hỏi, “Anh mấy tuổi rồi? Anh đang học lớp

12 à? Kỳ nghỉ đông của các anh kết thúc rồi hả? Đến trường làm gì thế? Đi gặp Sở Khả anh thích hả?”

“Cô lắm chuyện thật đấy.” Dịch Nhiên cũng đi chậm lại, nhìn cô đầy nguy hiểm, “Không được hỏi nhiều

như vậy. Còn có, ông đây không có quan hệ gì với Sở Khả cả, đừng nói như thể ông đây là lốp xe dự

phòng vậy, tôi không thích cô ta.”

“Ơ?” Thi Ân quay đầu nhìn anh, “Anh không thích cô ta à? Thế sao anh phải cứu cô ta mà không màng

đến mạng sống thế?”

Anh nghiêng đầu nhìn cô, “Tôi không cứu cô chắc? Không lẽ tôi còn thích con ma cà rồng cô à? Cứu

người là công việc và lý tưởng của tôi.”

“Công việc?” Thi Ân tò mò hỏi anh, “Công việc là sao?”

Anh không trả lời cô nữa, vừa đến trường đã nói dối cô là em gái anh, gửi cô ở phòng bảo vệ nhưng

nghĩ đến sự an toàn của bảo vệ, anh chạy đi mua một

cây kem và bình nước ép cà chua nhét vào tay cô, nhỏ giọng nói với cô, “Cô ngoan ngoãn ngồi đây đợi

tôi ra, cô ăn xong cái này thì tôi cũng xong việc, nhanh thôi.” Anh liếc nhìn bảo vệ một cái rồi

nhỏ giọng nói, “Không được cắn bảo vệ, biết chưa hả? Nếu cắn ông ấy thì tôi sẽ bẻ hết răng của cô

đấy.” Thấy Thi Ân gật đầu anh mới rời đi trong lo lắng, anh tranh thủ đi nhanh để về sớm.

Thi Ân chống má đứng ở đấy nhìn anh chạy đi trong nắng, cô cắn một miếng kem, mùi vị trẻ tuổi đây

nè.

Tiếng hệ thống vang lên, cô tiện tay mở ra thì thấy có nhiệm vụ mới, rút kinh nghiệm bị cướp nhiệm



vụ lần trước, lần này cô nhận ngay mà chẳng thèm đọc cái gì.

Đắc Kỷ trong hệ thống nói: Cô chủ lại nhận nhiệm vụ mới hả? Cô không phải đang tán giai à? Chuyên

nghiệp quá đấy!

Ivan: Đây mới đúng này! Ân Ân, bây giờ không vội bắt Cùng Kỳ về, con về trước đi, cách xa cậu ta

một chút, mấy cậu trai ở tuổi mới lớn dễ làm mấy chuyện xấu rồi không chịu trách nhiệm lắm.

Đắc Kỷ: Cô chủ không thích cậu ta làm chuyện xấu của mấy cậu giai mới lớn à? Mấy chuyện đó hay ho

lắm!

Ivan: Cô đừng dạy hư Ân Ân! Con bé còn nhỏ, năm nay mới 20 tuổi thôi, cô đã mấy ngàn tuổi rồi, con

bé còn chưa hiểu sự hiểm ác của thế gian này.

Đắc Kỷ: Ông chắc không đấy? Ông quên ông bị cô chủ mang đi mà không nói trước câu nào à? Rồi còn cả

vụ ông bị đuổi về nữa?

Tengu: Sao lại là nhiệm vụ kinh dị sợ hãi nữa thế? Độ khó lần này là năm sao, khó hơn lần trước

đấy. Mấy người có thể đọc nhiệm vụ nghiêm túc được không?

Thi Ân: Hả? Tôi thấy chủ đề là Hào môn quý tộc gì đấy mà, sao lại là nhiệm vụ kinh dị sợ hãi vậy

ta? Độ khó năm sao, khó nhất là mấy sao thế?

Tengu: Mười sao nhưng trước giờ chưa ai hoàn thành được nó cả, lúc trước cha cô dẫn theo Cùng Kỳ đi

làm cũng không hoàn thành được, ngược lại còn khiến cho cậu ta cải tà quy chính nữa cơ.

Thi Ân: Có chuyện thế cơ à?

Đắc Kỷ: Sau này rồi nói tới nó, tiền thuê bao nhiêu thế?

Thi Ân mở nhiệm vụ xem tiền thuê trước, ngạc nhiên một cô, tiền thuê lần này là một triệu, không

chỉ mỗi tiền thuê mà còn có giá trị danh vọng và khen thưởng khác nữa.

Xem ra nhiệm vụ lần này không đơn giản á.

==========

Trong trường, Dịch Nhiên chạy nhanh lên phòng giáo viên, vọt thẳng vào phòng giáo viên chủ nhiệm

dọa chủ nhiệm lớp đang uống nước sợ hết hồn, ông quay đầu thì thấy Dịch Nhiên đang đạp cửa, uể oải

thả ly nước ấm xuống, “Bạn học Dịch, sau này cậu có thể gõ cửa trước được không?”

“Bớt lắm chuyện đi, tôi đang có chuyện gấp.” Dịch Nhiên đá cửa đi tới trước mặt ông, chủ nhiệm

khoảng hai mươi tuổi, cao lớn gầy gò lại có thêm cặp mắt kính trông khá lịch sự nhưng Dịch Nhiên

biết nếu không có danh hiệu giáo viên thì ông ta rất hư hỏng.

Dịch Nhiên đưa tay với ông, “Mau đưa đồ đây cho tôi.”

“Sao gấp thế?” Ông đẩy mắt kính, cười xấu xa, “Cô nàng ma cà rồng cậu nhặt được đang ở nhà chờ cậu

à? Tối qua ngủ không ngon sao, bạn học Dịch Nhiên? Nhìn vành mắt đen của cậu kìa, mặc dù cậu thành

niên rồi nhưng không thể phóng túng mình, nếu không cậu sẽ hối hận khi về già đấy.”

“Hừ, tôi bảo chúng tôi không có chuyện gì cả, sao ông đen tối thế nhỉ?” Dịch Nhiên cau mày nói,

“Ông còn nói nữa thì tôi đánh ông đấy.”

“Được rồi, được rồi.” Ông lấy túi tài liệu từ trong bàn làm việc ra đưa cho anh, “Đây là tài liệu

tỉ mỉ về nhiệm vụ lần này của cậu, trong đó còn có giấy

chứng nhận và những giấy tờ liên quan đến thân phân mới của cậu, lần này cậu sẽ dùng thân phận là

vị hôn phu của con gái duy nhất trong gia đình quý tộc đã sa sút, còn là loại chưa gặp mặt bao

giờ.”

Dịch Nhiên cau mày, “Tôi ghét loại thân phận này nhất.”

Ông ta cười khà khà, “Ghét cái gì chứ? Lần này cậu là con nhà giàu đấy, gia đình có hơn trăm triệu,

hơn nữa vị hôn thê của cậu còn rất xinh đẹp đáng yêu đấy.”

Đẹp cỡ nào được chứ? Trong đầu anh xuất hiện hình ảnh trần truồng của ma cà rồng tối qua, lỗ tai

anh hơi đỏ lên, có thể đẹp hơn cô ấy chắc?

“Tôi đã gửi tài liệu nuôi dưỡng ma cà rồng sang điện thoại cậu rồi.” Chủ nhiệm lớp cầm ly nước ấm

nhìn anh, “Cậu định nuôi cô ta thật hả? Tôi đề nghị cậu nộp loại sinh vật nguy hiểm không phải loài

người này cho tổ chức.”

“Cô ấy không nguy hiểm, cô ấy rất ngoan.” Dịch Nhiên nhét tập tài liệu vào cặp, khóa cặp rồi chạy

ra để tránh lời lảm nhảm của ông ta, vừa chạy vừa nhìn nhịp tim của ma cà rồng trên điện thoại,

bình thường vô cùng, xem ra cô không cắn bảo vệ.

Anh chạy nhanh xuống lầu thì thấy cô đang đứng dựa vào tường, xung quanh cô còn xuất hiện mấy cậu

nhóc trường anh, cúi đầu cười hì hì nói gì đấy với cô, Dịch Nhiên đen mặt.

Lớp nào đấy? Không sợ chết sao mà dám chọc người của anh hả? Chán sống rồi hả?

=============

Tiểu kịch trường:

Dịch Nhiên: Tôi mới ra ngoài nhận nhiệm vụ thôi mà ma cà rồng của tôi suýt bị người ta ăn hiếp rồi!

Bạn học nam khác: ???? Tụi này chỉ đến xin wechat thôi mà?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv