Chỉ số sợ hãi 90/100.
Mái tóc đen bung xõa khắp tường, mái tóc ẩm ướt quấn lên mắt cá chân của Sở Khả như sinh vật sống
vậy, nó không ngừng trườn lên bắp chân cô ta, gương mặt tái nhợt dò ra từ trong mái tóc đen cứ như
cái đầu không có thân thể vậy, bàn tay trắng xám duỗi từ trong đống tóc ra bắt lấy chân của Sở Khả
khi cô ta thét lên sợ hãi, Thi Ân nhếch môi nói với cô ta, “Bắt được cậu rồi!” Sau đó lùi về sau
kéo cô ta ra khỏi cửa sổ.
“Khả Khả!” Lục Minh Hiên đứng cạnh cô ta giữ lấy Sở Khả đang ngã xuống, run rẩy nhìn gương mặt xuất
hiện trong đống tóc đen.
“Lùi về sau!” Dịch Nhiên đẩy Vương Đình Đình ra rồi vọt đến, đưa tay nắm lấy bàn tay đang nắm chặt
Sở Khả, đang định dùng lửa làm nổ bàn tay ấy thì thấy được gương mặt trắng bệch không giọt máu
trong đống tóc đen kia, là cô… là cô.
Ngọn lựa chưa dấy lên dập tắt, anh đứng cứng đờ tại chỗ.
“Dịch Nhiên, tránh ra!” Lục Minh HIên cuống quít cầm lấy cây dao chém xuống bàn tay trắng xám kia
không chút do dự.
Thi Ân đang định tránh thì tay đã bị Dịch Nhiên dùng sức hất ra.
Cây đao chém hụt kia chém lên phần tóc đang trườn trên đùi Sở Khả, Lục Minh Hiên chảy mồ hôi kéo Sở
Khả lùi về sau.
Sở Khả sợ hãi té lăn xuống đất rồi được Lục Minh Hiên ôm vào lòng. “Đi mau! Nhanh!” Lục Minh Hiên
hét lên với Vương Đình Đình và Dịch Nhiên, hắn đỡ Sở Khả dắt Vương Đình Đình chạy ra khỏi cửa.
Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi sau lưng, tóc ở ngoài cửa vọt vào giống như rong biển màu đen không
ngừng tràn vào bao phủ trên đầu bọn họ, nó hủy lấy cánh cửa rồi nhanh chóng mọc ra đầy khắp phòng,
chắn lấy cánh cửa không lối thoát.
Một người xuất hiện từ trong đống tóc đen mọc khắp tường, đầu tiên là gương mặt tái nhợt, sau đó là
cơ thể gầy gò, Thi Ân bước chân trần ra khỏi đống tóc rồi nhìn họ hỏi, “Sao các cậu phải trốn thế?
Muốn để tôi ở đây một mình à? Tại sao… Tại sao lại bỏ rơi tôi một mình ở đây? Nơi này lạnh lắm, tôi
sợ lắm, ở lại với tôi được không?”
Giọng nói của cô khẽ khàng vô cùng, nghe cứ như cô thiếu nữ bất lực đáng thương đang nỉ non, nhưng
giây sau cô nhếch môi cười, mái tóc đen đằng sau vụt tới Sở Khả theo cánh tay của cô —-
Vương Đình Đình thét lớn không ngừng trong căn phòng.
Lục Minh Hiên kéo Sở Khả lùi sau lưng hắn, cầm đao cắt tóc nhưng đống tóc kia quá nhiều, chúng thừa
dịp hắn phản kích mà bò lên người hắn rồi trườn lên cổ quấn lấy cổ hắn.
“Lục Minh Hiên!” Sở Khả muốn chạy tới giúp hắn.
“Đừng tới đây!” Lục Minh Hiên hét lớn, cánh tay cầm dao và cổ của hắn bị tóc quấn rất chặt, hắn cảm
thấy khó thở, hắn mới mở miệng nói thì tóc đã không ngừng trườn vào họng hắn.
“Là cậu đã chọn dùng mạng của tôi để đổi mạng cô ta đúng không?” Giọng nói lạnh lẽo của Thi Ân vang
lên, cô nhìn đống tóc kia không ngừng tràn vào cổ họng của hắn khiến hắn nôn khan liên tục nhưng
hắn không động được, cô nhẹ nhàng nói, “Cậu lấy tư cách gì để hi sinh tôi thế? Nếu cậu yêu cô ta
như vậy thì chết thay cô ta đi!”
“Minh Hiên!” Sở Khả nhào đến, sợ hãi rơi nước mắt không ngừng.
Lúc cô ta nhào đến thì bị Dịch Nhiên kéo lại, anh xông lên thay cô ta, lửa trong tay anh không
ngừng đốt cháy tóc đang trườn trong họng Lục Minh Hiên, mà Lục Minh Hiên cũng thừa dịp này thở dốc
rồi chuyển tay cầm dao nhưng không chú ý nên đã cầm phải lưỡi dao, máu từ trong tay hắn chảy ra.
Hắn dùng bàn tay có máu cắt đứt đống tóc này.
Thi Ân thét lên một tiếng thảm thiết, thu hồi đống tóc đang bị Lục Minh Hiên cắt, cô cầm phần tóc
dính máu của hắn sợ hãi nói, “Cậu… máu của cậu…”
Lục Minh Hiên phát hiện cô sợ máu của hắn! Hắn không chút do dự mà cầm bàn tay dính máu vọt về phía
cô, “Dịch Nhiên, cậu dẫn bọn họ nhảy xuống trốn trước đi!” Nói xong đâm một dao vào trán Thi Ân.
Thi Ân sợ hãi tránh né, nhát dao đó đâm vào phần tóc sau lưng cô, cô kêu thảm, mái tóc không ngừng
chuyển động lung tung rồi rút đi.
Đúng là thế! Lục Minh Hiên tự tin hơn, thì ra hắn bị đống quỷ quái này quấn không chỉ vì mắt hắn
nhìn thấy ma quỷ mà còn do máu của hắn nữa!
“Em không đi! Lục Minh Hiên, lần này anh đừng hòng đuổi em đi!” Sở Khả khóc lóc.
Dịch Nhiên cũng tóm Vương Đình Đình đang sợ hãi lùi ra khi Lục Minh Hiên đánh nhau với Thi Ân,
không đợi Vương Đình Đình nói gì, anh đã kéo dây thường xuân buộc lên hông cô bạn rồi đẩy xuống —-
Vương Đình Đình kêu thảm ngã xuống cửa sổ sau đó dừng lại với khoảng cách một thước so với mặt đất,
cô bạn choáng đầu hoa mắt nôn khan không ngừng.
Dịch Nhiên đưa tay kéo Sở Khả mà không quan tâm sự kháng cự của cô ta, đang định đẩy cô ta xuống
thì một bóng đen đột nhiên đập về phía anh và Sở Khả ra ngoài cửa sổ, anh không kịp tránh nên ngã
xuống lầu.
Còn Sở Khả thì bị bóng đen kia cuốn vào lòng.
Giây phút anh ngã xuống bồn hoa thì thấy Ma cà rồng Ivan mặc áo choàng đen tung bay giữa trời đêm
như con dơi, Sở Khả bị ông ta bóp cổ kéo lại gần người, Ivan cúi đầu nhìn anh, đưa ngón tay ra hiệu
‘suỵt’.
Màn đêm đen nhánh, Ivan nở nụ cười với cô.
Thi Ân dựa vào tường tránh nhát dao Lục Minh Hiên đâm đến, cô thay đổi gương mặt sợ hãi, nghiêng
đầu cười với ông.
Sở Khả kêu thảm thiết vang vọng trời đêm. Chỉ số sợ hãi 95/100.
Bàn tay đang đâm dao của Lục Minh Hiên cứng lại, quay đầu nhìn ra sau cửa sổ.
“Làm bé con của tôi bị thương mà còn nghĩ đến chuyện bỏ trốn à?” Ivan tung bay trong bầu trời đêm,
ngón tay trắng xám vuốt ve phần cổ đang run run của Sở Khả.
“Thả em ấy ra!” Lục Minh Hiên không còn nhớ Thi Ân, bước nhanh đến cửa sổ, mặt hắn trắng bệch,
“Đừng làm tổn thương em ấy! Ông muốn thế nào?
Tôi đồng ý làm đồ ăn thay cho em ấy! Ông thả em ấy ra!”
Sở Khả khóc lóc nói, “Anh đi mau đi Lục Minh Hiên! Đi nhanh! Không cần cứu em… Nếu anh dùng mạng
anh để đổi thì em thà chết còn hơn!”
Tình yêu cảm động lòng người dễ sợ.
Thi Ân dựa vào tường, sửa sang áo ngủ, ôm ngực đứng ngoài hóng hớt, lần này nam nữ chính đã diễn
cảnh cùng sống cùng chết rồi à? Có nên để họ tỏ tình thêm hai câu không ta?
Lúc trước cô ghét cảnh phản diện nói mấy câu vô nghĩa để cho nam nữ chính có thời gian phản công,
nghịch chuyển kết cục nhưng bây giờ cô hiểu rồi, nhân vật phản diện cũng chẳng còn cách nào khác á!
Ivan không thể không nói, “Cảm động thật đấy, cậu đồng ý chết thay cô gái này ư?”
“Chỉ cần ông thả em ấy ra thì tôi có thể làm bất cứ chuyện gì.” Lục Minh Hiên không chút do dự, hắn
nhìn Sở Khả đang gào khóc, viền mắt đỏ ửng nói với cô ta, “Khả Khả đừng sợ, đừng sợ.”
“Ồ?” Ivan nhìn hắn đầy hứng thú, vỗ tay cái bộp.
Thi Ân lẻn ra sau lưng Lục Minh Hiên làm tư thế ‘okay’, mái tóc đen của cô quấn lấy cổ hắn từ sau
lưng.
Ivan nhìn Thi Ân đầy yêu thương, ông nói với Lục Minh Hiên, “Bé con của tôi có vẻ không thích cậu,
không bằng để con bé mổ tim của cậu cho hả giận, được không?”
Lục Minh Hiên không nhúc nhích, chỉ nhìn Ivan chằm chằm mà hỏi, “Ông sẽ thả Khả Khả chứ?”
“Đương nhiên, tôi là một ma cà rồng giữ chữ tín.” Ivan nhấc tay, “Đào tim cậu ra thì tôi sẽ thả bọn
họ rời khỏi đây.”
Thi Ân nhận được Lục Minh Hiên đang cúi đầu nhìn về phía mặt cỏ dưới lầu, ngón tay giật giật, hắn
đang ra hiệu với Dịch Nhiên dưới lầu à? “Được.” Lục Minh Hiên chuyển tầm mắt, đồng ý ngay lập tức.
“Không, không được!” Sở Khả khóc hô, “Lục Minh Hiên, nếu anh chết thì em sẽ không sống tiếp!”
Đủ rồi, đủ rồi.
Thi Ân không chần chờ mà dùng tóc đen quấn lấy tay cầm dao của Lục Minh Hiên, thao túng tay hắn đưa
mũi dao về phía lồng ngực, cô ló đầu cười khẽ bên tai hắn, “Cắt từ đâu mới được nhỉ? Chỗ này sao?”
Cô từ từ đâm dao vào da thịt của Lục Minh Hiên, hắn cau mày vì đau, máu rỉ ra, “Hay là… chỗ này?”
Mũi dao của cô lại xét qua cắt phần áo của hắn để đâm vào lồng ngực khiến hắn chảy máu.
“Không! Dừng tay! Ông cắn tôi đi!” Sở Khả khóc lóc an cầu Ivan rồi nói với Thi Ân, “Cô thả anh ấy,
thả anh ấy ra!”
Thi Ân cười lạnh với cô ta, ”Tại sao tôi phải thả hắn? Hắn chỉ là người xa lạ với tôi mà thôi, là
người lạ có thể hi sinh tôi để cứu các cô, tôi hận hắn chết còn không kịp mà thả hắn ư? Cô đang nằm
mơ à?” Cô duỗi tay nắm lấy đầu của Lục Minh Hiên, đẩy mặt hắn lên cho Sở Khả nhìn, hỏi Sở Khả, “Cô
đã thấy tim người bao giờ chưa? Có muốn xem trái tim người đàn ông cô thích có hình dáng thế nào
không?” Cô dùng mũi đao cắm vào da thịt Lục Minh Hiên trước mắt Sở Khả —-
“Minh Hiên!” Hai mắt Sở Khả đỏ đậm, thét to vang khắp trời đêm. Chỉ số sợ hãi 100%.
Thi Ân thấy hệ thống vang tiếng leng keng, cột nhiệm vụ bắn ra dòng chữ, cô đang định nhìn cột
nhiệm vụ thì nghe tiếng ‘ầm’ ngoài trời, một ánh sáng màu đỏ phóng lên trời, tay cô run lên, cô
thấy Ivan bị ánh sáng đỏ kia chạm vào, Sở Khả trong tay ông cũng bị đoạt đi, đồng thời còn đánh ông
một phát. Là Dịch Nhiên, mái tóc và đôi mắt của anh đỏ đậm. một tay anh ôm Sở Khả, một tay bắn lửa
về phía Ivan —-
Ivan vội đánh trả thì nghe Thi Ân kêu một tiếng, “Chủ nhân!” Ông sợ tới run tay, không thể gọi thế
được!
Thi Ân cũng nhìn rõ được chữ trên cột nhiệm vụ lúc Dịch Nhiên cướp Sở Khả đi — Nhiệm vụ sợ hãi đã
hoàn thành, nhiệm vụ chưa hoàn thành: Bị nam chính đánh bại, thành tựu cho nam chính.
Thế thì đánh với tên lông đỏ làm cái quái gì chứ?
Cũng may Lục Minh Hiên thừa dịp cô phân tâm, cướp lấy dao trong tay cô rồi đẩy cô ra, cô nhân cơ
hội thét lên nhắc nhở Ivan, giả bộ giúp Ivan tránh một chưởng của Lông đỏ, sử dụng kỹ năng xúc tu
quấn lấy Ivan từ ngoài kéo vào.
Ivan ngã vào trong nhà, sau đó nghe Thi Ân giả vờ thét lên, “Chủ nhân cẩn thận máu của hắn!”
Lục Minh Hiên không làm nhục danh nam chính, hắn nhào đến trong nháy mắt rồi đâm dao vào ngực Ivan!
Thi Ân ở sau lưng Lục Minh Hiên điên cuồng ám chỉ cho Ivan, đừng trốn đừng đánh trả, giả chết mau
đi!
Ivan cũng gấp, nhưng dao găm không thể giết chết Ma cà rồng mà! Đây là vấn đề bình thường đó!
Nhưng Thi Ân lại trừng ông, Ivan chỉ có thể không tránh để dao kia đâm vào, ông trừng mắt nhìn Lục
Minh Hiên chằm chằm, nhăn mày khó tin, “Cậu… giỏi lắm…” Sau đó giả vờ phun máu rồi ngã xuống.
“….” Lời kịch quỷ quái gì thế! Tệ muốn chết! Thi Ân nhìn dòng chữ màu đỏ hiện trong cột nhiệm vụ —-
Đã hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ, mời trở về thế giới thực trong thời gian ngắn nhất.
Trái tim của cô thả lỏng, bấm vào trong hệ thống — Thu nhân vật phản diện về, sau đó đưa Ivan về
trước để tránh bị lộ ông đang giả chết.
Ivan biến thành khói đen rồi biến mất trước mắt Lục Minh HIên, sau đó cô cũng thu hồi toàn bộ kỹ
năng của Sadako và xúc tu trong biệt thự.
Tất cả u ám biến mất, ngôi biệt thự yên tĩnh trở lại, ánh trăng cũng chiếu vào trong nhà.
Được lắm, hệ thống nhân vật phản diện này thiết kế khá hợp lý đấy, Thi Ân than thở nhưng giây sau
cô có chút bối rối, cô phải làm sao giờ? Bây giờ cô cũng là nhân vật phản diện á!
Lục Minh Hiên nhặt cây dao dính máu trên đất lên, quay đầu nhìn về phía cô.
Ngực hắn dính đầy máu, tất cả đều do Thi Ân làm ra, cổ cũng xanh tím vì bị tóc Thi Ân quấn lấy.
Thi Ân lùi về sau, chết tiệt! Lần đầu làm phản diện nên quên mịa mình luôn! Cô đang nghĩ cách đánh
ngất nam chính để bỏ trốn thì một người vọt vào, vươn người kéo lấy Lục Minh Hiên về sau.
Là Dịch Nhiên.
“Sở Khả đợi cậu dưới kia, Triệu Phong cũng tìm ra rồi, cậu ta không có chuyện gì, cậu xuống dẫn bọn
họ đi trước đi, đừng ở lại kẻo có chuyện xảy ra, chỗ này giao cho tôi.” Dịch Nhiên nói.
Lục Minh Hiên cũng lo cho Sở Khả nên bỏ dao găm lại rồi chạy xuống. Trong căn phòng chỉ còn mỗi cô
và Dịch Nhiên.
Con ngươi đỏ sậm của Dịch Nhiên nhìn cô chằm chằm, bước về phía cô với gương mặt lạnh lẽo, anh cau
mày che đi ánh trăng ngoài cửa sổ rồi đi tới trước mặt cô.
Cô lùi về sau theo bản năng, cô dựa lưng vào tường, Dịch Nhiên đưa tay bắt lấy cổ cô làm cô sợ tới
mức định giết anh, anh chỉ kéo cô vào lòng rồi đưa cổ mình tới cạnh mặt cô.
“Cắn.” Dịch Nhiên nhắm hai mắt, nặng nề nói, “Biến tôi thành Ma cà rồng, tôi sẽ ở đây với cô, trả
ơn cô đã cứu tôi.” Bàn tay ấm nóng của anh nâng phần gáy của cô ên, đưa mặt cô ấn vào cổ anh, “Mau
lên, không phải cô không muốn bị bỏ lại đây một mình à? Đừng để tôi có thời gian hối hận.” Cô đơ
người, anh là… tên ngốc à?
HOÀN THÀNH NHIỆM VỤ 1