Yến hội bắt đầu, Tiêu Trì là người có địa vị cao quý nhất trong số những vị khách ở đây nên hắn được ngồi hàng ghế trên.
Nhan thái phó tưởng rằng lần này Tiêu Trì đến đây là để lấy lòng mình, nhưng khi nói chuyện lại chỉ là hàn huyên bình thường, không hề có ẩn ý gì sau lời nói. Nhan thái phó bắt đầu cảm thấy tâm tư của vị hoàng tử này khó đoán, rốt cuộc hắn tới đây làm gì?
Tiêu Trì buông ly, ánh mắt nhìn người ngồi trong góc vẫn còn hồn bay phách lạc. Thấy bộ dạng của người nọ như thế, hắn vừa vui nhưng cũng vừa buồn -- vui vì Nhan Chân khi ấy không tức giận đẩy hắn ra, buồn vì Nhan Chân không hề nói lời nào với hắn kể từ lúc ấy.
Tâm ý của hắn đã truyền đạt tới y, nhưng tâm tư của y Tiêu Trì lại không biết được.
"Bổn hoàng tử không uống nổi nữa, ta về cung trước." - Thấy sắc trời đã muộn, Tiêu Trì đứng dậy cáo từ Nhan thái phó.
"Cung tiễn Tứ hoàng tử điện hạ." - Toàn bộ quan viên lớn bé trong bữa tiệc đồng loạt đứng dậy, cúi người hành lễ.
Nhan thái phó nhìn Nhan Chân còn đang thất thần, kêu y ra tiễn Tứ hoàng tử.
Nhan Chân bước ra, sắc mặt hơi ửng hồng, không biết là do vừa uống rượu hay vì nguyên nhân gì khác. Y chậm rãi ngước mắt, e dè liếc nhìn Tiêu Trì, đến khi ánh mắt chạm nhau thì y nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Nhan Chân cố ý trốn tránh ánh mắt, sao Tiêu Trì có thể không nhận ra. Tiêu Trì nhàn nhạt nói: "Không cần phiền Nhan Thị độc." - Nói xong thì ra hiệu cho Thiệu Trung đi theo mình.
Đi được hai ba bước, Tiêu Trì lưu luyến ngoái đầu nhìn lại, hắn bắt gặp ánh mắt của Nhan Chân cũng nhìn về phía mình nên mỉm cười với y.
Hai người nhìn nhau, trong mắt chỉ có đối phương, tuy chỉ ngắn ngủi vài giây nhưng cảnh tượng đó lại vô tình lọt vào mắt Nhan thái phó.
Đêm khuya buông xuống, Nhan thái phó lặng lẽ ngồi một mình trong thư phòng, sắc mặt nghiêm trọng.
Nhan thái phó ngẫm nghĩ chuyện Tứ hoàng tử đột nhiên tới thăm hôm nay, dường như hắn không hề có ý định mượn sức mình. Mấy tháng trước, Thái Tử cố ý tiết lộ chuyện Tứ hoàng tử và Nhan Chân đến Bách Hoa Lâu cùng nhau khiến ông không thể nói gì, hôm nay Tứ hoàng tử đến mừng thọ phần nào khiến Nhan thái phó vô cùng kinh sợ. Đến khi nhìn thấy Tứ hoàng tử quay đầu mỉm cười, Nhan thái phó lại có một suy đoán khác -- Tứ hoàng tử đến vì Nhan Chân!
Toàn thân Nhan thái phó nhũn ra, nếu chuyện này mà để Thánh Thượng biết được, người chắc chắn sẽ phán Nhan Chân tội dụ dỗ hoàng tử, đây là tội lớn đáng chém đầu!
-
Từ lúc tin tức Tiêu Trì đến Bách Hoa Lâu tìm thú vui lan truyền khắp cung, Cảnh Đế đã nổi trận lôi đình rồi hủy bỏ tư cách tham dự buổi học của hắn. Chuyện này vốn nằm trong một phần kế hoạch, nhưng cũng vì thế mà hắn không thể ở cạnh Nhan Chân mỗi ngày. Có điều, hắn vẫn có thể đến gần Tuyên Danh Điện hoặc Hàn Lâm Viện để ngắm y từ xa.
Nhưng hôm nay, hắn không nhìn thấy bóng dáng Nhan Chân đâu cả.
"Lão nô vừa mới hỏi thăm, Nhan Thị độc đã xin nghỉ phép hôm nay."
"Tại sao xin nghỉ?"
"À...cái này......chuyện đó......" - Thiệu Trung ấp úng, mãi hồi lâu vẫn chưa nói ra.
"Nói!" - Tiêu Trì đập mạnh chén trà xuống bàn, tiếng loảng xoảng khiến Thiệu Trung sợ đến mức hai chân run rẩy, trực tiếp quỳ gối xuống đất.
"Lão nô nghe nói hôm nay Lỗ Viên phủ tổ chức yến hội hái hoa." - Thiệu Trung nuốt nước bọt, nói tiếp: "Rất nhiều tiểu thư, công tử đều đến đó."
"Y cũng đi?"
Thiệu Trung gật đầu. Thấy Tiêu Trì thật lâu không nói gì, Thiệu Trung tò mò ngẩng đầu mới phát hiện sắc mặt Tiêu Trì lạnh lẽo như băng, khóe miệng còn nở một nụ cười lạnh.
Lỗ Viên phủ thường tổ chức yến hội hái hoa vào dịp trung thu mỗi năm, nam nữ trong thành ai chưa lập gia thất đều có thể tham gia. Sau khi vào hoa viên, mỗi người sẽ cầm một cành hoa tươi, nếu trong lúc ngắm hoa gặp được người ưng ý thì có thể tặng cành hoa của mình cho đối phương để bày tỏ tình cảm.
Những tiểu thư tham dự yến hội hái hoa ai cũng ăn mặc trang điểm lộng lẫy, còn những công tử thì phong độ ngời ngời.
Không biết từ đâu bỗng nhiên xuất hiện một vị công tử dung mạo tuấn tú, thân mặc cẩm phục (*) màu bạc vân mây, đầu đội ngọc quan. Sự xuất hiện này ngay lập tức gây nên chấn động lớn. Vị công tử đó lấy một cành hoa từ trong tay tiểu tư, rồi mỉm cười với những nữ tử xung quanh.
(*) Cẩm phục: áo gấm
"Ta chưa từng gặp vị công tử nào đẹp như vậy."
"Là Tứ hoàng tử điện hạ đó, người vừa trở về từ Phượng Viên Thành. Tứ hoàng tử chính là đệ nhất mỹ nam của nước Đại Thương ta!"
"Nếu biết trước Tứ hoàng tử cũng đến, ta sẽ không tặng hoa của mình sớm như vậy đâu!"
"Đúng vậy, đúng vậy."
Nhan Chân ngồi một mình trong đình hóng gió và ngắm nhìn những bông cúc rực rỡ màu nắng ngoài đình. Bên cạnh y là một vài cành hoa, lúc mới bước vào hoa viên có một vài thiếu nữ nhất quyết nhét vào tay y.
Nghe thấy tiếng náo nhiệt đằng sau, Nhan Chân quay đầu nhìn thì thấy Tiêu Trì bị vô số nữ tử vây quanh, dáng người cao ráo của hắn trông vô cùng bắt mắt.
Nhìn thấy Tiêu Trì, Nhan Chân nào còn tâm trạng ngắm hoa, y nhanh chóng sửa sang lại y phục rồi ngồi ngay ngắn đoan trang. Có điều, y vẫn bất giác quay đầu nhìn lại, đôi mắt không nghe lời mà dõi theo từng động tác của Tiêu Trì, chỉ cần Tiêu Trì nhìn qua thì y liền quay đi chỗ khác.
"Xem ra Nhan Thị độc nhận được hoa của không ít cô nương." - Giọng nói sang sảng truyền đến bên tai, y giật mình ngẩng đầu thì thấy Tiêu Trì đang cúi đầu nhìn mình.
Nhan Chân lập tức đứng dậy hành lễ, cử chỉ vội vàng khiến y trông có vẻ luống cuống.
Tiêu Trì xua tay: "Ngay cả một cành hoa ta cũng không nhận được, xem ra Nhan Thị độc có sức hút rất lớn nha."
Hắn lại đang trêu ghẹo y.
Thấy Nhan Chân cúi đầu không nói gì, cũng không ngẩng đầu lên nhìn hắn, Tiêu Trì khẽ nhíu mày. Hắn lại tiến thêm một bước, cứ như vậy gần thêm chút nữa, gần đến mức Nhan Chân có thể ngửi thấy hương hoa thoang thoảng tỏa ra từ người hắn. Cảnh tượng ngày hôm đó bên cầu chợt hiện lên trong tâm trí khiến nội tâm y xao động.
Tiêu Trì nhìn thấy sắc mặt Nhan Chân hơi ửng đỏ thì không khỏi mỉm cười, hắn đưa hoa đến trước mặt y: "Không biết Nhan Thị độc có bằng lòng nhận hoa của ta không?"
Lời này vừa nói ra, không gian xung quanh đình lập tức lặng xuống, mọi người đều hết sức kinh ngạc. Nhan Chân ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn đối phương với vẻ bối rối.
Tiêu Trì mỉm cười, nhẹ nhàng cầm lấy tay Nhan Chân rồi đặt cành hoa vào lòng bàn tay y, khép năm ngón tay của y lại, sau đó ghé sát vào tai nói:
"Ta thích ngươi."
Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại có thể xuyên qua màng nhĩ chạy thẳng vào trái tim y.
Ở bên kia, Lỗ Viên đại nhân nghe nói Tứ hoàng tử điện hạ đại giá quang lâm nên vội vã kéo phu nhân và tiểu thư ra khỏi đại sảnh đi tìm. Nhìn thấy nhiều nam tử nữ tử vây quanh đình hóng mát, Lỗ Viên đại nhân hỏi tiểu tư (*) bên cạnh, tiểu tư liền bẩm báo mọi chuyện từ đầu đến cuối.
(*) Tiểu tư: đầy tớ nam chưa thành niên
"Tứ hoàng tử điện hạ thật hài hước, làm yến hội hái hoa của chúng ta tăng thêm phần thú vị." - Lỗ Viên đại nhân bước vào đình, khom người hành lễ với Tiêu Trì. Lời ông ta nói như ngầm biện minh cho hành động thân mật của Tiêu Trì trước mặt mọi người.
Tiêu Trì nhìn quanh, suy nghĩ một lúc thì mỉm cười gật đầu.
"Ta có chuẩn bị một ít bánh hoa quế trong hoa viên, Tứ điện hạ mà thưởng thức thì hân hạnh quá --"
"Không cần đâu." - Tiêu Trì thẳng thừng từ chối Lỗ Viên đại nhân, sau đó xoay người rời khỏi đình hóng mát.
Sau khi mọi người đi hết, Nhan Chân cũng rời khỏi đình và vô thức đi về hướng mà Tiêu Trì rời đi. Trong đầu y không ngừng hồi tưởng lời thì thầm bên tai mà Tiêu Trì vừa nói ban nãy, y cảm giác trái tim mình sắp văng khỏi lồng ngực rồi. Y đi theo Tiêu Trì phía xa xa, vài lần muốn ngoảnh đi hướng khác nhưng đôi chân lại chẳng chịu nghe lời gì cả.
Hoa quế nở rộ dọc đường tỏa ra hương thơm ngọt ngào. Nhan Chân lơ đãng bước đi, không cẩn thận quẹt phải cành cây khiến nó kêu lên loạt xoạt. Thấy Tiêu Trì dừng bước và quay đầu lại, Nhan Chân hoảng hốt trốn sau thân cây.
"Vì sao Nhan Thị độc lại trốn? Không lẽ là có tật giật mình?" - Tiêu Trì ló đầu ra, nhìn Nhan Chân đang ngồi xổm sau gốc cây, vùi đầu giữa gối.
Nhan Chân lắc đầu.
"Tại sao Nhan Thị độc không ngẩng đầu lên?"
Nhan Chân lại lắc đầu.
"Những vị tiểu thư đài các kia đều rất muốn gặp ta, ngươi có biết không?"
"Biết." - Nhan Chân gật đầu, giọng nói rất nhỏ.
Nghe thấy Nhan Chân lên tiếng, ngữ khí của Tiêu Trì liền trở nên mềm mại hơn: "Vậy ngươi có gì muốn nói với ta không?"
Nhan Chân lại lắc đầu.
Người này không gật thì sẽ lắc khiến Tiêu Trì tức muốn trợn mắt, hắn xoay người định bỏ đi thì cánh tay chợt bị giữ lại.
Tiêu Trì quay đầu nhìn bàn tay bị nắm chặt, rồi nhìn Nhan Chân đang ngước lên nhìn mình với ánh mắt đáng thương như cún con, hắn giả bộ tỏ vẻ lạnh lùng: "Nhan Thị độc đang đùa bỡn bổn hoàng tử?"
Nhan Chân ngạc nhiên ngẩng đầu, giải thích: "Ta không có......"
"Không phải ư? Nói ra thì, Nhan Thị độc từng ngủ chung giường với ta, ở bên cầu hôn môi ta, lại còn lén lút bám theo, giữ chặt tay ta không cho ta đi. Nhưng ngươi vẫn tới đây tham gia yến hội hái hoa, còn nhận hoa tươi của nữ tử khác, vậy là có ý gì?"
Giọng nói Nhan Chân lí nhí không rõ: "Phụ thân kêu ta tới. Nếu không đi, người sẽ tự mình chọn một mối hôn sự cho ta."
Trầm mặc một lúc, Tiêu Trì cúi người nâng cằm Nhan Chân, chậm rãi tiến lại gần, cho đến khi cảm nhận được hơi thở của đối phương, hắn nói: "Ngươi nhận sính lễ của ta thì đã là người của ta. Nếu ngươi thành thân với người khác, vậy khác nào hồng hạnh xuất tường." (*)
(*) 红杏出墙 - Hồng hạnh xuất tường: Ý nói người vợ có nhân tình bất chính
"Sính lễ gì?"
"Chính là cái này." - Dứt lời, Tiêu Trì hôn lên đôi môi của Nhan Chân, mập mờ nói: "Nhan Chân, ngươi nhất định phải gả cho ta."
-
Sáng sớm hôm sau khi vừa hạ triều, Cảnh Đế đến Ý Khôn Cung dùng bữa sáng với Thái Hậu như thường lệ.
"Sáng nay Lỗ thị vào cung thăm ai gia có nhắc đến chuyện của Tiêu Trì, nói nó đã đến yến hội hái hoa, còn gây ra náo loạn không nhỏ."
Cảnh Đế bước đến đỡ Thái Hậu ra khỏi Phật đường rồi ngồi vào bàn ăn ở Chánh điện, trên bàn đã bày biện sẵn đồ ăn sáng.
Thấy Cảnh Đế không nói gì, Thái Hậu nói tiếp: "Hoàng đế không muốn biết náo loạn chuyện gì à?"
Cảnh Đế sao có thể không biết chuyện gì đã xảy ra, sáng nay vừa vào triều, Nhan thái phó đã vội vàng quỳ xuống.
"Nhi thần biết." - Cảnh Đế buông đũa: "Chỉ là trò đùa của người trẻ tuổi mà thôi, nhi thần nghĩ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không thì sẽ tốt hơn, cấm túc Tiêu Trì một tháng là được rồi."
"Dạo gần đây Hoàng đế bao dung Tiêu Trì hơi quá mức thì phải. Nó không hề ra dáng một hoàng tử, gần đây còn đến những nơi phù phiếm xa hoa, thật không ra thể thống gì!"
"Cháo này cũng ngon lắm, mẫu hậu nếm thử xem!"
"Hoàng đế đừng nói lảng sang chuyện khác!" - Thái Hậu hơi ngừng lại một chút, điều chỉnh ngữ khí ôn hòa trở lại: "Tiêu Trì đã xuất chinh Tây Lương hai năm, lập được không ít chiến công. Hơn nữa bây giờ cũng đã tới tuổi thành thân, sau khi kết hôn thì ban đất phong để nó rời khỏi kinh thành sẽ tốt hơn."
Cảnh Đế đã tại vị hai mươi chín năm, hiện tại sức khỏe không còn được như trước. Gần đây, Cảnh Đế đột nhiên thiên vị Tiêu Trì, hơn nữa địa vị của Tiêu Trì trong quân doanh cũng khá lẫy lừng, điều này khiến Thái Hậu lo lắng vị trí trữ quân có khả năng thay đổi, gây ra sóng gió trong triều nên bà muốn loại bỏ Tiêu Trì trước tiên.
"Nhi thần biết rồi. Nhi thần còn tấu chương đang chờ phê chuẩn, xin phép được hồi cung trước."
Trở về Thanh Hòa Cung, Cảnh Đế ngồi trước ngự án phê duyệt tấu chương. Những tấu chương này đều đã được Thái Tử phê duyệt, Cảnh Đế chỉ cần xem qua và kiểm tra lại.
Hầu hết tấu chương hôm nay đều đề cập đến Tiêu Trì, chủ yếu là chỉ trích hành động và lời nói không đúng khuôn phép của hắn. Cảnh Đế đỡ trán, ông biết rõ chỗ tấu chương này là do Thái Tử cố ý trình lên nhằm thúc ép mình xử lý Tiêu Trì.
Tuy rằng tính cách Tiêu Trì phóng khoáng nhưng không đến mức hồ đồ, không hiểu lý lẽ. Cảnh Đế đoán hành vi bất thường gần đây của Tiêu Trì là do sự sủng ái bất ngờ của mình. Tiêu Trì là một đứa trẻ thông minh, quả thực không nên lợi dụng nó để áp chế Thái Tử. Cảnh Đế nhìn cây bút làm từ lông sói treo trên giá đựng bút, đó là món đồ do chính tay mẫu phi của Tiêu Trì, Mộ Điệp, làm tặng ông khi nàng vẫn còn sống.