Đại hội thể thao của học viện dành cho sinh viên năm nhất và năm hai, đã tuyển chọn không ít máu mới để tham gia tập luyện, chuẩn bị cho đại hội thể thao toàn trường diễn ra sau hai tuần.
Mỗi buổi chiều sau giờ học, Diệp Uyển Giai đều đến sân thể dục ở phía Nam để tập luyện nhảy cao, ngoài nàng ra còn có hai người khác, trong đó một người là Hàn Lộ đứng vị trí thứ sáu vào năm ngoái.
Một người là quán quân năm ngoái, Bùi Tô Diệp.
"Quán quân…" – Diệp Uyển Giai cảm khái không thôi, "Tại sao người xuất sắc, làm gì cũng xuất sắc vậy nhỉ?"
Thành tích tốt, giao tiếp tốt, tiếng Anh tốt, lại còn từng ra nước ngoài, không nghĩ tới ngay cả thể thao cũng giỏi như vậy.
Hàn Lộ đang uống nước bị sặc một cái, "Vậy em chưa từng nghe cậu ấy hát?"
"Chị ấy hát không hay sao?"
Âm sắc dịu dàng như vậy, hát chậm chắc hẳn là vô địch?
Hàn Lộ vừa nói vừa cười: "Nếu em không muốn rời khỏi thế giới xinh đẹp này, thì ngàn vạn lần đừng nghe Lão Bùi hát. Có một lần, hội sinh viên liên hoan ở KTV, cậu ấy…"
Hàn Lộ miệng lưỡi lưu loát, phía sau liền truyền đến một thanh âm ôn hòa:
"…tôi thế nào?"
Là Bùi Tô Diệp.
Do hôm nay là buổi tập luyện, nên cô ăn mặc rất nhẹ nhàng. Áo thun ngắn tay màu trắng, cùng quần thể thao màu xám, thắt lưng áo thun hơi thon gọn, để lộ tỷ lệ cơ thể đáng tự hào. Mái tóc màu trà xám buộc thành đuôi ngựa thấp, thoạt nhìn rất nhẹ nhàng và mát mẻ.
Thân thể Hàn Lộ run lên, vội vàng xoay người nở nụ cười nói: "Ha ha, là cậu mời mọi người uống trà sữa, uống rất ngon, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ đây!"
Bùi Tô Diệp nhìn thấu nhưng không nói ra, đem túi đặt lên đệm, "Uống ngon là tốt rồi, lần sau tôi sẽ gọi đồ ở chỗ đó."
Bùi Tô Diệp từ trong túi lấy ra hai chai nước, đưa cho Hàn Lộ cùng Diệp Uyển Giai mỗi người một chai.
Hàn Lộ ôm chai nước uống, mừng rỡ như điên: "Là anh trai tôi nói đó. Nè! Lão Bùi, có tâm rồi ha ha!"
Bùi Tô Diệp dừng một chút, ánh mắt nhìn về cô ấy có chút bất đắc dĩ: "Nhãn hiệu nước có ga này rất ngon."
Hàn Lộ nghe ra ý tứ: "Vậy cho nên, cậu không phải vì tôi mới mua sao?"
Bùi Tô Diệp cười cười an ủi: "Cũng có thể xem như cố ý mua cho cậu."
Hàn Lộ khóc không ra nước mắt: "Rõ ràng là cậu thuận tay mua, phai nhạt phai nhạt, tình cảm phai nhạt rồi. Thần thiếp nhớ rõ năm đó vào cung, mình đã được sủng ái cỡ nào, cảnh tượng đẹp đẽ cỡ nào, không nghĩ tới, hôm nay sẽ rơi vào kết cục như vậy hu hu…"
Hai người vừa nói vừa cười, Diệp Uyển Giai ở một bên cầm lấy chai nước có ga của mình. Chai nước cao, mỏng không quá to để cầm, rất phù hợp với con gái, giấy gói sọc màu hồng nhạt nhẹ nhàng, góc dưới bên phải có chữ "vị mật đào" vô cùng nổi bật.
Thuận tay mua sao?
Tính toán nhỏ trong lòng rơi xuống một viên ngọc trai, có chút mất mát.
Còn tưởng rằng, Bùi Tô Diệp biết nàng thích đồ uống vị mật đào, cho nên đem vị dứa cho Hàn Lộ, vị mật đào cho nàng.
Hóa ra chỉ là thuận tay.
Bất quá, đây cũng là điều dễ hiểu.
Nàng và Bùi Tô Diệp chỉ gặp nhau vài lần, ngay cả Wechat cũng chưa thêm. Bình thường nàng lại tiết kiệm, phần lớn thời gian đều uống nước khoáng miễn phí, số lần uống nước khác có thể đếm trên đầu ngón tay, Bùi Tô Diệp làm sao biết nàng thích vị mật đào chứ?
Nghĩ như vậy, tâm tình lại tốt hơn – từ trong sáu loại hương vị chọn trúng vị mật đào, còn tự tay đưa cho nàng, đây chẳng phải là một loại duyên phận sao?
Hàn Lộ buổi tối còn có tiết, luyện tập một lát liền đi ăn, để lại hai người là Diệp Uyển Giai và Bùi Tô Diệp.
Lúc đó đã sáu giờ chiều, hoàng hôn sắp tới. Phía tây của Đại học Nam Châu đều là những tòa nhà thấp, mặt trời nghiêng nghiêng chiếu tới, bị những cây thủy sam cao lớn lọc ra từng chùm từng chùm ánh sáng vàng sậm, khiến cho một góc sân thể dục tràn ngập sức sống mang theo một cỗ phong tình. Trông như mỹ nhân cởi trâm cài tóc, ba nghìn sợi tóc đen rơi xuống, mùi thơm ngào ngạt.
Đây là lần đầu tiên nàng và Bùi Tô Diệp ở một mình, không có Ngụy Tiêu Tiêu, không có hội sinh viên, chỉ có nàng và Bùi Tô Diệp.
Nhịp tim trong lúc vô tình tăng nhanh, ngón tay cầm chai nước dần dần siết chặt, khóe miệng len lén nâng lên.
Lén nhìn Bùi Tô Diệp một cái, thân hình cao gầy đang ngồi xổm buộc dây giày, mái tóc đuôi ngựa thấp màu trà xám xõa trên lưng, tóc xoăn bồng bềnh mềm mại, từng sợi từng sợi như những viên ngọc trai tinh khiết trên biển ngọc.
"Bước đầu tiên trong tình yêu là chủ động."
Bậc thầy tình yêu Ngụy Tiêu Tiêu dặn dò nàng như thế.
Đúng vậy, phải chủ động, móng tay ngón cái cào cào hai cái ở ngón trỏ, cố lấy vài phần can đảm, làm cho giọng nói thoải mái:
"Hội trưởng, nghe nói năm ngoái, chị đã giành giải nhất trong cuộc thi thể thao của trường."
Người buộc dây giày ngẩng đầu, mỉm cười với nàng: "Ừm, may mắn thôi, bình thường tập luyện nhảy không cao như vậy."
Diệp Uyển Giai hỏi tiếp: "Vậy chị nhảy cao bao nhiêu?"
Bùi Tô Diệp đứng dậy, nói: "Một mét rưỡi."
"Một mét rưỡi!"
Diệp Uyển Giai trố mắt đứng nhìn, đôi mắt như quả nho nhìn đến tròn trịa, ở trong đầu tưởng tượng ra độ cao 1,5 mét là bao nhiêu, giơ tay lên ngang sống mũi so một chút.
"Không phải cao từng này sao?"
Bùi Tô Diệp quay đầu lại, liền nhìn thấy lòng bàn tay người này kẹp ở vị trí sống mũi, phía trên lòng bàn tay là một đôi mắt trong veo tựa như pha lê rực rỡ màu sắc được ngâm trong nước, sáng lấp lánh.
Đưa tay lên, ngón trỏ cùng ngón cái nắm lấy bàn tay mỏng manh kia, da thịt chạm vào nhau, nhiệt độ ấm áp của cơ thể truyền qua da, mềm mại, non nớt, đem lòng bàn tay xê dịch xuống dưới một chút, đặt ở phía trước môi.
Ong…
Tiếng chuông từ Thiếu Lâm truyền đến vào cuối xuân, gõ đến tai Diệp Uyển Giai ù đi, mọi thứ trước mặt nàng đều nồng nàn ấm áp dưới sự cỗ vũ của hoàng hôn, nụ cười của Bùi Tô Diệp dường như tan vào giấc mộng, trở nên hư ảo.
Đầu óc choáng váng, lòng bàn tay bị chạm truyền đến cảm giác tê dại, nhanh chóng theo máu lan ra toàn bộ cánh tay.
Bùi Tô Diệp chủ động chạm vào nàng, người có sức ảnh hưởng ở học viện này, thậm chí là cả trường đại học, không chỉ mua nước cho nàng mà còn cười với nàng, thậm chí sờ tay nàng.
Trong lúc mơ hồ, trong tai truyền đến thanh âm của Bùi Tô Diệp:
"Cao quá."
Sau khi định thần lại, ánh mặt rũ xuống, đặt tay lên môi mình, chợt hiểu ra---
Hóa ra chỉ là chỉnh lại độ cao của chị ấy.
Diệp Uyển Giai, mày lại tự mình đa tình rồi.
Nàng yên lặng kiểm điểm bản thân, sắp xếp lại cảm xúc, đi tới trước sào ngang.
Câu nói "chủ động phải chủ động" của Ngụy Tiêu Tiêu không ngừng văng vẳng bên tai, nàng hít sâu một hơi:
"Vậy, hội trưởng, chị có thể dạy em một chút không?"
Bùi Tô Diệp gật đầu: "Đương nhiên. Lúc trước em đã thử kiểu quay lưng chưa?"
"Kiểu quay lưng?"
"Chính là lúc nhảy lên lưng hướng vào sào ngang, lúc nhảy qua lưng hướng ngược lại, hai chân hướng lên trên, cuối cùng lưng rơi xuống đệm."
"Em từng thấy cách nhảy như vậy trong Thế vận hội, nhưng em chưa từng thử qua, hôm đó là lần đầu tiên em nhảy cao."
Bùi Tô Diệp điều chỉnh sào ngang lên 1 mét 3, sau đó đưa Diệp Uyển Giai đến khu vực chạy.
"Không sao, em có nền tảng thể dục dụng cụ, có thể học rất nhanh."
Sự thân thiện của cô khiến cho lòng dũng cảm của Diệp Uyển Giai tăng lên rất nhiều, "Vậy chị có thể làm mẫu một lần không?"
Tận mắt chứng kiến Bùi Tô Diệp nhảy cao, hơn nữa còn là học riêng, hôm nay thật sự quá lời rồi!
Nhưng mà Bùi Tô Diệp lại không đồng ý ngay.
"Có thể thì có thể đó, nhưng em phải đồng ý với chị một điều kiện."
Diệp Uyển Giai ngập ngừng mỉm cười, giống như đứa trẻ làm sai chuyện nắm lấy góc áo của mình – đây là hành động lo lắng thường ngày của nàng.
"Điều kiện gì ạ? Hội trưởng nói đi." – Nàng cẩn thận dè dặt.
Nhìn bộ dạng khẩn trương của nàng, Bùi Tô Diệp bất đắc dĩ nở nụ cười:
"Về sau đừng gọi chị là hội trưởng, chị luôn cảm thấy mình đi sau một thế hệ, chị là lớp 213, em lớp 233, xem như trực hệ, gọi chị là học tỷ được rồi."
Thì ra là điều kiện này.
Hòn đá trong lòng rơi xuống đất, Diệp Uyển Giai cười buồn, nụ cười của nàng trong ánh hoàng hôn phá lệ tươi đẹp.
"Được, học tỷ."