Hai bên đại lộ Ngô Đồng trồng đầy cây ngô đồng Pháp, cành lá rậm rạp, thân cây dày đặc, cứ cách năm mét lại có một cây, bài bố chỉnh tề, cao chừng bảy tầng lầu nhỏ. Mỗi lần đi qua con đường này, đều giống như bước vào cửa lớn hoàng cung, đi sâu về phía lâu đài thần thánh bên trong.
Ánh trăng trắng nhẹ nhàng chiếu xuống, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây, cùng đèn đường điểm xuyết những chấm sáng.
Giữa đại lộ có một chiếc xe đạp chạy qua, trên xe có hai người, một trước một sau, những đốm sáng đủ sắc thái khác nhau lang thang quanh cơ thể hai cô gái, tựa như ngọc trai và lưu ly, sáng bóng như mộng.
Bùi Tô Diệp đạp xe rất vững vàng, vòng qua từng viên đá vụn nhỏ trên đường, tốc độ đều đều đi về phía trước. Diệp Uyển Giai cẩn thận nắm lấy vạt vải váy quanh eo cô, ngón tay cuộn lên lớp vải dán vào thắt lưng cô, có thể cảm nhận được mỗi lần đạp bàn đạp, các cơ ở eo và bụng đều căng.
Cơ bắp của nữ sinh không giống cơ bắp thạch khối của huấn luyện viên phòng tập thể thao, cơ bắp của cô mảnh khảnh tinh tế, không có một chút mỡ thừa, khiến lỗ tai Diệp Uyển Giai đỏ lên, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới đêm trước xem truyện tranh bách hợp, cơ bụng trong tranh vẽ cũng mảnh khảnh tinh tế như vậy.
Tim đập rộn lên, Diệp Uyển Giai thẹn thùng giơ tay, rút ngón tay ra khỏi eo cô hai cm.
Tâm tình tựa như dây leo quanh cột đá, từng vòng từng vòng leo hồi lâu vẫn chưa tới đỉnh, ngược lại lao tâm lao lực, mất hết hồn vía.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn cảm thấy mình cần phải tìm chút chuyện gì đó để nói, nếu không, gió lặng thổi qua như vậy, nàng không biết những suy nghĩ lệnh lạc của mình sẽ bay đi nơi nào.
"Đúng rồi, nam sinh hôm nay, học viện sẽ xử lý như thế nào ạ?"
Bùi Tô Diệp rũ mắt, liếc nhìn ngón tay trên eo đang cố ý kéo ra, đáp: "Nghỉ học."
Diệp Uyển Giai hơi kinh ngạc, nàng cho rằng nhiều lắm chỉ là thông báo phê bình hoặc là ghi lại trọng tội: "Nghỉ học? Em còn tưởng rằng trường học sẽ coi cậu ta là sinh viên mới, mà xử lý nhẹ nhàng."
"Cậu ta không chỉ chụp lén một cô gái mà cách hành xử của cậu ta còn có chút không tốt."
Lời này có lý, nhưng trong suy nghĩ của Diệp Uyển Giai, sự kiện như vậy, luôn không đạt được kết quả như mong muốn.
"Lúc trước, ở trường cấp 3 của chúng em, có một nam sinh chụp lén nữ sinh đi vệ sinh, trường học chỉ thông báo một chút. Giáo viên của chúng em, còn bảo chúng em không nên vì một chút sai lầm nhỏ mà cô lập cậu ấy, không nên ảnh hưởng đến kỳ thi tuyển sinh đại học của cậu ấy."
Sau đó, nữ sinh bị chụp lén bất mãn với cách xử lý của nhà trường, nên đã chủ động nộp đơn xin chuyển trường. Tuy nhiên việc chuyển trường trong giai đoạn quan trọng của lớp 12 đã ảnh hưởng đến thành tích của cô ấy, kỳ thi tuyển sinh đại học không đạt yêu cầu, hiện giờ đang học lại. Còn nam sinh chụp lén đó, cuối cùng đã vào được một trường đại học rất tốt.
Những chuyện như thế này rất nhiều, nhiều đến mức để cho Diệp Uyển Giai nghe được hai từ 'nghỉ học', lại có chút cảm kích vì hình phạt rất chính đáng.
Bùi Tô Diệp nghe thấy trong lời nói của nàng có chút cô đơn, giảm tốc độ đạp xe xuống, thấp giọng nói: "Thế giới này chính là không công bằng, cho nên nỗ lực hiện tại mới có ý nghĩa."
Một dòng nước ấm chảy vào tim: "Vâng, đúng vậy."
Diệp Uyển Giai ngẩng đầu, nàng chỉ thấy bóng lưng xinh đẹp của Bùi Tô Diệp. Ảm đạm, trong trẻo, được đèn đường và ánh trăng bao bọc, không ngừng xuyên qua những chấm sáng.
Mái tóc mảnh mai bị gió thổi làm rối tung, từng chút từng chút đánh vào má cô.
Gió hè khơi dậy mùi hương tóc, bay vào xoang mũi, ngửi thấy mùi mộc lan trắng đầu tiên nở rộ vào đầu xuân.
Một khắc kia, nàng ngẩn ngơ cảm thấy, có phải tất cả con gái đều có mùi hương hay không, vì thế tự luyến kéo cổ áo chính mình ra cúi đầu ngửi thử.
Vâng, ảo giác.
"Được rồi, lên nghỉ ngơi sớm đi."
Bùi Tô Diệp đưa nàng đi lấy thuốc xong, lại đưa nàng đến ký túc xá, nếu không phải Ngụy Tiêu Tiêu xuống lầu đón nàng, cô thậm chí sẽ đỡ nàng đến cửa ký túc xá.
Diệp Uyển Giai lễ phép cười nói: "Cảm ơn chủ tịch, hôm nay thật sự làm phiền chị rồi."
Một trận gió đêm thổi qua, làm mái tóc xoăn của Bùi Tô Diệp rối tung, ngón tay tinh tế khép lại, đem tóc vén ra sau tai:
"Không có gì. Em đi ngủ sớm đi, ngày mai 8 giờ còn có tiết."
"Dạ" – Diệp Uyển Giai thành thật đồng ý, sau đó phát hiện có điều gì đó không đúng, "Hả? Chủ tịch, sao chị biết ngày mai em học lúc 8 giờ?"
Ngụy Tiêu Tiêu - nói một cách đầy đủ là một sinh viên đội sổ, hỏi: "Ngày mai có tiết hả?"
Đôi mắt trầm tĩnh hiện lên một tia bối rối, nhưng cũng chỉ lóe lên, rất nhanh được kỹ năng xã hội của cô chỉnh đốn:
"Ngày mai chúng ta phải đi kiểm tra lớp tiếng Trung đại học lúc 8 giờ đúng không?"
Diệp Uyển Giai kinh hãi: "Nguyên, nguyên lai là như vậy, chúng ta đi lên đi, chủ tịch, chị cũng trở về nghỉ ngơi sớm một chút."
Bùi Tô Diệp gật đầu: "Được."
Nói xong, bóng dáng xinh đẹp theo xe đạp rời đi, biến mất trên con đường nhỏ đầy hoa mai bên ngoài ký túc xá.
Gió đêm phảng phất mùi hương, thổi vào trái tim Diệp Uyển Giai.
Sau đó, nàng cảm thấy Bùi Tô Diệp không còn là ngôi sao xa không thể chạm tới trên bầu trời. Cô ấy là một bông hoa mọc ở nơi cao, phải nỗ lực, nhón chân mới có thể chạm tới được.
"Còn nhìn?"
Ngụy Tiêu Tiêu ở trước mắt nàng vẫy tay vài cái, ánh mắt thông minh cong lên, tràn đầy hài hước:
"Ây da, thành thật mà nói, ngồi ở ghế sau của chủ tịch đại nhân, cảm giác như thế nào?"
Diệp Uyển Giai ngại ngùng nâng khóe môi: "Thì, rất vui vẻ."
Nguy Tiêu Tiêu ăn dưa, nhỏ giọng hỏi: "Cảm nhận được uy lực của Nam Châu Bá Vương Cơ chưa?"
"Bá Vương Cơ?"
"Cũng giống như Tử Tuyền Thiên Tài*, kiểu người chỉ cần nhìn một cái là khiến người ta bị bẻ cong. Vị chủ tịch này, năng lực hấp dẫn phụ nữ mạnh hơn đàn ông nhiều."
Nhớ lại mấy lần nhìn thấy Bùi Tô Diệp, hình như không thấy có nam sinh nào theo đuổi, ngược lại có một lần nàng nhìn thấy, có nữ sinh vụng trộm nhét thư tình vào người cô.
"Người xuất sắc đều được mọi người yêu thích."
Diệp Uyển Giai đưa ra kết luận như vậy.
Ngụy Tiêu Tiêu ngửi được mùi tình yêu chua chát, vòng tay ôm bả vai Diệp Uyển Giai:
"Vậy, trong đó có cậu không?"
Diệp Uyển Giai lấy tay cô ấy ra, sửa lại:
"Ý tôi là, tôi sẽ cố gắng trở nên ưu tú."
Để chị ấy thích tôi.
Ngụy Tiêu Tiêu chớp mắt lại chớp mắt, sửng sốt đến choáng váng, cho đến khi người kia khập khiễng đi vào thang máy, mới bất tri bất giác đuổi theo:
"Này! Ý cậu là cậu thích chị ấy? Ôi tốc độ này cũng nhanh quá đi, nếu đây là phim truyền hình thì tập đầu tiên sẽ không kết thúc được đâu."
"Thanh xuân không phải là phim truyền hình, nên không cần phải giải thích nhiều như vậy."
Bốc đồng cũng được, hứng phấn cũng được, khởi đầu của tình yêu có thể là sự tò mò, cũng có thể là động tâm, tóm lại, ngoại trừ bình thản như nước, bất kỳ cảm xúc dao động nào cũng có thể dẫn đến con đường tình yêu.
Hiện tại, vào lúc này, giờ phút này, nhịp tim của nàng vì Bùi Tô Diệp mà tăng nhanh.
Mà bên này, Bùi Tô Diệp tâm tình rất tốt đạp xe trở về khu ký túc xá Thủy Sam. Điều kiện của khu ký túc xá bên này so với khu tân sinh viên bên Diệp Uyển Giai tốt hơn rất nhiều, mặc dù cũng là 6 người một phòng, nhưng mỗi ký túc xá đều có nhà vệ sinh và ban công riêng.
Đẩy cửa đi vào, hai người yêu đương không trở về, hai người chơi game trên giường, một người soạn sổ tay. Chờ cô lấy đồ xong đi vào phòng vệ sinh tắm rửa, những người bạn cùng phòng dường như đang làm công việc riêng đều lần lượt dừng lại, nhảy lên như chuột đồng ---
"Còn ngâm nga bài hát? Không bình thường, tuyệt đối không bình thường."
"Trực giác mách bảo tôi rằng có chuyện gì đó."
"Lúc tôi vừa trở về, thấy Lão Bùi đưa bé tân sinh viên kia đến bệnh viện của trường."
"Hừ, cái này hình như không sao, Lão Bùi bình thường cũng rất thích giúp đỡ người khác."
"Nhưng trước khi đưa sinh viên năm nhất kia, cậu ấy đã đuổi nam sinh đang theo đuổi sinh viên năm nhất kia đi, đây có được coi là bất thường không?"
Ba người thảo luận một chút, quyết định dứt khoát: “Có chuyện.”