\#43
Khi Mễ An tỉnh dậy thấy mình đang ở nhà rồi, cô khó khăn cử động thân mình. Quả thật toàn thân cô đau nhức vô cùng. Nhớ lại khi nãy cô cùng Lăng Thượng Hàn làm chuyện đó trong phòng hiệu trưởng. Trời ơi, xấu hổ quá đi!
Cô nhanh chóng bước ra khỏi giường mình và xuống tầng. Có lẽ cô ngủ cũng lâu quá, giờ trời đã là chiều tối rồi. Thấy Tư Cầm đang chuẩn bị bữa tối, Mễ An ái ngại gãi gãi đầu. Cô định nói gì đó nhưng lập tức bị Tư Cầm cắt ngang lời.
\- Dậy rồi thì mau lên gọi Lăng Thượng Hàn xuống ăn tối đi.
Mễ An khẽ gật đầu, cô lại quay lên phòng ở trên tầng. Chắc là Lăng Thượng Hàn đang ở phòng sách thì phải, cô liền bước về phía phòng sách.
Cạch!
Lăng Thượng Hàn mở cửa phòng sách ra, hắn thấy Mễ An đang đứng trước mặt mình. Cảm xúc lúc này của hắn là gì, chính hắn cũng không biết nữa.
Nhìn Mễ An đang cười vui vẻ, Lăng Thượng Hàn liền ôm cô vào lòng. Trông vẻ mặt của hắn vô cùng mệt mỏi.
Mễ An ôm Lăng Thượng Hàn nhẹ nhàng vỗ về, cô khẽ lo lắng hỏi:
\- Anh đang buồn chuyện gì vậy?
Mễ An biết nhất định Lăng Thượng Hàn đang có tâm sự gì đó, cô chỉ biết ôm hắn mà an ủi.
Lăng Thượng Hàn im lặng mà ôm cô, một lúc lâu hắn mới cất giọng trầm lắng:
\- Ba của nhị ca vừa qua đời!
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
Lúc này là đám tang của ba Trần Du, khi biết tin ba qua đời Trần Du rất sốc. Mẹ của anh thì bị ngất đi, hiện đang ở bệnh viện.
Lăng Thượng Hàn cùng Mễ An chậm rãi bước vào lễ tang, lúc này tâm trạng ai ai cũng buồn rầu. Quả thật cái chết này quá đột ngột, Trần Du còn cứ ngỡ mình đang mơ.
\- Nhị ca!
Mễ An nhẹ nhàng ôm nhị ca mà an ủi, ba Trần cũng giống như ba của Mễ An cô vậy. Cô thật sự rất đau lòng, nhưng mà người đã chết rồi lúc này buồn rầu thì có ích gì.
Việc quan trọng lúc này là phải nhanh chóng tìm ra hung thủ là ai mới đúng!
Lăng Thượng Hàn chỉ im lặng không nói gì, muốn điều tra hung thủ giết hại ba Trần là việc rất khó bởi mọi chứng cứ đã bị Lăng Thượng Hàn âm thầm tiêu hủy rồi. Dù sao đi nữa Lăng Hạo Minh cũng là ba hắn.
Lúc này tâm tư của Lăng Thượng Hàn vô cùng hỗn loạn, hắn không biết tiếp theo mình phải làm gì nữa. Càng sợ hơn là sự thật bị phơi bày.
Lăng Thượng Hàn cùng Mễ An ở lại ăn bữa cơm tối rồi cũng gấp rút quay lại thành phố. Không hiểu sao Mễ An cảm thấy Lăng Thượng Hàn rất kì lạ, nhưng cô cũng không nói gì cả.
Trường học.....
Hôm nay là ngày Vân Đan quay trở lại trường học sau khi kết thúc khóa huấn luyện nâng cao tại Mĩ. Lần này cô ta quay trở về trường nhất định phải chia cắt Mễ An và Lăng Thượng Hàn cho bằng được. Cục tức hôm nọ tới giờ cuối cùng cũng được báo thù rồi.
Tại lớp của Mễ An...
Lục Mạn lúc này vô cùng tiều tụy, cô ả mãi mới dám bước lại gần bàn Mễ An, vì Tư Cầm vừa đi vệ sinh rồi. Lục Mạn thành thật nhìn Mễ An nói, ánh mắt cô ta trông rất tội nghiệp.
\- Mễ An, lúc trước là tôi không tốt, tôi không nên hãm hại cậu như vậy. Hiện giờ Tư Cầm đang đe dọa đến công ti của ba tôi, tôi không thể làm ngơ được. Cậu có thể tha thứ cho tôi được không, hãy nói với Tư Cầm...
Chuyện Tư Cầm bắt đầu gây sức ép cho Lục gia là thật. Khi đó Lục Mạn đã bị ba mình mắng tơi bời, lúc đó cô ta mới biết thân phận của Tư Cầm là gì.
\- Mày có biết nó là ai không, mày dại gì mà động vào nó hả con?
Lục Mạn không chịu, ả ta lắc đầu. Bố ả ta tiếp tục quát.
\- Tư Cầm là người thừa kế của gia tộc Mafia Italy đó, giờ thì hay rồi. Mày hết lần này tới lần khác phá hoại cái gia đình này...
Lục Mạn thật sự rất sốc khi biết tin. Lúc đó cô ta định kêu ba cho Tư Cầm một bài học, nhưng cuối cùng lại là Lục gia bị ảnh hưởng nặng nề.
Bây giờ Lục Mạn có không phục đi chăng nữa, nhưng vẫn chỉ còn cách cầu xin Mễ An mà thôi.
Mễ An nhìn Lục Mạn, cô không biết vì sao Lục Mạn lại sợ Tư Cầm tới vậy. Cô cũng không biết thân phận thật sự của Tư Cầm là gì...
Nhưng mà Lục Mạn đã thành tâm hối lỗi như vậy, cô đành gật đầu vậy.
Lục Mạn vô cùng vui mừng, cô ta nói sẽ mời cô đi ăn 1 bữa để tạ lỗi cũng như cảm ơn Mễ An cô. Mễ An cũng chẳng mảy may suy nghĩ, cô gật đầu đồng ý.
Tan học...
\- Tư Cầm, cậu cứ về nhà trước đi nhé. Mình có việc.
Mễ An không muốn Tư Cầm và Lăng Thượng Hàn lo lắng cho mình nên đã báo trước cho Tư Cầm. Tư Cầm nhìn nhìn Mễ An rồi gật đầu.
\- Ừ, nhớ về sớm!
Mễ An vui vẻ định bước đi thì đột nhiên Tư Cầm gọi lại. Cô bước đến chỗ Mễ An, chỉnh chỉnh lại cổ áo Mễ An:
\- Lăng Thượng Hàn để lại dấu hôn lộ liễu thế này à?
Lập tức khuôn mặt xinh đẹp của Mễ An đỏ ửng. Dấu hôn này là lúc ở trong phòng hiệu trưởng, cô quên mất che nó lại. Trời ạ, ngại quá đi!
Mễ An cười ngượng ngùng rồi cũng kéo kéo cổ áo mình lại:
\- Thôi...mình đi trước đây...
\- Ừm, đi đi.