Trong nhà vệ sinh, Bách Thời đứng trước gương cố gắng trấn tĩnh lại bản thân. Cảm giác lén lút làm chuyện khó coi ở nơi công cộng quả thực là vừa hồi hộp vừa lại có chút kích thích đáng phải để tâm.
Cạch một tiếng cánh cửa mở toang, Hạ Trì ung dung bước vào, sau đó thuận tay khóa lại cửa, cất bước chân tiến đến vị trí của Bách Thời, không nhanh không chậm vòng tay qua eo cậu ôm từ phía sau.
Bách Thời bất giác run nhẹ vì cái ôm không bình thường này, kể từ khi cậu chuyển đến nhà anh trai Thế Sinh ở, đây là lần đầu tiên cậu và Hạ Trì thân mật thế này.
"Cậu… "
Bách Thời còn chưa bộc bạch điều định nói thì Hạ Trì đã suỵt một tiếng ngụ ý bảo cậu im lặng. Hắn khẽ khàng phà hơi vào tai cậu: "Đừng nói gì cả, chỉ cảm nhận và hưởng thụ thôi."
"Tôi vào đây không phải là để cho cậu làm chuyện này."
"Tôi biết, nhưng tôi vẫn muốn làm. Tôi không tin là cậu không muốn, tôi biết cậu chỉ ngại địa điểm mà thôi. Nếu như đây là khách sạn, cậu sẽ không cự tuyệt. Tôi nói không sai chứ?!"
Sau khi dứt lời với những câu từ tự tin của mình, Hạ Trì cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên bả vai của Bách Thời, chậm rãi hưởng thụ, sau đó nhịn không được mà đánh giá: "Không những đẹp mắt mà con rất thơm. Cậu như thế này thì tôi phải làm sao đây?"
Mùi hoa linh lan dịu nhẹ man mát ngọt ngào, đây là mùi hương mà hắn rất thích.
Dù không muốn nhưng hắn vẫn phải thừa nhận, đây là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất hắn bày tỏ ra mặt sự thèm khát ham muốn tình dục nhưng lại ôn hòa nhu thuận như thế này đối với một người con trai.
"Tôi đẹp sao?" Bách Thời nhìn vào gương, đối diện với diện mạo nửa của mình nửa của Vĩnh Kiệt.
Hạ Trì ngước lên, cùng Bách Thời đối diện với thân ảnh ở trong gương: "Phải, rất đẹp. Đẹp đến mức khiến tôi không kiềm lòng nổi mà tự giận bản thân."
"Là vì tôi giống Bách Thời, cho nên cậu mới như vậy." Bách Thời can trường khẳng định.
Nếu là trước đây khi nghe thấy ai đó nói điều này vào cái thời điểm Hạ Trì còn chưa thấu rõ nội dung của bản thân, hắn sẽ không do dự mà khiến cho người này câm họng trong đau đớn. Nhưng vì tính đến hiện tại, cảm xúc của hắn đã trải qua quá nhiều biến cố, hắn đã không thể dửng dưng khước bỏ tình cảm thật của chính mình.
Hạ Trì không chút đắn đo nao núng: "Đúng, tôi thích cậu, vì cậu giống Bách Thời, đó cũng là lý do tôi muốn cậu làm người mẫu cho tôi. Ngoài Bách Thời ra, tôi không có hứng thú để vẽ bất kỳ ai cả."
Ngắt đoạn, hắn nâng tay nắm lấy cằm cậu bắt cậu nghiêng đầu sang, ngay khi mặt đối mặt, hắn nói tiếp: "Cậu không cần đau lòng vì việc này, đúng là tôi có Bách Thời, nhưng dù sao cậu ta cũng đã không còn trên thế gian này nữa, người tôi cần bây giờ, chỉ có mình cậu thôi. Tôi cần cậu để khỏa lấp khoảng trống trong lòng thay cho Bách Thời, cậu thì cần tôi vì cậu thực sự thích tôi, hai bên cùng có lợi như vậy, không phải đã quá đủ rồi sao?!"
Gương mặt Hạ Trì gần trong gang tấc khiến cho từng lời từng chữ của hắn hết sức rõ ràng bên tai cậu. Thấy Hạ Trì đang chực chờ tiến mặt sát đến hôn mình, Bách Thời cười lạnh: "Nếu như Bách Thời còn sống, cậu sẽ xử lý tình cảm của cậu đối với cậu ta như thế nào?"
Thâm tâm Hạ Trì không hề nể nang người đã khuất, thong thả trả lời: "Tôi sẽ giam cầm cậu ta lại, không để cậu ta lén phén hay thuộc về bất cứ ai, vĩnh viễn chỉ có thể ở cạnh tôi, phục vụ nhu cầu của tôi cho đến lúc chết. Kể cả tôi có lấy vợ sinh con, tôi cũng sẽ không để cậu ta trốn thoát."
Nội tâm Bách Thời mắng một tiếng: "Đúng là điên thật mà."
Hai bên nhìn nhau không nói gì nữa, không gian vô tình rơi vào một cổ tĩnh lặng. Hạ Trì ngang nhiên ghé mặt sát đến, thông thuận bao trùm lấy bờ môi cậu.
Môi lưỡi giao nhau không một khe hở, âm thanh nước bọt hòa tan vào không khí, Hạ Trì càng hôn lại càng nghiện, không có cách nào có thể thoát ra, giống như bên trong khoang miệng của Bách Thời có một viên nam châm cực mạnh đang hút hắn vào càng lúc càng chặt, mỗi khắc một sâu hơn.
Bách Thời biết rõ Hạ Trì rất bạo trong mấy việc này, nhưng hôm nay loại năng lượng ấy có phần hơi quá khích khiến cậu không thể tiếp thu kịp. Luỡi và môi bị hôn đến phát đau, lại còn có chút khó thở, cộng thêm phần cổ vì nghiêng quá lâu nên sắp cứng đơ luôn rồi, Bách Thời kỳ thực muốn tránh đi, nhưng mọi nỗ lực đều bị sự cuồng nhiệt của Hạ Trì đánh gãy, hoàn toàn tiến thoái lưỡng nan.
Lúc này, cánh tay còn lại của Hạ Trì vốn đang ôm vòng qua eo cậu đang luồng vào bên trong chạm đến da thịt cậu, sau đó có xu hướng di chuyển lên trên, hướng đến vị trí cơ ngực của cậu mà xoa nắn.
Động tác sỗ sàng này của Hạ Trì tuy cách qua một lớp áo nhưng lại khiến cả cơ thể Bách Thời mềm nhũn ra, trong từng tế bào cơ hồ có một dòng điện chạy ngược chạy xui rối loạn không biết đâu là điểm dừng.
Môi Bách Thời hiện giờ đã bị Hạ Trì hôn đến sưng tấy, lưỡi bên trong thì dần dần tê rần, phía trong lớp áo đầu ngực cũng đang bị đùa giỡn bỡn cợt đến căng cứng.
Hạ Trì vừa hôn vừa nói: "Ngực cậu nhạy cảm thật đấy, thích tôi chạm vào đây lắm đúng không?"
Bách Thời xấu hổ đỏ hết hai tai: "Không phải… tôi… ưm." Hạ Trì đột ngột nhéo mạnh *** *** *** của cậu khiến cậu không nén được mà rên lên vài tiếng.
"Dối lòng rồi." Cuối cùng Hạ Trì cũng miễng cưỡng ngừng hôn, hắn cười châm chọc nói.
Bách Thời bây giờ mới lấy lại được không khí, cảm giác dễ chịu vô cùng, nhanh chóng đưa cổ về vị trí nguyên thủy trước khi nó bị trẹo mất. Tưởng đâu tất cả đã dừng lại, Hạ Trì một lần nữa phát hỏa, kéo Bách Thời đến bức tường đẩy mạnh cho cậu dựa lưng vào.
Hai cơ thể đối diện nhau, Bách Thời hoang mang lên tiếng: "Cậu định làm đến cùng việc này ở đây sao?"
Hạ Trì không trả lời, dứt khoát vén áo Bách Thời lên, hai *** *** *** hồng hào đẹp mắt chễm chệ hiện ra như đang mời gọi hắn. Thấy đối tượng nhìn chằm chằm vào nhũ hoa của mình, Bách Thời ngượng ngùng muốn phủ áo xuống che đi, nhưng kết quả lại không như ý, sức Hạ Trì mạnh hơn cậu rất nhiều, bao nhiêu nỗ lực né tránh của cậu đều đổ sông đổ biển trong thoáng chốc.
"Cơ thể không chỉ mang mùi vị của hoa mà đầu ngực cũng thế, đẹp mắt không kém gì một loài hoa." Hạ Trì say mê chiêm ngưỡng đến nóng ruột. Vào giây tiếp theo, hắn không ngần ngại mà ngậm lấy, mãnh liệt **** *** vị trí hồng hào xinh đẹp kia.
Bách Thời ban đầu hoàn toàn là thái độ cự tuyệt, luôn luôn dùng sức cố gắng đẩy Hạ Trì ra khỏi ngực của mình, nhưng càng về sau xúc cảm lại nghiễm nhiên thay đổi, một loại năng lượng kích thích trỗi dậy trong cơ thể, thần trí trở nên lân lân như đang thoát ly khỏi thế giới bay vào vũ trụ.
Hạ Trì say sưa cắn mút nhũ hoa của Bách Thời như đang thưởng thức một loại kẹo ngọt, hắn ước gì ngày nào cũng có thứ này để liếm láp.
Cốc cốc cốc. Ngay khi Hạ Trì định đổi sang ngậm bên ngực còn lại, tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là giọng nói thấp thỏm của cô chủ tiệm bánh: "Hai đứa ở trong đó có bị làm sao không vậy? Sao lại khóa cửa thế?"
Tâm trí Bách Thời nhanh chóng hoàn về, nhỏ giọng nói: "Hạ Trì, mau dừng lại đi, có người đến rồi."
"Kệ đi, tôi khóa cửa rồi."
"Không được."
Bên ngoài lại có giọng của Lê Học: "Hai cậu mở cửa mau đi, tôi đau bụng quá rồi, không ra nhanh lên là tôi chết chắc đó."
Sau cùng, Hạ Trì cũng buộc phải dừng lại tại đây vì Bách Thời đang mãnh liệt cự tuyệt.
Cửa nhà vệ sinh mở ra, Lê Học lập tức chen vào, trước khi giải quyết còn ném cho Hạ Trì và Bách Thời một câu: "Bộ hai cậu đóng phim con heo trong này hay gì mà khóa luôn cửa vậy? Ra trễ chút nữa là coi như xong đời tôi rồi."
Lê Học dĩ nhiên chỉ thuận miệng chọc vui, nhưng Bách Thời vẫn không giấu được nét hoảng loạn có tật giật mình.