"Sao hôm nay mày lạ vậy? Bình thường mày là đứa chuyên gia làm ra những trò khốn nạn mà, có bao giờ thấy mày để tâm tới đâu, lần này chỉ là tung clip sex lên mạng thôi mà mày đã nhảy cẫng lên rồi. Dù sao trong clip cũng đâu có mặt mày." Tạ Duy cảm thấy Hạ Trì hết sức kỳ lạ.
"Nếu trong clip có mặt tao thì cái xác của mày đã nằm dưới đất rồi đấy cái thằng khốn này."
Tạ Duy nghe vậy thì bắt đầu rén mà không dám mạnh miệng nữa. Tạ Duy cười cho có lệ, sau đó lập tức giải thích: "Thực ra đoạn clip đó không phải tao cố ý tung ra đâu. Mà là… "
"Thế nào?"
"Tài khoản cá nhân của tao bị thằng chó nào đó xâm nhập, cho nên đoạn phim nóng bỏng đó mới bị phát tán đó chứ. Tao hoàn toàn vô tội." Tạ Duy không nói dối, vì cho dù có nói dối, một trăm phần trăm là không thể qua mặt được Hạ Trì.
Nghe Tạ Duy nói xong, Hạ Trì nán lại vài ba giây quan sát biểu cảm của đối phương, sau khi đã xác nhận không có dấu hiệu gian dối thì mới cho qua. Hắn chống hông thở dài nói: "Thôi kệ mẹ đi. Coi như Bách Thời cậu ta xui. Cũng may là đoạn phim chỉ lan truyền trên trang của trường, chứ nếu lan ra hết các trang mạng khác thì tiêu đời cậu ta rồi."
Tạ Duy híp mắt nhìn Hạ Trì, thầm lén suy nghĩ sâu xa: "Tại sao hôm nay thằng này lại lo lắng cho người khác vậy? Con mãnh thú tàn độc bạo gan nhưng tâm thần điên loạn thường ngày biến đi đâu mất rồi?"
Chẳng lẽ biết thương hoa tiết ngọc rồi sao? Hạ Trì nổi tiếng lãnh khốc ngông cuồng, rốt cuộc cũng biết cắn rứt lương tâm rồi ư? Lý do là gì?
Âm báo di động vang lên, Hạ Trì lấy di động mở ra xem tin nhắn, người gửi là Trục Kha.
"Hà Tiểu Châu tối nay muốn gặp cậu đấy. Có vẻ như cô nàng đã chuyển hướng sang cậu rồi. Đúng ý nguyện rồi nhé."
Hạ Trì mãn nguyện mở một điệu cười rất ra dáng một lưu manh biến thái. Cất điện thoại, hắn cùng Tạ Duy trở về lớp.
Thời gian trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, mới đó mà Bách Thời đã làm nạn nhân cho bạo lực học đường được hai tuần. Trong suốt hai tuần vừa qua, Bách Thời bất kể là đi đâu hay làm gì thì cũng bị những người xung quanh dòm ngó khinh khi chọc ghẹo, lúc thì bị tạt nước bẩn, lúc thì bị hất đổ cơm trưa, lúc thì bị nhốt trong nhà vệ sinh một tiếng đồng hồ, lúc thì người ta gạt chân té nhào trầy xước khắp nơi, lúc thì bị ném trứng vào mặt, tóm lại là hai tuần qua cuộc sống của cậu không khác gì địa ngục.1
Mà điều đáng nói, dáng vẻ cậu đáng thương như vậy, thế mà Hạ Trì vẫn dửng dưng như không khí, giống như bản thân hắn xem chính mình là người ngoài cuộc mà bàng quan vậy.
Còn đối với Vĩnh Kiệt, Bách Thời thấu hiểu rằng Vĩnh Kiệt sợ hãi bọn người Hạ Trì, cho nên Vĩnh Kiệt mới không dám lên tiếng, bởi vì việc phơi bày sự thật để cứu giúp cậu cũng đồng nghĩa với việc chống đối và thách thức Hạ Trì.
Giờ tan học, các học sinh vui vẻ đua nhau rời khỏi trưởng chạy về nhà, chỉ còn duy nhất một mình Bách Thời là ngồi thất thần trong lớp học cùng với ánh hoàng hôn màu cam rực rỡ. Chốc lát sau, một chú bảo vệ chợt xuất hiện trước cửa phòng học của cậu nói: "Em là Bách Thời có phải không? Sao không về nhà đi còn ngồi đây làm gì?"
Bách Thời máy móc quay đầu đờ đẫn nhìn chú bảo vệ, sau đó loạng choạng đứng dậy xách balo rời khỏi lớp hướng thẳng lên tầng trên. Đi đến giữa cầu thang, Bách Thời đột ngột bị ai đó từ phía sau dùng tay bịt miệng, cậu muốn hét lên cũng chẳng thể hét, mà muốn phàn kháng thì cũng đành bó tay vì cậu chẳng có một tí sức mạnh nào, ngay cả năng lực ý chí chống cự cũng đang tụt dần về con số âm.
Bách Thời thời bị cánh tay của người đó bịt chặt lôi đến phòng âm nhạc, sau khi đối phương buông cậu ra và đặt cậu nằm trên chiếc đàn piano thì cậu mới biết người này chính là chú bảo vệ vừa nãy, và người bảo vệ này cũng chính là người mà thường ngày vẫn hay dùng ánh mắt dâm dục nhìn cậu khi cậu bước vào trường kể từ khi đoạn clip ô nhục của cậu bị tung ra.
"Con có biết là chú thần tượng con lắm không hả Bách Thời. Tối nào chú cũng xem phim của con đóng đấy." Gã bảo vệ xấu xa nói: "Lần nào cũng bị cơ thể của con hút hồn, chỗ đó không nhịn được mà ngóc đầu lên."
Bách Thời nằm trên chiếc đàn nhìn đối tượng trung niên biến thái đang chuẩn bị thực hiện hành vi đồi bại với mình mà không chút chống cự. Đã từ rất lâu rồi cậu đã không còn xem thế giới này là một nơi cậu nên thuộc về nữa, bây giờ cậu có phản kháng thì cũng có ích lợi gì, trong mắt tất cả mọi người bây giờ cậu cũng chỉ là một "thằng điếm" không hơn không kém.1
Thấy Bách Thời không đối đáp hay động đậy, gã bảo vệ đắc ý liếm mép, tự động đưa tay xuống cởi khóa quần, ngay lập tực nằm đè lên người Bách Thời mà bắt đầu làm chuyện đen tối ghê tởm. Hai cơ thể một trẻ một lớn ma sát kịch liệt trên chiếc đàn piano một cách thảnh thơi mà cả hai đều không biết rằng bên ngoài đang có một ánh mắt theo dõi đó là Vĩnh Kiệt, khi Bách Thời cực nhọc ngồi dậy mặc quần áo thì Vĩnh Kiệt cũng đã biến mất.
Gã bảo vệ sờ má Bách Thời: "Chú nghiện con mất rồi, ngày mai nhớ phải đến đây nữa đấy."
Buổi tà dương dần tắt ngóm, nhường chỗ cho một màn đêm cô độc hạ cánh. Trên tầng thượng trường trung học phổ thông Trấn Lâm, Bách Thời vô hồn đứng trên chiếc ghế bằng gỗ được đặt sát mép lan can. Đứng ở độ cao này vào ban đêm, cậu cảm nhận được gió thổi gắt gao như lưỡi đao sắc nhọn cứa mạnh vào da thịt.
Bản thân Bách Thời là người rất sợ lạnh và sợ độ cao, nhưng hiện tại, tất thảy đã trở nên vô nghĩa trước sự tuyệt vọng lớn lao bên trong tâm khảm cậu. Bách Thời từ trên ghế bước lên lan can, trọn vẹn đưa cả cơ thể ra ngoài ranh giới không trung và mặt đất.
Cuộc đời cậu đã từng vì một người mà cố gắng, đã từng vì người đó mà tôn trọng tình yêu và cuộc sống, nhưng bây giờ tất cả chỉ còn là tàn tro. Chính thứ tình yêu ngu ngốc đó đã đẩy cậu đến bước đường khốn đốn này.
"Hạ Trì, tôi vĩnh viễn không muốn gặp lại cậu." Đôi mắt Bách Thời thất thần nhìn ra thành phố phồn hoa sầm uất lộng lẫy, nói: "Cậu sẽ phải cắn rứt hết quãng đời còn lại của mình." Dứt lời, cậu chậm rãi nhắm mắt lại, toàn thân ngã về phía trước đưa cơ thể ra ngoài không trung.
"Bách Thời, đừng." Đứng giữa lằn ranh sinh tử, Bách Thời nghe thấy có ai đó ở phía sau gọi tên mình với thanh âm cực kỳ hoảng loạn. Nửa giây sau, một bàn tay lành lạnh đã chụp lấy cổ tay cậu siết mạnh. Thế là toàn thân cậu vô tình bị treo giữa không trung thay vì rơi tự do xuống mặt đất.
Cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, cậu muốn nhìn xem là ai muốn cứu giúp mình. Không phải tất cả đều đã quay lưng với cậu rồi hay sao?
Một giọng nói ba phần tức giận bảy phần tội lỗi lớn cao cất lên: "Cậu điên rồi ư? Tại sao lại muốn tự sát chứ?"
"Thì ra là cậu."
Vĩnh Kiệt!
Hiện tại lúc này, Vĩnh Kiệt đang đưa nửa thân trên ra ngoài lan can, trút mặt xuống dưới, tạo thành một đường cong hình chữ V ngược nguy hiểm cùng cực, nếu xảy ra sơ sẩy, Vĩnh Kiệt có thể lao đầu ra ngoài và rớt xuống cùng Bách Thời bất kỳ lúc nào.
"Chuyện gì rồi cũng sẽ ổn thôi mà." Vĩnh Kiệt nắm chặt lấy sinh mạng của Bách Thời ra sức trấn an, đồng thời dùng lực muốn kéo cậu lên.
Bách Thời khổ sở đáp trả: "Chuyện của tôi, không thể cứu vãn được nữa rồi. Làm ơn, hãy buông tay tôi ra đi." Cậu thực sự muốn kết liễu chính mình, đời này kiếp này, cậu không còn gì để luyến tiếc.
"Chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp rồi. Cậu định từ bỏ tương lai của mình thật sao? Nó không đáng." Vĩnh Kiệt cật lực siết lấy cổ tay Bách Thời níu kéo sự sống cho cậu.
Bách Thời lạnh tanh trả lời: "Tương lai của tôi đã bị hủy hoại hoàn toàn từ lúc trong căn nhà kho kia rồi."
Âm thanh giọng nói của Vĩnh Kiệt hơi run rẩy cất lên: "Tôi… xin lỗi cậu." Đôi mắt lấp ló màn hơi nước dịu nhẹ, Vĩnh Kiệt nói tiếp: "Nếu như tôi dũng cảm hơn một chút thì cậu đã không ra nông nỗi này. Tôi cảm thấy… mình thật trơ trẽn. Đáng lẽ ra tôi nên nói sự thật cho mọi người biết sớm hơn."
Bách Thời mỉm cười một cách máy móc vô vị: "Tôi không hận cậu. Tôi chỉ hận cậu ta."
Hạ Trì, cậu chính là cội nguồn gốc rễ cho tất cả những khổ đau!