Nghỉ đông suốt cả một tháng, bài tập các thầy cô giao cho đối với học sinh lớp giỏi mà nói là quá dễ dàng, hầu như không có gì khó khăn.
Nỗi buồn sắp chia xa cũng được tin này gỡ gạc đi không ít. Dù sao…sau kỳ nghỉ đông, nên tách ra thì sẽ tách ra hết, bạn học đã từng giúp đỡ nhau có thể sẽ quên nhau rất nhiều.
Điểm thi cuối kỳ lần này ra hơi chậm. Hai ngày sau phải nộp bản phân ban rồi.
Diêu Nhất đương nhiên muốn chọn ban tự nhiên, nhưng mà vẫn lễ phép điện về nói cho ba chuyện này.
Ba Diêu rõ ràng trầm mặc rất lâu mới thở dài nói: “Con lớn rồi, ba cũng không thể áp đặt con. Nhưng con sau này không thể một lòng sa vào một mớ con số lung tung rối loạn đó mà quên đi thế giới bên ngoài, cũng đừng quên luôn mẹ con và ba nhé”.
“Dạ” Diêu Nhất không có gì ngạc nhiên khi nghe mấy lời này từ ba mình.
Từ nhỏ ba mẹ đã không mấy ưa thích Diêu Nhất có thành tích tốt, không hy vọng cô có một đầu óc quá tốt. Chỉ muốn rèn luyện cho cô khả năng tự chăm sóc bản thân, còn có đối với mọi người xung quanh nữa, nó giống như là một bóng ma lưu lại trong lòng bọn họ rồi vậy.
Lúc giao bản phân ban, chủ nhiệm bắt đầu tuyên bố kỳ nghỉ đông của lớp. Mặc dù là lớp học sinh giỏi nhưng nghe thấy được nghỉ mọi người đều mừng muốn chết.
“Ngày 16 tháng giêng âm lịch bắt đầu đi học lại, tức là ngày thứ 2 sau tết nguyên tiêu. Các em hãy trân trọng đi, đây sẽ là lần cuối cùng để thầy và các em cùng trải qua kỳ nghỉ đông cùng tết nguyên tiêu sau ba năm đấy”
Phía dưới là một trận cười vang.
Lão Hàn chuyển đề tài câu chuyện, nghiêm túc lại: “Thầy biết có một số bạn học sẽ rất khó chịu về sau sẽ không phải là thầy đi theo. Nhưng thầy xem thành tích của các em, lớp các em sang đều là Lớp 1, cũng chính là cô Chu Tuệ sẽ đi theo các em. Về cô ấy thì thầy rất yên tâm, là một cô giáo rất có trách nhiệm, và các bạn sang bên ấy hãy yên tâm nhé. Sau khi quay lại các em chuyên tâm học tập, không cần phải suy nghĩ nhiều.”
Một số học sinh trong top 100 không vào top 50 đã cúi đầu lau nước mắt. Bọn họ khi vừa vào đều là con cưng của trời, chỉ là bây giờ cạnh tranh quá khốc liệt đặc biệt là năm nay.
Lớp 1 và Lớp 2 tổng cộng có 20 người chọn ban xã hội, còn lại là hai lớp tổ hợp lại cộng thêm một vài người từ lớp khác đến.
Lớp 2 biển hiệu sẽ không thay đổi, còn các lớp khác sẽ thay đổi lại.
“Bây giờ các em không cần nghĩ nhiều, đợi đến ngày đi học lại nhà trường sẽ dán danh sách lớp lên, các em dựa theo sắp xếp đó tìm lớp của mình” Lão Hàn lại dặn dò thêm một số việc rồi mới thả lớp đi.
“Đi đi đi! Hôm nay chúng ta đi ăn một bữa” Triệu Tiền hứng thú đề nghị.
“Không được, hôm nay mình có chút việc” Diêu Nhất từ chối đầu tiên “Nghỉ đông rồi gặp”
“Nghỉ đông rồi gặp!” Hàn Tiêu Tiêu hận không thể giơ tay lên
“Chúng ta lại đi tìm Diêu Nhất chơi”
Triệu Tiền và Lý Cách liếc nhìn nhau, đồng thanh nói: “Đúng vậy”
Hàn Tiêu Tiêu chọc chọc Diêu Nhất: “Nhất Nhất, cậu nghỉ đông ở trên núi Lộc Cốc à?”
Bọn họ tuy là người địa phương ở thành phố Yên, nhưng không thường đi lên núi Lộc Cốc, nghe nói mùa đông ở trên đó đặc biệt rất đẹp. Có cơ hội sẽ được ngắm các hạt sương, vẻ đẹp khi mặt trời mọc cũng vô cùng đẹp, ở đó nổi tiếng trên khắp thế giới.
“Đúng vậy” Diêu Nhất gật đầu, căn nhà trên núi Lộc Cốc là một trong những căn nhà yêu thích của ba mẹ cô, nếu bọn họ ở thành phố Yên chắc chắn sẽ ở trên đó.
“Vậy bọn tớ đi tìm cậu chơi, còn muốn đến nhà cậu nữa” Bọn họ ở đây nơi nào cũng có thể đi, nhưng cơ bản là chưa lên trên đó.
“Được thôi” Diêu Nhất đồng ý, nghĩ thầm ba mẹ mình sẽ rất vui vẻ nếu cô đưa bạn về nhà chơi.
Quay về phòng ngủ, Diêu Nhất đứng ở cửa nhìn quanh phòng thật lâu, mới từ trong góc lấy ra một cái vali hồng đầy bụi, lau khô rồi bỏ mấy bộ quần áo cùng mấy cuốn sách lý luận toán học vào trong. Lại đem chăn gấp gọn gàng cho vào một cái túi rồi nhét vào tủ quần áo.
Chiếu trên giường cũng cuộn lại, sợi dây lúc trước buộc vẫn còn đó, Diêu Nhất nhặt lên rồi buộc chiếc chiếu lại.
Ngoại trừ tóc dài hơn một chút, hành lý nhiều hơn một chút, bộ dáng Diêu Nhất ra khỏi trường giống y như lúc cô mới vào vậy.
Diêu Nhất trông rất bắt mắt, vì dù sao ở mùa đông này cũng không ai vác theo chiếc chiếu mùa hè này.
Lớp hôm nay tan học lúc 10h, Diêu Nhất thu dọn đồ đạc xong lúc đó là 11h rồi. Vì muốn tiết kiệm tiền cô nên lên xe buýt đi đến đường Phượng Dương.
Vì mang theo bên người quá nhiều đồ mà mọi người xung quanh đều tránh xa cô 1 mét. Rõ ràng trên xe rất nhiều người nhưng lại có nguyên một khoảng trống ở xung quanh Diêu Nhất.
Diêu Nhất vẫn rất trấn định, đối với ánh mắt khác thường của mọi người nhìn mình không để ý đến, trong lòng thầm tính toán chút nữa vali của mình còn chứa được bao nhiêu quyển sách luyện tập.
Bài tập của nhà trường và các thầy cô bộ môn giao chắc chắn là không được, còn không đến nửa tháng cô phải mua thêm mấy quyển nữa.
Xoay quanh mấy trạm xe Diêu Nhất mới đến đường Phượng Dương.
Ông chủ hiệu sách nhìn bộ dáng này của Diêu Nhất bị doạ cho nhảy dựng: “Cháu đang chạy nạn đấy hả?”
“Đến kỳ nghỉ rồi ạ, đem ít đồ về nhà” Diêu Nhất đặt chiếc chiếu xuống, sàn nhà bóng loáng trong tiệm sách kêu “bụp” một tiếng.
“Chiếc chiếu rơm này cũng mang theo sao?” Chủ tiệm quán luôn biết là Diêu Nhất rất thần kỳ nhưng không ngờ cả người cũng thần kỳ như vậy.
“Đây là chiếu mùa hè, không phải chiếu rơm” Diêu Nhất nghiêm túc sửa lại lời nói sai của ông chủ.
“Chiếu chính là chiếu đi” Ông chủ tiệm sách ăn ý mà đi tìm một cuốn sách chuyên luyện tập, đưa cho cô.
Diêu Nhất đưa hai tay nhận lấy, gác chiếc chiếu lên cửa rồi tự mình ngồi xổm xuống mở vali ra, liều mạng nhét vào trong.
Chủ tiệm sách nhìn một loạt động tác của cô, bỗng nhiên kinh ngạc nói: “Asprey?”
“Dạ?” Diêu Nhất đang cố gắng nhét đến mồ hôi nhễ nhại, không hiểu ông chủ tiệm đang nói cái gì.
“Vali của cháu là Asprey…. Thật là cháu đạp hư đồ mất”
“Vậy sao? Cháu cũng không biết nó là thương hiệu gì” Diêu Nhất dùng hết sức lực đè cái vali xuống, rồi kéo khoá lên.
Thật ra cái vali này là cô lấy ra từ trong phòng đựng túi da của mẹ mình. Diêu Nhất đã dùng nói rất nhiều năm, đặc biệt là dùng để đựng đồ mua đi bán lại trên núi Lộc Cốc. Lên xuống nhiều năm như vậy cho dù chất lượng có tốt đến mấy, kiểu dáng có xa hoa đến mấy nó cũng chỉ có thể trở thành một cái ‘vali nát’ trong mắt mọi người thôi.
Ông chủ hiệu sách lại một lần nữa nhìn Diêu Nhất ôm đống đồ lung tung rối loạn của mình lên đi ra khỏi hiệu sách, nhịn không được lắc đầu: Thật không biết gia đình gia trưởng đến mức nào mới có thể nuôi dạy một đứa trẻ… một đứa trẻ chất phát như vậy.
Diêu Nhất kéo cái vali nát đó, ôm trong ngực chiếc chiếu, cặp sách lại không mới, thật giống như người đang chạy nạn.
Ít nhất là trong mắt Phó Xuyên không có gì khác biệt cả.
Đường Phượng Dương hoàn cảnh rất tốt, ít người. Phó Xuyên thỉnh thoảng sẽ xuống lầu đi dạo một lúc, lang thang không có mục tiêu. Hôm nay không ngờ rằng lại gặp phải Diêu Nhất đang trên đường về nhà.
“Chào buổi chiều, bạn học Phó Xuyên” Diêu Nhất cũng đã nhìn thấy Phó Xuyên, cô mở miệng chào vô cùng công thức, một từ cảm thán dư thừa cũng không có.
“Chào buổi chiều” Phó Xuyên đáp lại một câu.
Không giống với Diêu Nhất đang mặc bộ đồ học sinh rộng thùng thình. Lúc này Phó Xuyên đang mặc một chiếc áo len dệt kim, trông càng chín chắn hơn, mái tóc dài được buộc lên, gương mặt lạnh nhạt. Mái tóc đen dài kia không đúng lắm, nhưng khi ở trên người Phó Xuyên cùng với khí chất của cậu thành một vẻ đẹp rất đặc biệt.
“Ừm, sang năm gặp” Diêu Nhất khách khí cười với Phó Xuyên rồi tiếp tục cúi đầu đi về phía trước.
Phó Xuyên đi về phía trước vài phút rồi quay đầu phát hiện Diêu Nhất đang đứng ở trạm xe buýt cách đó không xa, hẳn là đang đợi xe.
Phó Xuyên không phải là người thích xen vào việc của người khác, huống chi Diêu Nhất và cậu ngay đến cả bạn bè cũng không phải.
Chỉ là…nhìn vào trạm xe buýt đầy người kia, Phó Xuyên nhíu mày, cô thoạt nhìn có chút thảm.
Bất kỳ ai nhìn thấy một cô gái lại mang theo một chiếc cặp lớn, kéo theo hành lý cồng kềnh cũ nát, trong ngực còn ôm theo một chiếc chiếu đều sẽ sinh ra cảm giác đồng cảm.
Đứng tại chỗ nhìn Diêu Nhất ở trạm xe buýt hồi lâu mới xoay người đi về hướng của cô.
“Ơ, bạn học Phó Xuyên cũng muốn đi xe buýt sao?” Diêu Nhất vẫn luôn cúi đầu quan sát các vết nứt trên đường cho đến khi có người che mất ánh sáng cô mới ngẩng đầu lên nhìn người vừa tới.
“Nhưng mà xe buýt còn rất lâu mới đến, cậu bảo người trong nhà đưa đi đi” Diêu Nhất biết Phó Xuyên đi học luôn có người đưa đón, cô biết chuyện này sở dĩ là vì nghe mấy chuyện bát quái kia của Lý Cách.
Đã biết là rất lâu mới đến còn đứng đây đợi? Phó Xuyên không tỏ rõ vẻ mặt.
“Sao không gọi taxi đưa về?” Nếu cha mẹ cô có thể làm hàng xóm với cậu trên núi Lộc Cốc thì kinh tế gia đình chắc chắn cũng không tệ.
Chẳng lẽ cô không được cha mẹ yêu thương? Phó Xuyên nhìn xuống thân hình mảnh khảnh của Diêu Nhất, trong lòng có chút hoài nghi.
Rất nhanh Phó Xuyên đã loại bỏ suy nghĩ này của mình, lần trước cậu gặp qua Diêu Nhất cùng với cha mẹ cô, thoạt nhìn quan hệ của bọn họ rất hoà hợp.
“Tớ về núi Lộc Cốc, từ đây bắt xe về rất đắt” Diêu Nhất từ nhỏ đã hình thành nên thói quen tiết kiệm, hơn nữa năm nay lại nhờ hàng xóm mua sách, tài chính không đủ.
Phó Xuyên cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, đã 2h rưỡi chiều. Nếu đợi xe buýt đến phải mất hai đến ba tiếng từ đây đến chân núi Lộc Cốc.
“Ục ục…” Bụng Diêu Nhất bỗng nhiên phát ra âm thanh.
“……” Phó Xuyên giương mắt nhìn Diêu Nhất, không biết cô suy nghĩ cái gì nữa.
“Tớ, giữa trưa chưa kịp ăn cơm” Diêu Nhất mấp máy môi, cô cũng có chút ngượng ngùng. Đi quá vội vàng, lại còn gấp gáp đi đến mua sách luyện tập cô đã sớm vứt chuyện ăn cơm ra sau đầu rồi.
Phó Xuyên muốn nói gì đó, nhưng lại trầm mặc sau cùng mới nói: “Tôi cũng dọn về núi Lộc Cốc, cậu có thể đi cùng xe với tôi”
Diêu Nhất ngẩng đầu nhìn Phó Xuyên trước mặt mình, ngẩn người, nghĩ vừa rồi hình như cậu cũng phải đợi xe rồi vui vẻ đồng ý.
“Tớ có đồ quên mang theo, cậu đứng đây đợi một lát” Phó Xuyên như nhớ đến cái gì đó, nói với Diêu Nhất.
“Oh” Diêu Nhất gật đầu, nhìn Phó Xuyên đi về phía bên kia.
Thật ra Phó Xuyên muốn về núi Lộc Cốc không phải là hôm nay.
Lúc quay lại chung cư, chú Lý được gọi lên, ông nghe Phó Xuyên nói không nhịn được hỏi:
“Không phải cậu chủ nói tuần sau mới đi sao?”
“Hôm nay tự dưng không muốn ở lại đây nữa” Phó Xuyên nhàn nhạt nói “Hơn nữa khi nãy cháu gặp được bạn học, cô ấy đi cùng với chúng ta”
“A?” Chú Lý nhìn cậu chủ đang đi vào phòng bếp kia,( hoàn toàn không giống với người tình cờ gặp được bạn, chỉ thắc mắc có phải cậu chủ không thích căn hộ trên đường Phượng Dương không.)
Phó Xuyên nhờ dì đầu bếp gói một ít thức ăn nhẹ, tự mình cầm ra. Lại quay về phòng ngủ tùy tiện lấy một chiếc túi rồi ra ngoài cùng chú Lý.
Đi đến gần trạm xe buýt, Phó Xuyên xuống xe đi về phía Diêu Nhất
“Đi thôi” Phó Xuyên cầm lấy hành lý trên tay Diêu Nhất.
“Cậu cầm cái này” Diêu Nhất chân thành nhìn Phó Xuyên
“Cái này nhẹ, vali quá nặng”
“…..” Cuối cùng vali vẫn nằm trong tay Phó Xuyên, so với dáng người cậu chênh lệch không lớn.
Chú Lý dừng ở bên đường, đợi cậu chủ đưa bạn học đến. Thật không ngờ cậu chủ nhà mình lại ôm theo một tấm chiếu, bên cạnh còn có một cô gái.
Chú Lý vô thức hít sâu một hơi, tay chân trở nên rối loạn.