Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám
Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 41: Chăm Sóc
Du Tiệm Ly co người trong chăn, vì vẫn mặc áo ngoài nên nằm không thoải mái lắm. Nhưng lúc này hắn đang tạm nghỉ ngơi nên không để ý quá nhiều.
Hắn lại co người vào trong chăn hơn nữa, cằm vùi vào chăn, lông mi không yên động đậy nhưng vẫn không nhận được câu trả lời từ Kỷ Nghiễn Bạch.
Hắn thực sự hối hận vì đã nhiều lời, hỏi ra câu hỏi vừa rồi, giờ đây lâm vào tình cảnh ngượng ngùng.
Vừa nãy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, sao lại không suy nghĩ trước khi nói?
Trong căn phòng yên tĩnh, ánh trăng bạc chiếu qua khe cửa chưa đóng chặt, tạo ra những vệt dài màu bạc, một nửa rơi lên người Kỷ Nghiễn Bạch, đỉnh chóp mũi cao của hắn hứng một chút ánh sáng.
Hạt bụi dưới ánh trăng như biến thành những vệt sáng lơ lửng, lặng lẽ trôi nổi trong căn phòng.
Kỷ Nghiễn Bạch cụp mắt xuống, đôi môi mím lại, không nói một lời.
Căn phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng xào xạc của lá cây bên ngoài cửa sổ và tiếng thở của hai người.
Rõ ràng Du Tiệm Ly chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy biểu cảm của Kỷ Nghiễn Bạch nhưng hắn lại không dám động đậy, thậm chí không dám nhìn Kỷ Nghiễn Bạch.
Bầu không khí im lặng khiến hắn trở nên hoảng loạn, thậm chí luống cuống.
"Có phải... vì ta là người bạn đầu tiên mà ngươi kết giao ở kinh thành không?" Du Tiệm Ly cố gắng phá vỡ sự lúng túng.
Kỷ Nghiễn Bạch khẽ cử động nhưng vẫn không trả lời.
Du Tiệm Ly đành tự mình nói tiếp: "Ở gần nhà ngươi cũng là tình cờ thôi, không ngờ viết phạt hộ ngươi cũng có thể quen biết... nói ra chắc không ai tin nhỉ."
"Ừ." Kỷ Nghiễn Bạch cuối cùng cũng trả lời một câu.
Nghe thấy câu trả lời của Kỷ Nghiễn Bạch, Du Tiệm Ly mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Kỷ Nghiễn Bạch lại lên tiếng: "Ngươi lúc nào trông cũng dễ chết, mấy ngày không ở trong phòng bệnh mà ở ngoài nên ta lo ngươi đột nhiên chết."
"Hôm nay là tai nạn, bình thường ta ở một mình vẫn ổn."
"Ừ, ta sẽ cử người chăm sóc ngươi, họ sẽ không làm phiền ngươi chỉ khi nào có nguy hiểm mới xuất hiện."
Du Tiệm Ly nghĩ ngợi một chút rồi vẫn đồng ý: "Được."
Hắn sợ nếu không đồng ý thì Kỷ Nghiễn Bạch sẽ thường xuyên đích thân đến, như thế thì càng nợ ân tình nhiều hơn.
Sau khi xác định hắn an toàn, Kỷ Nghiễn Bạch bèn đứng dậy rời đi, dù sao trong hoàn cảnh "cô nam quả nam" thế này, ở lâu cũng khiến cả hai cảm thấy khó xử.
Du Tiệm Ly cũng không thể đứng dậy tiễn chỉ có thể nhìn theo Kỷ Nghiễn Bạch rời đi.
Sau khi Kỷ Nghiễn Bạch đi, Du Tiệm Ly nằm trên giường bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc Kỷ Nghiễn Bạch là thẳng hay cong?
Hắn nhớ trong sách có đề cập đến việc đính hôn của Kỷ Nghiễn Bạch, đối tượng là một quý nữ trong kinh thành.
Nhưng không lâu sau khi đính hôn, Kỷ Nghiễn Bạch vì phát điên gây ra họa lớn, liên quan đến cả tính mạng, bị giam trong ngục hơn hai tháng, Quốc công phủ và Hoàng hậu nương nương đã vất vả lắm mới cứu được hắn ra, sau khi ra tù hôn sự cũng đã hủy.
Từ đó về sau, Kỷ Nghiễn Bạch không có mối quan hệ nào nữa.
Vì Kỷ Nghiễn Bạch từng có hôn ước, Du Tiệm Ly luôn nghĩ rằng Kỷ Nghiễn Bạch chắc chắn là trai thẳng.
Nhưng giờ đây hắn bỗng nhiên do dự, liệu nhân vật nam phụ trong tiểu thuyết tình cảm có thể cũng có một trái tim yêu đàn ông đang chờ thức tỉnh không?
Hắn và Kỷ Nghiễn Bạch vốn là hai nhân vật không nên có mối quan hệ nào, giờ lại vô tình quen biết...
Liệu có nảy sinh tình cảm kỳ lạ nào không?
Du Tiệm Ly! Đừng tự tưởng bở nữa, ngươi chỉ là bạch nguyệt quang, không phải vạn người mê đâu!
Du Tiệm Ly có hơi không biết phải trả lời thế nào nên tiếp tục nói: "Hắn... Hắn đối xử với ta rất tốt, trong mắt ta hắn là một người tốt."
Đàm Hồi lại phủ nhận: "công tử nhà chúng ta chỉ đối xử với mình ngươi như thế thôi."
"Đúng vậy, ta vốn là cận vệ thân cận, sau này cũng là tướng tài, từ trước đến giờ chỉ theo mỗi tiểu tướng quân, ngươi là người ngoài đầu tiên mà ta đi theo." Hoàng Khải vừa ăn ngon lành vừa không ngừng nói.
Du Tiệm Ly đêm qua đã cố gắng nhắc nhở bản thân: Đừng hiểu lầm, đừng suy nghĩ lung tung, không thể nào!
Hôm nay, Đàm Hồi và Hoàng Khải cứ như đang phối hợp diễn một màn kịch, cố ý nói cho hắn biết: Ngươi không nghĩ sai đâu, đúng là như ngươi nghĩ đấy!
Du Tiệm Ly khó khăn lắm mới cất lời: "Vậy... ta thật sự rất cảm kích hắn."
"Cũng không cần cảm ơn quá đâu." Đàm Hồi vừa thu dọn, vừa tiếp tục nói những lời ngọt ngào: "Ta đoán công tử nhà chúng ta chỉ muốn ngươi bình an, khỏe mạnh thôi, ngươi cũng đừng quá mệt mỏi, dưỡng bệnh cho tốt mới là quan trọng."
"Ừ, được rồi."
Chờ Hoàng Khải ăn xong, thu dọn hộp cơm rồi leo lên cây, Đàm Hồi sau khi giúp đỡ cũng rời đi, Du Tiệm Ly tiếp tục làm đèn hoa đăng.
Khi đang chế tác chi tiết trong nhà, hắn bỗng dừng tay, thoáng suy tư một lúc.
Đúng vậy, Kỷ Nghiễn Bạch tại sao lại đối xử tốt với hắn như vậy, còn rất quan tâm hắn?
Đây quả thật là điều hắn muốn hỏi.
Chẳng lẽ thật sự là vì Kỷ Nghiễn Bạch nghĩ hắn dễ chết nên mới chăm sóc đặc biệt?
Du Tiệm Ly, đừng suy nghĩ lung tung nữa, nếu không ngươi sẽ tự mình lún sâu vào, người ta chỉ tiện tay giúp đỡ thôi, còn mày thì lại vô vọng!
*
"Ta chỉ sợ hắn chết, nếu chẳng may bệnh ngã xuống đâu đó mà không ai phát hiện thì nguy hiểm." Kỷ Nghiễn Bạch đứng trong phòng, một mình nói ra câu này.
Tuy nhiên, nói xong, hắn vẫn cứ bồn chồn mà đi đi lại lại.
Dạo này tâm trạng của hắn luôn không tốt, vô cớ mà bực bội.
Lúc này bên ngoài phòng vang lên tiếng động, là Đàm Hồi đã trở về.
Sau khi vào, hắn bắt đầu lải nhải: "công tử, ngài thật sự nên quản Hoàng Khải đi, hắn hận không thể kết nghĩa huynh đệ với Du công tử rồi."
Kỷ Nghiễn Bạch nghe mà nhức đầu: "Hắn lại làm gì không đúng phép tắc nữa à?"
"Trực tiếp vào sân nhà Du công tử, ăn hết chỗ cơm Du công tử chưa ăn xong, không còn sót lại một hạt cơm."
"Thằng hỗn láo!" Từ khi nào mà lại trở nên vô phép tắc như vậy?
"Có lẽ hắn nghĩ ngài với Du công tử thân thiết nên cho rằng Du công tử không phải là người ngoài." Đàm Hồi nói xong, len lén nhìn sắc mặt của Kỷ Nghiễn Bạch, thấy hắn không nổi giận nữa mới tiếp tục bận rộn.
Đàm Hồi vào giúp Kỷ Nghiễn Bạch thu dọn đồ đạc, đồng thời nói: "Ta thấy hôm nay sắc mặt của Du công tử tốt hơn nhiều, ta đã giúp hắn thu dọn một chút rồi quay lại, tâm trạng hắn cũng khá tốt, ngài không cần lo lắng."
"Ừ."
"Hắn còn nói rất cảm kích ngài."
"Ngươi trả lời thế nào?"
Đàm Hồi thuật lại lời của mình, Kỷ Nghiễn Bạch nghe xong gật đầu.
Đàm Hồi dọn dẹp xong, chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay lại nói: "Lúc ta về, Du công tử cố ý dặn dò ta phải chú ý đến thức ăn của ngài, còn cả những người mà ngài tiếp xúc, sợ có kẻ có ý xấu kích thích bệnh tình của ngài."
"Hắn phát hiện ra điều gì sao?"
"Ta cũng hỏi rồi, hắn nói hắn chỉ lo lắng thôi. Ôi, Du công tử quả thật rất quan tâm đến công tử, nhìn sắc mặt lo lắng của hắn, chắc chắn không phải là giả đâu."
Kỷ Nghiễn Bạch nghe xong, sắc mặt dịu đi đôi chút, không lâu sau gật đầu: "Được, ta biết rồi."
Đàm Hồi rời khỏi phòng, Kỷ Nghiễn Bạch bèn nằm xuống, nhắm mắt lại.
Nghe được tin về Du Tiệm Ly, biết rằng hắn cũng lo lắng cho mình, tâm trạng bực bội lúc nãy dịu đi phần nào khiến hắn cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ.
Trong căn phòng yên tĩnh, hắn nằm trên giường, đôi tai khẽ động, không còn nghe thấy tiếng thở đều đều như trước, hắn cảm thấy có hơi không quen.