Học sinh lưu ban Quốc Tử Giám
Tác giả: Mặc Tây Kha
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 12: Luyện bắn cung
Lần ngất xỉu đột ngột này khiến Du Tiệm Ly nhận ra tình trạng sức khỏe thực sự của mình có thể không tốt như hắn tưởng.
Hắn trở về phòng, lặng lẽ nằm trên giường suy nghĩ.
Theo lời thầy thuốc, hắn còn sống hai ba năm nữa.
Nhưng theo nguyên tác trong sách, thực ra hắn đã chết được hai năm rồi.
Không biết thế giới trong sách này có vì hắn còn sống mà xảy ra chuyện gì xấu không, để duy trì cốt truyện.liệu có xóa bỏ hắn không.
Hắn có làm ảnh hưởng đến việc Minh Tri Ngôn trở thành tể tướng không?
Nhân vật chính nhỏ tuổi hơn Minh Tri Ngôn, hiện giờ vẫn đang giả vờ ngây thơ, thậm chí chưa lộ diện.
Họ cũng phải đến khi Minh Tri Ngôn hoàn toàn bế tắc mới bắt đầu có liên hệ, hắn ước tính Minh Tri Ngôn và nhân vật chính sẽ gặp nhau trong khoảng một năm nữa.
Công và thụ đã gặp nhau, mà thụ là bạch nguyệt quang chưa chết, chẳng phải có hơi không hợp lý sao?
Hơn nữa, Minh Tri Ngôn sẽ phát điên vì cái chết của hắn, nếu hắn không chết, Minh Tri Ngôn không hắc hoá, nhân vật chính cũng sẽ không chú ý đến sự điên cuồng của Minh Tri Ngôn mà nảy sinh hứng thú, cốt truyện này có thể tiếp tục không?
Hắn thở dài một hơi.
Vậy hắn còn cần cố gắng nữa không?
Vẫn phải cố gắng, không cố gắng sao có thể là bạch nguyệt quang xuất sắc chứ?
Hơn nữa nhà họ Du đều là người tốt, hắn cũng phải cố gắng hết sức để giúp đỡ họ.
Lúc này, hắn nghe thấy tiếng bước chân từ cửa sổ nhỏ ngăn cách giữa các phòng.
Kỷ Nghiễn Bạch bên cạnh dường như muốn gõ cửa sổ để nói chuyện với hắn, nhưng lại sợ làm phiền hắn nghỉ ngơi nên cứ đứng bên cửa sổ, mãi không quyết định được.
Hắn nói khẽ: "Ta không ngủ."
"Ồ..." Kỷ Nghiễn Bạch thính tai, nghe thấy ngay, rồi nói: "Ngươi không cần phải lo lắng, khi sức khỏe khá hơn ngươi có thể dậy sớm, ta sẽ dạy ngươi bắn cung."
Kỷ Nghiễn Bạch xuất thân từ gia đình võ tướng, bản thân hắn cũng võ nghệ bất phàm, chắc hẳn kỹ thuật bắn cung cũng rất giỏi.
Nếu Kỷ Nghiễn Bạch sẵn lòng dạy, chắc chắn hắn sẽ tiến bộ.
"Có làm phiền ngươi không?" Du Tiệm Ly hơi động lòng nhưng lại sợ làm phiền Kỷ Nghiễn Bạch.
"Không, ta vốn ngủ ít."
"Ừ, được!" Du Tiệm Ly không do dự nhiều, lập tức đồng ý với Kỷ Nghiễn Bạch.
Kỷ Nghiễn Bạch đã chủ động đề nghị chứng tỏ hắn sẵn lòng, nếu mình từ chối quá nhiều lại thành ra khách sáo.
Hơn nữa, hắn thực sự cần nên cứ đồng ý thẳng thắn.
Buổi sáng sân tập bắn ít người cũng không quá nóng, môi trường rất thích hợp.
"Vậy ngươi nghỉ ngơi sớm đi." Kỷ Nghiễn Bạch nói xong nhưng không rời đi ngay.
Du Tiệm Ly hiểu ý, rồi nói: "Ừ, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Nghe hắn trả lời xong, Kỷ Nghiễn Bạch mới quay người rời đi.
Khi Du Tiệm Ly nhắm mắt lại, chợt nghĩ, liệu có phải Kỷ Nghiễn Bạch nghe thấy tiếng thở dài của mình nên mới nghĩ mình đang lo lắng không?
Âm thanh nhỏ như vậy cũng nghe thấy sao?
Căn phòng tạm thời này thật sự không có chút riêng tư nào, hắn đột nhiên cảm thấy phòng này cũng không tốt lắm.
Nhưng mà... Kỷ Nghiễn Bạch thật chu đáo.
Kỷ Nghiễn Bạch bước ra khỏi phòng, đứng trong sân, ánh trăng lạnh lẽo, chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của hắn một vệt bạc.
Hắn hơi rũ mắt, suy tư không che giấu được.
Mấy mật vệ lập tức nhảy xuống, kính cẩn hành lễ.
Hoàng Khải là người đầu tiên lên tiếng: "Tiểu tướng quân, chúng ta đã nghiên cứu ra một số kinh nghiệm về việc kéo cung không sợ chết, bây giờ sẽ biểu diễn cho ngài xem."
"Được."
Mấy mật vệ bắt đầu lần lượt trình bày suy nghĩ của mình, còn cầm cung tên trong tay biểu diễn, dù sao họ đều là võ tướng, khả năng diễn đạt không mạnh, dùng cơ thể diễn đạt rõ ràng hơn.
May mà Kỷ Nghiễn Bạch cũng là võ tướng, hắn nhìn hiểu, nghiêm túc gật đầu: "Được."
Khi mấy người ám vệ quay trở lại trên cây, Kỷ Nghiễn Bạch trở lại phòng, một mình đứng trong phòng kéo căng dây cung thử, dường như lực cần dùng thực sự ít hơn một chút.
Mặc dù rất nhỏ, nhưng đối với Du Tiệm Ly, có lẽ cũng xem như là cứu được hắn rồi?
Sáng sớm hôm sau, Lục Hoài Cảnh đã đến chỗ ở của Du Tiệm Ly.
Nghe nói vị thiếu gia này thường đến lớp trễ, vậy mà có thể đến đây sớm lại còn trông rất đắc ý, không hề có vẻ mệt mỏi của việc phải dậy sớm.
Thấy hắn mở cửa, lập tức vẫy tay ra hiệu cho đám tùy tùng phía sau.
Đám tùy tùng bèn khiêng những chiếc hộp, đi qua con đường đá cẩm thạch mới lát, đem đồ vào phòng của Du Tiệm Ly.
Mở nắp ra, bên trong toàn là cung tên thượng hạng, đủ loại, rực rỡ sắc màu.
Lục Hoài Cảnh thấy hắn mở to mắt thì rất hài lòng, ánh mắt càng thêm vui vẻ, nói: "Nếu không phải Minh Tri Ngôn cầu xin ta, ta cũng không để họ mang đến đây suốt đêm đâu."
Nói xong, tự cười nửa ngày: "Đây là lần đầu tiên tên mặt lạnh Minh Tri Ngôn thấp giọng cầu xin ta như thế, haha, ngươi không thấy sắc mặt hắn lúc đó, đỏ hết cả lên!"
Nghĩ đến, Minh Tri Ngôn cũng chỉ vì Du Tiệm Ly mà cúi đầu trước Lục Hoài Cảnh.
Trong lòng Du Tiệm Ly có hơi cảm động.
"Cũng nhờ Lục thiếu gia hào phóng nữa." Du Tiệm Ly đáp.
Lục Hoài Cảnh giơ tay ra hiệu: "Ngươi thử từng cái đi, xem cái nào thuận tay."
"Được."
Du Tiệm Ly cúi đầu nhìn cung tên, đưa tay nhấc một cái lên xem xét.
Trước khi xuyên sách, hắn từng tập bắn cung ở trường, đây là một trong những môn thể thao hiếm hoi hắn có thể làm.
Tuy nhiên, lúc đó dùng toàn là cung tên phức hợp, lực kéo dây cung nhỏ, cung tên truyền thống lực kéo lớn hơn, cấu tạo đơn giản hơn, lại tăng thêm độ khó.
Cung tên của Lục Hoài Cảnh có vài cái nhìn qua đã biết là hàng trang trí, điêu khắc tinh xảo, còn có cả đồ trang trí, thích hợp để tặng quà, không thích hợp để dùng thực chiến.
Hắn chủ yếu chọn những cái nhẹ nhàng hơn, thường thì cung tên phải tỷ lệ với chiều cao của người sử dụng, thân hình hắn khá gầy yếu, cơ thể cũng suy nhược, chỉ có thể chọn loại này.
Lục Hoài Cảnh nhắc: "Cung tên quá nhẹ thì độ rung lớn."
Du Tiệm Ly thử nói: "Những cái này đều là tác phẩm của thợ thủ công thượng hạng, họ tất nhiên cũng biết điều này nên sẽ xử lý trong những chi tiết nhỏ để khắc phục. Đừng nhìn nó nhẹ, cảm giác tay tốt hơn nhiều so với cái do sân bắn cung cung cấp."
Lục Hoài Cảnh lập tức ngẩng cao đầu, giọng cũng cao lên, không che giấu nổi sự tự hào: "Tất nhiên rồi, không phải loại tốt thì họ cũng không dám mang đến tặng ta!"
"Chọn cái này đi." Du Tiệm Ly chọn một cái khá thuận tay, không quá đắt đỏ.
Lục Hoài Cảnh lại nói: "Không cần phải cố tình chọn cái kém hơn, những cái khác để chỗ ta cũng không dùng tới."
Du Tiệm Ly kiên quyết: "Cái này rất tốt."
"Được thôi, ngươi đã thử qua những cái này thì ta để lại đây, nếu dùng không thuận tay thì có thể đổi, những cái ngươi không chọn ta đem đi."
"Được."
Lục Hoài Cảnh ra lệnh người di chuyển đồ, đến cửa phòng lại dừng lại, quay đầu hỏi hắn: "Ngươi đã khỏe hơn chưa?"
"Ừ, khá hơn rồi."
"Không phải ta quan tâm ngươi, chỉ là nếu ngươi yếu ớt Minh Tri Ngôn sẽ phải cầu xin ta nhiều lần hơn."
"Ừ, ta không nghĩ nhiều."
Lục Hoài Cảnh lúc này mới hài lòng, dẫn người rời đi như cơn gió.
Thiếu gia này tính tình thật thẳng thắn, dễ hiểu, xấu xa cũng rất rõ ràng, nhìn một cái là biết ngay.
Du Tiệm Ly sau khi khỏe hơn bèn dậy sớm, nhanh chóng rửa mặt, chỉnh trang tóc tai, đồng thời đến bên cửa sổ, cẩn thận gõ nhẹ.
Không lâu sau, Kỷ Nghiễn Bạch trả lời: "Ta cũng tỉnh rồi."
Hai người gần như cùng lúc ra khỏi phòng, đều mặc đồng phục của Quốc Tử Giám, nhưng lại toát ra hai khí chất khác nhau.
Du Tiệm Ly có khí chất thư sinh yếu đuối, vì gầy gò nên tà áo trông rộng rãi, tăng thêm chút mềm mại, bị gió thổi lay động.
Kỷ Nghiễn Bạch thân hình cao lớn, làm căng bộ áo lên, bộ áo giản dị cũng không che được cơ thể mạnh mẽ đầy sức sống của hắn, khoác lên người khiến bộ áo rất có khí phách.
Đàm Hồi chạy trước họ đến sân bắn cung, ban đầu Du Tiệm Ly còn nghĩ Đàm Hồi chạy trước để mở cửa cho họ.
Đến sân bắn cung mới phát hiện, Đàm Hồi đã dặn người treo đèn lồng lên, để sân bắn vẫn có thể tập luyện không bị ảnh hưởng trong bóng tối.
Đàm Hồi thấy hai người họ thì cười giả lả, nói: "Thiếu gia của chúng ta cùng Du công tử đi cùng thì tốc độ nhanh hơn nhiều, bình thường thiếu gia không bao giờ đến sân bắn cung sớm như vậy đâu."
"Đến sân bắn cung mà ngươi cũng có thể lạc đường sao?" Du Tiệm Ly ngạc nhiên hỏi Kỷ Nghiễn Bạch.
Kỷ Nghiễn Bạch mặt mày khó chịu nhìn Đàm Hồi nhiều chuyện, rồi trả lời lấp lửng: "Chỉ đi dạo thôi."
"Vậy à..."
Hai người không nói chuyện nhiều, Du Tiệm Ly đã mang cung tên đứng vào vị trí tập luyện.
Kỷ Nghiễn Bạch nhìn tư thế của hắn, nói: "Trọng tâm cơ thể của ngươi phải đặt ở phần trước bàn chân, hai vai ngang với mục tiêu, dùng lực thẳng tốt hơn."
Hắn chỉ dẫn, đứng bên cạnh Du Tiệm Ly, nâng tay giúp hắn điều chỉnh tư thế.
Du Tiệm Ly vốn có khả năng học hỏi rất nhanh, nhiều môn thể thao cũng như vậy, đầu óc hắn có thể nhớ chính xác tất cả các bí quyết, tiếc là cơ thể và thể lực không theo kịp.
Vì vậy, hắn chỉ có thể cố gắng ghi nhớ nhiều kỹ thuật nhất có thể.
Kỷ Nghiễn Bạch giúp hắn nâng cánh tay, điều chỉnh vị trí một chút, trong lòng hắn cũng dùng cách của mình ghi nhớ tất cả.
Khi chuẩn bị mũi tên, góc uốn của cánh tay khoảng 30 độ, mũi tên đặt ở vị trí thắt lưng phía cánh tay kéo dây, đầu mũi tên lộ ra khoảng 15 cm.
Vị trí đặt mũi tên cao hơn điểm xuất phát trên cung khoảng 6 mm, cung và cơ thể nghiêng góc 30 độ so với cơ thể.
"Đừng do dự." Kỷ Nghiễn Bạch từng thấy Du Tiệm Ly tập bắn cung, chỉ nhìn qua vài lần cũng thấy được vấn đề của hắn: "Mỗi lần ngươi đều chuẩn bị quá lâu, không chỉ làm tiêu hao thể lực của ngươi, cung tên cũng sẽ lệch khỏi tầm kiểm soát của cánh tay."
Kỷ Nghiễn Bạch đứng bên cạnh hắn khi hắn kéo căng dây cung, cúi xuống cố gắng nhìn mũi tên từ góc độ của hắn.
Hơi ấm nhẹ nhàng lan tỏa quanh cổ Du Tiệm Ly, khiến hắn hoảng loạn, khiến vị trí cung tên bị lệch.
Kỷ Nghiễn Bạch tập trung hoàn toàn vào cung tên, nhanh chóng điều chỉnh vị trí cánh tay của hắn, bàn tay lớn đặt lên tay hắn đang cầm cung, di chuyển khoảng 2 mm sang trái, rồi nhanh chóng rút tay về.
"Bắn." Kỷ Nghiễn Bạch nói.
Du Tiệm Ly ngoan ngoãn bắn tên.
Mũi tên cuối cùng cũng trúng vào bia.
Du Tiệm Ly rất vui, hắn thường bắn mười lần thì bảy lần trượt, bắn trúng bia đã khiến hắn rất vui rôi.
Kỷ Nghiễn Bạch lại đứng bên cạnh, tay chống hông thắc mắc: "Sao lại lệch nhiều như vậy?"
"Đã rất tốt rồi! Dù sao ta cũng không thể ngay lập tức bắn trúng tâm bia được."
Kỷ Nghiễn Bạch đi sang một bên, lấy cung tên từ tay Đàm Hồi, nói: "Ta sẽ làm mẫu cho ngươi."
"Được." Du Tiệm Ly lùi lại một bước, đứng bên cạnh, ngẩng đầu nhìn động tác của hắn.
Ban đầu Du Tiệm Ly chú ý đến chi tiết chuẩn bị và đặt tên của Kỷ Nghiễn Bạch, nhưng khi thấy Kỷ Nghiễn Bạch kéo cung rất dễ dàng, lòng hắn đột nhiên run lên.
Trời đêm chưa tan, đèn lồng tỏa ánh sáng cam, phủ lên họ một màu ấm áp.
Dáng người Kỷ Nghiễn Bạch thẳng tắp, khi kéo cung bắn tên trông rất tự nhiên nhưng lại đầy sức mạnh, như thể chỉ là động tác giơ tay xoay đầu đơn giản.
Khi kéo cung bắn tên, bờ vai rộng và eo thon của hắn càng thêm rõ ràng, khuôn mặt góc cạnh, đường viền hàm đẹp, đầy sự nam tính hoang dã.
"Vút..." Mũi tên bay ra, Kỷ Nghiễn Bạch chỉ nhấc tay nhẹ, mũi tên chuẩn xác bắn trúng tâm bia, rung động mạnh, như muốn phá vỡ bia.
Hắn là trên chiến trường, sức mạnh của nó sẽ cực kỳ đáng sợ.
Khi mũi tên cắm vào bia, trái tim Du Tiệm Ly cũng "thịch" một cái.
Có thứ gì đó trong ngực hắn bùng nổ, không thể ngăn lại.
Không hổ là BOSS trong sách, thật sự rất ngầu.