5 năm trước....
Tại phòng nghiên cứu tối tân của tổ chức:
-Nhanh lên, cớm đến rồi!( Một tên trong tổ chức hét lớn)
Win (tức Duyên) quay qua Rane, giọng hốt hoảng:
-Đi thôi, ra khỏi đây mau lên!
-Ơ...nhưng....t vẫn còn thông tin chưa nhập vào...( Rane ấp úng)
-Ko được, ra khỏi đây mau!( Win thúc giục)
-Nhưng....còn Rin....thằng bé....( Rin là con trai của Rane)
-Được rồi, cô ra trước đi, t sẽ đi tìm thằng bé.
-Con tôi....để t đi...
-Đừng, cô mới bị thương, ko nên đi lại quá nhiều. (Win quay sang phía mấy tên cấp dưới) Đưa cô ấy ra khỏi đây, mau lên!!!
Rane ra khỏi phòng nghiên cứu an toàn, cùng lúc ấy có lệnh của Boss cho thiêu hủy căn cứ, Rane van nài nhưng Boss vẫn hạ lệnh, để lộ căn cứ coi như tổ chức cũng lụy tàn...
*Phía trong tòa nhà:
-Rin, Rin, con đâu rồi? Rin? Rin? Rinnnn?( Win cố gắng tìm ra thằng bé)
Lửa ở dưới bắt đầu cháy, ngùn ngụt, ngùn ngụt....
“Khụ, khụ.....Rin? Rin?” – Win vẫn gọi trong vô vọng.
Đám cháy ngày một lớn hơn..... sắp rồi, nó sắp lên tới phòng nghiên cứu...
Bỗng, Duyên nhìn thấy một chú bé ngồi co ro nơi góc phòng, miệng liên tục gọi “Mẹ....mẹ....”
Đó là Rin!!!
Win chạy tới, ôm choàng lấy cậu bé và bế cậu bé vào lòng....
Cô lấy sợi dây cước cứng, dài, được tổ chức chuyên dùng để thoát hiểm, cô móc sợi dây vào bờ tường tòa nhà đối diện và bế thằng bé trượt theo....
Nhưng!!!
Đi được một nửa đoạn dây cước thì....Win bất ngờ bị bắn “Phụt” – tiếng súng giảm thanh bắn vào cánh tay của Win... “Hự” – cô kêu lên.
“Là lũ cớm!!” – Cô nghĩ.
Vẫn cố trượt.... nhưng.... cánh tay bị thương của cô ko đủ sức để chống chọi thêm nữa... tay cô ko thể ôm chắc được thằng bé...
Thằng bé, Rin – con của Rane....rơi xuống!! Phải!! Rơi từ tay của Win, khoảng cách tiếp đất là 20 tầng!!!
Win may mắn chạm chân tới tòa nhà đối diện....
Cô đau đớn nhìn xuống, trong lòng áy náy vô cùng....một cậu bé nhỏ nhắn....đã chết!! Vết máu loang lổ xung quanh, đầu ko còn nhìn thấy rõ hình thù....một hình ảnh đáng sợ...
Rin rơi xuống trong sự chứng kiến của Rane!!!!
Cô ta như có ngàn nhát dao đâm thẳng vào tim!!! Cô ta mắt mở to hết cỡ, hét lớn: “RINNNNNNN!!!” và gào khóc thảm thiết. Nỗi đau nào bằng nỗi đau mất con, lại là cái chết trước sự chứng kiến của người mẹ...
“Win!!! Cô hãy nhớ lấy, cô đã giết chết thằng bé, t sẽ ko để cô yên!!”
Rane đã ko biết sự việc lúc đó ra sao, và cô ta nghĩ do Win( Duyên) ích kỷ nên đã thả thằng bé xuống để giảm sức nặng để cô được sống.
Mối thù ấy kéo dài tới tận bây giờ, nhưng còn một lí do nữa...
Win biến mất sau hôm đó, một tháng sau thì Max bị giết, sau đó Win cũng uống thuốc tự tử theo...( Nhưng cô ko chết)
(Trước đây Rane và Win là một đôi bạn rất thân thời cấp 3, nhưng mọi thứ thật nghiệt ngã...)