Lục Ly muốn đến, Khương Đường hoàn toàn cảm thấy không cần thiết, vốn dĩ chỉ là cái rắm nát như hạt mè mà làm như đại chiến thế giới.
Bây giờ cuối cùng cô cũng phát hiện, ba chữ khắc tồi tàn treo trên quán trà sao lại thấy quen mắt.
Quán trà này vậy mà là của nhà Lục Ly.
Cô với anh ta quả nhiên không phải người cùng một thế giới.
Không biết tại sao, bây giờ cô không muốn để anh nhìn thấy cô ở đây.
Khương Đường chỉnh lại sườn xám trên người, nói với Triệu Tiến: “Tớ đi trước đây, các ngừoi đợi đi, Miss Lý phạt chép từ vựng Tiếng Anh tôi còn chưa chép xong.”
Triệu Tiến nhìn sắc mặt Khương Đường không ổn, nói với cô: “Vậy cũng được, cậu về nghỉ ngơi trước đi. Việc hôm nay xem như chưa xảy ra gì cả.”
Lời vừa trôi khỏi miệng, ngừoi mẹ nghi ngờ có vấn đề về tinh thần của Hoàng Viên Viên liền vọt tới, vung một bạt tai với Khương Đường.
Lần đầu tiên Khương Đường gặp phải quý phu nhân có tốc độ hành động nhanh tới mức này.
Nhưng mà, thật ngưỡng mộ, mẹ Hoàng Viên Viên đối xử với cô ta thật tốt.
Trong mắt có nước mắt rơi xuống, cô không sợ đau, cái tát đau hơn cô cũng đã chịu qua.
Cô chỉ khó chịu. Cô chỉ rất khó chịu.
Hoàng Phương Phương vội vàng kéo mẹ mình lại: “Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút.”
Triệu Tiến đưa một tờ khăn giấy cho Khương Đường: “Dì Hoàng, thật ra con người rất tốt, chỉ khi gặp phải chuyện của Hoàng Viên Viên liền xúc động.” – ngập ngừng một chút rồi nói: “Tớ đưa cậu về nhé.”
Khương Đường nhân lấy khăn giấy, qua loa lau mấy cái: “Tớ phải xuống phòng tài vụ trước.”- Lúc này đây cô không còn cách nào thoải mái xoay người rời đi nữa.
Cô cần tiền, nếu không cô sẽ chết đói.
Quản lý ca trực cũng là người có xuất thân nghèo khó nên rất đồng cảm với Khương Đường, đi qua nói với cô: “Tôi dẫn cô đi.”
Mọi người đều cho rằng, nữ nhân viên phục vụ làm sai nên bị thiếu phu nhân đánh một bạt tai, mọi chuyện vậy là xong.
Nhưng Hoàng Viên Viên thì không, ngoan cố chạy tới kéo Khương Đường không cho cô đi. Cô ta muốn đợi Lục Ly tới, để anh ấy nhìn thấy sự tủi thân mình phải chịu.
Nói thật, chút xíu sức lực của Hoàng Viên Viên, nhường cô ta mười phần, cô ta cũng không có năng lực giữ được Khương Đường.
Khương Đường chỉ cần vung tay một cái là có thể đánh rớt tay cô ta, hơi dùng sức một chút là có thể quăng cô ta lên bức bình phong bên cạnh.
Nhưng mà bây giờ cô không muốn động đậy. Không biết tại sao, chỉ là không muống cử động thôi.
Triệu Tiến nhìn điện thoại, vẫn còn mười phút nữa Lục Ly mới đến.
Kế tiếp chính là im lặng tập thể, bầu không khí rất nặng nề.
Hôm nay mà Lục Ly không đến, người trong phòng này có thể đứng đến sáng mai.
Khương Đường rất mau đã ổn định được tâm trạng, có chuyện gì to tát đâu, không phải chỉ là cô có mẹ còn tôi thì không thôi sao.
Cô lau sạch nước mắt, vứt khăn giấy vào thùng rác, thay đổi gương mặt mình thành một trạng thái cái gì cũng không quan tâm.
Cô chỉ không muốn để Lục Ly nhìn thấy bộ dáng quỷ quái của mình, khóc lóc cái gì chứ, thật là khó coi chết đi được, chỉ có cái dáng vẻ tiểu công chúa của Hoàng Viên Viên mới có thể khóc lóc ỉ ôi khóc lóc om sòm cả ngày.
Mà Hoàng Viên Viên cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, càng khóc càng to, nếu cứ tiếp tục khóc cả quán trà cũng có ngâm trong nước mắt của cô ta mất.
Còn mười phút lận, Khương Đường đi về phía cửa.
Hoàng Viên Viên ở phía sau gào lên: “Không được đi!”
Khương Đường không thèm quay đầu lại: “Yên lặng chút đi, tôi đi lấy đồ.” – Thật phiền phức.
Cái tư thế này, có phải là đi lấy dao không vậy, toàn bộ không khí trong phòng trong nháy mắt ngưng đọng lại.
Chưa tới hai phút, Khương Đã đã quay lại. Trong tay cô đúng là có cầm theo đồ vật, hưng không phải đao búa gì mà là một tờ giấy gì đó với một cây bút.
Triệu Tiến ghé lại gần nhìn, xém chút đã reo lên, này con mẹ là đề Vật Lý mà.
Chị gái này.
Hài hước quá đi.
Nhìn thấy cô không phải cầm dao búa, bầu không khí trong phòng dường như tốt hơn được một chút.
Khương Đường kéo ghế, đặt bài tập Vật Lý lên bàn làm đề năm phút. Hoàng Phương Phương đi qua liếc nhìn: “Cô cũng học trường Trung học số Một à.”
Khương Đường ngẩng đầu, cười với cậu ta: “Đúng vậy.” Tuy là Hoàng Viên Viên rất đáng ghét, nhưng anh trai cô ta, Hoàng Phương Phương, con ngừoi cũng không tồi, vừa rồi còn giúp cô giữ mẹ cậu ta lại.
Hoàng Phương Phương nói: “Tháng trước chúng tôi đã nhập học rồi, lớp mười, cũng là Trung học số 1.”
Triệu Tiến gấp gáp hòa giải: “Đều là bạn cùng trường cả.“
Hoàng Viên Viên bĩu môi: “Ai muốn cùng với con tiện nhân này học cùng trường.”
Lời còn chưa nói hết, đã nghe thấy tiếng người đạp bay cửa Liên Hoa Cư.
“Hoàng Viên Viên cái miệng cô sạch sẽ chút cho tôi!”
Triệu Tiến vừa nghe thây cái âm thanh này liền cực kỳ có cảm giác an toàn, tuy là chủ nhân của âm thanh này trước mắt không hề vui vẻ gì.
Hoàng Viên Viên nhìn thấy người đi vào, lập tức không dám lên tiếng.
Quản lý ca trực cung kính lễ phép gọi một tiếng: “Thiếu gia.”
Cách xuất hiện màu mè thế này chỉ có thể là Lục Ly.
Khương Đường quay đầu nhìn một cái. Lục Ly mặc một bộ đồ thể thao tay ngắn quần ngắn, bình thường áo tay dài quần dài nê không chú ý đến, da anh cũng rất trắng.
Lục Ly cau mày, nhìn trái nhìn phải một vòng, gọi mẹ Hoàng Viện Viện một tiếng: “Dì Hoàng.”
Sau đó, không nói nữa.
Anh đứng sau lưng nhìn Khương Đường một hồi lâu, giơ tay chỉ chỉ lên quyển sách của cô: “Câu này chọn A.”
Thánh con mẹ nó chứ A, lại chọn A.
Khương Đương xem lại đề một lần nữa, lại vẽ lên giấy nháp một hồi, cuối cùng từ bỏ.
Triệu Tiến vội vàng đem ghế bên cạnh di chuyển tới, lúc này có thể bắt đầu vây xem đại ca lớp học làm màu rồi.
Lục Ly ngồi trên ghế, lấy bút trong tay Khương Đường, vẽ lên giấy nháp một bản đồ dòng điện.
“Trong khoảng thời gian từ 0 đến 25s, tốc độ của xe tăng dần lên, đến tốc độ chuyển động nhanh chóng; khi tốc độ dần dần trở nên lớn hơn, lực kéo lớn hơn lực cản, tốc độ không thay đổi, khi lực được cân bằng, lực kéo bằng lực cản. Tớ nói có nói rõ không?”
“Ừm.”
“Khi bể chứa đầy dầu, dòng điện trong mạch là I′= 0,6A, tổng điện trở trong mạch…”
Toàn bộ căn phòng chỉ nghe thấy âm thanh giảng bài không nhanh không chậm cùng với tiếng bút, viết trên giấy xào xạc.
Giọng của vị giáo viên Lục Ly này rất dễ nghe, mang theo chút từ tính của nam giới, ôn nhu nhưng vẫn xen lẫn chút trọng lượng, đem toàn bộ oán khí độc ác trong phòng vừa rồi cuốn trôi đi hết.
Khương Đường tiếp nhận suy nghĩ giải bài của anh đã tính trên giấy.
Cô tính nửa ngày, vẫn tính không ra.
Giáo viên Lục tiếp tục giảng thêm một lần nữa, không hề cảm thấy phiền.
Triệu Tiến đứng bên cạnh, lúc thì nhìn chằm chằm quyển sách Vật Lý trên bàn, lúc thì nhìn chằm chằm gương mặt Lục Ly. Đương nhiên, cậu ấy đối với quyển sách không hề có hứng thú gì cả, chủ yếu chính là, giáo viên Lục Ly này đây, hôm nay có thể coi là làm cậu ấy mở mang tầm mắt.
Bình thường hỏi cậu ta một cái đề, đáp án nhận được luôn luôn là: “Cút, giở sách ra.”
Triệu Tiến cùng trưởng thành với Lục Ly, tính cách Lục Ly không phải cậu ấy không biết, con người này làm gì có sự kiên nhẫn, đôi lúc tính tình còn không được tốt nữa kìa.
Nhất ca đường Thái Nhiên đây là muốn trồng người.
Cho đến khi điện thoại của mẹ Hoàng Viên Viên reo lên, mọi người mới lấy lại tinh thần từ bầu không khí học tập nghiêm túc này trở về.
Mẹ Hoàng Viên Viên nói: “Đi thôi, ba các con ở dứoi lầu đón chúng ta.”
Tiểu công chúa Hoàng Viên Viên lại bắt đầu khóc: “Ly ca ca, hôm đó cô ta đánh em.”
Lục Ly bỏ cây bút trong tay xuống, liếc nhìn Hoàng Viên Viên: “Lại nói thêm một câu xiên xẹo nữa đi!” – Âm thanh không lớn nhưng lại lạnh lùng, đủ để Hoàng Viên Viên không dám đặt điều thêm nữa.
Mẹ Hoàng Viên Viên kéo tay cô ta đi ra ngoài cửa, lúc đi ngang qua bên cạnh Lục Ly nói một câu: “Lục Ly, đừng quên, hai nhà chúng ta có hôn ước.”
Khương Đường thầm mắng một tiếng, máu chó thật.
Lục Ly xoay bút trong tay, ý tứ sâu xa hồi đáp một câu: “Dì Hoàng, Đại Thanh sớm đã diệt vong (*).”
(*) Convert 大清早亡了 – Đại Thanh đã sớm diệt vong rồi là một câu nói thường dùng để mỉa mai đối phương khi đối phương nói ra những lời cổ hủ ngu ngục.
Rốt cuộc Triệu Tiến nhịn không được, cười hahaha mấy tiếng, thủ đoạn trã đũa của Lục Ly thật quá thú vị. Lúc nhỏ đã làm không ít cô dì chú bác ông bà nội nghiêm túc tức giận.
Lục Ly trừng mắt với cậu ấy: “Cười cái đếch gì, mau theo họ về nhà đi.”
Triệu Tiếng vội vàng đi theo sau mẹ Hoàng Viên Viên, cười đùa tí tửng nói: “Lục Ly gợi ý cho con, cái này, dì Hoàng có ngại để con ngồi xe nhà dì không, lát nữa đến thì thả con bên đường là được, không cần đưa đến trước của nhà đâu.”
Hoàng Phương Phương đi sau cùng, lúc rời đi vẫn liếc mắt nhìn về hướng Khương Đường một cái. Có thể nhìn thấy sự áy náy trong mắt cậu ta, nhưng cậu ta có thể làm gì đây, bên này là mẹ với em gái cậu ta.
Chuyện hôm nay, ngừoi sáng mắt đều nhìn ra, Lục Ly đứng về phía Khương Đường.
Quản lý ca trực rất thức thời đóng cửa lại, dặn ngừoi bên ngoài không được đi vào.
Khương Đường nằm sấp lên bàn làm đề Vật Lý, Lục Ly ngồi bên cạnh nhìn, gặp phải cái gì cô không biết anh sẽ giải thích cho cô.
Vừa rồi chỉ lo giả vờ màu mè còn chưa nhìn cô kỹ càng.
Thường xuyên đến đây, nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ anh thấy đồng phục làm việc lại đẹp như vậy, hôm nay vừa nhìn mới phát hiện, sự khác biệt giữa người với ngừoi thật sự rất lớn.
Cùng một bộ quần áo, mặt trên ngừoi cô lại có một loại mỹ cảm khác.
So với bộ quần áo của phần tử chống đối xã hội lúc làm việc ở quán bar lúc đầu, bộ sườn xám này càng hợp với cô hơn, nó giống như làn da phát triển bám chặt trên cơ thể cô, không thể tách rời.
Lại còn thật giống với một nhành hoa cẩm tú thời Dân Quốc.
Cô buộc tóc lên, lộ ra đường cong cổ xinh đẹp, cổ áo sườn xám được làm rất cao, cài cũng kín đáo, có một loại mỹ cảm cấm dục khác biệt, làm cho người ta nhìn thấy liền muốn xé bỏ.
Cho dù đang ngồi nhưng bụng cô cũng không thừa chút mỡ nào, bụng dưới phẳng lì, cơm tối nhất định là ăn không ngon rồi.
Giáo viên Lục Ly chính nhân quân tử cầm lấy tách trà bên cạnh Khương Đường lên uống một hớp.
Tách trà này, đặt bên cạnh cô, có lẽ chính là, cô, đã uống qua rồi
Giáo viên Lục Ly chính nhân quân tử cảm thấy càng lúc càng nóng, anh vẫn là lần đầu tiên cùng với ngừoi ta hôn gián tiếp.
Lục Ly trộm nhìn môi cô, có thoa son, vừa trơn vừa mềm, nhìn thấy luốn hung hăng cắn một cái.
“ Tách trà đó Triệu Tiếng mới uống qua.” – Khương Đường có lòng tốt nhắc nhở anh.
Tại sao em lại tàn nhẫn như vậy, tại sao lại nói cho anh biết sự thật, cứ để anh chìm đắm trong sự hiểu lầm đẹp đẽ này không được sao, không được sao hả!?
Nửa ngụm trà trong miệng Lục Ly khi vừa nghe thấy tên Triệu Tiến liền phun ra.
Khương Đương lấy khăn giấy bên cạnh đưa qua, nhẹ nhàng ấn lên bên môi anh. Trên đó có dính mấy giọt nước, cô giúp anh lau sạch, lại sợ có nước còn sót lại, cô lại tiến lên kiểm tra một lần nữa.
Gương mặt cô chỉ cách miệng anh chưa tới mười centimet, thậm chí có thể cảm giác được hơi thở của cô thở ra, ấm áp nóng rực.
Anh đứng dậy đi ra cửa.
Khương Đường vô tội quay đầu nhìn anh: “Cậu muốn làm gì?”
“Tớ đi vệ sinh.”
Lục Ly đi vào phòng vệ sinh, vào phòng nhỏ, cố gắng làm bản thân bình tĩnh.