Hoàng Phương Phương không chịu đến bệnh viện, bệnh viện công cộng cũng quyết không đi.
Cậu ta sợ người lớn trong nhà biết chuyện bị đánh nên nhà cũng không dám về. Bây giờ đang là một đứa trẻ vô gia cư tội nghiệp.
Khương Đường nhìn vết bầm tím trên mặt và vết trầy xước trên cánh tay Hoàng Phương Phương, tuy là không phải vấn đề gì lớn nhưng tóm lại thì vẫn phải xử lý cẩn thận.
Cô dẫn Hoàng Phương Phương đi về phía đường Minh Khải.
Hoàng Phương Phương che mặt hỏi: “Bây giờ đi đâu?”
Khương Đường trả lời: “Qua bên chỗ chị, nhà chị không có ai, giúp cậu bôi thuốc.”
Hoàng Phương Phương vội vã xua tay: “Không được không được, chị ở nhà một mình, nếu em đến mà bị anh Ly biết được còn không phải em bị làm thịt sao.”
Khương Đường cười cười: “Em sợ anh ấy lắm hả?”
Hoàng Phương Phương lắc đầu: “Không phải, là sùng bái anh ấy. Vấn đề là anh Ly rất thích chị, thật đó, chị, trước giờ em chưa từng thấy anh ấy đối xử tốt với cô gái nào như thế cả.”
Vừa nói xong, Hoàng Phương Phương mới phát hiện bản thân cậu lại gọi Khương Đường là chị, nên rụt rè hỏi: “Em có thể gọi chị như thế không?”
Khương Đường cười gật đầu: “Được, lúc không có người khác em cứ gọi như vậy đi.”
Hoàng Phương Phương nghiêng mặt qua hỏi: “Còn lúc có người khác thì sao?”
Khương Đường cong khóe môi: “Thì gọi là chị dâu.”
Hoàng Phương Phương cũng cười theo cô: “Chị, chị thú vị thật, một cặp trời sinh với anh Ly.”
Khương Đường liếc Hoàng Phương Phương một cái: “Nhóc con biết nói chuyện thật.”
Hai người đến nhà Khương Đường, cô rửa tay xong thì lấy hộp thuốc, lấy bông cồn thoa lên mặt và cánh tay bầm tím của Hoàng Phương Phương, sau đó lại bôi thêm một ít thuốc giảm sưng.
Hoàng Phương Phương tham quan nhà cô một chút, liếc mắt liền thấy quần áo của Lục Ly đang treo trên móc áo, còn có qu@n lót và vớ đang phơi trên ban công.
Cậu ta chậc chậc vài tiếng liên tục.
Khương Đường gọt táo, nghĩ đến gương mặt sưng của Hoàng Phương Phương, cô lại gọt táo thành những miếng nhỏ nhỏ để Hoàng Phương Phương dễ nhai hơn.
Hoàng Phương Phương lấy tăm xỉa răng, ăn từng miếng táo một.
Đột nhiên cậu ta nhớ đến cô em gái như công chúa ở nhà mình, không nghĩ cũng biết, nếu cậu ta là Lục Ly thì chắc chắn cũng sẽ chọn Khương Đường mà không chọn Hoàng Viện Viện.
Khương Đường rút khăn giấy đưa qua: “Lau đi, khóe miệng đều là nước táo chảy ra, táo nhà chị ngon đến vậy à?”
Hoàng Phương Phương lau khóe miệng, cười với Khương Đường.
Vẫn là có chị gái tốt, cô em gái ở nhà kia thật đúng là một lời khó nói hết.
Khương Đường kéo ghế qua ngồi đối diện với Hoàng Phương Phương, hỏi: “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì.”
Hoàng Phương Phương cúi đầu ăn táo: “Lần trước, không phải em có nói với chị rồi đó, em thích một nữ sinh cùng lớp. Nên em học theo anh Ly, thường giảng bài cho cô ấy. Cô ấy cũng nói với em là không có bạn trai, nên em mới theo đuổi.”
Khương Đường mắng: “Đồ mất nết mơ tưởng một chân đạp hai thuyền, sau này cách xa cô ta một chút, vòng đường khác mà đi.” – dừng một chút cô lại nói: “Còn nữa, đừng có học theo mấy cái tà môn ngoại đạo của Lục Ly, mục tiêu hàng đầu là chăm chỉ học tập.”
Hoàng Phương Phương ngẩng đầu lên cười: “Mà không phải chị cũng bị anh Ly của em ăn sạch đó thôi.”
Khương Đường giơ tay vỗ lên cánh tay Hoàng Phương Phương một cái: “Nhóc con nói chuyện kiểu gì đó, là anh Ly của cậu không rời khỏi chị đây được, không phải chị đây không thể rời anh ấy.”
Hoàng Phương Phương xoa cánh tay có hơi đau đớn của mình: “Được được được, chị Đường của tôi và anh Ly của tôi ân ân ái ái triền miên quấn quýt quanh chân trời.
Khương Đường cười: “Bớt lắm mồm đi cậu đó, lần trước tặng cậu quyển [ Năm năm ôn thi ba năm giải đề (Toán Văn Anh) ] đã làm xong chưa, có thể làm được mấy phần?”
Hoàng Phương Phương ăn táo xong, vứt tăm vào thùng rác rồi trả lời: “Làm được một phần rồi, lần trước anh Ly đến nhà em giúp em xem đề Tiếng Anh, còn nói là đề thi này nếu đưa chị làm chưa chắc chị đã làm tốt hơn em.”
Một học sinh lớp mười hai như cô mà đấu không lại một tên oắt con lớp mười một?
Khương Đường mắng thầm trong bụng, đồ chó Lục Ly, tối nay anh chết chắc rồi!
Lục Ly và bọn Triệu Tiến, Tống Đằng Phi đi uống trà ăn khuya, còn chưa được bao lâu Lục Ly đã nói phải mau chóng về nhà làm bài tập, vội vàng đặt đồ ăn rồi đi trước, Triệu Tiến và Tống Đằng Phi ngồi lại ăn, hơn nữa còn định ăn xong sẽ tìm chỗ đi hát, tìm chỗ mắc nhất, dù sao thì hôm sau cũng có thể tìm đại ca thanh toán.
Lục Ly vui vẻ đi về nhà.
Nhà này, đương nhiên là ngôi nhà nhỏ ấm áp và ngọt ngào của anh.
Lúc trong thang máy, anh còn nghĩ lát nữa sẽ lặng lẽ mở cửa đi vào cho cô một bất ngờ.
Về đến cửa nhà còn chưa kịp lấy chìa khóa ra đã nghe thấy tiếng cười đùa trong nhà.
Lục Ly nghe không rõ là nói cái gì nhưng anh có thể nghe ra được là một nam một nữ, giọng điệu còn rất vui vẻ, không ngừng vang lên tiếng cười đùa.
Có người đến?
Có đàn ông đến?
Họ hàng? Không thể nào, bao nhiêu năm nay cô chỉ một thân một mình, làm gì có họ hàng. Bạn bè? Cô không phải kiểu người sẽ đưa bạn bè khác giới về nhà.
Lục Ly tra chìa khóa vào ổ, mở cửa.
Dọa Hoàng Phương Phương sợ đến mức suýt chút ngã khỏi ghế, đến cả nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Ly, anh Ly.”
Lục Ly nhìn thấy Hoàng Phương Phương, không phải ai xa lạ nên cũng cười với cậu ta: “Phương Phương.”
Khương Đường đi qua, vô cùng săn sóc giúp Lục Ly treo túi lên móc treo sau cửa, có thể nói là tương đối thành thạo.
Vừa nhìn là biết cái kiểu vợ chồng già.
Hoàng Phương Phương đứng dậy cầm lấy balo của mình nói: “Vậy em đi trước.” – Cậu ta mà ở lại nữa nhất định sẽ bị nhét một mồm cơm chó.
Nhìn bạn cùng i lớp của hai người – Triệu Tiến Tiến, là biết.
Lục Ly nhìn mặt Hoàng Phương Phương: “Chuyện gì vậy, bị người ta đánh?”
Hoàng Phương Phương che mặt, nở nụ cười: “Đụng trúng cột đèn.”
Lừa con nít ba tuổi à.
Khương Đường ở bên cạnh vừa cười vừa nói: “Đi về cẩn thận.”
Lục Ly giúp Hoàng Phương Phương mở cửa: “Có gì thì nói một tiếng, xem xem em bị người ta đánh thành cái gì rồi.”
Hoàng Phương Phương vẫy tay với Khương Đường và Lục Ly: “Em đi đây, anh Ly, cả chị nữa.” – nói xong thì đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Tuy là chỉ có một buổi tối nhưng Khương Đường đã quen với cách gọi của Hoàng Phương Phương.
Ngược lại là Lục Ly vừa về đến đã nghe thấy Hoàng Phương Phương gọi cô như vậy, anh có hơi giật mình, chợt nhìn về phía cô: “Cậu ấy biết rồi sao?”
Khương Đường lắc đầu: “Không biết, từ từ hẵng nói.”
Lục Ly đi qua hôn một cái lên mặt Khương Đường: “Anh đi tắm trước, đợi anh.”
Khương Đường gật đầu: “Em đi làm bài tập trước.”
Đợi khi anh tắm xong đi ra thì cô đi tắm.
Khi cô mới tắm được một nửa thì cửa phòng tắm đột nhiên bị Lục Ly đẩy ra. Khương Đường vội vàng che ngực, mắng anh: “Mau đi ra ngoài.”
Lục Ly lấy quần áo trên giá treo bên cạnh đi ra ngoài, vô cùng quan tâm mà đóng cửa giúp cô.
Cả phòng tắm, ngoài quần áo bẩn bị cô thay ra vứt trong sọt quần áo bẩn thì cô không có cái gì để mặc nữa.
Quần áo bẩn không thể nào mặc lại được, nếu không thì cô tắm nãy giờ công cốc rồi sao. Cô gào lên với bên ngoài: “Lục Ly, cầm quần áo của em vào đây, không em giết anh đó.”
Lục Ly trả lời từ bên ngoài: “Tự ra đây lấy.”
Khương Đường mắng anh: “Đồ chó, anh đừng có hối hận!”
Lục Ly cười cười: “Anh để trên giường cho em này, tự ra lấy đi.”
Khương Đường tắm rửa xong, tắt vòi hoa sen, lau người xong, cô đứng im cánh cửa phòng tắm không nhúc nhích, yên tĩnh vô cùng.
Sau hai phút, Lục Ly đứng bên ngoài gọi: “Xong chưa?”
Bên trong không có ai trả lời.
Lại qua thêm hai phút nữa, Lục Ly gọi từ bên ngoài: “Đường? Đường Đường?”
Bên trong vẫn như cũ không có ai trả lời.
Lục Ly bỏ sách giáo khoa Ngữ Văn trong tay xuống, đi gõ cửa phòng tắm: “Người đâu rồi?”
Bên trong vẫn không có ai trả lời.
Không phải cô ngất ở trong đó rồi chứ! Lục Ly nghĩ như vậy, vội vàng đẩy cửa phòng tắm ra.
Không có người, người đâu rồi?
Trong lòng anh hốt hoảng, người đâu?”
Khương Đường từ phía sau cánh cửa đột nhiên xông ra, trong thoáng chốc ôm lấy eo anh, dùng sức đẩy anh ra bên ngoài, đẩy thẳng đến phòng ngủ mới dừng lại.
Lục Ly vừa ngồi xuống giường liền nhìn thấy mỹ nhân trước mắt.
Cô nhanh tay tắt đèn phòng ngủ, chỉ bật một cái đèn nhỏ ở đầu giường.
Ánh đèn mờ mờ ảo ảo, bao phủ trên người cô, tỏa ra một loại mỹ cảm khác biệt. Lục Ly len lén nuốt nước miếng, xem ra quyết định trộm quần áo của cô khi nãy quả đúng là tuyệt vời.
Vô cùng chính xác!
Cô nhảy bổ lên giường ngồi lên người anh: “Dám trêu chọc chị Đường của anh!” – Nói xong cô vung tay lên, hướng về phía gương mặt của tên tiện nhân, hung hăng hạ xuống.
Không ngoài dự đoán, lúc sắp chạm được đến mặt anh, cô đã dừng lại. Sau cùng chỉ nhẹ nhàng vỗ lên mặt anh hai cái.
Bảo bối dễ vỡ sao nỡ đánh thật được.
Lục Ly cười cười nhìn cô: “Vẫn là vị hôn thê thương anh nhất.”
Khương Đường khom lưng xuống hôn mạnh lên môi một cái, hung dữ nói: “Thương anh.”
Thương chết anh.
Dường như cô còn muốn nói gì nữa, nhưng lại không tìm được cơ hội nào để nói. Nụ hôn của Lục Ly như mưa rền gió cuốn, đến cả hô hấp cũng khó khăn thì còn nói được cái gì.
***
Cuộc hẹn với Hoàng Chấn Dương là vào tối thứ bảy.
Bắt đầu từ năm giờ chiều, Khương Đường chưa từng ngồi xuống, một hồi cô xuống mua đồ, mua gì không quan trọng, cô chỉ muốn tìm chuyện gì đó để làm. Một chốc cô lại lau lau dọn dọn. Một chốc cô lại tưới hoa trên ban công.
Lục Ly ngồi trên sofa nhìn cô bận tới bận lui.
Anh hỏi: “Em có muốn nghỉ ngơi không?”
Khương Đường bỏ ấm đun nước nhỏ trong tay xuống: “Không cần, em ngồi bị mệt, đứng lên tập thể dục.”
Lục Ly đứng lên, nắm tay cô: “Có phải em căng thẳng không?”
Khương Đường gật nhẹ: “Có một chút.” – dừng một chút cô nói: “Nếu ông ấy không quan tâm nhiều như vậy em cũng không căng thẳng thế này. Có thể tỏ ra thái độ thờ ơ, nhưng nghe anh nói ông ấy tìm em lâu như vậy nên em căng thẳng.”
Lục Ly ôm cô: “Không sao, có anh ở đây.”
Cô gật đầu, nhìn đồng hồ treo trên tường, hình như sắp đến lúc đi rồi.
Lục Ly nói: “Ở ngay trên tầng năm trung tâm thương mại chỗ chúng ta ăn cơm lần trước, đi bộ qua cũng được, gần lắm.”
Khương Đường cầm túi xách nhỏ đã chuẩn bị sẵn bên cạnh lên: “Ừm, đi thôi.”