Đã sắp đến sinh nhật, Khương Đường mãi vẫn chưa biết nên tặng quà gì cho bạn trai. Suy nghĩ rất lâu cô cũng không nghĩ ra tặng anh cái gì.
Anh thoạt nhìn không thiếu gì. Đồ ăn, đồ chơi, đồ dùng, quần áo, Khương Đường đã nghĩ qua một lượt, cảm thấy tặng gì cũng không thích hợp, dường như tặng gì cũng không thể biểu đạt được hết tình yêu của cô dành cho anh.
Sau cùng thì cô cũng đã nghĩ ra, cô có thể tặng bản thân cho anh mà. Lần trước mua bộ nội y năm trăm chín mươi chín tệ không giảm giá còn chưa mặc qua lần nào.
Đây là một ý tưởng quá tuyệt vời.
Lục Ly cũng đang nghĩ sinh nhật Khương Đường không phải sắp đến rồi sao, tặng gì cho cô đây, dường như tặng gì cũng không thể biểu đạt được hết tình yêu của anh dành cho cô.
Cuối cùng, sau tất cả anh cũng đã nghĩ ra, anh có thể tặng bản thân mình cho cô mà, trên thế giới nào còn thứ gì có thể tốt hơn anh nữa, không có nhé!
Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đã sắp đến ngày bọn họ thành niên, quả thật là khiến người ta mong chờ.
Vốn dĩ Khương Đường không cảm thấy hồi hộp nhưng càng đến gần, cô ngược lại càng hồi hộp hơn, dù sao cũng là lần đầu, không có cô gái nào không hồi hộp.
Lục Ly thì càng đến gần anh lại càng hưng phấn hơn, anh còn không dám xem video nhỏ nữa, sợ nhịn không được làm “nó” ra thì sẽ ảnh hưởng đến thực lực chiến đấu thật sự.
Nghẹn đến nỗi khổ đau vô cùng.
Thứ ba cũng là buổi tối tự học trước hôm sinh nhật một ngày, Lục Ly chuyền một mẩu giấy cho vị hôn thê của anh.
Trên giấy viết: “Hôm nay tan học tớ có chút việc, đi trước nhé.”
Khương Đường mau chóng trả lời lại trên giấy: “Tớ cũng thế, vậy mai gặp.”
Chuông tan học vừa reo, hai người ai nấy tự đeo ba lô của mình chạy như điên ra cổng trường.
Lục Ly vừa chạy vừa quay đầu hỏi cô: “Cậu bận chuyện gì?”
Khương Đường cười cười: “Không có gì, hôm nay muốn về nhà sớm đi ngủ, có thể do làm bài tập Vật Lý đến quay cuồng.” – sau đó hỏi Lục Ly: “Cậu bận việc gì?”
Lục Ly cũng cười cười: “Không gì, hôm nay cũng muốn về nhà ngủ sớm.”
Hai người, một người là người đầu tiên, một người là người thứ hai xông ra khỏi cổng trường, giống như đang thi đấu, không, còn kịch liệt hơn thi đấu.
Lục Ly nhanh hơn Khương Đường một bước, dường như làm vậy là anh có thể nằm ở trên.
Đợi cô lái xe moto chạy đi xa rồi, anh mới xoay người chui vào trong Rolls-Royce màu đỏ rực.
Khương Đường dừng lại ở trước cửa một siêu thị lớn ở giữa đường Khang An và đường Thái Nhiên.
Đương nhiên, hôm nay cô không phải dạo siêu thị, mục đích của cô là cửa hàng đồ dùng người lớn ở cạnh siêu thị.
Trước kia cô từng xem qua, đây là tiệm lớn nhất ở thành phố này, nghe nói cái gì cũng có thể mua được, không gì không thể mua, chỉ do bạn có nghĩ ra muốn mua cái gì hay không.
Khương Đường lấy một chiếc kính râm trong balo ra đeo lên, tuy là buổi tối đeo kính râm thì trông rất kỳ quái, nhưng để an toàn coi như là có gặp người quen cũng sẽ không xấu hổ, cho dù hôm nào vô ý đụng phải ông chủ cửa tiệm trên đường sẽ cũng không bị nhận ra.
Bây giờ là chín giờ bốn mươi phút tối, siêu thị bên cạnh đã đóng cửa, người quanh đây cũng không đông đúc.
Cô nghĩ ngợi, thả tóc đang cột đuôi ngựa xuống, xõa tóc ra như thế này cô cảm thấy an toàn hơn.
Trang bị xong xuôi hết, giống như đi cướp ngân hàng.
Quả là cửa hàng đồ dùng lớn nhất thành phố, trông bên ngoài thì nhỏ nhưng bên trong rất rộng lớn, từng dãy từng dãy hàng hóa, các loại đèn mang màu sắc mời gọi hút mắt, đúng là rất mờ ám.
Khương Đường lấy điện thoại mở bản ghi chú ra.
Bao cao su tương đối phổ biến, tìm cái này trước vậy. Cả nửa kệ đều là cái này, có loại mềm mỏng, có gân, đủ các nhãn hiệu.
Còn có mùi hương nữa, mùi dâu tây, mùi xoài, mùi trái cây hỗn hợp nhiệt đới.
Thật là, cũng không phải đồ ngon lành gì, làm ra nhiều loại nghe ngon miệng thế làm gì.
Vậy thì dâu tây và chuối – mỗi loại một gói.
Khoan đã nào, cái này còn chia ra bao lớn bao nhỏ nữa, có hai loại bao bì, có hộp bao tám cái, có hộp mười hai cái, còn có hộp ba mươi cái trời đất mịt mờ.
Khương Đường đứng tại chỗ suy nghĩ, lấy hai hộp trời đất mịt mờ vậy.
Chỉ mong lát nữa ông chủ không suy nghĩ lệch lạc, mua hộp lớn chắc chắn là vì có lời thôi, cũng đâu thể nào trời đất mịt mờ thật đâu, còn phải làm đề Vật Lý nữa.
Cô bỏ hai hộp vào giỏ hàng, sau đó bắt đầu tìm dầu.
Kế bên chính là nó.
Cái này còn ghê hơn, có màu đỏ hồng, có loại trong suốt, có màu hồng tím, còn có màu neon, đủ loại màu sắc.
Trên bao bì có ghi loại nhập khẩu Châu Âu, loại nhập từ Nhật bản, mùi nha đam, hoa cúc, hoa hồng.
Mấy thứ đồ chơi nhỏ này cũng chả phải nước hoa, làm nhiều mùi vậy làm gì chứ.
Sau cùng, cô lấy mùi hoa hồng màu hồng bỏ vào giỏ hàng.
Tiệm này làm ăn khấm khá, người ra vào mua đồ khá đông, nam nữ đều có.
Cô đi về phía trước, nhìn thấy có mấy món đồ chơi nhỏ mới lạ, nhưng có rất nhiều thứ cô không hiểu để làm gì.
Thứ nên mua đã gần đủ rồi, những thứ khác độ khó cao. Hiện tại cô vẫn còn thuần khiết nên chưa hiểu.
Đang lúc chuẩn bị đi thanh toán, đột nhiên ở kệ hàng bên cạnh có người đi đến.
Hai người không ai nhìn đối phương, đụng mạnh vào nhau.
Đồ trong giỏ hàng của cô rớt xuống đất, những thức bên trong đổ ra ngoài, văng tán loạn trên mặt đất.
Đối phương xin lỗi: “A, xin lỗi.”
Tuy Khương Đường không ngẩng đầu nhưng âm thanh này cô quen lắm nè.
Cùng lúc đó, Lục Ly cũng đã nhận ra cô.
Anh nhìn thấy bao cao su và dầu trong giỏ hàng của cô, cô cũng nhìn đồ trên tay anh.
Quá trùng hợp, cùng một nhãn hiệu.
Cô tháo kính râm ra hỏi anh: “Không phải cậu về nhà ngủ à?”
Lục Ly trả lời: “Tớ ngủ không được nên tùy tiện đi dạo.”
Khương Đường cười cười: “Khéo thật, tớ cũng vậy, ngủ không được, tùy tiện đi dạo.”
Đợi cô nói xong, Lục Ly cầm lấy giỏ hàng trên tay cô, lấy đồ trên tay mình bỏ vào trong, sau đó lại tự cầm giỏ đi đến quầy thu ngân ở bên kia.
Khương Đường đeo kính râm đi phía sau anh, phía trước vẫn còn hai người đang xếp hàng, cô nói với Lục Ly cô ra cửa đợi anh.
Nếu không một nam một nữ cùng nhau đi mua mấy cái này, lát nữa nhân viên thu ngân chắc chắn sẽ nhìn bọn họ nhiều thêm vài lần, nói không chừng còn cho rằng họ là tay lão làng.
Vậy cũng oan uổng quá.
Lục Ly xách một cái túi mua hàng màu đen đi ra ngoài, Khương Đường nhìn cái túi, khá tốt, bên trên không có viết mấy cái chữ ngu ngốc như cửa hàng đồ dùng người lớn gì đó.
Anh lắc lư cái túi trên tay: “Cái này, cậu muốn cầm không, hay là tớ giúp cậu đem về nhà mới?”
Khương Đường mới vừa định đưa tay ra cầm, lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Những thứ này, nếu không có nam chính cô cũng chẳng dùng được.
Cô đáp: “Cậu cầm đi.”
Lục Ly đưa tay tháo kính râm của cô xuống, sau đó quan sát gương mặt cô: “Như thế này xinh hơn nhiều, khi nãy giống như nữ gián điệp, suýt chút tớ còn nhận không ra cậu.”
Khương Đường lấy kính râm bỏ vào ba lô: “Nói đi, cậu đến đây làm gì?”
Lục Ly cũng đem túi đồ trên tay bỏ vào ba lô mình: “Như cậu nghĩ.”
Khương Đường nghiêng đầu qua: “Tớ nghĩ cái gì? Tớ chả nghĩ gì, vừa nói rồi đó, chỉ là tùy tiện đi dạo rồi vào đây thôi.” – nói xong mặt cô liền đỏ lên, nhưng may mà trời tối nhìn không rõ.
Lục Ly cười cười, vốn chẳng thèm vạch trần cô.
Cô cũng rất hiểu lòng người mà không vạch trần anh.
Hai người đạt được thỏa thuận, tạm biệt nhau lần nữa, ai về nhà nấy.
Bình thường trước khi đi ngủ, hai người đều sến súa một hồi mới chịu đi ngủ nhưng hôm nay lại yên tĩnh đến kỳ lạ.
Mỗi người nói chúc ngủ ngon xong thì không còn tiếp theo nữa, yên ắng đến bất thường.
Chắc là vì cả hai đều đoán được ngày mai sẽ có một cuộc cạnh tranh khốc liệt.
Cái gọi là im lặng trước giông bão, chắc là thế này.
Sáng sớm hôm sau, Khương Đường đã nhận được tin nhắn của Lục Ly, nhìn thời gian là mười hai giờ đêm hôm qua gửi đến.
Anh nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Cô duỗi người xong, gõ chữ trên điện thoại trả lời anh: “Sinh nhật vui vẻ.”
Sau đó lấy bộ đồ chiến đã giặt sạch sẽ trong tủ quần áo ra, năm trăm chín mươi chín không giảm giá.
Trong mắt người ngoài, hôm nay là một ngày thứ tư bình thường, Tiểu Điềm Điềm cằn nhằn như mọi ngày, Miss Lý lại đổi một bộ quần áo mới, nước bọt của Ngu Mỹ Nhân chưa từng ít đi bao giờ.
Bạn học Khương Đường cũng vẫn là bạn học Khương Đường, làm xong đề Vật Lý thì làm đề Tiếng Anh, làm xong đề Tiếng Anh thì làm đề Ngữ Văn, các loại đề thay phiên nhau lên sàn.
Đại ca thì vẫn là đại ca, giẫm lên tiếng chuông đi vào lớp, vẫn thích nhìn chằm chằm vị hôn thê trước mặt mình như cũ.
Có điều, trình duyệt của điện thoại đã phản bội anh, từ khóa trên đó toàn bộ đều là các loại kỹ thuật.
Đây là trận chiến đầu tiên, anh không thể thua.
Nếu thua trận này, cuộc sống sau này sẽ không dễ chịu.
Anh quyết không để bản thân rơi vào số phận bi thảm bị cô nắm trong lòng bàn tay.
Sau bữa cơm trưa, Triệu Tiến đẩy đẩy cánh tay Lục Ly: “Uầy, đại ca, sinh nhật năm nay có dự định gì không, tại sao tớ không nhận được lời mời của cậu?”
Lục Ly liếc cậu ta: “Mời cái gì, năm nay tớ không tổ chức sinh nhật.”
Triệu Tiến có chút kinh ngạc: “Trước kia năm nào cũng tổ chức mà, sao năm nay không làm. Tối nay tan học gọi Tống Đằng Phi, cùng nhau đến bar ăn mừng chút đi.”
Lục Ly lại liếc Triệu Tiến một cái: “Quà sinh nhật cậu chuẩn bị xong chưa?”
Triệu Tiến cười cười: “Mấy người bạn già chúng ta còn chuẩn bị quà sinh nhật gì nữa, cũng có phải bạn gái đâu.”
Đợi cậu ta nói xong hai chữ bạn gái mới chợt nghĩ ra, đại ca là người đã có gia đình, chuyện tổ chức sinh nhật lãng mạn như vậy sao lại có thể trôi qua với hai tên đàn ông thối như bọn họ chứ. Truyện Phương Tây
Triệu Tiến xem chuyện này là kết quả của việc học tập đến ngu người của mình.
Đúng rồi, là do học tập chăm chỉ quá.
Cậu ta gãi gãi đầu: “Vậy, đổi hôm khác mới đi chơi vậy, bổ sung cho cậu.”
Lục Ly gật đầu: “Được, nhưng đừng nói với Hoàng Viện Viện, nếu không phiền chết mất.”
Triệu Tiến gật đầu, tiếp tục lướt điện thoại của mình.
Đến lúc tự học buổi tối, Lục Ly vốn chẳng còn tâm trạng học hành, thậm chí anh còn muốn xin nghỉ cho mình và vị hôn thê.
Nhưng Khương Đường quyết không chịu, nhất định phải ở lại tự học.
Tự học buổi tối vừa tan, Lục Ly lập tức kéo tay Khương Đường chạy mất.
Vì vậy, hôm nay người ra khỏi trường sớm thứ nhất và thứ hai vẫn là hai người họ. Lúc đến cổng trường thậm chí còn quên buông tay nhau ra, giáo viên trực ban còn chưa kịp phản ứng hai người đã chạy xa rồi.
Lục Ly đưa Khương Đường đến nhà mới của cô.
Lúc đến cửa, anh bảo cô đứng bên ngoài đợi anh vài phút, sau đó mới mở cửa từ bên trong cho cô vào.
Trong nhà chưa bật đèn, dưới đất nến được xếp thành vòng tròn, vây quanh một hình trái tim thật lớn.
Tuy là nó rất th ô tục nhưng Khương Đường thích.
Chỉ cần là thứ anh chuẩn bị cô đều thích.
Lục Ly kéo Khương Đường đi vào giữa vòng tròn nến, ngồi xếp bằng đối diện nhau trên sàn nhà.
Cô vẫn nhìn anh cười mãi, đây là lần đầu tiên có người tổ chức sinh nhật cho cô.
Anh nến yếu ớt chiếu lên người anh, tỏa ra một màu dịu dàng làm người ta có cảm giác an tâm không thể diễn tả bằng lời.
Anh nhìn vào mắt cô nói: “Sinh nhật vui vẻ, vào lúc này tớ là người hạnh phúc nhất trên thế gian.”
Cô siết chặt tay anh: “Sinh nhật vui vẻ, vào lúc này tớ là người hạnh phúc thứ hai trên thế gian.”
Sau đó, người hạnh phúc thứ nhất đã hôn người hạnh phúc thứ hai một cái.
Lục Ly cười cười nói: “Đường Đường, bảo bối nhỏ của tớ, tớ thật sự là yêu chết cậu mất!”
Khương Đường nhìn anh: “Lục Ly.”
Lục Ly trả lời: “Hửm?”
Khương Đường: “Ngồi xích tới đây, đừng để nến đốt trúng.”
Lục Ly ngồi xích tới: “Ừm, cậu có gì muốn nói với tớ không?”
Mau nói cậu yêu tớ, yêu chết tớ, yêu đến nỗi không thể chờ đợi mà muốn tớ.
Còn chưa đợi cô nói, anh lại nói: “Cậu tắt điện thoại đi, tớ đã tắt rồi.”
Khương Đường tắt điện thoại, ngoái đầu nhìn phía sau lưng anh, chợt cô bật dậy, hét lớn với anh: “Mau đứng lên, đứng lên mau, sau mông cậu cháy rồi!”