Lúc đi học trở lại,vị trí bên cạnh Khương Đường đã trống rỗng.
Lưu Hiểu Tĩnh không còn đến trường nữa, sách trong ngăn bàn của cô ta cũng không có ai đến lấy.
Khương Đường cũng không có cơ hội để hỏi cô ta tại sao lại làm như vậy. Nếu đã như thế thì đành thôi vậy, trọng tâm cuộc sống của Khương Đường cũng không phải là Lưu Hiểu Tĩnh, cô cũng không có thời gian đi nghiên cứu tâm lý người khác.
Lúc họp lớp, Tiểu Điềm Điềm liếc nhìn vị trí bỏ trống của Lưu Hiểu Tĩnh nói: “Lưu Hiểu Tĩnh bỏ học, về phần nguyên nhân là gì các em cũng đừng đi nghe ngóng, tập trung học tập, lần thi cuối kỳ này lớp chúng ta ngoài Lục Ly và Chu Na Na, thành tích của những bạn học khác không một người nào làm tôi hài lòng.”
Tiểu Điềm Điềm vừa nói vừa đi đến bên cạnh Khương Đường, nhìn thoáng ra những người ở hàng sau một cái, đều là những tên nhóc con không chăm chỉ học tập, ông đành nói: “Chỗ ngồi của Lưu Hiểu Tĩnh cứ để trống vậy, có giáo viên đi ngang qua kiểm tra thì lớp trưởng hãy nói với giáo viên đó một tiếng.”
Nói xong, ông ấy nhìn Triệu Tiến đang ngồi phía sau: “Bạn học Triệu Tiến lần thi này thi khá tốt, là người có tiến bộ nhất của lớp chúng ta, tiếp tục giữ vững.”
Triệu Tiến đứng lên chắp hai nắm tay với mọi người, nói một cách hồ hởi: “Nhờ sự tận tâm bồi dưỡng của thầy cô giáo và lòng hào phóng nương tình giúp đỡ của mọi người.”
Cái tư thế này, người nào không biết lại còn tưởng rằng cậu ta được đề tên trên bảng vàng, thi được hạng nhất khối.
Một nhóm người bên dưới lập tức cười rộ lên, mọi người cũng không có ác ý, chỉ đơn thuần cảm thấy tên này buồn cười.
Học tập đã rất căng thẳng, được chìm mình trong bầu không khí vui vẻ này là một loại thư giãn hiếm hoi.
Tiểu Điềm Điềm đi lên bục giảng gõ bàn: “Thứ hai tuần sau họp phụ huynh, tổ chức ở lớp học. Thứ ba tuần sau là họp khối, các bạn học hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
Lúc này đây bầu không khí thoáng cái trầm hẳn xuống, không còn ai phát ra tiếng cười nào nữa.
Thứ hai tuần sau, hôm nay đã là thứ sáu rồi.
Cho đến lúc tan học, tâm trạng của mọi người vẫn còn rất nặng nề, trừ những người thi tốt như Triệu Tiến chẳng hạn, khoe khoang như con trâu ăn nhầm chất k1ch thích.
Lục Ly thi cũng không tệ nhưng anh cũng chẳng có tâm trạng gì, Lục Ly đang lo lắng cho vị hôn thê của mình.
Anh đi đến bên cạnh Khương Đường, nói với cô: “Tớ đi họp phụ huynh cho cậu nhé, tớ là phụ huynh nhà cậu.”
Khương Đường còn tưởng mình nghe nhầm, ngước cằm nhìn anh: “Hả?”
Lục Ly cười cười lặp lại lần nữa: “Tớ đi họp phụ huynh cho cậu nhé, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, không sai quy định.”
Khương Đường cười: “Ngài đóng vai ba, vai mẹ, hay ông nội đây?”
Lục Ly búng lỗ tai cô: “Đương nhiên là làm anh cậu.” – sau đó đè thấp giọng, nói: “Anh yêu.”
Anh che giấu rất kỹ sự thật là mình sinh muộn hơn cô một giờ đồng hồ.
Khương Đường khoác cánh tay anh: “Cậu cút hộ cái đi.” – dừng một lúc cô nói: “Cậu đừng lo lắng cho tớ, tình hình của tớ Tiểu Điềm Điềm đã biết rồi, không sao. Thật sự để cậu giúp tớ tham dự cuộc họp phụ huynh vậy chẳng khác nào phơi bày chuyện yêu sớm với Tiểu Điềm Điềm, cậu bị ngốc à.”
Lục Ly lại búng vào một cái lỗ tai khác của cô: “Cậu thật sự cho rằng Tiểu Điềm Điềm không biết quan hệ giữa hai chúng ta?”
Khương Đường bị giật nảy mình: “Mẹ kiếp, ông ấy biết được á?!”
Lục Ly nhéo lòng bàn tay cô: “Không sao, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học, Tiểu Điềm Điềm cũng chỉ mắt nhắm mắt mở thôi.”
Khương Đường lùi về sau Lục Ly: “Sau này cậu cách xa tớ ra một chút, tớ là học sinh ngoan đấy, không phải kiểu yêu sớm.”
Lục Ly thuận tay nắm tay cô, nhếch khóe môi cười cười nhìn Khương Đường: “Cậu đây mà học sinh ngoan gì, ngày ngày đều đi quyến rũ người khác.”
Khương Đường rút tay về: “Ai quyến rũ cậu, là tự cậu suy nghĩ lung tung.”
Lục Ly cười cười với cô: “Cậu biết còn bao nhiêu ngày nữa không?”
Khương Đường hỏi: “Bao nhiêu ngày gì?”
Lục Ly ghé lại gần lỗ tai cô, khẽ nói: “Sinh nhật của chúng ta đó.” – nói xong còn thổi một hơi vào bên tai Khương Đường.
Khương Đường đẩy anh: “Nói chuyện đàng hoàng, thổi thổi cái gì.” – cô còn chưa nói hết thì mặt đã đỏ lên hết.
Lục Ly chăm chú nhìn vào mắt cô, mang theo một chút vô lại nói: “Hỏi cậu đó, còn mấy ngày.”
Khương Đường bị anh nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, tức giận trả lời: “Sao tớ biết, tớ không biết.”
Nói xong cô vùi đầu làm đề.
Một câu còn chưa làm xong thì cô đột nhiên quay đầu, hung dữ nói với anh một câu: “Cậu sẽ bị gặm đến xương cũng không còn, tớ nói cho cậu biết!”
Hổ giấy, Lục Ly mới không sợ, anh ngẩng đầu nhìn cô: “Tớ rất mong chờ.”
Khương Đường không thèm để ý anh nữa.
Lúc tan học, Lục Ly đưa cho cô năm tờ giấy, mỗi tờ đều kín mít chữ.
Mỗi tờ là kế hoạch học tập cho từng môn học, anh dựa theo tình hình học tập hiện tại của Khương Đường để thiết kế riêng cho cô.
Trước đó anh đã nói sẽ giúp cô làm kế hoạch học tập.
Khương Đường nhìn một lúc: “Lát nữa về tớ sẽ bảo người ta ép plastic lên từng tờ, như vậy sẽ không bị nhăn.”
Nếu có thể cô sẽ trực tiếp thắp hương cho nó luôn.
Quá chi tiết, từ giờ cho đến hai ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học anh đã lên kế hoạch xong xuôi hết cho cô.
Lục Ly nói: “Không cần ép plastic, sau này thi xong kỳ thi giữa kỳ còn phải dựa theo tình hình thi cử để giúp cậu điều chỉnh lại, còn một kỳ thi cuối kỳ ở đằng sau nữa, thêm ba lần thi mô phỏng nữa mới xong.”
Lúc anh nói, Khương Đường vẫn cứ nhìn anh chằm chằm.
“Cậu thật quá chu đáo, cho nên sau này để cậu chăm con.”
Lục Ly nhếch khóe miệng: “Được, tớ phụ trách chăm con, cậu phụ trách sinh con.” – dừng một lúc anh nói: “Phải rồi, tớ còn phải phụ trách gieo giống nữa.”
Khương Đường vốn đang rất cảm động, bị anh quấy rối thế này chỉ số cảm động của cô lập tức tụt xuống N âm độ. Cô lấy trong ngăn bàn ra một cái gương nhỏ đưa cho Lục Ly: “Cậu xem cậu đi, cậu xem cậu đi, cậu xem cậu cười đi, một gương mặt toàn là ý xấu.”
Lục Ly cầm gương lên soi qua soi lại, vô cùng màu mè giả vờ sửa sang lại mái tóc phía trước một chút: “Vẫn trước sau như một đẹp trai ngút trời!”
Khương Đường cầm quyển sách dày nhất trên bàn anh, quơ qua quơ lại trên đầu anh một chút nhưng đến cuối vẫn không đập xuống.
Không nỡ.
Lục Ly đắc ý vô cùng: “Vị hôn thê của tớ yêu thương tớ chưa kìa.”
Khương Đường bỏ sách xuống, xoa đầu anh một chút: “Phải phải phải, yêu thương cậu, chỉ yêu thương cậu.”
Buổi tối lúc tan học, Lục Ly đặc biệt nhắc nhở cô: “Thứ bảy chủ nhật đừng quên đến nhà tớ, về nhà tớ sẽ cho cậu địa chỉ nhà tớ, mà thôi, buổi sáng tớ đi đón cậu.”
Khương Đường xua tay: “Ngàn vạn lần xin đừng, chỉ đi học bổ túc thôi, không cần màu mè vậy đâu, đón cái gì mà đón, trăm ngàn lần đừng đón, tớ không tự nhiên.”
Lục Ly cười cười: “Vậy được, sáng mai tớ ở nhà đợi cậu, bữa sáng đừng ăn bên ngoài, đến nhà tớ rồi cùng ăn.” – dừng một lúc lại nói: “Tay nghề của dì nhà tớ siêu ngon.”
Khương Đường gật đầu: “Được rồi.” – cô vẫn còn không yên tâm mà hỏi: “Có phải là cuối tuần ba cậu không có nhà đúng không?”
Lục Ly xoa đầu cô: “Yên tâm.”
Hai người tạm biệt nhau trước cổng trường học, Khương Đường lái xe moto của cô phóng cái vèo.
Cô nhìn qua gương chiếu hậu thấy rất rõ ràng, đằng sau có một chiếc xe đi theo cô, là Lục Ly.
Chuyện trước đó chỉ mới qua đi, anh không yên tâm để cô về nhà một mình
Anh không nói anh sẽ theo cô vậy thì cô cứ giả vờ không biết.
Cho tới khi đến đường Khang An, Khương Đường vào nhà báo bình an với Lục Ly, anh mới về nhà mình.
*
Sáng sớm hôm sau, năm giờ sáng Khương Đường đã thức dậy, cô có thói quen dậy sớm, trước kia lúc cuối tuần đi làm thêm còn dậy sớm hơn bây giờ.
Cô đứng dậy học thuộc lòng từ vựng một lúc, lại đọc thêm mấy bài văn bài thơ, thấy thời gian cũng gần đến, cô thu dọn mọi thứ ổn thỏa, cầm theo bánh bông lan cô mua ở một tiệm bánh ngọt phía sau chợ.
Bánh bông lan này không giống với những loại thông thường, nó là bánh bông lan nổi tiếng trên mạng, Khương Đường phải xếp hàng hai giờ mới mua được.
Hơn nữa người nổi tiếng này là một ông lão, nghe nói tay nghề được truyền lại từ thời nhà Thanh.
Suy nghĩ của Khương Đường là lần đầu tiên đến nhà Lục Ly, hơn nữa ba của anh cũng biết cô sẽ đến nhà anh, cô cũng không thể đến tay không, sơn hào hải vị gì đó nhà anh không thiếu nhưng ẩm thực dân gian cho dù là người nghèo hay giàu cũng đều không thể từ chối.
Vả lại nhà ẩm thực nổi tiếng mà Khương Đường chuẩn bị lại còn là một ông lão ẩm thực nổi tiếng trên mạng, trong cổ điển có sự thịnh hành, trong thịnh hành lại lộ ra mười phần thành ý.
Xếp hàng hai giờ đồng hồ lận đó.
Khương Đường ra khỏi nhà rất sớm, cô không chạy moto mà quét một chiếc xe đạp công cộng ở ngã tư.
Tuy từ đường Khang An đến đường Thái Nhiên là khoảng cách giữa hai thế giới nhưng tổng cộng cũng chỉ tốn hơn hai mươi phút đạp xe.
Đã rất lâu Khương Đường không đến đường Thái Nhiên, từ khi cô tìm ra năm vạn trong hộp giày dưới gầm giường, sau đó bỏ ra ba vạn thuê thám tử tư điều tra ra được cô bị người ở đường Thái Nhiên vứt bỏ.
Bây giờ cô đồng ý tới, cũng bởi vì cô có Lục Ly.
Nơi Lục Ly ở, cô đều đồng ý đến, cũng vui vẻ mà đến.
Phong cảnh bên đó rất đẹp, đường xá thông thoáng, cạnh đường vành đai có rất nhiều ông lão bà lão đang tập thể dục buổi sáng.
Khương Đường chạy xe đạp dựa theo địa chỉ Lục Ly đưa cho cô lần trước.
Khi đến bên cạnh một công viên nhỏ, cô nghe thấy tiếng động ở đằng sau một bụi cây lớn.
Lấy tốc độ mẫn cảm nhanh nhạy khi phản ứng với nguy hiểm của chị đại đường Khang An ra suy đoán thì đây không phải chuyện tốt lành gì, trong đó có người đang đánh nhau.
Khoảng bốn người.
Khương Đường dừng xe lại, đẩy đi vài bước, cô không muốn đi qua đó xen vào chuyện của người khác nhưng lại có chút không yên tâm, lỡ như trong đó có người làm chuyện phạm pháp, có người cần giúp đỡ thì phải làm sao.
Lúc nhỏ cô thường xuyên đánh nhau cùng bọn Chu Đại Long ở đường Khang An, lúc đánh không lại, cô sẽ vô cùng hy vọng có một đại hiệp từ trên trời xuống giúp cô.
Ngẫm nghĩ một lúc Khương Đường vẫn đi xem thử.
Cô dừng xe bên đường, thò đầu vào trong thăm dò.
Ba người đánh một.
Ba thanh niên trẻ tuổi đánh một ông chú.
Độ tuổi của ông chú chắc cũng cỡ tuổi ba cô.
Thoạt nhìn thì ông chú cũng có chút mánh lới nhưng vẫn không đấu lại đối phương, cứ luôn phòng thủ, không có cơ hội phản công.
Cách ăn mặc, khí chất của mấy tên thanh niên vừa nhìn đã biết không tốt lành gì, lại còn ra tay khá nặng. Ông chú trông như một người có văn hóa, chú ấy đang mặc một bộ đồ Trung Sơn, trong túi áo còn vắt một chiếc bút.
Nói không chừng là giáo viên của trường học nào đó gần đây.
Khương Đường từ phía sau thân cây đi tới, nói với vào bên trong: “Có chuyện gì thế, cần gọi cảnh sát không?”
Ánh mắt của những người đó đều chuyển về cô.
Một trong số những tên thanh niên hung dữ trừng Khương Đường, quát một tiếng: “Nên làm gì thì làm đi, mẹ nó bớt xen vào chuyện người khác.”
Ông chú hét lên: “Cô gái chạy trước đi, chạy được xa rồi thì gọi cảnh sát, chạy mau đi.”
Ông chú này, thật đúng là không khách sáo mà.
Tiếng hét này đem toàn bộ hận thù chuyển dời đến trên người Khương Đường, lúc này cô có muốn cũng không chạy được.
Khương Đường đi tới: “Chú, tại sao bọn họ đánh chú?”
Ông chú sửa sang lại quần áo, lại chỉnh lại đầu tóc, than thở nói: “Có lẽ nguyên nhân là vì ta đẹp trai hơn chúng.”
Khương Đường cạn lời: “Đã đến lúc này rồi chú không thể đợi thêm một lúc nữa rồi mới giả bộ ngầu không được hả?”
Khương Đường nhớ đến người nào đó, người ở đường Thái Nhiên bọn họ bình thường lúc đi trên đường đều thích màu mè vậy sao, hình như không phải, Triệu Tiến và Tống Đằng Phi đâu có hay làm màu vậy.
Ông chú kéo phần áo phía trên cho phẳng lại: “Thôi được, vì bọn chúng muốn bắt cóc ta.” – ông chú quay về phía ba tên thanh niên nói: “Thả cô gái này đi đi.”
Ba tên thanh niên đã hết kiên nhẫn từ lâu, tên đầu đàn nói: “Thả cái gì, bắt hết.”
Ông chú kéo Khương Đường ra sau lưng mình: “Xin lỗi nhé cô gái, liên lụy cô rồi. Cô cứ núp sau lưng ta, đừng nhúc nhích.”
Khương Đường bỏ balo xuống, đặt trên bãi cỏ, sau đó bước ra: “Quên đi, chúng ta thành một phe đi.”
Ông chú còn chưa kịp nói gì thêm ba tên thanh niên đã xông tới.
Ông chú kéo Khương Đường trốn ra phía sau thân cây, nhân lúc bọn chúng không chú ý, huýt sáo một tiếng.
Trong thoáng chốc bên phía bụi cây bên kia có bốn năm người chạy ra, tất cả đều cao to vạm vỡ mặc âu phục màu đen, trên tai còn đeo microphone, là kiểu ăn mặc điển hình của vệ sĩ.
Ba tên thanh niên nhìn nhau, mẹ kiếp.
Cuống quýt bỏ chạy, một trong số đó lúc chạy không nhìn đường, một chân còn vấp phải balo của Khương Đường làm nó ngã ra.
Mấy tên đó chưa chạy được bao nhiêu bước đã bị bắt lại.
Mặt Khương Đường nghệch ra nhìn màn kịch trước mắt mình.
Đây là đang quay phim sao?
Ông chú nhặt balo của Khương Đường lên, cười cười nói với cô: “Cám ơn nhé cô gái.”
Khương Đường nhận lại balo của mình, lấy hộp bánh bông lan ra nhìn.
Bị giẫm móp méo rồi.
Ông chú liếc nhìn, có chút ngại ngùng nói: “Cái này phải của tiệm bánh bông lan nổi tiếng trên mạng đúng không, hay là bán cho ta đi. Cô xem nó móp rồi.”
Khương Đường mở hộp bánh ra xem, cũng may, bánh bông lan mềm nên sửa sang lại một chút cũng có thể tặng người khác.
Sau đó cô hỏi: “Lúc nãy chú đang trải nghiệm cuộc sống sao?”
Rõ ràng có sức chiến đấu mạnh như vậy mà có thể bị người khác vây đánh.
Ông chú cười xấu hổ: “Chỉ là muốn trải nghiệm cuộc sống thời thanh niên một chút cho nên không cho bọn họ qua đây.”
Dừng một chút ông chú nói tiếp: “Mạo muội hỏi một tiếng, cô có từng được hứa hôn cho ai chưa?”
Hả?
Hứa hôn?
Là ông chú xuyên không hay cô xuyên không vậy?
Qua một lúc Khương Đường mới phản ứng lại được: “Tôi có bạn trai rồi.” – Nói xong cô kéo khóa balo lại: “Chú cẩn thận nhé, tôi đi trước đây.”
Ông chú gật đầu: “Cứ như vậy đi, sau này gặp lại.”
Khương Đường chắp hay nắm tai với nhau: “Sau này gặp lại.” – nói xong cô đi về phía bên đường, chuẩn bị tiếp tục đạp xe đến nhà Lục Ly.
Lúc vừa đi qua thân cây cô liền nghe thấy phía sau có người đang ngâm thơ, vẫn là giọng điệu thâm trầm, có nhịp điệu nhấn nhá.
“Lộ mạn mạn kì tu viễn hề, ngô tương thướng há nhi cầu sách(*)”
(*) Li Tao – Khuất Nguyên: Đường xa dài man mác hề – Ta toan lên xuống tìm tòi
Đây là thói quen của Lục Tu Viễn, khi nhìn theo người mà ông tán thưởng ông nhất định phải ngâm câu thơ này.
Khương Đường không khỏi tăng nhanh tốc độ dưới chân, cô sợ chậm một chút sẽ bị làn sóng làm bộ làm tịch này lây nhiễm.