Khương Đường từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh.
Nước mắt trong mắt Lục Ly đã không còn nữa mà thay vào đó là một ánh mắt tràn ngập tình cảm dịu dàng.
“Nói tớ nghe, xảy ra chuyện gì?”
Khương Đường rời khỏi ngực anh, đi đến trước gương trong phòng ngủ soi thử, quả nhiên là có chút bết bát, đầu tóc rối loạn, chỗ cổ áo bị xước một đường, trên cánh tay thì có một vết bầm tím lớn, cũng may trên mặt không có vết thương gì.
Lục Ly đứng sau lưng cô, luôn nhíu chặt mày chờ cô nói.
Khương Đường soi gương xong, lấy một miếng bông tẩm cồn nhỏ trong hộp thuốc ra, vừa thoa lên nắm tay trái của Lục Ly, vừa hỏi: “Đau không?”
Sau đó nói tiếp: “Tớ không sao, lúc nãy gặp hai tên nhận nhầm người thôi.”
Lục Ly cúi đầu hỏi: “Nhận nhầm người gì?”
Khương Đường cười: “Bọn họ nghĩ tớ là loại người như Tiêu Yến, chắc là mắt mù.”
Cô nói xong, ném bông gòn tẩm cồn vào thùng rác, sau đó lấy một bộ quần ra chuẩn bị đi tắm.”
Tuy là bụng đói đến khó chịu, nhưng trên người bẩn quá, vẫn nên đi tắm thì hơn.
Lục Ly hỏi: “Người gì, cậu gặp ở chỗ nào?”
Khương Đường trả lời: “Trời tối quá, không thấy rõ mặt, không nhận ra được, chỉ biết một tên mập một tên gầy.”
Anh ừm một tiếng, âm thầm thề rằng sẽ tìm cho ra hai tên này.
Cô xoay người lại, khều khều lên sống mũi anh: “Được rồi, đừng cau có vậy nữa, cười một cái đi, đại ca à đại ca cười một cái đi.”
Tuy dáng vẻ Khương Đường làm nũng rất đáng yêu, nhung Lục Ly không cách nào cười nổi, gương mặt xị xuống dài ra thêm phân nửa.
Cô kiễng mũi chân hôn lên môi anh một cái: “Cười một cái.” – nói xong giơ tay cù vài cái vào nách anh.
Lục Ly không sợ nhột, nhưng vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Cô đi vào phòng tắm tắm rửa, anh đến phòng bếp hâm nóng thức ăn lại cho cô.
Đợi khi cô tắm xong anh đã giúp cô múc xong cơm canh, canh trên bàn nóng hổi, chỉ ngửi thôi đã đói vô cùng.
Khương Đường không kịp sấy tóc nên cứ thế ngồi xuống, cầm đũa ăn cơm.
Lục Ly ở bên cạnh gắp cho cô một cái cánh gà: “Ăn từ từ thôi, của cậu hết.”
Khương Đường gặm cánh gà hỏi anh: “Cậu không ăn sao?”
Lục Ly múc canh cho cô: “Tớ ăn rồi.”
Không thể không nói, nhìn thấy cô ăn ngon lành, dáng vẻ ngấu nghiến, sự buồn bực trong lòng Lục Ly đã tốt lên được một chút, hơn nữa những món này đều cho đích thân anh nấu.
Khương Đường uống ngụm canh, nhìn cà chua trộn đường trên bàn: “Đ ĩa này cũng của tớ luôn sao?”
Lục Ly cười, đẩy đ ĩa cà chua đến trước mặt cô: “Đúng, đều là của cậu.”
Khương Đường cầm đũa gắp một miếng, bỏ hết vào miệng sau đó hỏi: “Phần nước bên dưới, cũng là của tớ luôn sao?”
Nước của cà chua sau khi đã trộn đường chảy ra, chua chua ngọt ngọt, cô rất rất rất thích.
Lục Ly gật đầu: “Đều là của cậu. Ăn chậm thôi, không ai cướp của cậu đâu.”
Khương Đường ngẩng đầu lên cười với anh: “Tại cậu làm thức ăn ngon quá đấy.”
Nịnh anh, nịnh anh cũng vô dụng, một lát nữa sẽ tính món nợ này với cô, chạy đi đâu cả ngày, một đứa trẻ hư hỏng! Cái tốt không học, học người ta bỏ nhà ra đi, bản lĩnh cũng lớn lắm.
Lục Ly múc một muỗng canh để bên môi thổi thổi sau đó đưa tới bên miệng cô.
Khương Đường há miệng, để cho anh đút.
Cô ăn sạch sẽ chén cơm của mình, Lục Ly đẩy chén của anh qua: “Của cậu hết.”
Khương Đường đặt cái chén không sang một bên, cười với anh: “Cơm cậu nấu ăn rất ngon.”
Lục Ly thản nhiên trả lời cô: “Tàm tạm thôi, lần đầu nấu.”
Sự kiêu ngạo trong vô hình là thứ đáng chết nhất.
Dưới bàn ăn Khương Đường giẫm anh một cái: “Không làm dáng một lúc thì chết à?”
Lục Ly lại múc một muỗng canh đưa tới bên miệng cô.
Khương Đường uống xong, cầm cái muôi lớn, múc thêm vài muôi bỏ vào trong chén trộn với cơm, ăn rất ngon miệng.
Dù sao cô cũng đói gần một ngày trời.
Nước của cà chua trộn đường bị cô li3m sáng loáng cả đáy đ ĩa, khoai tây sợi chua cay bị tiêu diệt hơn phân nửa, cánh gà kho tàu chỉ còn lại ba bốn cái.
Lục Ly dọn dẹp chén đũa.
Cô đứng trước gương sấy tóc, Lục Ly ở trong bếp rửa chén.
Cô sấy tóc xong rồi đi đến cửa phòng bếp nhìn anh rửa chén.
Lục Ly hơi hơi khom lưng nên Khương Đường không nhìn thấy được vẻ mặt của anh, trong mắt cô chỉ còn đôi chân dài kia, Khương Đường không nghĩ ra được một tính từ thích hợp nào để hình dung anh.
Cô luôn luôn cảm thấy, anh gợi cảm đến bùng nổ.
Khương Đường đi tới vươn tay chọt chọt vài cái lên lưng anh.
Lục Ly quay đầu lại: “Qua kia chơi đi, lát nữa tìm cậu tính sổ.”
Cô nhảy lùi về sau hai bước, ôm hai tay, cơ thể run rẩy: “Phải không, đại ca, người ta sợ lắm á.”
Nói xong thì chạy mất. Cô sợ có người nổi giận, sôi trào mà tẩn cho cô một trận.
Đến khi Lục Ly rửa bát xong.
Hai người ngồi trên sofa trong phòng khách, bật chế độ tâm sự.
“Nói đi, cả ngày hôm nay đi đâu.”
Khương Đường chống cánh tay lên đầu gối, chống cằm: “Không đi đâu hết, chỉ đi dạo một vòng gần xưởng dệt thôi.”
Lục Ly nhìn cô: “Tớ đến đó rồi, không tìm thấy cậu.”
Khương Đường cười cười: “Tớ thấy cậu mà, ở bên bờ sông, tớ ở phía sau bụi lau.”
Lục Ly nhéo lỗ tai cô: “Thấy cũng gọi tớ.”
Khương Đường xoa lỗ tai chỗ bị anh nhéo: “Lúc đó tâm trạng người ta không tốt mà.”
Lục Ly cau mày: “Vì một cuộc thi cuối kỳ nhỏ xíu đó?”
Khương Đường lè lưỡi với anh, sau đó nói: “Nghe nói có người ở nhà đợi để bắt nạt tớ, tớ không phục đó nên về nhà xem thử tên tiểu yêu nào dám nói xằng nói bậy.”
Lục Ly đứng dậy, ngồi xuống cạnh cô: “Nói xằng nói bậy? Không tin cậu thử xem!”
Khương Đường dịch về phía bên kia một chút, chỉ vào bình hoa dại trên bàn trà: “Tớ cố ý hái tặng cậu, thích không?”
Lục Ly cầm chai nước khoáng trên bàn trà, nhìn hoa dại nhỏ được cắm bên trong, sau đó đưa lên mũi ngửi thử, không có mùi hương nào nhưng rất đẹp.
Khương Đường cũng nhìn theo: “Tớ thấy hoa này là nghĩ ngay tới cậu, có phải rất hợp với một người như hoa như ngọc giống cậu không?”
Lục Ly đặt chai nước khoáng xuống bàn trà, cả thân người chồm qua đè lên người cô.
Khương Đường lùi về phía sau, rụt người đứng lên, cô giậm chân định chạy. Nếu như người này thật sự muốn làm gì cô, cô quả thật là không chống đỡ nổi.
Lục Ly ngồi lại ngay ngắn, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình, nói: “Lại đây, ngồi xuống, tớ có chuyện đàng hoàng muốn nói với cậu.”
Chuyện đàng hoàng?
Câu này nghe có vẻ không đàng hoàng lắm.
Khương Đường ngập ngừng đi qua ngồi xuống, thậm chí cô đã chuẩn bị xong nếu anh có ý đồ bất chính gì với cô thì Khương Đường nhất định phải nằm trên.
Lục Ly búng lỗ tai nhỏ của cô: “Nghĩ cái gì vậy hả, đừng căng thẳng quá.” – dừng một chút anh lại nói: “Lần trước có nhắc với cậu, sau này cuối tuần sẽ đến nhà tớ đúng chứ, ba tớ có mời một gia sư cho tớ, chúng ta cùng nhau ôn bài.”
Khương Đường hỏi: “Thêm một người nữa? Thì gia sư đó phải tăng tiền.”
Lục Ly cười: “Không có, dù sao thì cũng là tiền ba tớ, không tiêu tiền của chúng ta.”
Nói như vậy, có vẻ như cô và anh mới là người cùng một nhà.
Lục Ly hiểu được tính tình cô, vì thế lại bổ sung thêm: “Lúc rảnh rỗi, chúng ta sẽ cùng nhau giúp dì làm chút việc, tưới cây quét nhà gì đó. Nếu cậu vẫn cảm thấy ngại thì lấy thân báo đáp đi.”
Khương Đường đá anh một cái, hỏi: “Vậy ba cậu, ông ấy có nhà không?”
Lục Ly trả lời: “Thường thì buổi sáng không có, buổi tối mới về nhà.”
Khương Đường dịch người về phía Lục Ly, ôm anh, hôn một cái thật mạnh lên mặt anh: “Tớ biết tại sao tớ thi không tốt rồi, bởi vì vẫn chưa hít không đủ tinh hoa của học bá, để tớ hít thêm hai cái nào.”
Vừa nói xong cả người hướng về phía trước, đè lên người Lục Ly.
Lục Ly đưa tay ngăn cô lại: “Ấy ấy ấy, nói chuyện đàng hoàng mà, ít có dụ dỗ người khác đi.”
Nói xong thì quay mặt đi, Lục Ly sợ chỉ cần nhìn cô thôi sẽ bị cô hút mất hồn phách, mà quan trọng là mẹ nó chứ đến cả “tiểu Ly Ly” cũng phản bội anh.
Lục Ly hỏi: “Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, cho tớ một lời xác định đi.” – anh lại bổ sung: “Yên tâm, có gia sư ở đó mà, sẽ không làm chuyện gì không đứng đắn với cậu đâu.”
Khương Đường hôn lên không khí, chỉ đành ngồi về vị trí, ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Vì tương lai của cô và Lục Ly, vì để có kết quả thi tốt hơn, vì để tiến lại gần anh hơn một chút.
Lục Ly nghiêng người, mặt đối mặt với cô: “Ngoan lắm. Thứ bảy tuần này chín giờ sáng, ừm, cậu dậy nổi không, hay là tớ đến đón cậu?”
Khương Đường nở nụ cười nhìn anh: “Chiếc Harley dưới lầu là của cậu đúng không.”
Lục Ly gật đầu, mang theo giọng điệu hờn dỗi tố cáo: “Tìm cậu một ngày, cả một ngày đó.”
Khương Đường vừa cười vừa nói với anh: “Trước đây không thấy cậu lái xe bao giờ.”
Lục Ly ừm một tiếng, nhìn cô nói: “Nếu tớ chạy xe ra ngoài thì cậu còn việc gì để làm nữa.”
Khương Đường bật dậy từ trên ghế, có chút tức tối nói: “Ý gì thế hả đại ca, xem thường chiếc xe moto đời cũ hàng nội địa hả?”
Nói xong Khương Đường đi về phía Lục Ly, chống nạnh nói với anh: “Khi nào rảnh rỗi thì thi đấu đi, cậu chạy Harley, tớ chạy xe moto đời cũ hàng nội địa của tớ?”
Lục Ly cười nói với cô: “Tớ nhận thua, không đấu, có dịp sẽ đưa cậu đi hóng gió.”
Khương Đường ôm Lục Ly nói: “Được đó, tớ chưa từng ngồi Harley bao giờ.”
Anh gật đầu: “Đều của cậu, cả xe cả người.” – nói xong lại hôn cô một cái.
Khương Đường bị anh hôn có chút đau, cô vỗ lên đầu một phát: “Nói chuyện tử tế, đừng hở chút động tay động chân thô bạo như vậy.”
Cô cười: “Dịu dàng chút nào, đại ca, nếu không sẽ nghẹn đó.”
Dứt lời cô hơi hơi thả lỏng tay, Khương Đường thật sự sợ anh sẽ nghẹn đến hư mất, nếu vậy thì bi kịch lắm.
Nhắc tới chuyện nghẹn đến hư thế này, Lục Ly cảm thấy bản thân mà còn nhịn được thì chắc chắn sẽ hỏng mất thôi.
Được, sinh nhật chứ gì, đợi đến đó vậy! Anh sẽ không nương tay với cô đâu, anh sẽ khiến cô phải thừa nhận sự lợi hại của mình.
*
Quốc Khánh được nghỉ một ngày. Những ngày kế tiếp đều là giảng đề thi thử cuối kỳ vừa thi xong, mỗi ngày, mỗi đều đều bận rộn mà bổ sung kiến thức.
Tiểu Điềm Điềm nói lần này phải họp phụ huynh, Khương Đường tỏ vẻ không sao cả, dù sao nhà cô cũng không có phụ huynh, cô chính là phụ huynh của chính mình.
Lục Ly cũng không sao cả, có điều anh phải chuẩn bị bài phát biểu cho buổi Họp toàn khối sau buổi Họp phụ huynh, thật phiền phức.
Lần thi này, người vui vẻ nhất chính là bạn học Triệu Tiến Tiến, lúc thi cậu ta ngồi sau lưng Lục Ly, đáp án phần trắc nghiệm cậu ta chép của Lục Ly được kha khá, về phần tự luận phía sau cậu ta tự làm vậy mà điểm cũng không tệ, chỉ thấp hơn Khương Đường hai mươi điểm, nhưng so với Tống Đằng Phi thì mẹ nó quá là sảng khoái.
Điểm của Triệu Tiến hơn Tống Đằng Phi sáu mươi điểm tròn trĩnh! Lúc về nhà ba cậu ta lấy bảng điểm của Lục Ly ra dạy dỗ cậu ta, thì cậu ta có thể lôi Tống Đằng Phi vào làm lá chắn, chỉ nghĩ thôi là đã thấy sảng khoái vô cùng.
Vì thế Triệu Tiến quyết định mời Tống Đằng Phi ăn cơm, có đại ca nữa, cũng phải đặc biệt cảm ơn đại ca một chút.
Lục Ly nói với Khương Đường: “Buổi trưa tớ với Triệu Tiến và Tống Đằng Phi ra ngoài ăn cơm, cậu đi không?”
Khương Đường quay đầu qua nói với anh: “Ba người bạn tốt các cậu đi cùng nhau đi, tớ không đi đâu.”
Lục Ly nhìn Triệu Tiến đang bò ra bàn ngủ, nước miếng còn chảy ra bàn, tình bạn này, anh không muốn, không hề muốn chút nào.
Ăn cơm trưa xong, Khương Đường quay về lớp học, bọn Lục Ly vẫn chưa về, chắc là đến gần vào tiết học đầu tiên họ mới quay lại.
Lưu Hiểu Tĩnh bên cạnh cũng chưa về, cô ta đã không đến lớp từ sáng sớm, hình như cũng không xin nghỉ, buổi sáng Tiểu Điềm Điềm có đến hỏi lý do.
Điện thoại trong tay Khương Đường vang lên, cô còn tưởng là Lục Ly, cầm lên nhìn thì là Lưu Hiểu Tĩnh.
******
Triệu Tiến Tiến: Đã ăn no hết rồi thì về thôi.
Tống Đằng Phi: Đi nào.
Lục Ly: Đợi chút, tớ đặt thêm một phần đồ ngọt, một ly nước ép, đóng gói mang về.
Triệu Tiến Tiến và Tống Đằng Phi: Cẩu lương vô hình, một phát chí mạng.