Lúc Khương Đường chạy xe về đến dưới nhà, cô trông thấy có người đứng ở đầu cầu thang.
Thoạt nhìn, không giống người tốt.
Cô chạm vào cây gậy ở sau xe.
Chạy xe lại gần cô mới phát hiện người này là Tiêu Tề, một cái trứng nát, không có gì đáng sợ.
Tiêu Tề không cầm gì trong tay nhưng khó đảm bảo cậu ta không có giấu dao hay gì đó.
Khương Đường không dám lơ là cảnh giác, nhất là khi cô và chị gái cậu ta từng xảy ra xung đột.
Khương Đường xuống xe, nhìn cậu ta một cái: “Sao đây Tiêu Tề, tìm chị Đường Đường có việc gì?”
Tiêu Tề từ bậc thang đi xuống: “Chị đánh chị tôi.” – Lại nói: “Rõ ràng tình cảm giữa chị tôi và cô lúc nhỏ rất tốt.”
Khương Đường vừa khóa xe vừa trả lời: “Là cô ta chọc tôi trước.” – Nói xong ngẩng đầu nhìn anh ta một cái: “Chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa.”
Tiêu Tề vốn sợ cô, đây có thể là người từng chém chết người, còn có Gấu Lớn từng bị Khương Đường đánh đến không dám bén mảng đến đường Khang An nửa bước.
Khương Đường nhìn cậu ta thêm vài lần: “Gấu con, mặc quần áo mới là lập tức dám đến khiêu chiến với chị Đường Đường, quay về nói với chị của cậu, mẹ nó đừng làm phiền tôi nữa.”
Hôm nay Tiêu Tề mặc một bộ quần áo mới, trước ngực còn in một con rồng.
“Bạn gái tôi mua cho đấy.”
Khương Đường đi qua vân vê quần áo anh ta một lúc: “Cái này là cotton đấy, bạn gái cậu cũng thương cậu thật nha.”
Tiêu Tề gật đầu: “Đúng vậy.” – trước kia loại vải anh ta mặc đều là vải nylon.
Khương Đường nói: “Quen bạn gái khi nào vậy, cũng không đưa đến cho chi Đường Đường xem mặt, hại chị Đường Đường phải chạy đến Xưởng dệt Ngũ Tinh bỏ hoang mà xem.”
Sắc mặt Tiêu Tề thoáng cái chuyển sang màu trắng.
Khương Đường vỗ vai cậu ta: “Yên tâm, chỉ thấy nửa mặt cậu, những thứ khác cái gì cũng không thấy.”
Tiêu Tề thở phào nhẹ nhõm.
“Chị Đường Đường đến đó làm gì, vừa dơ vừa bẩn.”
Khương Đường lộ ra một nụ cười kỳ lạ: “Sao nào, chỉ có cậu và bạn gái cậu được đi, tôi và bạn trai tôi được sao?”
Tiêu Tề xấu hổ cười cười.
Khương Đường lấy cây gậy lớn trên xe ra: “Đúng rồi, cậu tìm tôi làm gì?”
Tiêu Tề giật mình, lùi về sau mấy bước: “Không, không có gì.”
Nói xong cậu ta liền chạy đi mất.
Chưa chạy được mấy bước, Khương Đường gọi anh ta: “Tiêu Tề, chị Đường Đường biết bản tính cậu không xấu, đừng làm chuyện xấu nữa, có thời gian thì đến nhà máy đằng sau tìm việc gì đó làm đi, đó mới là chuyện đúng đắn.”
Tiêu Tề nghe thấy lời cô, bước chân thoáng dừng lại, sau đó lại mau chóng chạy đi.
Khương Đường đặt cây gậy về chỗ cũ, không bao lâu nữa cô có thể dọn khỏi đây cũng không cần phải đọ sức với mấy thứ này nữa.
Thật tốt.
Loại người như Tiêu Tề vậy mà cũng có thể tìm được bạn gái.
Cô nhớ tới Lục Ly.
Lục Ly thật đáng thương, rõ ràng có một cô bạn gái lương thiện xinh đẹp, vóc dáng tươi tốt thế này nhưng anh vẫn không được ăn.
Chậc chậc, thật đáng thương.
Thành tích của kỳ thi cuối kỳ rất nhanh đã có, các loại xếp hạng trong lớp, xếp hạng khối cũng đã có.
Lục Ly lớp 12/1 vẫn hạng nhất khối, điều này làm cho Tiểu Điềm Điềm rất kiêu ngạo, không có việc gì quan trọng cũng chạy đến phòng làm việc của chủ nhiệm Trần bày ra dáng vẻ tiểu nhân đắc ý.
Sáng hôm nay, Khương Đường đến lớp, từ chỗ lớp trưởng xem thành tích và xếp hạng các môn.
Cô xem từ người cuối cùng, hàng dưới cùng không thấy tên cô, Khương Đường âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chu Na Na vỗ nhẹ vai cô một cái: “Không sao, đừng căng thẳng như vậy.”
Khương Đường cười với cô ta, tiếp tục dò ngược từ hàng thứ hai, lúc xem xong nửa tờ vẫn không thấy tên cô, điều này làm cô thấy vui cũng không phải, mà buồn cũng không đúng.
Chỉ có thể hy vọng rằng tên cô của cô đừng xuất hiện trên trang này. Nếu như xuất hiện, cũng chỉ có thể là nửa trang dưới. Nhưng xuất hiện ở nửa trang dưới của trang số hai mà nói thì xếp hạng trong lớp cũng chỉ hạng ba mươi.
Cô dò từng cái tên một, không dám chớp mắt.
Nhưng ở nửa trang dưới của trang này cô đã thấy tên mình trên đó.
Hạng trong lớp là ba mươi hai, trong khối là hơn năm trăm.
Cô đem bảng thành tích trả lại cho Chu Na Na, nói cám ơn rồi đi ra ngoài.
Lúc Lục Ly trở về lớp học, phát hiện vị trí trước mặt trống không, còn ba phút nữa là vào học, trừ khi có việc, nếu không cô sẽ không đến muộn như vậy.
Cô là người nắm chặt từng phút từng giây để học tập.
Anh gọi điện thoại cho cô, đối phương không nghe máy.
Chu Na Na đi qua nhắc nhở Lục Ly: “Khương Đường mới qua đây, xem xong bảng thành tích lại đi ra ngoài rồi.”
Lục Ly ngước đầu lên: “Ừ, cảm ơn.”
Chu Na Na mỉm cười: “Không có gì.”
Balo Lục Ly cũng không lấy, đứng lên nói: “Lớp trưởng, hôm nay tớ và Khương Đường xin nghỉ.”
Chu Na Na gật đầu: “Ừm, biết rồi.”
Lục Ly đi từ cửa sau lớp ra ngoài.
Anh không gọi cho Khương Đường nữa mà chuẩn bị đến thẳng nhà cô.
Cô luôn luôn lạc quan, tính cách vĩnh viễn không chịu thua, cho dù ngã cũng không sợ, cô rất ít khi sợ cái gì. Lần này anh có thể cảm giác được, có thể cô thật sự sợ hãi.
Cô đang chạy trốn, lần đầu tiên Lục Ly thấy Khương Đường chạy trốn.
Đúng vậy, một kỳ thi không thể đánh bại được cô, nhưng cô coi kỳ thi này như thi đại học. Có thể hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống trong quá khứ hay không, cộng thêm chuyện quan trọng nhất là tương lai cô có thể học cùng một thành phố với anh hay không, có thể đối thoại bình đẳng cũng như không có rào cản giao tiếp với anh hay không.
Lục Ly đến dưới lầu nhà cô trông thấy xe moto của cô đậu sát tường, anh ngẩng đầu liếc nhìn, cửa sổ đang đóng, Lục Ly lên lầu lấy chìa khóa mở cửa.
Cô không có ở nhà.
Dưới đất rải rác vài bài kiểm tra, ghế cũng không được đặt ngay ngắn. Ngoài ra còn nửa ly nước trên bàn.
Ngoài căn nhà này, dường như cô cũng chẳng còn nơi nào để đi.
Lục Ly đổi giày, đi một vòng quanh phòng cô: “Cậu ra đây đi, đừng trốn.”
“Ngoan, ra đây.”
“Nếu còn không ra, tớ sẽ ăn hết mọi thứ trong tủ lạnh của cậu đấy.”
“Mau ra đây.”
Trong phòng ngoại trừ tiếng của anh thì không có bất kỳ âm thanh nào khác.
Anh lấy điện thoại gọi cho cô, cô không nhận, trong phòng cũng không có tiếng điện thoại rung.
Cô không ở nhà, hơn nữa cô còn không nhận điện thoại của anh.
Rất nhanh anh đã nhận được tin nhắn của cô: “Tớ không sao, đừng tìm tớ nữa.”
Lục Ly trả lời: “Cậu ở đâu?”
Sau đó, cô không trả lời, gọi lại thì đã tắt máy.
Coi như cậu giỏi!
Lục Ly khóa cửa xong, xuống lầu, quay về nhà một chuyến.
Anh lấy chiếc xe máy Harley của mình ra.
Cái này linh hoạt và thuận tiện hơn xe hơi.
Anh vòng một vòng quanh thành phố Viêm, đã gần trưa, hẳn là cô phải đi ăn trưa, nhưng cũng có thể vì tâm tình không tốt mà lười ăn.
Nghĩ đến việc cô đói bụng, anh cũng không có tâm trạng để ăn gì cả.
Anh nhớ ra lần trước cô đưa anh đến Xưởng dệt, nói không chừng cô sẽ đến đó.
Lục Ly theo đường cũ lúc trước cô đưa anh đi để tìm tới đó.
Xưởng dệt trống rỗng, dưới đất vẫn còn ô nhảy cô vẽ lần trước, nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.
Anh rời khỏi nhà xưởng, đến cạnh con sông nhỏ lần trước anh thấy.
Cô cũng không có ở đó, chỉ có vài con vịt cách đó không xa đang kêu quạc quạc quạc.
Anh nhặt những viên đá dưới đất lên, ném nó lên sông, không biết nó nhảy được bao nhiêu bậc nước cho đến khi chìm xuống sông, anh đứng trên bờ một lúc.
Sau cùng lái xe đi xa.
Khương Đường từ bụi lau sậy đằng sau đi ra, cô lau nước mắt, bước về phía trước vài bước, mấp máy miệng muốn gọi tên anh, nhưng trước sau vẫn không phát ra tiếng.
Quên nó đi.
Cô ngồi bên bờ sông, ở nơi hai người họ từng ngồi lần trước, cô ôm chân, vùi đầu vào đầu gối.
Kỳ thi quá khó, thực sự quá khó, Toán học và Lý luận tổng hợp ở phía sau rõ ràng cô đã làm qua nhưng vẫn sai. Phần nghe Anh văn cũng khó, cơ bản là cô nghe không hiểu.
Quá khó khăn.
Cô nhặt một hòn đá, ném mạnh xuống sông.
Quá khó, kỳ thi thật sự quá khó.
Với điểm số hiện tại của cô, muốn thi vào một trường cao đẳng tốt cũng đã rất khó đậu.
Tuy nói kỳ thi này không phải thi đại học, nhưng thi đại học cũng không còn xa nữa, tuy nói sẽ ngược dòng, ai mà không muốn ngược dòng nhưng có mấy ai có thể thành công.
Từ đầu, khoảng cách giữa cô và Lục Ly rất lớn, không nói đến thành tích thi cử nhưng ở các phương diện khác, từ thân phận đến gia đình đều xa. Trông cô không quan tâm nhưng ai có thể giữ được thái độ một chút cũng không để ý.
Cô biết đánh nhau, có người còn nói cô đã chém chết người hay cô là Nhất tỷ đường Khang An thì thế nào, Lục Ly vẫn là Đại ca đường Thái Nhiên đó thôi.
Cô là hoa hướng dương thì thế nào, Lục Ly lớn lên có kém cô đâu, người ta cũng là hotboy đó thôi.
Tuy là có nhiều lúc anh hay giả vờ giả vịt, làm màu không cần mặt mũi nhưng thật sự rất đáng yêu.
Anh còn luôn đùa giỡn lưu manh với cô, lưu manh xấu xa lưu manh xấu xa lưu manh xấu xa không cần mặt mũi, Lục Ly là một tên ngốc, một tên khốn khiếp ngốc nghếch thối tha!
Khương Đường ngồi bên bờ sông suy nghĩ rất lâu, nhưng cô chưa từng nghĩ đến việc muốn chia tay với anh gì gì đó, thật sự sẽ không làm như vậy, như thế cũng quá giả tạo.
Cô chỉ thấy khó chịu.
Rõ ràng đã rất cố gắng mà vẫn không được bao nhiêu điểm.
Rõ ràng đã rất cố gắng mà vẫn không được.
Cho đến khi mặt trời sắp lặn, cô mở điện thoại, trong đó có ba mươi cuộc gọi nhỡ, tin nhắn thoại Wechat n cái.
Cô mở ra nghe từng cái từng cái.
Mấy cái đầu tiên đều hỏi cô đang ở đâu, đang làm gì, sau đó dần dần trở thành, anh đã đi đến đâu.
Có mấy nơi cô cũng không biết, anh thế nhưng đã tìm khắp một vòng thành phố Viêm.
Cô mở hai cái gần nhất, so với mấy lời dịu dàng của những cái trên, cái này làm cô giật nảy mình.
“Khương Đường, Khương Đường Đường, mau lăn về đây cho tớ.”
Cô cười cười, mở tin nhắn cuối cùng, tin này nghe có vẻ dịu dàng hơn nhiều, là giọng nói dỗ dành cô theo thói quen: “Đường, cơm thì trong nồi còn tớ ở trên giường.”
Khương Đường cười cười, trả lời một câu: “Được.”
Cái người Lục Ly này, cái người Lục Ly này, cô vốn dĩ không thể nổi giận với anh, hai ba câu liền có thể chọc cho cô cười, âu cũng là bản lĩnh của anh.
Vả lại lần này, anh vốn không làm sai gì cả, cô thấy anh thi tốt, đương nhiên sẽ vui thay anh, nếu anh thi không tốt, cô mới thật sự tức giận.
Khương Đường từ trên mặt đất đứng lên, đi về phía nhà mình.
Chắc không khác biệt lắm, coi như cô trải nghiệm cảm giác bỏ nhà đi được người ta đi tìm khắp thế giới. Trước kia lúc còn bé, cho dù cô có thật sự bỏ nhà đi, cũng không có ai đi tìm.
Chuyện này không phải cô chưa từng làm qua. Chắc là lúc học tiểu học nhỉ, cô còn ôm một tia hy vọng xa vời với ba mẹ, muốn thử nghiệm tình yêu của bọn họ nên đã dọn đồ vào một cái bọc nhỏ, rời khỏi nhà trốn dưới gầm cầu ở phía đông đường Khang An.
Không ăn hai bữa cơm bụng đói meo, đến tối cũng không có ai đi tìm cô.
Sau đó, sự thật là cô khát đến khó chịu nên tự mình ôm theo cái bọc nhỏ quay về nhà, trong nhà không có ai, ba thì không biết đi đâu, chắc là đi đánh bài, mẹ cũng không biết ở đâu, giày cao gót nằm ở cửa, chắc là đi với nhân tình.
Cô lúc nhỏ bị đói hai bữa, nước trong bình không có, lấy chén cơm hứng ba chén nước máy uống sạch trơn. Trong tủ lạnh cũng không có gì ăn nên cô bới vội chén cơm thừa. Thân thể nhỏ bé mệt mỏi đến quên mất mình phải đi tắm, Khương Đường đi thẳng lên giường ngủ.
Điện thoại có tin nhắn gửi đến, là tin nhắn thoại của Lục Ly.
“Ngoan, đợi cậu về nhà ăn cơm. À, tớ chuẩn bị nấu khoai tây chiên, cánh gà kho tàu, súp miến bó xôi, cậu thấy được không?”
Cô lau khóe mắt ướt nước, sợ anh nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của mình, nên không trả lời bằng giọng nói mà nhắn lại cho anh hai chữ.
“Đợi tớ.”
Lục Ly lập tức trả lời: “Đợi cậu.”
Đột nhiên cô nhận ra cả ngày hôm nay cô đang xoắn xuýt điều gì vậy chứ, ở nhà đang có đại lão gia như hoa như ngọc đợi cô, cô còn tự giày vò mình cái gì chứ.
Chẳng phải đây là đang làm cao làm giá ư.
Bảng điểm cái khỉ gì chứ, cút đi, bà đây phải về gặp Lục Ly mới đúng!