Trên đường về nhà, Lục Ly nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, trong đầu nhớ lại bài nhạc khi nãy cô hát.
Chắc hẳn cô cũng khát khao tình yêu của ba của mẹ, không có ai là không có khao khát điều đó cả.
Chỉ là cô tương đối xui xẻo, gặp phải ba mẹ nuôi như vậy.
Nếu như, nếu như Khương Đường thật sự là cô con gái mất tích mười mất năm của nhà họ Hoàng, nếu cô biết, cô sẽ làm gì?
Xe tiến vào đường Thái Nhiên.
Trước mặt cũng có một chiếc xe vừa chạy vào, Lục Ly liếc nhìn, là xe của chú Hoàng.
Ba của Hoàng Viên Viên.
Nếu là thật, đây cũng có thể là ba ruột của bạn gái anh.
Chiếc xe trước mặt rất nhanh đã ngừng lại, Hoàng Chấn Dương từ trong xe bước xuống, đứng trên đường đợi Lục Ly.
Lục Ly cũng xuống xe, đi vài bước đến bên cạnh Hoàng Chấn Dương, gọi “Chú Hoàng”.
Hoàng Chấn Dương nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai anh: “Đứa trẻ này, không giống với ông bố sỗ sàng kia của con chút nào. Nói đi, tìm chú Hoàng của con nói chuyện gì đây?”
Hoàng Chấn Dương là một người cởi mở, vốn dĩ đã rất thân quen với Lục Ly, có chuyện gì cũng đều trực tiếp nói thẳng, không cần phải giả vờ tỏ vẻ.
Nói xong ông đưa hộp bánh kem nhỏ trong tay cho Lục Ly: “Đã muộn thế này, đói rồi đúng không, mua cho Viện Viên với Phương Phương, mua thêm một hộp nữa.” – Lại cười bổ sung: “Triệu Tiến và Tống Đằng Phi không có đâu.”
Lục Ly nhận lấy hộp bánh, hai người đi về phía biệt thự.
Anh vừa đi vừa nói: “Chú Hoàng, chú đối xử với Viên Viên Phương Phương thật tốt. Ba con trước giờ chưa bao giờ cố ý mua đồ ăn khuya bên ngoài về cho con trai mình.”
Hoàng Chấn Dương cười cười: “Nhìn cái bộ dạng sỗ sàng của ông ta đi, con đừng trông mong làm gì. Nếu con thích ăn, sau này Viện Viện Phương Phương có thì cũng không thiếu phần của con đâu.”
Lục Ly vừa đi vừa đá một cục đá nhỏ dưới chân: “Chú Hoàng, chú còn nhớ bé gái năm đó bà nội Hoàng bỏ rơi không?”
Lục Ly vừa nói vừa quan sát tỉ mỉ nét mặt của ông ấy.
Hoàng Chấn Dương thu lại nụ cười khi nãy, chân mày nhíu lại một chỗ: “Sao lại không nhớ chứ. Chuyện đó, mãi cho đến khi bà ấy qua đời chú vẫn không thể tha thứ được.”
Nói xong, ông châm điếu thuốc, tiện tay cũng đưa cho Lục Ly một điếu.
“Đứa con gái đó của chú, đứa trẻ đáng thương, đến giờ vẫn không biết con bé đang ở đâu, có còn sống hay không, cũng không biết người nuôi dưỡng con bé có chăm sóc tốt cho nó không. Nếu nó sống tốt thì chú cũng yên lòng, Nếu nó sống không tốt, chú, cả đời này chú cũng không thể tha thứ cho bản thân.”
Lục Ly hút một hơi thuốc, búng tàn thuốc đi, nói: “Cũng không phải lỗi của chú, con nghĩ chắc là cô ấy cũng sống rất tốt thôi.”
Năm xưa bà nội Hoàng trọng nam khinh nữ, nhìn thấy cháu mình là con gái, bà ép buộc Hoàng Thiến Liên sinh con thứ hai, buộc phải sinh được một đứa cháu trai để nối dõi tông đường.
Hoàng Thiến Liên nhất quyết không sinh, bà nội Hoàng lén lút vứt bỏ đứa bé đó ở công viên ngoại ô thành phố, nói dối là bị bọn buôn người cướp đi.
Mất con, Hoàng Thiến Liên liền như hóa điên lên, mỗi ngày đều ngồi trước cửa đợi con gái mình trở về, cơm cũng không chịu ăn, người khác gọi bà, bà cũng không quan tâm.
Nhìn thấy con nhà người khác liền muốn ôm đi, trên miệng chỉ nhắc mãi một câu: “Bé cưng, bé cưng, bé cưng ngoan của mẹ, con đừng chơi trốn tìm với mẹ nữa mà, mẹ tìm mãi không thấy con đâu.”
May mắn thay, bác sĩ kiểm tra thân thể cho bà ấy mọi thứ vẫn bình thường, chỉ là tinh thần phải chịu đả kích quá lớn nên nhất thời không muốn chấp nhận hiện thực.
Khoảng thời gian đó, mẹ Lục Ly vẫn thường xuyên dẫn Lục Ly sang thăm bà ấy, để bà ấy cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Thời gian quả thật là một liều thuốc công hiệu, cộng thêm có sự can thiệp của bác sĩ tâm lý, trạng thái tinh thần của Hoàng Thiến Liên dần dần trở nên tốt hơn, mà cái giá phải trả là bà đã quên mất bé gái bị vứt bỏ năm xưa.
Trong tâm lý học gọi là mất trí nhớ chọn lọc.
Cho đến khi Hoàng Viên Viên và Hoàng Phương Phương ra đời, trạng thái tinh thần của Hoàng Thiến Liên mới được coi là hồi phục bình thường, nhưng phần ký ức bị bỏ quên năm đó vẫn không được nhớ về.
Trong tiềm thức, Hoàng Thiến Liên đã đem toàn bộ tình yêu thương dành cho đứa con gái bị vứt bỏ đó đặt lên người Hoàng Viện Viện. Lúc bấy giờ mới dẫn đến việc hễ gặp phải chuyện gì liên quan đến Hoàng Viện Viện bà ấy đều dễ dàng trở nên căng thẳng đến mất khống chế.
Bà ấy vẫn thường lấy những bộ quần áo của đứa con gái bị vứt bỏ từng mặc qua ra nói: “Viện Viện, đây là quần áo khi bé con từng mặc.”
Thậm chí bà ấy vẫn một mực hiểu lầm đứa con gái duy nhất Hoàng Viện Viện của mình chính là người có hôn ước với Lục Ly.
Hoàng Chấn Dương dụi tắt tàn thuốc ném vào thùng rác, nói với Lục Ly: “Hôn ước năm xưa, con không cần để tâm, chú sẽ làm công tác tư tưởng cho dì Hoàng của con.”
Lục Ly cười cười: “Vẫn để ở trong lòng.”
Hoàng Chấn Dương biết Hoàng Viện Viện là cái đức hạnh gì, con bé bị mẹ chiều đến tính khí điêu ngoa, ông hỏi lại: “Con thích Viên Viên nhà chú?”
Lục Ly cười nói: “Không phải cô ấy.”
Hoàng Chấn Dương hơi ngừng lại, cực kỳ nghiêm túc mà hỏi: “Lục Ly, con nói thật cho chú biết, không phải con thích Phương Phương nhà chú đâu đúng không.”
Suýt chút Lục Ly đứng không vững.
Hoàng Chấn Dương nói tiếp: “Yêu đương đồng tính, chú không phản đối nhưng cửa ải của mẹ nó chắc con qua không nổi đâu. Bên phía ba con, chú thấy cũng khó lắm.
Lục Ly giải thích: “Không phải, chú Hoàng, chú nghĩ đi đâu thế.”
Hoàng Chấn Dương quay mặt qua nhìn anh: “Vậy mới nãy con nói là ý gì? Đừng nói là lúc con còn bọc tã đã con thích đứa con gái lớn của chú nha.” – lại thấp giọng thăm dò: “Có phải con có tin tức gì không?”
Ông ấy không dám có hy vọng gì, bởi vì ông đã thất vọng quá nhiều lần, nhà họ Hoàng năm đó đã tìm kiếm rất nhiều năm nhưng vẫn không tìm thấy.
Lục Ly cười cười: “Không có.” – nói xong thì khoát tay: “Đến nhà con rồi, tạm biệt chú Hoàng.”
Hoàng Chấn Dương nhìn Lục Ly đi vào biệt thự, một mình ông đứng dựa vào cột đèn ở ven đường, châm thêm một điếu thuốc.
Lục Ly vào nhà đặt đặt hộp bánh kem lên bàn ăn, gửi cho bạn gái mình tin nhắn đã về đến nhà rồi đi tắm.
Đến khi tắm xong, anh đem bánh kem vào phòng ngủ, gọi video call.
Khương Đường mới làm xong đề Vật Lý, đang ăn hoa quả cho đầu óc nghỉ ngơi.
Cô nhìn thấy bánh kem trên bàn, nói: “Quyền lợi của Lục thiếu gia thật tốt, còn có bánh kem để ăn.”
Lục Ly liếc nhìn trả lời: “Trên đường gặp một trưởng bối cho.” – dừng một chút: “Cậu muốn ăn không?”
Khương Đường gặm một miếng táo, cười cười: “Có vị gì?”
Lục Ly nhìn thoáng bao bì: “Xoài socola trắng. Thứ tư tuần tới hết hạn rồi, thứ Hai tớ đem vào lớp cho cậu, hôm đó nhớ đừng ăn sáng.”
Xoài socola trắng, dù là xoài hay socola trắng thì đều là vị mà Khương Dường thích ăn.
Lục Ly trong màn hình đứng lên, cầm hộp bánh kem nói: “Tớ bỏ tủ lạnh giúp cậu.”
Khương Đường gọi anh: “Vị trưởng bối kia của cậu có thể sẽ không vui không, dù sao thì cũng là người ta tặng cho cậu.”
Lục Ly khom lưng, đối diện với cô trên màn hình nở nụ cười: “Sẽ không đâu.” – Nói xong đem hộp bánh kem cất vào tủ lạnh trong phòng bếp.
Đợi khi anh quay lại, cuộc gọi video đã bị bạn gái anh ấn tắt, sau đó để lại một câu: “Tớ phải đi làm bài tập, nếu cậu mệt thì ngủ trước đi nhé.”
Lục Ly trả lời: “Tớ làm cùng cậu.”
Sau đó đặt điện thoại sang một bên, lấy đề thi trong cặp sách ra bắt đầu làm.
Lúc sắp mười hai giờ ba mươi, điện thoại anh lại lóe sáng lần nữa.
Tin nhắn của Khương Đường: “Đi ngủ thôi, tớ buồn ngủ không chịu nổi nữa rồi.”
Lục Ly trả lời: “Ừm, ngủ ngon.”
Sau đó gửi đi một tin nhắn thoại.
Khương Đường ấn mở liền nghe thấy âm thanh vang dội: “Moa~~”
Cô cũng nói với điện thoại “Moa~~” một tiếng, còn cố tình phát ra âm thanh lớn hơn anh. Giống như âm thanh của ai lớn hơn thì người đó có thể ở kèo trên vậy.
Lục Ly nở nụ cười với màn hình điện thoại rồi tiếp tục lướt đề.
Ngày hôm sau, cũng là sáng chủ nhật, lúc mới thức dậy anh sẽ học thuộc từ vựng tiếng anh, chín giờ sáng, giáo viên tiếng Anh sẽ đến nhà dạy đến năm giờ chiều mới kết thúc.
Khương Đường cũng dậy rất sớm, lúc mới thức dậy cũng học từ trong văn cổ, lúc nào cô cũng cầm theo bên người quyển sổ nhỏ, ghi ghi chép chép vẽ vẽ.
Hôm nay vốn dĩ cô sẽ đến siêu thị nhỏ ở công viên Tự Dinh làm việc.
Cuối tuần đông người rất bận rộn. Nhưng hễ rảnh rỗi cô vẫn lấy điện thoại ra tìm kiếm mấy bài văn để học thuộc lòng.
Khoảng thời gian này Lục Ly hỏi cô ở đâu cô cũng không nói, chỉ nói mình đang làm thêm ở siêu thị trong một công viên, nắng không tới mặt mưa không tới đầu, nhân lúc người ta không chú ý còn có thể trốn việc, rất tốt.
Lục Ly nhíu mày, anh phải nghĩ ra được cách để cô không vất vả như vậy nữa.
Còn phải để ý đến lòng tự trọng của cô, việc này có chút khó khăn.
Anh cắn răng, nếu không phải còn chưa đủ tuổi kết hôn, bây giờ anh nhất định sẽ lôi cô đến Cục dân chính, đến Cục dân chính trở về lập tức động phòng, động phòng xong sẽ bắt cô về biệt thự nhà anh, cùng anh học tập thi Thanh Hoa Bắc Đại.
Nhưng tuổi kết hôn hợp pháp của nam giới là 22 tuổi, còn bốn năm mười tám ngày nữa!
Năm giờ mười lăm phút chiều, Lục Ly mang theo chút điểm tâm, ra cửa rẽ phải.
Đúng lúc trên đường gặp Triệu Tiến không biết từ đầu đến lại không biết đi đâu.
Triệu Tiến chạy tới nhìn hộp điểm tâm tinh xảo trong tay Lục Ly, giơ tay muốn cầm: “Cái này để làm gì vậy đại ca, cho tớ một hộp đi, đói chết mất.”
Lục Ly tránh đi, Triệu Tiến không cướp được.
“Tớ đến nhà dì Hoàng.”
Triệu Tiến ôm lấy bả vai Lục Ly: “Đi, cùng đi, tớ cũng mấy tuần rồi không đến.”
Lục Ly đem cánh tay cậu ta kéo xuống khỏi vai mình: “Tớ đi bàn chính sự, cậu cũng đừng đi theo ồn ào làm gì.”
Triệu Tiến hỏi: “Chính sự gì thế?”
Lục Ly vừa đi vừa trả lời: “Không hợp với thiếu nhi.”
Triêu Tiến nhìn hộp điểm tâm trong tay Lục Ly: “Ngài đây là muốn đi cầu hôn sao? Lại còn không thích hợp với thiếu nhi.”
Lục Ly dừng lại, nhếch khóe môi cười: “Đúng vậy.”
Đương nhiên Triệu Tiến chỉ cho rằng anh đang nói đùa, nhưng Lục Ly trước giờ chưa từng cảm thấy bản thân đang nói đùa.
Cuối cùng Lục Ly lấy một miếng trong một đống điểm tâm ra cho Triệu Tiến: “Đây, cầm đi đi, đừng có đi theo tớ đó.” – như đang dụ dỗ trẻ con.
Nói xong anh đi về phía nhà họ Hoàng.
Lúc anh đi đến cửa nhà họ Hoàng thì có một cuộc điện thoại gọi đến.
Là chú Lưu gọi, chỉ nói một câu: “Là cô ấy.”
Chú Lưu ở nhà họ Lục đã mười mấy năm, làm việc rất chu toàn, nếu không phải nắm chắc một chuyện gì đó, ông ấy sẽ không nói như vậy.
Lục Ly cúp máy, ngồi trên băng ghế trước cửa nhà họ Hoàng, nhìn hộp điểm tâm trong tay, đột nhiên nở nụ cười.
Đây còn không phải là đến cầu hôn sao, hahahahaha!
Vợ anh thì nhất định là vợ anh, chạy tới thì cũng là vợ anh, hahahahaha!
Cho dù cô là Khương Đường, Hoàng Đường, hay là cái gì đó Đường, dù sao cũng là đường của anh, hahahaha!
Duyên phận nay trời đã định, định rằng hai người phải ở cùng nhau. Cô bị người ta bắt cóc ở ngọn núi xa xôi rộng lớn như vậy, xoay xoay chuyển chuyền, vòng một vòng lớn, cuối cùng còn không phải lại quay về tìm anh sao.
Lục Ly nhìn tượng sư tử đá sừng sững vài năm ở trước cổng, nhớ lại khi bé, Hoàng Viện Viện và Hoàng Phương Phương rất thích đi theo sau mông đám con nít lớn hơn chút xíu như bọn Lục Ly chơi đùa.
Có một lần Hoàng Viện Viện bò lên đầu con sư tử rồi té xuống đất, đầu đập xuống u một cục to tướng rồi ngồi luôn dưới đất oa oa khóc lớn. Đám con trai bọn họ đứng bên cạnh cười vô cùng vui sướng khi thấy người khác gặp họa, đều là những đứa trẻ phá phách, không một ai biết thương hoa tiếc ngọc.
Nếu như cùng anh trưởng thành không phải là Hoàng Viện Viện, mà là vị hôn thê thật sự Đường Đường Mật Mật duyên trời sắp đặt kia, Lục Ly nhất định sẽ đi đến thổi thổi cục u trên đầu cô, cũng lôi mấy tên đang cười vui sướng khi người khác gặp họa kia ra mà đập gãy mấy cái răng cửa của bọn chúng.
Ôi, không phải, anh sẽ không thể nào để cô bị ngã được.
Đau đến cỡ nào chứ.
Nếu cô bị đau, anh sẽ càng đau hơn.
Trên thực tế, thời thơ ấu của Khương Đường có chút thảm thương, cũng may tính tình cô tốt, mãi mãi sinh trưởng về phía ánh mặt trời, cho dù cô luôn làm sai đề Vật Lý nhưng tuyệt đối không nản lòng, dù bò cũng phải làm!
Tuy rằng cô không cùng anh lớn lên, nhưng anh nhất định sẽ bước cùng cô cho đến về sau.
Dùng một câu có chút già mồm mà nói chính là [ Quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn ]
Lục Ly ngồi một mình trên băng ghế dài rất lâu, trong lòng trong đầu toàn bộ đều là Đường.
Anh nhếch khóe môi cười cười, vợ anh thì nhất định là vợ anh, chạy tới đâu thì cũng là vợ anh.
Vợ thân yêu.
Đường à, cả đời này em có chạy cũng không thoát.
***
Khương Đường: Đại ca ngài diễn hơi lố rồi, Đường gia ta vốn dĩ cũng có định chạy bao giờ.
Xin chúc mừng đại ca đã tìm được vợ thân yêu thất lạc nhiều năm.