Bởi vì chuyện Tiêu Yến in hình cô phát tờ rơi nên Khương Đường chuẩn bị đến Đại lý sim điện thoại để đổi số điện thoại, dù sao người muốn liên lạc với cô cũng không nhiều, thông báo cho họ cũng không quá phiền phức.
Trên đường Khang An không có Đại lý sim điện thoại, cô quét mã một chiếc xe đạp công cộng, đến Đại lý sim điện thoại dưới trung tâm mua sắm gần đó để đổi số điện thoại.
Số điện thoại này cô đã dùng nhiều năm, là số điện thoại đầu tiên của cô, số đuôi vẫn là sáu chữ số, cô rất thích số này, sáu sáu thuận lợi.
Rất may mắn.
Trước khi đổi, Khương Đường lấy điện thoại ra mở danh bạ nhìn, quả nhiên trong đó vẫn còn lưu số điện thoại ba mẹ nuôi, cô chưa xóa.
Cô nghĩ ngợi một chút, vẫn xóa đi vậy.
Đổi xong số điện thoại, cô gửi tin nhắn báo cho Lục Ly, cô đã đổi số điện thoại mới rồi.
Người đầu tiên Khương Đường thông báo chính là anh.
Rất mau sau dó Lục Ly đã gọi điện đến số mới cho cô: “Sao cậu muốn đổi số điện thoại vậy?”
Khương Đường trả lời: “Số mới này may mắn mà, số đuôi vẫn là số sáu đó, sáu sáu thuận lợi.”
Lục Ly nhíu mày: “Thật sự không có chuyện gì sao?”
Hai hôm nay anh đã tận mắt chứng kiến có hai số điện thoại lạ gọi đến cho Khương Đường.
Anh trầm giọng hỏi: “Có phải có người làm phiền cậu?”
Khương Đường cười cười: “Thật sự không có gì mà, tớ có thể giải quyết. Bây giờ đã giải quyết xong rồi.” – Số điện thoại vừa đổi liền không có ai làm phiền cô nữa, huống hồ cô sẽ mau chóng dọn khỏi đường Khang An.
Căm giác sắp bắt đầu một cuộc sống mới không phải quá tốt sao.
Cô cười với điện thoại: “Lục Ly, tớ thật sự yêu cậu chết mất thôi.” – Cám ơn cậu đã đưa tớ ra khỏi bóng tối.
Đột nhiên tỏ tình thế này.
Lục Ly cười cười: “Kiểm tra cuối kỳ xong, tớ đi xem nhà với cậu.”
Khương Đường trả lời: “Được.”
Loại cảm giác này giống như đôi vợ chồng nhỏ chuẩn bị kết hôn, cùng nhau chọn, cùng nhau bố trí nhà tân hôn tương lai của họ.
Ngọt ngào vô cùng.
Đổi số điện thoại xong, Khương Đường đi dạo chợ Hoa Điểu bên cạnh trung tâm thương mại một lúc, đã lâu trước kia cô muốn nuôi một chú chó bầu bạn. Bây giờ cô lại không nghĩ nhiều nữa, bởi vì cô đã không còn cô đơn.
Hôm nay cô chỉ đi xem vậy thôi, sẽ không mua, đến cả bản thân cô còn sắp không nuôi nổi thì sao mà nuôi chó.
Chợ Hoa Điểu đã mở cửa từ sớm, người già cả đều rất thích đến đây đi dạo.
Khương Đường đi vào trong, nơi này rất có hơi thở của cuộc sống, giống như một thế giới nhỏ độc lập.
Cô đi vào một cửa tiệm bán chó, bên trong là một loạt những chiếc lồng nhỏ, gần với cô nhất là một con Pomeranian, đáng yêu vô cùng.
Khương Đường đưa ngón tay sờ đầu chú chó nhỏ, vừa mềm vừa mịn.
Đột nhiên cô nghĩ đến Lục Ly, tuy nhiều lúc anh không quá ngoan ngoãn nhưng cứ hễ những lúc anh trở nên ngoan ngoãn liền sẽ giống một chú chó nhỏ, đặc biệt dính người.
Khương Đường gọi một tiếng: “Tiểu Lục Ly.”
Chú chó nhỏ đương nhiên không đếm xỉa tới cô.
Ông chủ tiệm thú cưng đi qua: “Nó tên Lư Lệ Sa.”
Khương Đường cười với chú chó nhỏ: “Xin chào Lư Lệ Sa.”
Chú chó nhỏ liếm lên chiếc lồng.
Ông chủ hỏi: “Mua không? Con này mới đến thôi, bán rẻ cho cô, hai ngàn tệ.”
Khương Đường lắc đầu: “Tôi chỉ đến xem thôi, không mua.”
Giá này thì mắc quá.
Ông chủ cũng không để ý đến cô nữa, Khương Đường rảnh rỗi đi dạo một chút sau đó trở về nhà.
Tối thứ bảy cô phải cùng Lục Ly ăn cơm với nhóm bạn của anh.
Người ở đường Thái Nhiên đều rất giàu có. Nếu cô ăn mặc xuềnh xoàng quá cũng không hay, nhưng quần áo hơi đắt tiền một chút của cô đều bị tên cầm thú Lục Ly xé rách hết rồi.
Cô tìm trong tủ quần áo.
Chiếc váy liền màu đỏ thẫm này cũng được, bẹt vai, chiết eo. Khương Đường không nhớ mình mua lúc nào nữa. Chiếc váy bẹt vai này không thích hợp lắm để mặc đi làm, nên cô cứ để trong tủ không mặc.
May là vết hôn trên cổ đã mờ, nếu không đến cái này cũng không thể mặc.
Cô nhìn nhãn hiệu, thì ra cô đã từng mua một bộ quần áo đắt tiền thế này.
Giá niêm yết là 599 tệ!
Với điều kiện kinh tế và kế hoạch giới hạn chi tiêu cho cuộc sống lâu dài của cô, lúc mua cái này chắc là lúc nó đang giảm giá đến tám chín mươi phần trăm.
Chậc chậc, thật keo kiệt.
Nhìn thời gian vẫn còn sớm, Khương Đường vội vàng cắt tag, giặt xong sấy khô, may là vừa kịp.
Hôm nay cô không để kiểu tóc hai chùm, mà chỉ kéo hai sợi tóc bên tai ra phía sau đầu rồi dùng kẹp tóc nhỏ kẹp lại, phần tóc phía sau buông xõa. Kiểu tóc này gọi là kiểu tóc công chúa vừa đơn giản nhất vừa đẹp mắt.
Còn trang điểm nữa, nhợt nhạt quá cũng không được, không đủ lộng lẫy, không làm nổi bật được khí thể đại tổng tài của đại ca Lục, mà xinh đẹp quá cũng không tốt, không làm nổi bật được khí chất lạnh lùng đẹp đẽ của đại ca Lục.
Còn giày nữa, phải chọn một đôi phù hợp. Bình thường cô hay mang giày thể thao nhiều hơn nên mới thử một đôi cao gót thấp Khương Đường liền cảm thấy không thoải mái lắm.
Cô lục lọi trong tủ giày một hồi lâu mới tìm được một đôi phù hợp.
Lúc thử cô nhớ ra đôi giày này năm ngoái lúc làm đội tiếp tân đã mang qua, phần gót hơi cọ xát chân, được cái kiểu dáng đẹp.
Cho nên, mang hay không mang đây, muốn đẹp thì không thoải mái, muốn thoải mái lại không đẹp.
Cuối cùng cô cắn răng, mang, sao lại không mang, không phải chỉ một đêm thôi sao, còn có thể mài hư gót chân sao.
Đây là lần đầu tiên Khương Đường tốn nhiều thời gian đến vậy để chuẩn bị cho bản thân.
Cô nhìn mình trong gương, đến cô cũng sắp nhịn không nỗi huýt sáo mà với bản thân luôn rồi. Đây là công chúa nhà ai đây, quá đẹp luôn, chưa từng thấy người đẹp vậy đấy.
Còn thân hình này nữa, chậc chậc, trước lồi sau vểnh, ngực này mông này eo này, cực phẩm như vậy, đi đâu tìm đây, đi tìm ở đâu đây!
Ma quỷ Lục Ly này thật là có phúc.
Năm giờ chiều, Lục Ly đã xuất hiện ở trước cửa nhà cô, trên tay còn cầm theo một cành hoa hồng.
Tại sao chỉ có một cành hoa, tuyệt đối không phải bởi vì Lục Tổng anh không mua nổi hai cành, mà là bởi vì, một cành mới càng làm nổi bật vẻ đẹp trai.
Đây là điều hiển nhiên rồi, nếu ôm đến một bó hoa vậy thì trông quá ngớ ngẩn, trông như thằng ngốc, chẳng còn tay đâu mà làm ra vẻ đẹp trai.
Anh đứng ở cửa, nhìn vào mấy chữ anh tự tay viết trên cửa: “Hãy để tớ chăm sóc cậu.”
Chậc chậc, chữ này, giống như nhà thư pháp, rất đẹp.
Anh đứng nhìn một hồi mới gõ cửa.
Khương Đường đang soi gương, lớn tiếng hô lên với cánh cửa: “Tự mở đi.”
Cách âm của căn nhà không tốt lắm, anh nghe thấy được.
Lục Ly lấy chìa khóa mở cửa đi vào.
Việc này làm cho anh có một loại cảm giác, loại cảm giác tôi chính là nam chủ nhân của căn nhà này, bây giờ tan làm vội vã về nhà gặp cô vợ nhỏ, hơn nữa còn đang chuẩn bị làm một trận lớn.
Mà nói đúng ra thì vốn dĩ anh cũng chính là nam chủ nhân của căn nhà này mà, người ta đã mua nhà rồi.
Lục Ly vào cửa thay giày, cầm cành hoa hồng đi đến phòng ngủ của Khương Đường.
Khương Đường quay đầu lại nhìn anh, nháy mắt với anh: “Tớ mặc cái này trông được không?”
Vừa vào liền nháy mắt với người khác, cô có ý đồ gì đây, cố ý đúng không.
Cô chính là cố ý.
Trăm phần trăm.
Lục Ly sải bước đi vào vứt cành hoa hồng trên tay lên giường, nhanh chóng ôm cô lên, đứng tại chỗ xoay hai vòng mới bỏ cô xuống.
Khương Đường thở dài: “Vừa vào nhà đã phát khùng cái gì vậy, Lục thiếu gia.”
Cô đã trang điểm nhẹ, ánh mắt quyến rũ hơn bình thường.
Anh nhìn cô nói: “Còn không phải vì cậu sao.”
Cứ quyến rũ người ta, cứ quyến rũ người ta.
Nói xong liền hôn tới, Khương Đường lấy tay chặn lại: “Đừng, tớ mới thoa son, đừng có ăn mất son của tớ.”
Lục Ly như không nghe thấy, cúi xuống ăn một miếng.
Đợi khi ăn được kha khá cô mới nói tiếp: “Son có độc, không thể ăn đâu.”
Lục Ly ghé sát bên tai cô: “Bổn thiếu gia bách độc bất xâm.”
Khương Đường nhấc chân đạp vào mông anh: “Mau đứng lên, đừng làm trôi lớp trang điểm của tớ.”
Sau cùng Lục Ly đứng dậy nói: “Cậu mặc cái này không đẹp.”
Khương Đường hỏi: “Không đẹp sao?”
Lục Ly cười cười: “Hở nhiều quá, tớ không vui, bị người ta nhìn thấy sẽ thiệt cho tớ.”
Khương Đường từ trên giường đi xuống, nhìn mình trong gương: “Cũng được mà, có rất nhiều nữ sinh ngoài kia cũng mặc như vậy, năm nay thịnh hành kiểu bẹt vai.”
Lục Ly ôm cô từ phía sau, gác cằm lên vai cô: “Cái này cứ để trong nhà mặc cho tớ xem.”
Khương Đường lấy cánh tay thúc nhẹ vào anh một cái: “Ngoan, đừng quậy, lát nữa phải ra ngoài rồi.” – Soi gương xong lại nói: “Son của tớ bị cậu gặm trôi hết rồi, đợi tớ một lát, tớ phải trang điểm lại.”
Nói xong xoay người nhìn Lục Ly, nói tiếp: “Môi cậu toàn là son, mau đi chùi đi.”
Lục Ly vòng quanh eo cô, làm nũng: “Cậu lau giúp tớ đi.”
Khương Đường liếc nhìn đồng hồ treo tường, không còn sớm nữa, thật sự không còn thời gian để phí phạm với tên vô lại này nữa. Cô đành phải gật đầu: “Đi, đến phòng tắm, tớ lau giúp cậu.”
Lục Ly đứng im không nhúc nhích: “Muốn cậu lấy miệng lau giúp tớ.”
Mẹ nó, được đằng chân lân đằng đầu.
Khương Đường tiện tay rút khăn giấy trên bàn bên cạnh, lau loạn xạ vài cái trên môi anh: “Xong rồi.”
Lục Ly sờ sờ môi: “Cậu mạnh tay quá, đau, hầy, chỗ này còn hơi đỏ này, lau lại cho tớ đi.”
Cái người này, một chút quan niệm thời gian cũng không có, bây giờ đã mấy giờ rồi, mấy giờ rồi hả!
Lục Ly vừa hôn cô vừa lấy điện thoại gửi tin nhắn.
Bởi vì hiện tại anh có chút chuyện gấp cần giải quyết, cho nên báo với đồng bọn sẽ đến bữa tiệc muộn ba mươi phút.
Khương Đường đạp anh: “Để một bàn người ở đó đợi không tốt lắm đâu.”
Lục Ly nói, bây giờ Lục Ly vốn dĩ đã chẳng còn miệng để nói chuyện, cho nên Lục Ly không nói gì cả.
Cô ghé bên tai anh, nhẹ giọng nói: “Thật sự không sợ bị ăn đến xương cũng không còn sao?”
Anh ôm vòng eo mảnh khảnh của cô: “Người nên sợ phải là cậu mới đúng.” – Giọng nói của anh mang theo sự mê hoặc nồng đậm.
Lúc này, điện thoại di động của Lục Ly bắt đầu rung.
Anh bực bội lấy điện thoại trong túi ra, nhìn cũng không thèm nhìn, tùy tiện ấn từ chối.
Cô hỏi anh: “Ai vậy?”
Anh trả lời một câu: “Không biết.” – Nói xong lại hôn xuống.
Còn chưa hôn được bao nhiêu cái, điện thoại lại rung.
Khương Đường đẩy anh: “Đi nghe đi.”
Lục Ly chỉ đành từ trên người cô đứng dậy, cầm điện thoại liền mắng: “Triệu Tiến, Triệu Tiến Tiến! Sao cứ phải phải nhè lúc này ra mà gọi điện hả!”
Gương mặt Tống Đằng Phi hoang mang hoảng loạn nhìn điện thoại.
“Là tớ, Tống Đằng Phi, có chuyện gì sao, kẹt xe hả? Còn chưa tới.”
Lục Ly trơ mắt nhìn Khương Đường sau đó ngồi dậy đi đến phòng tắm.
Tống Đằng Phi là một tên đần siêu cấp vô địch!
“Đúng, kẹt xe rồi, chẳng những kẹt xe mà còn xuống xe luôn rồi!” – Lục Ly hét lên xong cúp máy.
Tống Đằng Phi nhìn điện thoại di động bị cúp, xảy ra chuyện gì với Lục thiếu gia vậy, ăn nhầm thuốc súng hả.
Triệu Tiến vỗ vai cậu ta: “Tối nọ tớ gọi điện cho cậu ấy mượn bài tập chép, cũng như thế này đây, không biết bị cái quỷ gì.”
Tống Đằng Phi cất điện thoại: “Ừm, nhất định là dục hỏa tràn đầy không có chỗ xả cho nên nghẹn thành tà hỏa.
Triệu Tiến gật đầu: “May chúng ta là cẩu độc thân, nếu không mà nhìn bạn gái của mình như hoa như ngọc mà không được ăn, vậy thì quá sầu.”
Tống Đằng Phi tỏ vẻ đồng ý, sau đó hai tên cẩu độc thân vui vẻ phấn chấn vỗ tay nhau.
Khương Đường đóng cửa phòng tắm lại, thay quần lót.
Đều tại Lục Ly, cái đồ chó này!
Cô đứng trước gương soi lại một tí, một vết trên cổ, lại bồi thêm một vết dâu tây to nữa.
Bị chó cắn rồi!
Chiếc váy hở vai này xem ra không thể mặc được nữa, người sáng mắt đều nhìn thấy được xung quanh cổ cô toàn là vết hôn.
Cô chỉnh lại nội y, kéo chiếc váy bị Lục Ly cởi một nửa lên trên, cô còn phải ra ngoài lấy một bộ mới để thay.
Dây kéo đằng sau kéo mãi cũng không nhúc nhích, Khương Đường ngoái lại nhìn, dây kéo đã bị hư rồi.
Cái tên khốn phá của Lục Ly!
Không xé hư được quần áo cô thì không cam tâm đúng không hả!
Cô đành phải đi ra phòng tắm, về phòng ngủ lấy một bộ khác.
Khương Đường vừa thay quần áo xong cũng không muốn bị anh giày vò nữa, cô đẩy anh, nhưng không đẩy được, đành phải hung hăng dựa vào phía sau, tay anh ôm lưng cô, lập tức bị đụng ngã ngược về cánh cửa.
Nhân lúc anh bị đau, cô giãy thoát.
“Cậu ra khỏi phòng tắm, nếu không cứ cái đà này hôm nay chúng ta không thể xuất phát được.”
Khương Đường nói xong, đi đến cặp sách bên cạnh lấy quyển truyện tranh nhỏ cô tịch thu từ chỗ Lục Ly ra, lề mề vứt qua.
Lục Ly nhận lấy, lật hai trang, tiện tay ném lên ghế sofa.
Không thú vị gì cả, bây giờ ai cũng không thú vị bằng bạn gái anh.
Anh vô cùng khổ đau gãi gãi đầu: “Không cần, cậu mau đi thay quần áo đi, tớ ở đây đợi cậu, bảo đảm không làm phiền.”
Khương Đường đi tới, kiễng chân hôn lên môi anh một cái, nói: “Ngoan.”
Nói xong liền vội vàng chạy về phòng ngủ khóa trái cửa.
Cái tốc độ này có thể so với chạy một trăm mét, chỉ sợ chậm một giây liền bị tên cầm thú nào đó bắt lại.
Cầm thú nghĩ muốn bắt lại nhưng anh không bắt được, đành phải đứng trong phòng khách đợi cô.
Anh lấy điện thoại ra xem thời gian, lúc nãy quả thật chậm trễ rất lâu, giờ này có lẽ bọn Triệu tiến đã đến từ lâu.
Anh liếc nhìn quyển truyện trên sofa, không hứng thú.
Vừa rồi cô nói cũng có lý, nếu anh không đến phòng tắm một lúc thì hai người họ e là không ra khỏi nhà được.
Sau cùng, anh cầm điện thoại đi vào phòng tắm, mở tấm ảnh cô mặc chiếc váy chiết eo cổ chữ V màu đỏ cực kỳ quyến rũ kia mà cô gửi cho anh.
Cái này có thể hấp dẫn hơn quyển truyện tranh nhiều.
Đợi lúc Lục Ly về lại phòng khách, Khương Đường còn chưa ra.
Anh ngồi trên ghế sofa, vừa ngửa đầu nhìn trần nhà, vừa than trách số mệnh của mình trong chuyện nam nữ thật lắm gian truân.
Triệu Tiến, Tống Đằng Phi, được, hai người được lắm.
Khương Đường thay một bộ quần áo mới, trang điểm đã bị anh gặm trôi mất, cô chỉ còn cách trang điểm lại lần nữa,
Cô mặc một chiếc áo thun trắng, quần jeans xanh nhạt, tóc đuôi ngựa buộc cao, trông vừa sạch sẽ tươi tắn, vừa tràn đầy sức sống trẻ trung, so với chiếc váy liền hở vai khi nãy là một phong cách hoàn toàn khác biệt.
Ăn mặc như vậy thì chỉ có thể phối hợp với một đôi sandal thôi, không cần mang đôi giày cao gót cà gót chân khi nãy nữa.
Cô đẩy cửa ra, Lục Ly đứng dậy đi về phía cô: “Đẹp quá đi.”- Nói xong lại muốn đến ôm cô.
Cánh tay Khương Đường đưa lên trước chặn anh lại: “Đừng đừng đừng, Lục thiếu, chúng ta đã trễ rồi, còn không đi nữa tớ sẽ đói chết mất.”
Lục Ly thừa lúc cô không chú ý, thò đầu lên phía trước hôn lên khóe môi cô một cái.
Son, son, chú ý son!
Cô đã cảm thấy cạn lời với anh, không biết hôm nay bọn họ có thể ra khỏi nhà hay không nữa đây!
Lục Ly đi qua ôm cô, ngửi tóc cô: “Thơm quá.”
Khương Đường ở trước ngực cắn anh một cái: “Phải đi thôi!”
Nói xong cô chui từ trong khuỷu tay anh chui ra, chạy thẳng đến cửa thay giày.
Lục Ly cười cười, đi theo cô, thay giày xong thì đóng cửa khóa lại.
Lúc ở bên ngoài anh không có cách nào để làm xằng làm bậy như vậy, nhiều lắm cũng chỉ có ánh mắt càn rỡ, tay và miệng vẫn còn rất đứng đắn, thành thật.
Hai người tay nắm tay đi ra đường lớn, lên chiếc Rolls-Royce màu đỏ rực của Lục Ly.
Đây là lần đầu tiên Khương Đường ngồi xe anh, trước kia anh muốn đưa cô về nhưng cô không cho.
Không thể không nói, xe sang đúng là xe sang, ghế ngồi mềm mại biết bao, không khí mát lạnh này có bao nhiêu cao cấp, chất lượng âm thanh này cũng hay, nghe êm tai biết bao, còn có chàng đẹp trai bên cạnh.
Cảm giác sa ngã bởi tiền bạc xe sang và trai đẹp quá tuyệt vời.
Cô nghiêng đầu qua nhìn anh một cái, trước đây chưa từng cảm thấy, nhưng bây giờ đột nhiên phát hiện trên người anh có một vầng hào quang, cả người từ như một đống vàng mà ra, mang theo một bộ lọc lấp lánh.
Cô lặng lẽ hít vào, một mùi thơm trong trẻo. Loại mùi tiền thơm mát, chỉ có người nghèo mới có thể ngửi thấy.
Nếu không phải là Lục Ly, cả đời này cô cũng không có hội ngồi trên chiếc xe như thế này.
Còn không phải vì nghèo sao, chỉ ngồi trên xe một lát cũng đủ làm lòng cô âm thầm hưng phấn cả quãng đường.
Cô cứ luôn cảm thấy bùn dưới chân mình sẽ làm bẩn xe anh, chân cô cứ cọ qua cọ lại không yên.
Vừa nhúc nhích liền đụng trúng chân Lục Ly, một cái hai cái ba cái…..tổng cộng cô cọ trúng đùi anh những mười cái.
Lục Ly cong khóe môi cười cười, nếu không phải trên xe có tài xế với vệ sĩ, anh nhất định sẽ ấn cô lên ghế.
Chiếc xe dừng lại trước một hội quán tư nhân.
Khương Đường đứng trước cửa quan sát, khắp nơi náo nhiệt nhưng trong náo loạn lại yên tĩnh, người dám đi vào nơi đây đều là đại gia.
Thoạt nhìn Lục Ly thường xuyên đến, người hầu ở cửa từng tiếng từng tiếng gọi Lục thiếu gia, trong nhiệt tình mang theo khiêm tốn và tôn trọng, đây được đào tạo mà thành.
Đi qua mảnh sân có hoa có nước có hòn non bộ, đi vào một hành lang gỗ dài.
Cuối hành lang là những căn phòng gỗ riêng biệt, mỗi căn phòng đều có một mảnh sân nhỏ, tách biệt với những căn khác, tạo thành một thế giới nhỏ độc lập của riêng mình.
Lục Ly dắt Khương Đường đi vào một trong những gian phòng đó.
Khương Đường kéo quần áo Lục Ly: “Lát nữa tớ có làm sai chuyện gì, cậu cũng đừng chê tớ làm cậu mất mặt nhé.”
Đồ phá của, chọn một hội quán cao cấp thế này.
Lục Ly búng lỗ tai nhỏ của cô: “Không sao, đều là những người bình thường chơi cùng nhau thôi, như mèo con chó con ấy mà, không có quy tắc gì đâu.”
Lúc hai người đứng trước cửa phòng liền nghe thấy Triệu Tiến với Tống Đằng Phi đang cười.
Lục Ly đẩy cửa vào, xong lên bắt hai tên này đánh.
Triệu Tiến với Tống Đằng Phi chạy lòng vòng quanh bàn, không hiểu tại sao mình lại bị đuổi giết.
Triệu Tiến núp sau lưng Khương Đường: “Chị dâu, cứu mạng.”
Lục Ly đứng trước mặt Khương Đường: “Triệu Tiến cậu đi ra đây!”
Đánh mãi không chết, thằng nhãi con hư đốn coi mình làm ra cái chuyện gì đi.
Tống Đằng Phi nhân lúc Lục Ly không chú ý, ôm cổ Lục Ly từ phía sau, chớp nhoáng ấn cổ anh xuống.
Triệu Tiến thấy tình thế xoay chuyển, liền từ sau lưng Khương Đường nhảy ra, cùng Tống Đằng Phi phản kích lại Lục Ly.
Dám đánh người đàn ông của bà!
Khương Đường đi qua, giúp Lục Ly cùng nhau đánh đuổi Triệu Tiến và Tống Đằng Phi.
Người đàn ông của bà đây chỉ có một mình bà có thể đánh!
Những người khác, ai dám động vào anh ấy một chút thử xem?!
Bạn bè Lục Ly gọi đến không nhiều, ngoài Triệu Tiến và Tống Đằng Phi ra còn có hai nam hai nữ.
Khí chất trên người của hai cậu trai đó không khác Tống Đằng Phi với Triệu Tiến là bao, vừa nhìn đã biết là kiểu nam sinh lớn lên trong gia đình giàu có, vô ưu vô lo.
Còn hai cô gái rõ ràng là đã trang điểm, còn trang điểm rất cẩn thận, cử chỉ hào phóng, theo kiểu vừa đáng yêu vừa thanh lịch.
Vừa rồi Khương Đường cùng với Lục Ly cùng nhau đánh bọn Triệu Tiến và Tống đằng Phi ngược lại làm cho các cô ấy thu hoạch được một lượng kiến thức lớn, hóa ra con gái cũng có thể có kiểu dáng này.
Hóa ra Lục Ly thích kiểu như thể này.
Rất may là bạn bè của Lục Ly rất thân thiện với cô, không hề vì cái áo thun cô đang mặc chỉ có mấy chục đồng mà coi thường cô.
Thậm chí hai cô ấy còn kéo cô cùng nhau thảo luận bộ phim điện ảnh mới ra.
Nhắc tới phim điện ảnh, Lục Ly đột nhiên nghĩ, anh với bạn gái thân yêu của mình còn chưa cùng nhau đi coi phim.
Ghi nhớ trước một chút, đợi có cơ hội nhất định sẽ đi cùng cô, còn phải chuẩn bị một thùng bỏng ngô, hạnh phúc quá.
Tống Đằng Phi ngứa miệng hỏi Lục Ly: “Lục thiếu gia, phát triển tới mức nào rồi?”
Cậu ta cảm thấy bản thân nói rất nhỏ, thực ra lại chẳng hề nhỏ tiếng chút nào, đến cả Triệu Tiến ở đối diện cũng nghe thấy.
Vừa nhắc tới chuyện này, một bụng tức tối của Lục Ly với Tống Đằng Phi và Triệu Tiến lại trồi lên, nếu không phải tại hai người, nếu không phải tại hai người!
Lục Ly đạp Tống Đằng Phi một đạp: “Nghĩ cái gì vậy, hư đốn, mỗi ngày trong đều là mấy cái ý nghĩ linh tinh, chăm chỉ học tập mỗi ngày tiến lên có biết không!”
Khương Đường nở nụ cười nhìn Lục Ly, cái người này, không biết xấu hổ còn đi dạy dỗ người khác, da mặt cũng thật là dày.
Cô lấy chân nhẹ nhàng chạm chạm vào chân của Lục Ly ở dưới gầm bàn.
Anh ngẩn ra, rất nhanh cũng chạm chạm lại chân cô.
Sau đó hai người, anh chạm em một chút, em chạm anh một tí, rồi cùng nhìn nhau cười.
Tay Khương Đường véo nhẹ đùi Lục Ly, anh cũng sờ nhẹ lên đùi cô, lại nhìn nhau mà cười cười.
Bề ngoài nhìn nghiêm trang, trong lòng thì không biết nói làm sao.
Giữa buổi ăn, một cô gái trong đó thuận miệng nói một câu: “Hôm qua tớ chạm mặt với Hoàng Viện Viện trên đường, bệnh của mẹ cô ta thế nào rồi, đỡ hơn chút nào không?”
Lục Ly nói: “Nhất thời sợ không tốt lên được.”
Khương Đường đụng đụng cánh tay Lục Ly: “Dì Hoàng bệnh rồi sao?”
Lục Ly nghiêng đầu nhìn cô, thành thực trả lời: “Dì Hoàng là tâm bệnh, sau này từ từ kể với cậu.”
Khương Đường gật đầu.
Triệu Tiến tiếp lời nói: “Con gái lớn nhà dì ấy bây giờ không biết đang ở đâu, nếu sống hạnh phúc thì tốt, nếu sống không tốt, haiz.”
Lục Ly cầm đũa gắp một miếng cá, lấy xương cá bên trong ra đặt vào bát của Khương Đường: “Ăn đi, ăn cá thông minh có thể thi được hạng nhất khối.”
Khương Đường cười, ăn một miếng.
Một bữa cơm vui vẻ, hoàn toàn không có tình huống xảy ra những chuyện không hòa hợp được với những người giàu có này như trong tưởng tượng của cô.
Bạn của Lục Ly thật tốt.
Thực ra thì, bạn của Lục Ly cũng không hoàn toàn đều là người như vậy, vẫn còn một số tương đối lỗ mãng nên anh không gọi tới.
Mấy tên mồm mép chạy loạn như xe lửa nhất định có khả năng biến một bữa cơm tao nhã thành đại hội tình yêu.
Khương Đường ăn không nhiều cũng không ít, đa số đều là Lục Ly gắp cho cô.
Anh biết cô thích món gì.
Khương Đường và hai cô gái kia uống nước dừa, xem không hiểu là của hãng nào nhưng rất ngon.
Ăn cơm xong, Lục Ly ký một tờ hóa đơn.
Rời khỏi hội quán đã chín giờ ba mươi tối.
Hai cô gái đi cùng lần lượt nhận được điện thoại của người nhà, các cô ấy đều có giờ giới nghiêm, buổi tối trước mười một giờ bắt buộc phải về đến nhà.
Một trong số đó bất đắc dĩ cười cười: “Mẹ tớ chính là lo lắng đến vớ vẩn, lát nữa tớ mà về muộn bà ấy chắc chắn làm nổ điện thoại của tớ.”
Một cô gái khác nói: “Mẹ tớ còn phiền hơn, đến cả theo dõi điện thoại cũng bật, còn ba tớ nữa, nói mười giờ ba mươi đến đón tớ.”
Nói xong hai cô ấy cười với Khương Đường: “Vẫn là mẹ cậu tốt, không gọi điện thoại đến giục, tự do.”
Khương Đường cười cười: “Mẹ tớ hả, không có.”
Cô gái kia xấu hổ nói xin lỗi với Khương Đường.
Khương Đường xua tay: “Không sao.” – việc này vốn cũng không có gì khó chịu, người mẹ nuôi đó của cô, không đề cập cũng được.
Lục Ly cầm tay cô, siết chặt lòng bàn tay cô.
Triệu Tiến đề nghị đến KTV bên cạnh hát hò, sống chết cũng phải kéo Lục Ly, dù sao cũng là kim chủ.
Đương nhiên, Lục Ly sẽ hỏi bạn gái mình có đồng ý đi hay không trước tiên.
Khương Đường gật đầu: “Đi, đã lâu không hát rồi.”
Lục Ly dựa gần lại cô: “Tớ còn chưa nghe cậu hát bao giờ.” – nói xong mang theo mấy người họ đến KTV.
Trong đại sảnh đa phần là sinh viên, không khác gì bọn họ lắm, còn có người lớn đang bàn chuyện làm ăn.
Lục Ly đặt hai phòng bao, một phòng lớn, một phòng tình nhân.
Bạn gái của anh lần đầu tiên cất tiếng hát, đương nhiên chỉ một mình anh có thể nghe. Người khác, nằm mơ đi.
Lục Ly đứng trước cửa phòng bao lớn hét vào bên trong: “Nửa tiếng sau bọn tớ quay lại.”
Tống Đằng Phi ngứa miệng hỏi một câu: “Nửa tiếng đủ không?”
Những người khác bắt đầu cười, Lục Ly xông tới ấn Tống Đằng Phi lên sofa đập một trận.
Thằng nhóc con, suy nghĩ sao lại không sạch sẽ đến vậy hả, chăm chỉ học tập mỗi ngày tiến lên có biết không, người sắp thi đại học!
Cũng đánh giá thấp anh Ly của cậu rồi đấy, nếu thật sự có cái gì đó, nửa tiếng sao đủ, ít nhất phải ba ngày ba đêm!
Ít nhất!
Khương Đường dạo một vòng bên trong KTV, cô không nhớ lần trước mình đến đây là khi nào, chủ yếu là không có người nào thích hợp để đi cùng cô đến nơi này.
Đám người ở đường Khang An thì chắc chắn không được, trước đây lúc ở trường Trung học số Hai, chơi cùng với Triệu An Ca, vị tiểu thư ngũ âm bất ổn kia cất tiếng hát là có thể lấy mạng người khác.
Trên màn hình lớn dừng lại một bài hát, có thể của người tới trước, nhân viên phục vụ quên tắt.
Là 《Yêu rất đơn giản》 của Đào Triết.
Khương Đường có thể ngâm nga được hai câu:
“Chẳng nhớ là bắt đầu từ khi nào, có lẽ là một loại cảm giác đặc biệt đối với em. Đột nhiên anh phát hiện ra mình đã yêu em sâu đậm…”
Rất hay, bài này hợp với Khương Đường và bạn trai cô.
Bất tri bất giác sa vào tình yêu.
Cô nhìn Lục Ly đang vần nhau với Tống Đằng Phi trên sofa, tình yêu thật tốt.
Một tình yêu hạnh phúc có thể khiến con người ta quên đi đau thương.
Những quá khứ khó chịu đó, tất cả đều để gió cuốn tan đi.
***
Lục Ly: Hai người các cậu chính là chưa ăn được nho không biết nho chua.
Triệu Tiến Tiến cùng Tống Đằng Phi Phi: Cho nên, đại ca ngài đã ăn qua chưa?
Lục Ly: Cút!