Trận đấu bóng rổ sắp bắt đầu.
Vốn dĩ khối mừoi hai không tham gia, chủ nhiệm khối nhân từ, sợ đám nhóc học đến ngu người nên mới để bọn họ tham gia.
Dưới sự dẫn dắt của ủy ban thể thao – Triệu Tiến, đội bóng rổ của lớp 12/1 được bồi dưỡng một cách bài bản.
Tiết hoạt động tự do buổi chiều và tiết thể dục là thời gian luyện tập chủ yếu của bọn họ. Vốn cũng không phải cuộc thi quan trong giọng gì, mỗi ngày dành ra một tiết học là đủ rồi.
Nhưng Triệu Tiến đặc biệt hăng hái, cậu ấy học hành không giỏi, chỉ có chơi bóng rổ tự nhận chơi không tồi.
Không thể so sánh được với Tống Đằng Phi và Lục Ly, nhưng tốt hơn mấy người ở lớp 12/1.
Còn cái cậu Hạ Cảnh ở trong lớp, dáng người không cao, ngược lại động tác rất linh hoạt, trình độ ngang ngửa Triệu Tiến.
Lại là tiết hoạt động tự do, dưới sự quấy rầy của Lục Ly, Khương Đường đồng ý đến sân bóng rổ xem anh chơi, hơn nữa còn cực kỳ chăm sóc chuẩn bị cho anh một chai nước.
Hơn ba giờ chiều, nắng vẫn còn gay gắt, Lục Ly chạy tới bên cạnh Khương Đường, đưua cho cô một tuýp kem chống nắng: “Giúp tớ thoa một chút, chủ yếu là tay với cổ.”
Cô là nữ sinh mà còn không thoa kem chống nắng, anh thế mà còn thoa lên.
Huống chi nơi này còn nhiều ngừoi như vậy.
Khương Đường cầm tuýp kem chống nắng đi ra phía sau đoàn người, ý bảo Lục Ly đi theo cô.
Đằng sau có một cái cây lớn, có cây to che chắn, chắc là không có ai để ý đến chỗ này đâu.
Điều mà cô không thể ngờ chính là ánh mắt của quần chúng luôn luôn dán chặt lên người Lục Ly, lúc này toàn bộ đều nhìn qua đây.
Khương Đường nhìn tuýp kem chống nắng trong tay, xác nhận gần đó không có giáo viên, cắn răng thoa giúp anh hai lần.
Lục Ly ngẩng đầu lên: “Còn chỗ này nữa, ở chỗ này này, chỗ dễ bắt nắng nhất.”
Khương Đường nặn ra một đống kem, giúp anh thoa lung tung vài lần, cũng không quan tâm có đều chưa.
Lục Ly sờ cổ, nhỏ giọng nói: “Cậu nhẹ tay chút, đau. Cậu xem đi đỏ hết rồi.” – Nói xong thì hướng về phía cô.
Khương Đường kiễng mũi chân lên xem, vốn chả có gì.
Lục LY nhìn cô: “Xoa xoa giúp tớ.”
Khương Đường cảm giác được bầu không khí có hơi kỳ quái, mới nãy sân bóng rổ còn ồn ào, náo nhiệt, đột nhiên yên tĩnh trong thoáng chốc, từng cặp từng cặp mắt toàn bộ đều nhìn về phía họ bên này.
Triệu Tiến trong đám người rống lên: “Mau lên, Lục Ly.”
Khương Đường đẩy anh về phía sân bóng rổ: “Mau đi đi.”
Lục Ly nghiêng người qua: “Lát nữa tan học về chung đi.”
Khương Đường gật đầu: “Được được được, ngài mau đi đi kìa.”
Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cô khó chịu khắp người.
Lúc này Lục Ly mới ôm bóng chạy vào trong sân. Khương Đường đi đến một góc khuất, đứng xem anh chơi.
Trạng thái của Lục Ly hôm nay rất tốt, mười lăm phút đã vào được hai quả ba điểm, nữ sinh trong sân hét chói tai cả một vùng trời.
Khương Đường thầm mắng một tiếng, tên khốn trêu hoa ghẹo nguyệt.
Về nhất định phải thu thập thu thập anh đàng hoàng!
Lúc giải lao, Lục Ly đang muốn đi về phía Khương Đường, lại bị một tốp nữ sinh đưa nước bao vây.
Sau đó anh nhìn thấy Hạ Kính đi đến trước mặt Khương Đường.
Khương Đường cười với Hạ Kínhh, sao không nói gì thế này, rất ngại ngùng đó, không có gì nói đành phải nói một câu: “Vất vả rồi.”
Hạ Kính cười với cô, chỉ chai nước trong tay cô: “Có thể cho tớ uống không?”
Khương Đường nhìn về phía Lục Ly, xem ra anh cũng không phải kẻ thiếu nước, vì thế gật đầu, đưa nước khoáng cho Hạ Kính.
Hạ Kính nhận lấy chai nước, vặn nắp, ngẩng đầu lên, uống ừng ực hết nửa chai.
“Cám ơn nước của cậu.”
Khương Đường cười: “Không có gì, đều là bạn học, các cậu đấu bóng rổ cũng vì thành tích của lớp.” – Có thể nói là cực kỳ xã giao.
Hạ Kính cầm nửa bình nước còn lại đi đến ghế bên cạnh nghỉ ngơi.
Lục Ly chứng kiến hết toàn bộ liền bước nhanh tới bên cạnh Khương Đường, chìa tay ra: “Nước của tớ đâu?”
Khương Đường ái ngại cười cừoi: “Mới đưa cho người ta rồi.” – Nói xong nhìn tốp nữ sinh sau lưng anh: “Đó không phải đều là nước sao?”
Lục Ly nhíu mày: “Không giống.”
Khương Đường nhìn anh cực kỳ không vui, nghiêng đầu nhìn chăm chú nhìn anh, vừa cười vừa nói: “Hay là, tớ đi mua bình nước khác cho cậu nhé?”
Thông thường vào lúc này, ngừoi bình thường sẽ nói không cần đâu.
Khương Đường vốn dĩ cũng chỉ là nói đại vậy thôi, trông Lục Ly cũng đâu phải thiếu chút nước này.
Không người người này thế mà gật đầu: “Mau đi đi.”
Khương Đường a một tiếng, xoay người đi về phía cửa hàng nhỏ.
Lục Ly nhìn về phía Hạ Kính bên kia, khóe môi hơi nhếch, nhóc con, rốt cuộc đã trồi lên khỏi mặt nước ha.
Triệu Tiến đi qua, giơ tay hỏi Lục Ly nước đâu.
Lục Ly nhìn về phía Hạ Kính: “Bạn gái tớ đi mua nước cho tớ rồi, tên kia cũng có.”
Triệu Tiến thuận theo ánh mắt Lục Ly, nhìn thấy trong tay Hạ Kính còn nửa chai nước, mau chóng chạy qua, giơ tay muốn cướp nước của người ta.
Không ngờ Hạ Kính lại nóng nảy, giơ tay giật lại, vẻ mặt cực kỳ không vui: “Trả cho tớ.”
Triệu Tiến vừa vặn nắp chai vừa trêu cậu ấy: “Không phải chỉ còn nửa chai thôi sao, lần sau tớ mua trả cậu chai khác.”
Hạ Kính giật lại nửa chai nước trong tay Triệu Tiến: “Nếu cậu muốn uống, bây giờ tớ đi mua chai khác cho cậu, chai này không được.”
Triệu Tiến liếc nhìn Lục Ly một cái, lại nhìn Hạ Kính một cái: “Sao lại không được, cho tớ muống một miếng đi anh trai, khát chết tớ rồi.”
Hạ Kính không chịu, giữ chặt chai nước chết không buông.
Mấy người Chu Na Na đi tới, đưa cho Triệu Tiến một chai nước, cậu ấy mở nắp uống hết cả chai.
Uống xong chùi miệng, tùy tiện hỏi Hạ Kính: “Quý vậy sao, bạn gái cậu mua cho cậu sao?”
Không đợi Hạ Kính trả lời, Triệu Tiến đã bị Lục Ly ấn trên mặt đất.
“Nói chuyện cho đàng hoàng vào đi!” – Lục Ly vừa đánh vừa nói.
Triệu Tiến không hiểu sao lại bị đấm cho vài cái.
Lục Ly đứng dậy, đi qua chỗ hạ Kính: “Xin chào, tớ là Lục Ly.”
Hạ Kính gật đầu: “Hạ Kính.” – coi như là bắt chước Lục Ly tự giới thiệu bản thân.
Một vòng ngừoi xung quanh đều cảm thấy không hiểu gì cả, hai người này rõ ràng biết nhau mà, mấy hôm nay còn cùng chơi bóng rổ mỗi ngày, sao đột nhiên lại tự giới thiệu bản thân vậy.
Hơn nữa bầu không khí này, thoạt nhìn cực kỳ kì dị.
Nhìn ánh mắt đại ca, sắp đóng băng rồi.
Sắc mặt Hạ Kính cũng không tốt lắm.
Triệu Tiến là đội trưởng đội bóng rổ, trước tiên là phải bảo vệ tình đoàn kết của đồng đội, cậu ấy đứng giữa hai người, giơ tay chặn lại: “Hai cậu nghỉ ngơi chút đi, còn nửa trận nữa.”
Lúc này, Khương Đường cầm chai nước quay lại.
Đằng trước có người sắp đánh nhau phải không? Cô chỉ nhìn thấy Lục Ly, với Triệu Tiến đang chắn ở giữa. Dáng người Hạ Kính không cao, khi cô đến gần hơn chút mới nhìn thấy cậu ấy.
Lục Ly với Hạ Kính, chuyện gì vậy?
Khương Đường vừa đến, ánh mắt của mọi người đều chuyển sang cô. Cô đi đến bên cạnh Lục Ly kéo kéo vạt áo anh: “Chuyện gì vậy?”
Lục Ly nghiêng đầu qua nhìn cô, thấp giọng trả lời: “Không có gì.”
Sau đó kéo cô ôm vào trong lòng, giới thiệu với Hạ Kính: “Đây là bạn gái tớ, Khương Đường.”
Tuy đa số mọi người trong lớp đều biết, nhưng đây là lần đầu tiên Lục Ly công khai quan hệ của bọn họ với mọi người.
Đám người vốn đang ồn ào trong phút chốc im lặng như tờ, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra quay lén.
Khương Đường ở trong cánh tay của Lục Ly giãy dụa thoát ra, thấp giọng hỏi anh: “Có chuyện gì vậy?” – Nói xong liền đem chai nước trong tay đưa anh.
Lục Ly không cầm, hơi nhíu mày: “Cậu mở nắp giúp tớ đi, tớ không mở được.” – Giọng điệu chứa vài phần làm nũng.
Nữ sinh bên cạnh từ trước giờ chưa từng chứng kiến đại ca của khối dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với người khác, nhất thời toàn bộ đều sững sờ.
Khương Đường vặn nắp chai đưa qua.
Hạ Kính nói: “Tớ về lớp nghỉ mệt một lát.” – Nói xong cầm theo nửa chai nước kia đi.
Đến bây giờ Khương Đường vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, Lục Ly với Hạ Kính rốt cuộc là thế nào? Không phải cô chỉ mới đi có một lúc thôi mà, vừa quay lại liền biến thành như vậy.
Lục Ly nói với Triệu Tiến: “Tớ cũng nghỉ mệt, lát nữa tập tiếp.” – Nói xong kéo Khương Đường đi mất.
Triệu Tiến gật đầu: “Được, giải tán, giải tán hết thôi nào, chiều mai tiếp tục.”
Đi thẳng đến phía sau tòa nhà dạy học, Lục Ly mới buông Khương Đường ra.
Khương Đường nhìn anh: “Khi nãy là chuyện gì vậy, cậu nhìn sắc mặt u ám của cậu như muốn giết người kia kìa, Hạ Kính là làm sao?
Lục Ly cầm lấy chai nước khoảng, vặn nắp chai bên trên một cái, trả lời cô: “Không có gì.”
Khương Đường không thèm tin lời anh nói, lo lắng dặn dò một câu: “Cậu có thể đừng đánh nhau với người ta trong trường không, vóc dáng Hạ Kính không cao bằng cậu, đừng có bắt nạt người ta.”
Động tác trên tay Lục Ly hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt Khương Đường: “Cậu đau lòng?”
Khương Đường thở dài: “Nói bậy cái gì thế, mới nãy rốt cuộc là chuyện gì?” – ngừng lại một chút nói tiếp: “Là bởi vì tớ lấy nước của cậu đưa cậu ấy?”
Lục Ly trả lời, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Đưa nước cái gì, vốn dĩ là không có gì cả, nhưng mà Hạ Kính xem chai nước kia như bảo bối thì chính là không cậu ta không đúng.
Ngừoi mù đều có thể nhìn ra được, Hạ Kính thích Khương Đường.
Cô gái của đại ca mà cũng dám ngấp nghé, khẳng định không phải thích kiểu thông thường.
Khương Đường cười cười: “Đại ca có ấu trĩ quá không vậy, không phải chỉ là chai nước thôi sao, cũng đâu phải quý hiếm gì, mỗi ngày tớ đều mua cho cậu.” – Nói xong cô búng lên mũi anh một cái, giống như trêu ghẹo một tên nhóc con.
Cái búng này, đem sự bội bội không vui trong lòng anh búng tan hết một nửa.
Lục Ly giải thích: “Là cậu không nhìn thấy, cậu ta cầm nó như bảo bối vậy đó.” – Giọng điệu chua tới tận trời cao.
Khương Đường ghé lại gần, dùng trán mình cụng vào trán anh: “Được rồi mà, tớ biết rồi, cười một cái, đại ca đại ca cười một cái đi.”
Cô dựa vào rất gần, anh chỉ nhìn thấy đôi môi nhỏ nhắn của cô mở rồi lại khép, cực kỳ mê hoặc.
Mẹ kiếp, như vậy con mẹ nó anh cười kiểu gì.
Thoáng cái anh kéo cô vào lòng, cúi đầu hung hăng hôn cô.
Không giống sự dịu dàng và thăm dò trong rừng trúc, nụ hôn này, mang theo ý tứ xâm lược mãnh liệt, tựa như đang tuyên thệ chủ quyền với cô gái trước mắt này.
Cô chỉ thuộc về một mình anh, cô chỉ có thuộc về một người – là anh.
Cô bị anh hôn đến hô hấp có hơi khó khăn, Khương Đường khẽ đẩy anh, nhưng không được. Anh cảm giác được động tác tay của cô, lại càng kích động gia tăng ý muốn chiếm hữu cô của anh.
Anh mút môi cô thật sâu, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng cô, tùy ý quấn lấy lưỡi cô, quấy rầy trêu chọc làm lòng cô tê dại.
Khương Đường sợ người ta bắt gặp, cô khẽ mở mắt, nhìn xung quanh, bên cạnh hình như có người đi tới.
Lục Ly chú ý đến động tác của cô, anh ngừng lại, hô hấp vẫn dồn dập như muốn đòi mạng, anh mau chóng kéo cô vọt vào phía sau hành lang bên cạnh.
Hành lang được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp dây leo, lúc này những bông hoa màu tím nho nhỏ đang nở rội, trong không khí thoang thoảng hương thơm ngọt ngào.
Nhưng đều không ngọt bằng cô.
Anh dán vào bên tai cô, dịu dàng nói: “Tớ rất nhớ cậu.” – Nói xong thì cắn lên vành tai cô, lại hôn thêm lần nữa.
**********
Lục Ly: Chậc chậc, ngọt quá, hôn không đủ, hôn sao cũng không đủ. Cho nên, khi nào mới có thể cầm được bằng lái xe đây aaaaaaa!!!