Edit: Mễ
Hôm nay, Tiểu Điềm Điềm dường như đặc biệt quan tâm các bạn học sinh, đi đi lại lại trong lớp học hết mấy vòng, miệng không ngừng lải nhải: “Sắp sửa thi đại học rồi đó các bạn học sinh, tất cả gác lại mấy cái chơi bời đợi sau khi thi lên đại học rồi, mọi người muốn chơi thế nào, nghĩ thế nào, lăn lộn kiểu gì … “
Đạo lý thì không sai, nhưng không có ai nghe.
Khương Đường vẫn đang nỗ lực làm bài tập.
Mà cả ngày hôm nay, Lục Ly đều nhìn chằm chằm cái điện thoại, thậm chí sức hấp dẫn của điện thoại đã vượt qau người bạn gái mới quen của anh.
Lục Ly lấy một quyển sách chặn trước điện thoại, lấy tay che một bên lại.
“Bách khoa toàn thư hôn môi: đem lưỡi của mình đẩy vào miệng đối phương, cuốn vào lưỡi của đối phương, trên dưới trái phải xoay tròn lục lọi, rất có tính khiêu chiến, là một trong những kỹ xảo không thể thiếu của cao thủ hôn môi.”
Anh là một học bá, lập tức bị mấy chữ cao thủ thu hút.
Đúng, đại ca của chúng ta chính là hiếu thắng như vậy đấy.
Kiểu hôn nồng nhiệt này, nhìn vào cũng không khó, Lục Ly lén lút dùng đầu lưỡi của mình xoay tròn lật qua lật lại vài vòng trong miệng mấy vòng, coi như là đang luyện tập làm nóng người.
Anh ngẩng đầu nhìn bạn gái ở trước mặt.
Cổ cô trắng trẻo mà thon dài, vừa nhìn liền muốn tiến lên hít mạnh một cái rồi cắn một miếng, Lục Ly nuốt nước miếng, cúi đầu tiếp tục nghiên cứu kỹ xảo.
Trận chiến tan học này, anh nhất định phải thắng!
Khương Đường làm xong bài tập, xoay xoay cổ tay, cảm thấy vẫn nên học thuộc lòng trước đã, để tay nghỉ ngơi một chút, tan học mới dễ thắng anh.
Lục Ly tiếp tục bơi lội trong đại dương tri thức trong điện thoại, bên trong rất nhiều đều là văn hay ảnh đẹp, hình ảnh phong phú. Lục Ly bất cẩn, lỡ thêm ảnh mặt của mình và bạn gái vào.
Nhìn mãi, nhìn mãi, liền, nóng bỏng đến hoảng loạn.
Nhưng ở đây là lớp học, nghiêm túc, nghiêm cẩn, nghiêm cấm mất tập trung.
Lục Ly đặt điện thoại xuống, đi ra từ cửa sau, đúng ở lan can hành lang hóng gió.
Anh vẫn thường như vậy, tiết tự học học đến một nữa liền bỏ ra ngoài, gặp chủ nhiệm khối đi kiểm tra, còn có thể trò chuyện vài câu.
Hễ Lục Ly nghĩ đến trận chiến long trời lở đất sau khi tan học thì máu toàn thân bắt đầu dâng lên.
Khương Đường nghe thấy tiếng động anh đi ra ngoài, thì lén lút nhìn trộm ra ngoài cửa sổ, không nghĩ đến vậy mà bị anh phát hiện.
Cũng không thể không phát hiện, bởi vì cái tên bên ngoài kia vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.
Lục Ly gấp gáp xoay người đi, giả vờ như đang nhìn sân thể dục bên ngoài.
Khương Đường cừoi cười, tiếp tục học thuộc lòng.
Lục Ly quay ngừoi lại lần nữa, tiếp tục nhìn chằm chằm cô, nhìn dáng vẻ đang học thuộc lòng của cô. Cô gái ngây thơ này vẫn chưa biết mình sẽ phải đối diện với cái gì sau giờ học.
Khương Đường học thuộc lòng xong lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoắc ngón tay với anh, đang giờ học chạy ra ngoài làm cái gì chứ.
Lục Ly nghiêng đầu đi, ý gì đây, ngoắc tay với người ta.
Còn chưa có tan học mà.
Khương Đường quay đầu hỏi Triệu Tiến: “Lục Ly đang làm cái gì vậy?”
Triệu Tiến đáng chơi điện thoại, nghe Khương Đường hỏi thì nhìn ra ngoài một chút: “Kệ cậu ấy, cậu ấy hay vậy đấy, khoe khoang làm dáng chứ gì, xưa giờ hay bị người đi đường chụp lén. Còn có toàn nhà dạy học đối diện thấy không không, hai nữ sinh giả vờ chơi điện thoại kia kìa, camera cũng sắp bay qua đây luôn rồi.”
Khương Đường theo tầm mắt của Triệu Tiến nhìn ra ngoài. Quả nhiên!
Nữ sinh ở toàn nhà đối diện chắc là lớp mười một nhỉ, lớp mười một không phải cũng có mấy anh đẹp trai ngầu ngầu sao, ma trảo còn vươn tới khối mười hai nữa, thật là!
Mà chuyện quan trọng nhất là, cậu ấy, cậu ấy là ngừoi đàn ông của bà đây nhé!
Không thể nhịn!
KHương Đường nhìn tốp người trước của lớp học, chắc sẽ không có giáo viên đi qua đâu, cô đứng dậy đi về hướng cửa sau, đứng sau cửa nói với Lục Ly: “Vào đây!”
Lục Ly đi tới, một tay đút vào túi quần, một tay gác lên khung cửa, diễn như đại ca, cúi đầu nhìn cô: “Nhớ tớ sao?”
Cô vừa cúi đầu anh liền nhìn thấy.
Hôm nay cô mặt một cái áo ngực mày xanh nước biển. Lục Ly sờ mũi, xác định không có chảy máu mũi.
“Lần sau đổi một cái áo cổ nhỏ hơn được không?”
Cái tên này có sở thích gì vậy chứ, cứ chăm chăm nhìn ngực con gái nhà người ta, biến thái.
Khương Đường kéo kéo cổ áo, thuận tiện ném cho Lục Ly một cú trừng mắt, xoay người quay về chỗ ngồi của mình.
Lục Ly đặt tay trên miệng, vừa định huýt sáo cho hợp hoàn cảnh lại nhớ ra ở đây là lớp học, đành bỏ tay xuống, theo cô quay về chỗ ngồi đàng hoàng.
Nghiêm túc, nghiêm cẩn, nghiêm cấm mất tập trung. Lục Ly niệm chú trong lòng mấy lần, mới coi như là tĩnh tâm lại.
Bắt đầu học tập.
Ngày hôm nay trôi qua rất chậm, cực kỳ chậm. Anh càng muốn mau chóng ra chiến trường thì thời gian càng chậm chạp hơn.
Cuối cùng cũng chịu đựng được đến tiết tự học buổi tối. Tổng cộng hai tiết, phải đến chín giờ mới được tan học.
Lục Ly lại lấy điện thoại ra, ôn luyện lại mấy cái kỹ năng hôn môi học ban sáng. Dù sao cũng là nụ hôn đầu tiên. Nụ hôn đầu tiên theo đúng nghĩa đen.
Ngày đó nụ hôn nhẹ nhàng ở nhà cô không tính, cũng không coi như là món khai vị được nữa là.
Tối nay mới đúng.
Triệu Tiến ghé sát qua, nhìn vào điện thoại anh: “Đại ca, đang xem cái gì thế, cười dâm dục tới vậy, gửi link cho em với.”
Sau đó Triệu Tiến nhìn thấy một ảnh động trong máy Lục Ly.
Ngừoi con trai đang hút miệng ngừoi con gái, một, hai ba, ba cái. Ngừoi con gái đổi lại cũng hút miệng người con trai, một, hai, hai cái.
“Thật hăng hái, mau gửi cho tớ.”
Lúc này Lục Ly mới phát hiện khuôn mặt bự của Triệu Tiến không lúc nào đã dí sát lại gần điện thoại của mình.
Anh tắt ảnh đi: “Cậu lại chả dùng tới.”
Triệu Tiến cầm điện thoại: “Mau mau gửi chút đi, tối nay lúc đi ngủ sẽ dùng.”
Cái tên này, thật đáng thương, không có bạn gái, cái gì cũng phải dựa vào tay phải. Xuất phát từ sự đồng cảm, Lục Ly tải tấm ảnh đó xuống điện thoại rồi gửi cho Triệu Tiến.
Lục Ly nhìn thời gian, còn mười phút nữa tan học.
Một trận chiến phúc vũ phiên vân, sắp bắt đầu.
Khương Đường cũng nhìn thời gian, bây giờ là tám giờ năm phút, lát nữa tan học sẽ chơi vật tay với Lục Ly, đoán chừng đến chín giờ ba mươi, về đến nhà là gần mười giờ. Học thuộc từ vựng Tiếng Anh thêm ba mươi phút, sau đó lướt điện thoại một chút, mười một giờ rưỡi thì đi ngủ, coi cũng được.
Khương Đường tuy là học dở, nhưng là người có quan niệm thời gian rất mạnh, là một học sinh dở nỗ lực phấn đấu.
Cũng không biết tại làm sao, đã cố gắng đến như vậy, thành tích học tập vẫn không tốt.
Cái ngừoi ở sau lưng, đi học muộn, còn thích nằm bò ra bàn nghe giảng, giờ tự học buổi sáng học được một nửa thì bỏ ra ngoài lan cang lăn lộn một hồi, lại hết lần này đến lần khác thi nhất khối.
Thiết lập như vậy, không khoa học.
Khương Đương mắng thầm trong yên lặng.
Cách giờ tan học còn năm phút, lớp học cũng không còn an tĩnh, mọi ngừoi đều bắt đầu thu dọn cặp sách chuẩn bị tan học.
Cách thi đại học còn mấy tháng nữa lận, gấp cái gì, phải giống với Tiểu Điềm Điềm vậy cuộc sống trôi qua phải sống thế nào đây.
Tổng Đằng Phi thò đầu vào từ cửa sau: “Triệu Tiến, Lục Ly, đi thôi.”
Triệu Tiếng giơ tay đáp một tiếng, một tay cầm cặp sách, vừa cúi đầu nhìn điện thoại.
Tống Đằng Phi lại gọi: “Lục Ly, Lục Ly, cậu không đi hả? Hôm nay ngồi ké xe cậu.”
Vua ngồi xe ké – Triệu Tiến ngẩng đầu lên: “Tống Đằng Phi, tài xế nhà cậu không đến đón cậu hả, tớ còn định ngồi ké xe cậu nữa.”
Tống Đằng Phi trả lời: “Tài xế đón ba tớ đi rồi. Lục Ly, mau lên.”
Triệu Tiến kéo Tống Đằng Phi ra ngoài: “Đi thôi, người là người đã có gia đình, không giống với cẩu độc thân chúng ta.”
Tống Đằng Phi lại thò đầu vào cửa sau lần nữa, lần này là la hét với Khương Đường: “Vậy, chị dâu nhỏ, tạm biệt, chị dâu nhỏ mai gặp lại!”
Lục Ly quay đầu trừng mắt với cậu ấy, hay nhỉ, lại còn mai gặp lại, mau mau cút đi.
Trong lớp vẫn còn mấy bạn học sinh, tan học đi tan học đi, đều mau về nhà hết đi, còn bài tập gì thì về nhà làm tiếp, đừng lề mà lề mề nữa, đi hết đi hết mau mau đi hết đi.
Tống Đằng Phi ôm cổ Triệu Tiến nhìn điện thoại cậu ấy: “Mẹ kiếp, ảnh gif tình cảm mãnh liệt lại không chất chứa sắc dục như thế này, lấy đâu ra thế?”
Triệu Tiến trả lời: “Đại ca đa tình gửi, cậu muốn không tớ gửi cho.” – Nói xong thì ngừng lại gửi cho Tống Đằng Phi một cái.
Chỗ hai người nói chuyện vừa khéo ngay cạnh cửa sổ, Khương Đường chồm lên bệ cửa sổ hỏi: “Cái gì vậy?” – trông bộ dáng rất có hứng thú.
Dọa Triệu Tiến giật mình, gấp gáp lôi Tống Đằng Phi bỏ chạy.
Loại đồ này nếu như bị Khương Đường phát hiện trong điện thoại cậu ấy, cậu ấy còn không phải bị Lục Ly giết người diệt khẩu sao.
Trong lớp học, học sinh lần lượt ra về.
Lưu Hiểu Tĩnh đến chỗ Khương Đường hỏi một câu: “Cùng về không?”
Khương Đường hơi ngẩn ra, cười: “Hôm nay có chút việc, ngày mai nhé, ngay mai tan học về chung.”
Lưu Hiểu Tĩnh cười: “Được, ngày mai cùng về.” – Nói xong đeo balo lên vai đi ra cửa trước.
Khương Đường lấy bài tập buổi sáng giáo viên đã giảng qua ôn lại lần nữa, có chỗ không hiểu, cô sẽ ghi chú lại, đợi Lục Ly có thời gian bảo anh giảng lại cho cô.
Lục Ly lấy đại ra một tờ giấy, giống như một học bá, chuyên tâm xem.
Phải rồi, người ta vốn là học bá mà, đâu có cần làm giống như một học bá.
Đến chín giờ mười phút, lớp học vẫn còn vài ngừoi, có người còn đang cúi đầu làm bài tập, vốn dĩ không có ý định đi về.
Xem như quán triệu sâu sắc lời dạy dỗ của Tiểu Điềm Điềm.
Đến chín giờ mười lăm, trong phòng học còn lại hai người bọn họ, và một nam sinh đang cúi đầu làm bài tập, đeo kính, giọng nói nho nhỏ, vóc dáng không cao.
Lục Ly đi lên bục giảng đằng trước lấy sơ đồ chỗ ngồi, đối chiếu một chút, là Hạ Kính.
Anh đứng trên bục giảng hắng giọng một chút: “Tan học rồi, tan học rồi bạn học ơi, bạn học à, tan học rồi.”
Hạ Kính ngẩng đầu nhìn anh một cái, hơi do dự bắt đầu thu dọn bàn học, nhưng cậu ấy dọn dẹp rất chậm, chậm rì rì, dường như cũng không muốn đi.
Khương Đường ngoắc tay với Lục Ly, bảo anh qua đấy, vật tay thôi, cũng không phải chuyện gì không thể để cho người ta thấy, có người ở đây cũng không soa cả, không cần phải ngang ngược đuổi người ta đi như vậy.
Lục Ly thấy Khương Đường ngoắc anh, nhất định là, không thể chờ đợi được nữa đây mà.
Hạ Kính chậm rì thu dọn xong cặp sách, rời khỏi lớp bằng cửa trước, đi đến phía trước còn quay đầu nhìn lại một cái, không nói gì, xuống lầu.
Lục Ly nhảy từ bục giảng xuống, hai ba bước chạy tới trước bàn của Khương Đường.
Một trận phúc vũ phiên vân, cứ như vậy mở màn!
Hành lang bên ngoài lớp học không ngừng có học sinh lớp khác đi ngang qua, một mặt rất khó chịu, một mặt rất kích thích.
Giống yêu đương lén lút, nghĩ thôi đã hưng phấn.
Lục Ly đi đến trước lớp học, bụp bụp bụp, sáu cái đèn trong lớp bị anh tắt toàn bộ, tắt đèn xong, thuận tay kéo cửa trước đóng lại, như thế này an toàn hơn nhiều rồi.
Khương Đường la lên: “Tắt đèn làm gì vậy, không thấy gì hết.”
Lục Ly cười cười: “Loại chuyện này không cần nhìn rõ ràng đâu mà, nếu không người bên ngoài cũng sẽ thấy đấy.”
Dù sao thì cũng phải nhắm mắt, có đèn không đèn đâu có khác biệt gì.
Vật tay trong bóng đêm, đại ca của các cậu thật là có tình thú ha.
Khương Đường lại la lên: “Chừa lại một cái đi, mau lên, sắp hết giờ rồi. Sắp đến chín giờ hai mười rồi.”
Nhìn cô ấy gấp gáp kìa!
******
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Ly: Tớ đến đây, sợ cái gì?
Khương Đường: Ai thua ai thắng còn chưa biết đâu.
Lục Ly: Học bá đây là người đã chuẩn bị xong hết rồi, còn nghiên cứu tư liệu cả ngày.
Khương Đường:?
Đến cả vật tay mà còn coi trọng đến vậy, thời giới của học bá, ngừoi thường không hiểu được