Edit: Mễ
Hôm sau, Khương Đường đến công viên lần trước làm thêm, nhân vật hóa trang hôm nay là Minions.
Vẫn nóng và ngột ngạt.
Cô không nói với Lục Ly chỗ cô làm thêm, lỡ như anh chạy đến thì không phải làm phiền người khác làm việc sao.
Hơn nữa bọc quanh người là một lớp vải lông xù dày cộp, anh nhìn thấy chắc sẽ không thoải mái.
Một ngày vất vả trôi qua, tiền công được trả trong ngày.
Ăn tạm món gì đó trên đường là xong bữa tối sau đó có thể về nhà nghỉ ngơi.
Nhìn thời gian đã sắp đến bảy giờ ba mươi, trời sắp tối đen, thường thì trên đường Khang An đèn nào chưa hỏng đã bật rồi.
Điện thoại di động rung lên, cô ngừng lại xem.
Nếu là trước kia, lúc cô đang lái xe, lỡ mà có điện thoại gọi đến cô cũng lười nhìn xem. Nhưng bây giờ không giống, bởi vì đối phương có thể là Lục Ly.
Nếu là Lục Ly, vẫn nhất thiết phải nhìn một cái.
Dù sao, cả ngày hôm nay cô ở trong Minions ngoại trừ quơ tay lắc đầu đến mơ hồ ra, đều là nhớ anh.
Anh rất đẹp trai, là người đẹp trai nhất trong số con trai cô từng gặp.
Anh thật tốt, là người con trai đối xử với cô tốt nhất trong số con trai cô từng gặp.
Anh rất giàu, cuối tuần không cần đi làm thêm, lại còn có Rolls-Royce đưa đón.
Nói chung, anh là người tốt nhất trên thế giới này. Ngay cả khi không có Rolls-Royce với gương mặt đẹp kia, vẫn tốt nhất.
Khương Đường quẹt tin kia một cái, quả nhiên là Lục Ly.
“Tớ ở dưới lầu nhà cậu đợi cậu tan làm.”
Đồ ngốc, sao lại đến đường Khang An đợi.
Cô trả lời: “Tớ về ngay.”
Người con trai đẹp trai như vậy, nếu đứng đó lại còn không có mũ bảo hiểm che mặt, chắc chắn sẽ bị con gái gần đó nhắm đến.
Vừa nghĩ đến đây, cô vội vã tăng ga.
Người đàn ông của bà đây, ai dám cướp!
Lúc còn một ngã rẽ nữa là về đến nhà, đột nhiên bên cạnh có người xông tới.
Người đó cầm một con dao dài ít nhất hai mười centimets.
Lúc Khương Đường còn chưa nhận ra người đến là ai thì đã nhận ra con dao kia chém xuống có thể lấy mạng người khác.
Cô không thể không ngừng xe lại.
Lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Lục Ly.
“Đứng im ở đó đừng nhúc nhích, đợi tớ một lát, tớ đến chợ bên cạnh mua dưa hấu.”
Gửi xong, cô để điện thoại vào balo, giơ tay lấy cây gậy cột ở bên hông xe.
Người nọ đi khập khiễng, càng ngày càng gần, cô nhìn rõ rồi, là Gấu Lớn.
Nhưng mà chân hắn què, tám phần là bị Chu Đại Long đánh gãy.
Gấu Lớn cầm con dao khập khiễng đi tới: “Con tiện nhân, hại ông đây mất đi một chân!”
Lần này đến cả Chị Đường Đường nhỏ cũng không gọi, xem ra là bất chấp tất cả.
Khương Đường cũng nhận ra được, Gấu Lớn bây giờ đã không giống với trước kia nữa. Trước kia thì là dáng vẻ lười biếng, bây giờ hoàn toàn là không cần mạng.
Cô nhếch môi: “Nợ có đầu oan có chủ, ai đánh mày tàn phế thì đi kiếm người đó. Trêu chọc một cô gái nhỏ bé như tao làm gì.”
Gấu Lớn cười: “Ồ, ngài vẫn là cô gái nhỏ bé cơ à, không biết bị bao nhiêu người chơi qua rồi, vẫn là cô gái nhỏ cơ đấy.”
Khương Đường quơ lấy cây gậy trên xe: “Mày mẹ nó nói lại lần nữa!” – Khí thế vẫn bức người như trước đây, nhưng Gấu Lớn đã ăn gan báo, hắn ta bây giờ là một con gấu đã tiến hóa, một con gấu không sợ bất kỳ sự đe dọa nào.
Gấu Lớn giơ con dao trên tay, lớn tiếng mắng chửi: “Chính là nói mày đó, tiện nhân!”
Khương Đường ở đằng trước xe moto đi tới: “Con mẹ nó mày nhỏ tiếng chút đi, quấy nhiễu người dân đấy.”
Lỡ như bị Lục Ly nghe thấy.
Vậy không hay.
Gấu Lớn đi lên trước hai bước: “Nói, hôm nay để lại một cánh tay hay một cái chân.” – Đánh giá cô từ trên xuống dưới lại nói: “Bằng không bồi Gấu Lớn gia gia cô ngủ hai đêm cũng được.”
Khương Đường nhấc cây gậy trên tay đi qua: “Mẹ mày gấu con!” – Lời còn chưa dứt, đã đánh một gậy tới.
Cái lợi của gậy là dài hơn dao, thích hợp cho tác chiến cự ly xa.
Nhược điểm, rất dễ thấy, không sắc.
Cái này giống bản thân Khương Đường, đầy đủ khí thế, giống như một con cọp, trên thực tế, cô vốn không thật sự làm ai bị thương cả.
Cô thực ra chỉ là một con hổ giấy dọa người, lúc nào cũng vậy.
Ngay cả chiến tích lớn nhất của cô là giết một người, thực ra cũng chỉ là tin đồn thất thiệt.
Một gậy của Khương Đường đập lên dao của Gấu Lớn, con dao quá bén, trên cây gậy bị con dao chém một nhát, xém chút không rút ra được.
Gấu Lớn vung dao vừa chém vừa gầm gừ lao về phía Khương Đường.
Nhắm thẳng vào vai trái của cô.
Khương Đường lùi về sau, xoay người vọt ra phía sau xe, Gấu Lớn cầm dao khoa tay múa chân, hùng hùng hổ hổ.
May là xe moto của cô đủ đớn đủ nặng, nếu không thật sự không thể núp được.
Bây giờ vấn đề quan trọng là, làm sao cướp được con dao trên tay hắn ta.
Gấu Lớn vẫn còn đang chửi bới: “Có ngon thì đừng chạy, mày con mẹ nó không phải đàn ông.”
Khương Đường cầm gậy bảo vệ phía trước: “Bà đây vốn không phải đàn ông.”
Đại Hùng hung hăng nhổ nước bọt xuống đất: “Đi.t con mẹ”
Khương Đường nhân cơ hội nhặt một viên gạch cạnh tường lên, ném mạnh về phía cổ tay đang cầm dao của Đại Hùng.
Vững vàng chuẩn xác!
“Ba” một cái, con dao rơi xuống đất.
Gấu Lớn kêu ai ôi ăn một cú đau đớn, khom lực định nhặt lại con dao trên đất.
Khương Đường một tay chống yên xe, nhảy qua, đánh một gậy lên tay Gấu Lớn.
Gấu Lớn không còn cơ hội lụm lại con dao.
Khương Đường đá con dao về phía mình, khom lưng nhặt lên.
Gấu Lớn mất vũ khí cũng học Khương Đường, nhặt viên gạch trên đường ném qua cô.
Viên gạch rớt trúng chân cô.
Hôm nay cô không nên mang dép lào mà.
Cô không thèm cúi đầu nhìn, nhưng đau đó, thật là đau, con mẹ nó đau quá đi mất, đau thấu tim.
Gấu Lớn nhìn bốn phía, đã không còn gạch cho hắn ném nữa.
Cô đi lên phía trước, hắn liền lùi ra phía sau.
Khương Đường ngừng lại: “Nói đi, việc này mày muốn giải quyết thế nào, muốn để lại cái chân còn lại à, hay là sau này gặp bà đây thì vòng đường khác đi?”
Dáng vẻ Gấu Lớn xem ra cũng không sợ hãi gì, Khương Đường chú ý thấy hắn nhìn sang con đường bên cạnh vài lần.
Có người giúp?
Nếu có người đến, động tĩnh lớn thế này, khẳng định Lục Ly có thể nghe thấy.
Cô xoay người, đi về phía xe moto.
Mau chóng thoát khỏi đường Khang An, qua thêm hai con đường có một đồn công an, chạy về phía đó là an toàn nhất.
Gấu Lớn nhìn thấy cô muốn chạy, gấp rút huýt sáo hai tiếng về phía con hẻm tối đen.
Quả nhiên, có người giúp.
Có tiền đồ đó, gấu con!
Khương Đường nhảy lên xe moto, còn chưa kịp nổ máy, có bốn tên con trai từ con đường bên cạnh nhào ra, mỗi tên đều cầm một cây gậy trong tay.
Thoạt nhìn, so với cây trong tay Khương Đường còn thô hơn, trên gậy còn quấn từng vòng từng vòng kẽm gai.
Xem ra là phiên bản tiến hóa, nhìn là thấy hung ác.
Năm người đàn ông một con dao bốn cây gậy đối phó với một cô gái, chuyện này nếu mà truyền ra ở đường Khang An, Gấu Lớn nhất định sẽ bị người ta cười rụng răng.
Nhưng bây giờ Khương Đường cười không nổi.
Chuyện này không dễ xử, có thể cô không ứng phó nổi.
Gấu Lớn khập khiễng đi tới, cười với mấy tên đàn em: “Xử con đàn bà này cho tao.”
Mấy tên bên cạnh lập tức hừng hực khí thế.
“Thân hình không tồi.”
“Hôm nay coi như không uổng công.”
“Gấu Lớn được đó, làm ra cực phẩm như vậy.”
***
Mấy tên này đều là gương mặt mới, xem ra Gấu Lớn cũng không ngu ngốc đến nỗi kêu mấy tên du côn ở đường Khang An đến giúp đỡ.
Khương Đường cẩn thận quan sát vị trí mấy tên trước mặt đang đứng, chạy xe xông từ bên cạnh ra mà nói cũng không phải vấn đề gì lớn, có điều phải nhân lúc bọn họ không chú ý mới được bằng không lỡ như có một cây gây chèn bánh xe cô chặn lại vậy thì quá nguy hiểm.
Cô cười với mấy tên đó: “Mấy anh ở đâu đến, trước đây chưa từng gặp qua.”
Đại Hùng trả lời: “Đừng để tâm đến cô ta, anh em lên cho tao.”
Nếu mà thật sự cùng lên thế này, Khương Đường không phải đối thủ của họ.
Cô cố gắng thản nhiên nói: “Năm ngừoi đàn ông to lớn ức hiếp một cô gái, chuyện này nếu mà truyền ra ngoài thì có phải mất điểm quá không đây.”
Nhưng mà mấy tên đó giống như không để vào tai, xông thẳng về phía trước.
Khương Đường mở balo, bên trong có con dao trái cây nhỏ.
Cô ghét tên Gấu Lớn dơ bẩn kia.
Nếu có gì ngoài ý muốn xảy ra, cô sẽ lấy con dao gọt trái cây này cắt cổ mình. Đổ thêm chút máu, giả vờ chết, dọa mấy tên đó chạy trước đã. Lỡ như may mắn, cô còn có thể sống, còn xui xẻo thì…cứ như vậy thôi.
Dù sao thì cô cũng không vướng bận gì.
Ngoại trừ, Lục Ly.
“Khương Đường.” – Đột nhiên cô nghe thấy giọng nói của Lục Ly, trong lúc hoảng hốt cô tưởng là ảo giác của mình.
Sau đó Khương Đường liền thấy anh ở bên kia đường, thiếu niên chói lọi như ánh sao.
Mấy tên du côn đồng loạt quay đầu qua nhìn thấy Lục Ly.
Gấu Lớn nhổ nước miếng: “Tiện nhân, tìm người giúp hả, xông lên hết cho tao!”
Thừa lúc mấy tên đó quay đầu nhìn Lục Ly, Khương Đường rồ ga xông thẳng tới.
Cô chạy đến chỗ Lục Ly, giơ tay kéo anh lên xe.
Chính trong khoảnh khắc dừng lại chỉ có tíc tắc, mấy tên đằng sau lập tức đuổi tới, trong đó có một tên coi như là đầu óc còn chạy tốt, thọc cây gậy vào chặn bánh xe của Khương Đường.
Mấy tên khác mau chóng bao vây hai người.
Lục Ly xuống xe, nhìn lướt qua mấy tên vây quanh một vòng, trầm giọng nói: “Từng người lên, hay cùng lên?”
Giọng anh không phải lớn, thậm chí còn có thể coi là an tĩnh dịu dàng. Nhưng mỗi từ đều lạnh đến thấu xương.
Gấu Lớn giật mình, sau đó mới phản ứng lại: “Con mẹ nó, bớt màu mè lại cho ông, anh em xông lên đánh cho tao.”
Thế mà mấy tên bên cạnh không ai nhúc nhích.
Tên cầm đầu cầm dao trong đám đó đi tới bên cạnh Gấu Lớn, nhỏ giọng nói: “Lúc đầu không nói có hai ngừoi.”
Gấu Lớn nóng nảy: “Mỗi người tăng hai trăm, đánh chết cho tao!”
Lúc này mấy tên đó mới vung gậy lắc lắc về phía Lục Ly và Khương Đường.
Lục Ly cười: “Mỗi người hai ngàn, đánh nó cho tôi.” – Vừa nói vừa chỉ Gấu Lớn: “Đánh vào điểm chí mạng.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Đường: Ngừoi có tiền mấy người đều thích dùng tiền để giải quyết vấn đề à?
Lục Ly: Không thì sao?
Khương Đường: Mỗi người hai ngàn, bốn người là tám ngàn đó, đại ca! Tớ làm bán thời gian hơn nửa năm còn chưa kiếm được nhiều như vậy, một câu của cậu liền bán tôi đi mất.
Lục Ly: Tớ…
Khương Đường: Cái đồ phá của, đừng có nói chuyện với tớ, không muốn để ý cậu!
Lục Ly: Anh yêu em.
Khương Đường: …