Sáng hôm sau, Khương Đường nhìn thấy trên bàn có một quyển tập mới.
Sổ ghi chép tiếng Anh.
Vừa mới ra, vậy mà lại chép phạt năm mươi lần từ vựng môn hôm trước.
Từ bút pháp cực kỳ ra vẻ kia mà xem xét, không còn gì nghi ngờ chỉ có thể là đại ca.
Nhưng nộp thì đã nộp rồi, anh còn chép phạt làm gì.
Dù không hiểu rõ mạch não của đại ca cho lắm nhưng tóm lại cũng là người ta cực cực khổ khổ mà chép, phải biết rằng ngày chép phạt đó đến cả phần của mình mà anh còn không chép.
Cô giúp anh chép một lần, anh cũng giúp cô chép một lần, được đó.
Khương Đường quay đầu nhìn Lục Ly đang bò ra bàn ngủ. Cô nhẹ nhàng gõ lên bàn anh: “Cám ơn nhé.”
Lục Ly ngẩng đầu lên từ cánh tay mình cười với cô: “Sao lại cám ơn?”
Khương Đường cũng cười: “Tớ chỉ khách sáo một chút, đừng coi là thật.”
Tay Lục Ly nâng cằm cô: “Coi như là thật đi.”
Khương Đường: “Cái này…”
Cái này con mẹ nó không cần mặt mũi nữa hả đại ca.
“Chúng ta giữ lại chút mặt mũi được không?”
Triệu Tiến ở bên cạnh lập tức nói ra nỗi lòng Khương Đường.
“Thần tán thành.” – Khương Đường hùa theo.
Nói xong vươn lòng tay hướng về Triệu Tiến.
Triệu Tiến đập bộp lên tay cô.
Rất ăn ý.
Hai tay ngay dưới mí mắt Lục Ly đạt được sự đồng thuận.
Mẹ kiếp.
Lục Ly dùng sức đá chân ghế Triệu Tiến, Triệu Tiến chưa ngồi vững, cả người cả ghế ngã xuống đất.
Tay cô ấy, anh còn chưa chạm được lần nào, vậy là bị Triệu Tiến chạm được trước, không thể nhịn!
Hôm qua cũng vậy, lấy nước cô cho anh uống.
Đợi Triệu Tiến đỡ ghế ngồi xuống, Lục Ly ôm cổ cậu ấy, hai người vùi đầu dưới ngăn bàn.
Lục Ly đè giọng nói: “Cậu thích cậu ấy đúng không?”
Triệu Tiến bị dọa: “Nào dám, người con gái của đại ca, nhìn cũng không dám nhìn.”
Lục Ly tiếp tục ôm cổ cậu ta: “Không dám nhìn? Cậu mới nãy cũng sờ luôn rồi.” – Lại hỏi: “Chép phạt từ vựng tiếng Anh hôm đó có phải cậu chép rồi để lên bàn cậu ấy không?”
Triệu Tiến oan ức: “Thời gian chơi còn không đủ, rãnh rỗi đến đau trứng sao mà chép phạt từ vựng.”
Lục Ly hỏi: “Thật sự không phải cậu?”
Triệu Tiến trả lời: “Dùng não đứng đầu khối của cậu nghĩ đi, tớ có thể viết được chữ đẹp vậy sao?”
Lời này Lục Ly không thích nghe: “Cậu nói chữ kia rất đẹp? Vậy chữ tớ không đẹp?”
Triệu Tiến không hiểu mình nói đại một câu liền có thể chọc giận đại ca: “Được được được, chữ của Ngài đẹp nhất, thiên hạ vô địch đệ nhất đẹp.”
Lục Ly buông Triệu Tiến ra, hai người ngồi ngay ngắn lại.
Triệu Tiến đứng dậy: “Lục Ly, tớ phát hiện cậu cái người này, mẹ nó rất ấu trĩ, chỉ số thông minh của đàn ông trong tình yêu là số âm!”
Nói xong liền chạy.
Nếu không chạy, sẽ bị đập tiếp.
Lần này, rất nhiều người nghe thấy.
Lục Ly, yêu đương?
Lục Ly, yêu đương?
Nửa lớp đều nhìn về phía anh.
Lục Ly coi như không thấy, đứng dậy, giơ tay duỗi eo, xoay người đi ra từ cửa sau.
Người bị nghi ngờ đang yêu đương này, trên thực tế cô đơn lạnh lẽo như tuyết, bây giờ nằm sấp trên lan cang không biết đang nghĩ cái gì.
Sau khi anh đi ra ngoài, lớp học ngay lập tức nổ tung.
Nhất là bên phía nữ sinh, có hai người vậy mà khóc luôn rồi, cũng không biết khóc cái gì, chắc là đang tưởng nhờ tình yêu thầm kín của mình dần biến mất.
Khương Đường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh có bạn gái rồi, nhất định là cô gái đó rất ưu tú nhỉ, chắc là kiểu thục nữ ăn mặc rất có gu thẩm mỹ, làn da rất trắng, cao khoảng một mét bảy, tóc đen thẳng dài, cũng có thể hơi xoăn một xíu, khi nói chuyện giọng nói rất nhỏ lại ấm áp dịu dàng, luôn là người hiểu ý người khác nhất.
Giống anh vậy đó, có thể trong nháy mắt nhìn thấy trong đám đông.
Đương nhiên, đề cương Vật Lý phải làm rất giỏi, như vậy mới có thể xứng với anh.
Nghĩ đến hình ảnh một đôi kim đồng ngọc nữ tay trong tay cùng làm đề Vật Lý, thật đúng là xứng đôi.
Khương Đường bị khả năng tưởng tượng suy luận của mình làm cho cảm động mà khóc.
Nghĩ như vậy, đầu mũi có chút chua xót.
Con mẹ nó cảm động, quá cảm động.
Đều cảm độc khóc luôn.
Chị đại đường Khang An trái tim sắt đá, ngừoi không có tiền đồ, một chút chuyện nhỏ như vậy cũng có thể cảm động đến thế, quả thật là càng già càng không dùng được.
Ở cửa lớp học có nữ sinh lớp khác đi qua, một trong số đó đứng phía sau lén chụp trộm Lục Ly.
Khương Đường xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy màn hình điện thoại của nữ sinh kia.
Hai cánh tay anh kê lên lan cang, một chân dài hơi cong, chân còn lại thì gập đầu gối chống lên tường, đầu hơi cúi xuống, trong nét phóng khoáng gợi lên chút cô đơn, trong chút cô đơn gợi lên chút thoải mái, trong chút thoải mái lại gợi lên chút ưu buồn.
Bất ổn đến rối tinh rối mù.
Nữ sinh kia liên tục chụp mấy tấm hình, mấy nữ sinh bên cạnh ríu rít: “Lát về gửi cho tớ.”
Chắc có lẽ anh nghe thấy, nhưng không nhúc nhích.
Có lẽ là đã quen bi người ta vây quanh quan sát như vậy.
Khương Đường chăm chú nhìn ngoài cửa sổ một hồi, kiểu người như anh, so với cô, quả thật không phải người cùng một thế giới.
Lúc nghỉ ngơi buổi trưa, Khương Đường nhàm chán lướt diễn đàn.
“Đại ca khối mười hai yêu đương!”
Đây là bài viết hot nhất, không là gì, Lục Ly cái người này, thực sự xứng đáng với danh hiệu Hoàng tử topic.
“Đoán xem trong các cô ấy ai là người con gái của đại ca!”
Đây là bài viết hot thứ hai, cái này có vẻ thú vị.
Khương Đường bấm vào, toàn là hình ảnh, các cô gái trong ảnh, mỗi người một vẻ. Không biết còn tưởng bản thân mở vừa mở một trang web sắc tình.
Thậm chí bên dưới mỗi tấm còn có bài phân tích tỉ mỉ của chủ topic.
Tất cả các hoa khôi của trường được liệt kê, đến cả ảnh của Chu Na Na cũng có.
Khương Đường chăm chú nhìn bức ảnh của nữ sinh đẹp nhất một hồi, càng nhìn càng cảm thấy giống như mình suy đoán: cao khoảng mét bảy, tóc hơi xoăn, làn da rất trắng, cười lên rất xinh.
Hình như trên tay cô ấy đang cầm vật gì đó, Khương Đường phóng to ảnh, lại phóng to, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy chữ như Vật Lý, mô phỏng…
Đề cương Vật Lý!
Chính là cô ấy!
“Nhìn gì đó, hăng hái như vậy.” – Bên tai đột nhiên vang lên tiếng của Lục Ly, dọa Khương Đường một trận, điện thoại suýt chút rơi xuống đất.
Khương Đường đưa màn hình điện thoại trước mặt anh: “Nhìn mỹ nữ.”
Anh sẽ có phản ứng gì đây, anh sẽ tức giận sao, hay là sẽ kiêu ngạo mà giới thiệu bạn gái của mình với cô.
Có lẽ có thể bắt được một hai điều gì đó từ trong mắt anh. Nghe nói nhìn thấy người mình thích, đồng tử không tự chủ được mà phóng to.
Khương Đường bắt đầu nhìn chằm chằm mắt Lục Ly.
Lục Ly tùy tiện liếc nhìn màn hình điện thoại cô một cái: “Ờ.”
Vậy là hết rồi?
Đồng tử không thay đổi.
Bà mẹ nó, sai cách rồi.
“Cậu nhìn chằm chằm mắt tớ làm gì?” – Lục Ly giơ tay vẫy vẫy trước mắt Khương Đường hai cái: “Có phải cậu thích tớ không?”
Có lẽ có thể bắt được một hai điều gì đó từ trong mắt cô, Lục Ly nghĩ.
Khương Đường ngẩn ra, không nghĩ anh sẽ hỏi như vậy.
Loại hoa hoa công tử(*) anh, có thể đều phóng điện khắp nơi nhỉ, thường được gọi là điều hòa trung tâm.
Cái kết luận hoa hoa công tử này Khương Đường vừa mới đúc kết được, trong bài viết còn có vài trang bạn gái bí ẩn nữa, lợi hại!
(*)Hoa Hoa công tử 花花公子: công tử bột, công tử nhà giàu.
Nếu không phải có topic này, cô vẫn không ngờ được anh vậy mà có nhiều quan hệ với con gái đến như thế.
Lục Ly bị Khương Đường nhìn chằm chằm đến cả người không được tự nhiên: “Tớ đẹp trai vậy à?”
Khương Đường hoàn hồn, hời hợt nói một câu: “Không ngờ cậu là đại ca như vậy.”
Lục Ly theo bản năng nghĩ đến sự việc ở tiệm trà tối đó, trong lòng chột dạ, gấp gáp cúi đầu nhìn đũng quần mình.
Tốt lắm, rất bình tĩnh, Tiểu Ly Ly không ra ngoài gây sự.
Rất tốt, lo lắng thái quá rồi.
Lục Ly hỏi ngược lại cô: “Tớ làm sao?”
Khương Đương lắc lắc điện thoại: “Điện thoại đầy ắp nợ tình của cậu, diễn đàn trường học, cậu tự xem đi.”
Lục Ly cầm điện thoại, hai ba cái bấm bài viết mở ra.
Cái gì vậy, đều là lời đồn vô căn cứ, nữ sinh trong đó đến cả tên anh cũng không biết. Quen thuộc nhất chính là Châu Na Na, cho dù là như vậy, cộng lại còn chưa nói được mười câu.
Lục Ly giơ ngón tay chọt chọt lưng Khương Đường: “Cậu, ghen hả?”
Khương Đường quay đầu lại: “Cậu nói gì thế, đại ca cậu nói gì thế?”
Lục Ly đứng dậy, khom lưng, thân thể nghiêng về phía trước, nhỏ nhẹ lặp lại một lần: “Cậu, ghen sao?”
Anh dựa rất gần, giống như có hơi thở ấm áp phả tớ, ập vào sau tai cô, nóng như lửa đốt.
Lục Ly thấy lỗ tai nhỏ của cô từ trắng chuyển thành đỏ, càng ngày cầng đỏ, nhịn không được giơ tay búng tai cô một cái: “Hỏi cậu đó.”
Lỗ tai nhỏ mềm mềm, đàn hồi rất tốt.
Khương Đường giống như bị điểm huyệt, không thể cử động.
Không khí bốn phía dường như yên tĩnh lại trong nháy mắt, cả thế giới chỉ còn lại nhịp tim đập của cô, bùm bụp bùm bụp …
Sau nửa phút lý trí đã trở lại cơ thể cô.
Kiểu hoa hoa công tử anh, thích nhất là trêu chọc khắp nơi, không thể để ý, bạn càng để ý, anh lại càng làm tới. Sau cùng trêu bạn đến trên giường, đá một người lại trêu một người.
Loại người này, không thể để ý.
Khương Đường đứng dậy, đi ra từ cửa sau.
Lục Ly quay về chỗ ngồi của mình, nhịn không được muốn cười, thực tế là nhịn không được nằm bò ra bàn vùi đầu cười.
Dáng vẻ cô mới nãy, thật sự là đáng yêu đến nổ tung.
Con gái đó mà, miệng nói không nhưng thân thể rất thành thực, lỗ tai nhỏ đều đã chuyển sang hồng đến vậy rồi kia kìa.
Lục LY sờ sờ ngón tay mới búng tai cô, nhe nhàng đặt môi hôn lên một cái.
Thật ngọt.
“Lục Ly, cậu xem cái bộ dạng lẳng lơ của cậu đi.”
Cái tên Triệu Tiến thiếu đòn đùa giỡn này, mới không dạy dỗ một chút liền nói năng linh tinh, sớm muộn gì cũng móc mắt cậu ấy xuống.
Đúng, chính là liếc mắt, đại ca của chúng ta thích liếc người ta.
“Khương Đường đâu, sắp lên lớn rồi, sao không thấy ngừoi đâu.” – Triệu Tiến che mắt hỏi.
Cô ấy xấu hổ đi rồi.
Lục Ly nhịn không được lại bắt đầu cười.
Lỗ tai nhỏ đỏ trong suốt, hahaha.
Triệu Tiến nhìn chằm chằm Lục Ly một hồi, hỏi: “Phát tình hả đại ca.” – Nói xong lấy một cái gương nhỏ trong hộc bàn đưa qua: “Cậu nhìn đi, lẳng la thành cái dạng gì đây.”
Lục Ly không để ý cậu ấy, nhìn vị trí phía trước, còn hai phút thì vào học, không có tình huống gì đặc biệt, cô thường sẽ không đến muộn.
Triệu Tiến lấy điện thoại: “Tớ gọi điện cho cậu ấy.”
Lục Ly xoay đầu qua, gằn từng chữ hỏi: “Cậu nói gì?”
Anh còn không có số điện thoại cô đó!
Không có!
Triệu Tiến không chú ý đến sự khó chịu trong giọng nói của đại ca, cúi đầu ấn điện thoại, vừa kiên nhẫn trả lời: “Tớ nói tớ gọi điện cho cậu ấy, lát nữa phải lên lớp.”
Vừa dứt lời đã bị Lục Ly nhấn xuống gầm bàn.
Lúc nào cần số điện thoại của cô ấy!
Mẹ kiếp.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Ly: Luôn có điêu phụ thèm thuồng Trẫm.