Sáng sớm hôm sau, Trình Dĩ Hoa đã xuất hiện ở dưới lầu nhà Thẩm Húc Thần.
Thẩm Húc Thần nắm chặt tay cho mình một đấm tỉnh người. Mình là một lão quỷ trùng sinh chẳng lẽ còn sợ một thằng oắt con đang trưởng thành hay sao?
Cho nên, khi Thẩm Húc Thần chạy xuống lầu, đứng trước mặt Trình Dĩ Hoa, cậu đã trở lại thành bộ dạng phi thường bình tĩnh như mọi khi.
Thẩm Húc Thần mỉm cười hỏi: “Giờ định làm gì? Hình như Tiền Hồ trấn không có chỗ nào chơi.”
Trình Dĩ Hoa mặt không biểu tình đề nghị: “Hay đi đánh bida?” cậu nhớ hôm qua Thẩm Húc Thần và đám bạn học đi chơi bida cho tới hơn 8h mới về. Vậy hẳn Thẩm Húc Thần rất thích chơi trò đó.
Thẩm Húc Thần lắc đầu: “Hôm qua chơi bida thì không sao nhưng hôm nay đi rất có thể sẽ bị các thầy cô bắt được. Mỗi kỳ nghỉ, các thầy cô đều tập trung theo dõi quanh các quán net và bida.” Mà nói cũng kỳ quái, bida được xem như một môn thể thao quý tộc ở nước ngoài nhưng ở trong nước dường như đã bị xếp vào hạng mục bất lương, tập trung đông đảo toàn côn đồ giang hồ, cả ngày đều là chướng khí mù mịt.
Trình Dĩ Hoa khẽ cười: “Chẳng lẽ cậu còn sợ bọn họ?”
“Sợ thì không sợ nhưng vạn nhất bị các thầy cô bắt được, nghe bọn họ lải nhải cũng thấy phiền.” Thẩm Húc Thần nói.
Trình Dĩ Hoa ngẩng đầu nhìn trời, đề nghị: “Hay ra chỗ quảng trường trượt băng? Thời tiết hôm nay khá tốt.”
“Quảng trường nhiều người lắm… thời tiết đẹp thế này, chắc chắn sẽ có rất nhiều cụ già dẫn theo cháu chắt ngồi quanh quảng trường nói chuyện phiếm.” Thẩm Húc Thần đáp: “Hay là tới trường đi, sân thể dục chắc chả có ai. Cậu giờ là sinh viên Hoa đại, cũng xem như vinh quy, qua đó đi.”
“Được.” Trình Dĩ Hoa không ý kiến gì.
Hai người đều không vội, chậm rãi đi bộ tới trường. Thẩm Húc Thần hỏi chuyện phòng phát triển game của Trình Dĩ Hoa thế nào rồi, Trình Dĩ Hoa nói hết thảy đều đang đi vào quỹ đạo, hiện tại đồng thời mở ba tổ hạng mục khác nhau, một chủ yếu nhắm vào game thủ nam chơi tu tiên nhập vai, một chủ yếu nhắm vào game thủ nữ chơi manh hệ chibi thăng cấp, còn một tổ hạng mục chuyên phụ trách khai phá các trò chơi đơn giản trên Tá Hữu võng.
Nhưng vì phòng phát triển quá ít người bằng không với tài chính hiện tại có thể phát triển thêm một vài hạng mục khác.
“Cô tớ muốn cảm ơn cậu, mấy kế hoạch trước đây của cậu đã giúp cô ấy một đại ân rất lớn. Hơn nữa, chuyên mục giải trí của Tá Hữu Võng cơ hồ tập trung tuyên truyền nhiều cho giải trí Tân Nha, bởi vậy, công ty của cô tớ hiện tại đang phát triển phi thường tốt. Quảng cáo trên Internet đúng là rất quan trọng.” Trình Dĩ Hoa nói.
Thẩm Húc Thần ngược lại một chút cũng không cảm thấy đó là công lao của mình, bởi vì cho dù không có cậu, không có Tá Hữu võng, thì mười năm sau công ty giải trí Tân Nha vẫn trở thành công ty giải trí đệ nhất Hoa quốc như thường. Thứ nhất là do công ty giải trí Tân Nha có nhiều kinh nghiệm, tài chính hùng hậu, thứ hai là vì chỗ dựa vững chắc đằng sau của công ty trợ lực rất nhiều, cộng thêm Trình Tú Nghiên tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng rất có thủ đoạn, có quyết đoán, có ánh mắt, chính vì thế mà công ty muốn phát triển cũng không khó.
“Cậu thấy đấy, lúc trước nghe lời cậu quyết đoán đầu tư vào phương diện này, hiện tại vô cùng chính xác.” Trình Dĩ Hoa lên tiếng.
Thẩm Húc Thần đang định nói gì đó, thì chuông di động của cậu vang lên.
Thẩm Húc Thần ra hiệu thứ lỗi với Trình Dĩ Hoa, bước sang bên cạnh vài bước, nhận điện thoại: “Alo? Cái gì, ba mẹ cậu định sinh thêm một đứa nữa hả?”
Người gọi điện tới cho cậu chính là Văn Thư Dương, bọn họ quen nhau trong cuộc thi tài năng trung học phổ thông, sau khi cuộc thi kết thúc đã trao đổi phương thức liên lạc.
Giọng nói Văn Thư Dương không còn chướng khí mù mịt như trước mà thay bằng một sự thoải mái nhẹ nhõm: “Mẹ tớ thương tâm thì thương tâm nhưng vẫn hiểu cho tớ, hiện tại ba cũng đã minh bạch một chút. Bọn họ định sinh thêm một đứa nữa, không phải vì muốn bỏ tớ đâu mà bọn họ cảm thấy, có thêm một đứa nữa về sau sẽ để tớ tự do trong việc hôn nhân. Về sau tớ cũng không thể có con, hoàn toàn có thể coi em trai hoặc em gái tương lai này trở thành con mình mà nuôi dưỡng.”
“Sức khỏe mẹ cậu còn sinh con được không? Dù sao dì ấy cũng đã là sản phụ cao tuổi rồi.” Thẩm Húc Thần lo lắng hỏi.
Văn Thư Dương cười nói: “Sức khỏe mẹ tớ không sao… lúc chúng ta đang thi đầu hồi hè, mẹ tớ đã vụng trộm hoài thai rồi.”
“Vậy thì tốt rồi, bất kể thế nào, vẫn phải chúc mừng cậu.” Thẩm Húc Thần cười nói.
“Ha ha, cám ơn cậu. Đúng rồi, tớ sắp xuất ngoại, tớ cũng đã liên hệ với trường học bên kia xong xuôi rồi, hai ngày nữa sẽ bay.”
“Nhanh vậy?”
Văn Thư Dương nói: “Trước kia đã luôn muốn xuất ngoại…chuyện lần trước kể với cậu đó, tuy rằng hiệu trưởng đã cố giấu nhưng vẫn ngầm có tin đồn truyền ra. Tớ lại lười tới trường để ý ánh mắt người khác, đơn giản xin đi sớm một năm.”
“Vậy cậu ở bên đó phải tự chăm sóc bản thân.” Thẩm Húc Thần nói.
Văn Thư Dương cười hai tiếng: “Khẳng định sẽ tự chăm sóc tốt chính mình, cậu chờ tớ học xong trở về kiến thiết tổ quốc đi! Nói không chừng, qua hai năm tớ lại cua được một anh chàng tóc vàng mắt xanh trở về ấy chứ!”
“Chờ cậu ra nước ngoài rồi, cậu lại phát hiện em gái tóc vàng mắt xanh thực hấp dẫn, còn trai tóc vàng mắt xanh lại rất đàn bà!” Thẩm Húc Thần trêu đùa.
Hàn huyên thêm vài câu. Thẩm Húc Thần lại một lần nữa chúc phúc Văn Thư Dương hết thảy thuận lợi, rồi mới cúp điện thoại. Cậu nhìn lại thấy Trình Dĩ Hoa cũng đang nhìn mình chằm chằm. Thẩm Húc Thần giải thích một chút: “Vừa gọi cho tớ là Văn Thư Dương, quen được trong cuộc thi tài năng trung học, ở cùng phòng kí túc với tớ. Tính nết không tệ lắm chỉ hơi ngạo kiều một chút.”
“Ngạo kiều?” Trình Dĩ Hoa khó hiểu.
Nghĩ tới từ này mấy năm nữa mới trở nên thịnh hành, Thẩm Húc Thần giải thích một chút: “Ngạo kiều chính là, bình thường nói chuyện sẽ lộ ra thái độ thập phần cường ngạnh cao ngạo, nhưng ở điều kiện nhất định, sẽ ngượng ngùng bám dính bên cạnh người khác. Giống như… giống như loài mèo đó, chúng nó là sinh vật phi thường ngạo kiều!”
Năng lực bắt trọng điểm của Trình Dĩ Hoa rất không giống người thường, hỏi lại: “Văn… Văn Thư Dương, cậu ta thích bám dính cậu?”
“Ặc, bọn tớ hoàn toàn trong sạch.” Thẩm Húc Thần bật thốt ra, sau khi nói xong, cậu mới cảm thấy những lời này rất có tật giật mình, giống như lời nói khi bị bắt gian vậy! Thẩm Húc Thần hận không thể tìm cái lỗ nào chui xuống.
“Tớ tin tưởng các cậu trong sạch, bởi vì cậu từng nói qua, cậu rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm.” Trình Dĩ Hoa nói.
Năng lực bắt trọng điểm của Thẩm Húc Thần cũng không giống người thường, hỏi lại: “Những gì tớ nói… cậu đều tin?”
“Cậu cần lời hứa hẹn sao? Như vậy thật sự quá giống nữ sinh trong mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình!” Trình Dĩ Hoa ngẩng đầu nhìn trời, thời tiết hôm nay phi thường tốt, trời cao trong xanh, dương quang ôn hòa. Biết Thẩm Húc Thần lại muốn nổi xung, Trình Dĩ Hoa ngay sau đó lại bồi thêm một câu: “Mẹ tớ nói, nếu thật sự thích một người, so với việc hứa hẹn nhiều với người đó còn không bằng dùng hành động để biểu hiện tình cảm. Cho nên, tớ cảm thấy không cần phải hứa hẹn, mà tớ muốn dùng hành động của mình biểu hiện cho người đó thấy.”
Rất, rất phạm quy… Thẩm Húc Thần vốn đang nhìn chằm chằm Trình Dĩ Hoa, nghe được lời này, cậu đột nhiên thu tầm mắt trở về, lời gì cũng không thể nói ra miệng được, thản nhiên đi về phía trước. Trình Dĩ Hoa cũng không nói gì nữa, bước sau Thẩm Húc Thần hai bước, không nhanh không chậm theo cậu.
Có hai con đường dẫn tới trường học, một là đường chính, xe cộ qua lại đông đúc, một là đường tắt, đi xuyên qua công trường đang xây dựng. Đường tắt tuy rằng rất gần nhưng lượng người qua lại rất ít. Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa chọn đi đường tắt. Cách đó không xa, có khá nhiều công nhân đang mải mê làm việc. Nhưng trong nháy mắt, mọi tiếng động cơ máy móc ồn ào dường như đã bị chắn ngoài bối cảnh, không gian trở nên yên tĩnh, Thẩm Húc Thần căn bản không để ý tới.
Trình Dĩ Hoa là thẳng nam!
Hoặc là nói, trong phương diện tình cảm, Trình Dĩ Hoa căn bản chưa ngộ ra! Trong mắt cậu ấy, vô luận nam hay nữ có lẽ chỉ là một loại kí hiệu mà thôi. Chuyện này cũng không là gì, vì nó hoàn toàn không liên quan gì tới tình yêu.
Nói tóm lại, Trình Dĩ Hoa tuyệt đối không phải gay!
Thẩm Húc Thần yên lặng không lên tiếng đi một mạch tới trường. Trình Dĩ Hoa cũng yên lặng đi ngay sau cậu.
Là một trùng sinh lão quỷ, Thẩm Húc Thần rất muốn dứt khoát một lần cho xong. Trên đường không còn ai khác, cậu hoàn toàn có thể xoay người lại, túm cổ áo Trình Dĩ Hoa, lớn tiếng hỏi: “Hắc, tiểu quỷ, lời cậu vừa nói đến cùng là có ý gì?! Cậu biết không, ông đây tuyệt đối không ra tay với thẳng nam!”
Thế nhưng… cậu không dám.
Thẩm Húc Thần không phải kẻ nhu nhược, nhưng câu nói kia, nếu như Trình Dĩ Hoa có ý khác, vậy hết thảy sẽ là cậu tự mình đa tình. Liệu mình đã chuẩn bị sẵn tinh thần chính thức cùng Trình Dĩ Hoa mỗi người một ngả, cả đời sau này không qua lại với nhau chưa? Nếu như Trình Dĩ Hoa có ý tứ này, vậy đó là cậu ấy đang tỏ tình với mình sao?
Có đôi khi, chúng ta không dám bước thêm một bước là vì chúng ta không thể xác định được, sau bước đi này là vực sâu vạn trượng hay là xuân về hoa nở, chỉ bởi vì tâm tính chúng ta đã già nên mới không dám lựa chọn mà thôi. Thẩm Húc Thần chính là như thế. Cậu đã quen có Trình Dĩ Hoa ở bên cạnh với thân phận bạn thân rồi, cậu không muốn phá hỏng sự bình yên này.
Không qua bao lâu liền tới trường học, Thẩm Húc Thần đeo thẻ trước ngực. Trình Dĩ Hoa nhìn qua cũng như học sinh, mà nhân viên bảo vệ đang mải nói chuyện với một phụ nữ trung niên xách theo bao lớn bao nhỏ, bởi vậy, hai người bọn họ có thể dễ dàng đi vào trong trường.
Tới gần sân thể dục, quả nhiên nơi này không một bóng người, Thẩm Húc Thần đi tới chỗ xà kép, dùng tay kéo cả người ngồi lên thanh xà. Trình Dĩ Hoa không động đậy, đứng ở dưới xà kép, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Húc Thần.
“Khiến cậu phức tạp sao?” Trình Dĩ Hoa hỏi.
Thẩm Húc Thần không nói chuyện, kỳ thật cũng không tính là phức tạp.
“Không biết cậu có cảm thấy giống tớ không, nhưng khi một người có lý trí vĩnh viễn mạnh hơn tình cảm, mỗi khi làm một chuyện gì đó đều sẽ làm theo logic lý trí. Nhưng chuyện tình cảm lại phi thường khó hiểu không thể dùng lý trí để giải thích. Như khi bà ngoại tớ xem phim truyền hình, tớ vĩnh viễn không thể hiểu được, vì sao nữ chính lại khóc vì một nam nhân không yêu mình, này là một hành động rất vô nghĩa. Tớ cũng không hiểu được, vì sao trong hai người theo đuổi mình, một hoàn mỹ ôn nhu, một gây ra rất nhiều thương tổn cho mình, cuối cùng nữ chính vẫn chọn người gây thương tổn cho mình.” Trình Dĩ Hoa mặt không biểu tình nói.
Thẩm Húc Thần gật đầu đồng tình. Cậu cũng không hiểu nổi. Cậu chỉ muốn nói một câu với nhóm nữ nhân si tình đó, trước khi yêu người khác hãy yêu chính mình trước, chẳng lẽ khó lắm sao?
“Hồi nhỏ, mẹ tớ từng dẫn tớ đi gặp bác sĩ tâm lý. Ông bác sĩ kia nói, tớ rất nguy hiểm. Nhưng mẹ tớ nổi giận trách cứ ông ta, phản bác ông ta nói chỉ vì tớ quá thông minh mà thôi.” Trình Dĩ Hoa tiếp tục nói: “Cha mẹ quả nhiên dung túng con cái vô điều kiện, tuy rằng rất không hợp logic. Kỳ thật, trở thành một người bình thường cũng không có gì khó, chỉ cần lúc nên khóc thì khóc, nên cười thì cười. Mà chỉ cần mình đủ lý trí, thì biểu tình của bản thân vẫn có thể do đại não khống chế được.”
Thẩm Húc Thần ngồi trên xà kép, từ trên cao nhìn xuống Trình Dĩ Hoa.
“Nói nhiều như vậy, chỉ là muốn cho cậu thấy, tớ không quá hiểu chuyện tình yêu. Nhưng mẹ tớ nói không sai, làm bạn là phương thức biểu đạt tình yêu tốt nhất. Tựa như ba mẹ tớ vậy, cho nên bọn họ vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi tớ.” Trình Dĩ Hoa nói: “Đối với tớ mà nói, nhớ hết nội dung một quyển sách chỉ cần vài ngày, thông thạo một ngôn ngữ mới chỉ cần vài tháng, lĩnh hội mị lực của toán học có lẽ cần vài năm… nhưng còn cậu, muốn hiểu rõ con người cậu hay chấp nhận việc cậu rời xa tớ, có lẽ dùng hết cả đời này tớ cũng không thể học được.”
Hết chương 84