“Không ngờ Thẩm Húc Thần còn biết chơi đàn dương cầm, thật sự rất đẹp trai…”
“Ý tưởng thu phí quảng cáo của nó thật sự rất hay! Văn Thư Dương cũng đã nói, ý tưởng này là của Thẩm Húc Thần, cậu ta chỉ phụ trách đàm phán thôi.”
“Kỳ thật tao cảm thấy nhóm đấu giá đồ cũ cũng không tệ, nếu không phải nhóm Thẩm Húc Thần đi đường tắt, bọn họ nhất định thắng.”
…………….
Từ khi Thẩm Húc Thần tiến vào top 10, lãnh đạo trường chuyên Tiền Hồ đã ra quyết định, đến tối, các lớp sẽ được bật TV xem chương trình 《 Tài năng trung học phổ thông – cúp Hoa Thừa 》 Vì thế cái tên Thẩm Húc Thần lại một lần nữa làm dậy sóng toàn trường (cho dù có một số người không thích Thẩm Húc Thần nhưng cũng tuyệt đối không bỏ qua cơ hội được xem TV, đúng chuẩn cẩu cấp 3, có thể lười biếng thì nhất định lười biếng, lười biếng đến không có đạo lý như vậy đó.)
Nói thật, ngay chính ban lãnh đạo nhà trường cũng không nghĩ Thẩm Húc Thần có thể một đường thông thuận lọt vào top 10, nghe nói khi hiệu trưởng xem TV, từng không tin nổi mà hỏi một câu: “Đứa nhỏ này thật sự học ở trường chúng ta sao?” Đương nhiên, đó chỉ là tin đồn. Nhưng suy xét tới những lần thi đấu trước đây, học sinh từ huyện Di Tương mỗi khi tới vòng phỏng vấn đều bị loại hết nên hiệu trưởng có hỏi câu đó cũng không quá khó hiểu.
Niên đại này, truyền thông TV so với báo giấy truyền thống thực sự huyễn khốc hơn rất nhiều. Thẩm Húc Thần trong hai năm qua cố gắng phát hành vô số văn chương bài viết trên tạp chí chính quy đồng thời cũng không ngừng viết tiểu thuyết trên mạng cũng chỉ tăng được mười mấy giá trị danh vọng. Mà hiện tại, sau mấy kỳ chương trình 《 Tài năng học sinh trung học – cúp Hoa Thừa 》 được phát sóng, chỉ đúng thời gian khoảng một tháng, giá trị danh vọng của cậu tựa như ngồi hỏa tiễn không ngừng tăng cao. Hôm nay, giá trị danh vọng rốt cuộc đột phá hơn 100.
Hệ thống lần nữa thăng cấp. Lần thăng cấp này không tốn nhiều thời gian, sau khi thăng cấp kết thúc, chức năng của phòng tối lại được mở rộng thêm một bước, thời gian mặc định hiện tại của phòng tối là 2:1 (lúc trước là 1:1 nếu muốn nâng tỉ lệ phải bỏ tích phân mua). Hiện tại thời gian sử dụng là 2:1 không cần phải lãng phí tích phân nữa, tương đương với việc sau khi Thẩm Húc Thần tiến vào phòng tối sẽ có thời gian nhiều gấp đôi người thường. Gấp đôi thời gian là cái khái niệm gì?! Chính là tuổi thọ sẽ được gia tăng!!!!
Cùng lúc đó, đồ dùng đặc thù cấp 1 và đồ khoa học kỹ thuật cũng gia tăng không ít thương phẩm mới. Trước kia, đồ dùng đặc thù cấp 1 đa số đều là đồ sơ cấp hoặc cấp thấp, hiện tại xuất hiện thêm nhiều đồ dùng trung cấp. Tuy rằng, đồ dùng trung cấp đều đắt đến thái quá, thường đắt hơn mười đến một trăm lần đồ dùng sơ cấp. Cho nên, dù giá trị danh vọng có đột phá hơn 100 nhưng số lượng tích phân hiện tại của Thẩm Húc Thần cũng không đủ mua. Nhưng chủng loại thương phẩm tăng cao cũng là chuyện tốt, có lẽ, hệ thống không ngừng tăng cấp, về sau còn có thể mua được đồ cao cấp hoặc đặc cấp cũng nên? Xem ra, vì để sau này có thể mua mua mua… Thẩm Húc Thần lại tiếp tục liều mạng tích lũy tích phân!!!
Thẩm Húc Thần chú ý thấy, hệ thống có mở ra một hạng mục mới, có tên là “Lực ảnh hưởng”. Đã đọc qua một số quyển từ điển dày cộp, đương nhiên Thẩm Húc Thần biết rất rõ ý nghĩa của lực ảnh hưởng là gì. Nó biểu lộ một loại ý đồ chi phối và điều khiển khuynh hướng của người khác, một người có thể thông qua phẩm cách, tài năng, tri thức, tình cảm… để ảnh hưởng hoặc truyền cảm hứng tới người khác. Nói một cách dễ hiểu thì lực ảnh hưởng chính là một loại phương thức có thể khiến người khác vui vẻ tiếp nhận nhằm thay đổi tư tưởng và năng lực hành vi của người đó.
Dựa theo quy định của hệ thống, sau khi giá trị danh vọng đạt tới mốc 100, lực ảnh hưởng sẽ được mở ra. Nhưng lực ảnh hưởng không giống như giá trị danh vọng, nổi tiếng không đồng nghĩa là có lực ảnh hưởng. Cho nên, trước mắt hạng mục lực ảnh hưởng vẫn là màu xám. Thẩm Húc Thần ấn thử, hệ thống quân nói: 『 Chưa đủ điều kiện mở ra 』
Ấn thử không tác dụng, Thẩm Húc Thần liền để hạng mục lực ảnh hưởng sang một bên không để ý tới nữa.
Thời gian trôi qua, cuộc thi vẫn tiếp tục tiến hành. Khi số lượng thí sinh chỉ còn lại 8 người, BTC chia 8 người thành hai tổ ngẫu nhiên để thi đấu biện luận với hai chủ đề “Ở Hoa quốc, giáo dục thi cử quan trọng hơn tố chất giáo dục” và “Ở Hoa quốc, tố chất giáo dục quan trọng hơn giáo dục thi cử”. Yêu cầu các thí sinh đều phải dùng tiếng anh để tranh luận.
Đề tài này khiến dư luận xã hội nóng hơn bao giờ hết. Người ủng hộ tố chất giáo dục cho rằng giáo dục thi cử chỉ có thể bồi dưỡng ra một cỗ máy học vẹt, tài năng kém cỏi, sẽ khiến học sinh thui trột đánh mất sức sáng tạo cho nên thế hệ thanh thiếu niên Hoa quốc hiện nay mới thua kém học sinh nước ngoài đến vậy. Người ủng hộ giáo dục thi cử lại cho rằng, đại bộ phận nhân khẩn Hoa quốc đều ở nông thôn, mà đối với trẻ con nông thôn mà nói, duy trì thể chế thi cử đại học như hiện nay mới là điều công bằng cho bọn họ, cho bọn họ có cơ hội thoát khỏi vỏ bọc “con nhà nông”.
Bên BTC cũng không yêu cầu hai nhóm nhất định phải tranh luận đúng sai, mà chủ yếu chỉ muốn thông qua cuộc thi này, thông qua lần tranh luận này để khuyến khích sự tự hỏi của toàn xã hội. Mặc dù hiện tại vẫn phải cải cách việc học hành thi cử nhưng Hoa quốc rộng lớn như vậy, việc cải cách giáo dục chỉ có thể diễn ra từ từ không thể nóng vội. Chúng ta không thể mù quáng tín nhiệm tôn sùng nước ngoài, nhưng cũng không thể bảo thủ, chúng ta phải tạo điều kiện cho thanh thiếu niên hiện nay hướng tới hi vọng.
Ở trong cuộc thi, Thẩm Húc Thần lưu loát dùng tiếng Anh cùng tư duy logic nghiêm cẩn thắng được sự ủng hộ của cả khán phòng.
Khi giải đấu chỉ còn lại ba người, đài truyền hình quốc gia tiến hành phỏng vấn ba thí sinh xuất sắc nhất cuộc thi. Niên đại này, việc truyền thông tuyên truyền chủ yếu nhắm vào ‘anh hùng bình dân’, lập chí đào bới cố sự sau lưng anh hùng, khơi dậy sự đồng tình từ số đông người xem. Đến phiên Thẩm Húc Thần, quả nhiên MC đã nhắc tới thân thế của cậu. Tựa hồ, có mấy câu “cha mẹ song vong” “gia cảnh nghèo khó” bổ trợ, cả người Thẩm Húc Thần dường như càng trở nên blingbling (lấp lánh sáng chói) vậy.
Cho dù biết hiện tại buồn khổ rất có thị trường nhưng Thẩm Húc Thần thật sự không cảm thấy mình khổ chút nào.
Cậu mỉm cười nói: “Tuy rằng trước đây gia cảnh em thật sự như vậy nhưng 17 năm qua, em và chị gái đều không hề cảm thấy mình thua kém các bạn khác cái gì. Em phải cảm ơn ông nội, ông vừa là người thân vừa là thầy giáo dạy em thư pháp, đàn cổ, thổi tiêu, ân cần đốc thúc hướng dẫn em học tập. Cả đời này, ông đã dạy hai chị em em sự yêu thương và lòng biết ơn, học được sự khiêm tốn cùng tính kiên trì, học được lòng trung thành và niềm hi vọng. Con vĩnh viễn biết ơn ông nội, con mãi mãi yêu ông.”
Ngồi trước TV, ông Thẩm Bình Trung tháo kính lão xuống, vụng trộm lau nước mắt, miệng lại cứng rắn oán giận: “Thằng oắt con này, trước mặt nhân dân cả nước, ăn nói sến súa như vậy làm gì?!”
Bà Cố mỉm cười đưa khăn tay cho ông Thẩm, nói: “Ông cứ mạnh miệng… có biết bao đứa trẻ, mà chúng ta lại gặp được hai chị em nó, đó cũng là may mắn của chúng ta.”
“Hơn nữa, hiện tại điều kiện sinh hoạt trong gia đình em đã khá hơn rất nhiều. Chiến hữu của ba em vẫn luôn tận tâm chăm sóc chúng em.” Trên TV, Thẩm Húc Thần tiếp tục nói: “Còn có, không biết mọi người có biết Triệu Vân Ân không, chính là ngôi sao đang nổi hiện nay, anh ấy được xem như anh họ của em. Chuyện là thế này, lúc trước…”
Thẩm Húc Thần kể lại cố sự trong nhà cho mọi người nghe, trọng điểm nhắc về chuyện ông bà nội một lòng hướng về người kia cùng với chuyện gặp lại vô cùng kỳ diệu của họ. Cậu muốn tận dụng đài truyền hình quốc gia để đẩy mạnh tiêu thụ cho anh họ Triệu Vân Ân một phen. Đương nhiên, Thẩm Húc Thần cũng rất có chừng mực, sẽ không khiến người xem cảm thấy cậu đang cố ý giúp Triệu Vân Ân tăng cao mức độ nổi tiếng. Chung quy, tiện nghi đài truyền hình quốc gia cũng không dễ chiếm.
Mất khoảng hai ba phút ngắn gọn kể xong cố sự, Thẩm Húc Thần chủ động đưa mic sang cho một trong hai thí sinh còn lại. Thời gian kế tiếp, cậu chỉ mỉm cười ngồi lắng nghe MC và hai thí sinh còn lại nói chuyện, không cướp biểu hiện nhưng nếu có câu hỏi nào dành cho mình, cậu cũng nhanh chóng hồi đáp ổn thỏa.
Đoạn VCR lúc trước được quay ở trường lúc này lại phát huy tác dụng. Khi đến phiên đoạn VCR của Thẩm Húc Thần, cậu mỉm cười nhìn màn hình lớn.
“Thẩm Húc Thần? cậu ấy chơi bóng rổ siêu giỏi! Một là một hai là hai, không bao giờ chơi xấu.”
“Cậu ấy là chính học thần của niên cấp bọn em, hoàn toàn không biết cấu tạo nếp nhăn não cậu ấy phát triển thế nào nữa!”
“Em không quen cậu ấy nhưng cảm thấy cậu ấy có chút cao lãnh!”
Đó là đoạn phỏng vấn một số nam sinh trong trường.
“Cậu ấy phi thường lịch thiệp phong độ! Đa tài đa nghệ! Cậu ấy viết thư pháp rất đẹp! nghe nói chạng vạng mỗi ngày còn tới sân thể dục để luyện thổi tiêu nữa!”
“Em rất thích chương trình song ngữ trên loa phát thanh trường do anh ấy phụ trách, đáng tiếc giờ anh ấy đã lên 12 không còn đảm nhiệm chương trình đó nữa…”
“Ấn tượng sâu nhất của em là khi cậu ấy phá kỉ lục chạy bộ 1500 và 3000 mét trong đại hội thể dục thể thao trường, quả thật vô cùng lợi hại!”
Đó là đoạn phỏng vấn một số nữ sinh trong trường.
“Trò ấy là một học sinh khiêm tốn ngoan ngoãn, năng lực tự học rất mạnh.”
“Thằng bé làm việc rất có kế hoạch, nó biết rõ mình đang làm cái gì, và muốn làm cái gì. Tôi phi thường yên tâm về trò ấy.”
“Trò ấy là cán sự môn tôi, rất có tính trách nhiệm. Về mảng học tập, chỉ có thể nói trò ấy phi thường chăm chỉ, cũng rất thông minh, những thành tích trò ấy đạt được đều là sự cố gắng của em ấy, điều này không có gì phải nghi ngờ.”
Đây là đoạn phỏng vấn các thầy cô trong trường.
“Từ nhỏ thằng bé đã rất hiểu chuyện… hồi nhỏ nó luôn sinh bệnh, tôi nói thằng bé rất đáng thương, có lần bị bác sĩ tiêm đến mông phải sưng vù, không thể nằm ngủ được. Lão Thẩm phải để thằng bé nằm sấp trên bụng mình nó mới ngủ được đó. Lão Thẩm đối xử rất tốt với hai chị em nó, cũng may bọn nhỏ đều rất hiếu thuận. Nghe nói thằng bé còn biết kiếm tiền, nó viết văn gửi cho tạp chí được đăng đó, tôi không hiểu cái này lắm nhưng tóm lại nó kiếm được tiền nên thường xuyên mua quần áo giày dép cho Lão Thẩm. Ai u, lão Thẩm thương yêu chị em nó thật không tốn công vô ích mà. Làng tôi đều nói lão Thẩm là người tốt tất sẽ được hồi báo!”
“Thằng bé không thích nói chuyện, nó không hoạt bát như chị gái nó. Cái miệng chị nó ngọt ghê lắm, tụi nó không gây chuyện, cũng không khó bảo như những đứa trẻ khác, thằng bé thích ngồi yên một chỗ đọc sách.”
“Lão Thẩm là người tốt, người tốt sẽ được hồi báo, tôi tin mấy đứa cháu của lão Thẩm đều sẽ đỗ thủ khoa cho xem, chúng rất giỏi đó!”
Đó là đoạn phỏng vấn một số người dân ở Phần Thủy trấn.
Sau khi xem đánh giá của bạn bè thầy cô về mình, Thẩm Húc Thần chỉ cảm thấy ngượng ngùng. Cậu phát hiện sau khi mình trùng sinh lại tựa hồ trong lúc vô tình cuộc sống của cậu đã được “tô tô tô” nhiều lắm. Tới khi xem đoạn phỏng vấn những người dân ở Phần Thủy trấn, không hiểu sao, trong nháy mắt Thẩm Húc Thần đã nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia. Đời trước xen lẫn đời này, hốc mắt Thẩm Húc Thần đột nhiên có chút ẩm ướt. Cậu không có khóc, chỉ là trong nháy mắt, cảm xúc dao động thật sự có chút lớn.
Có lẽ, những người không trùng sinh sẽ vĩnh viễn không thể nào lý giải được nội tâm phức tạp hiện tại của Thẩm Húc Thần. Cậu rốt cuộc đã thoát ra, thoát khỏi việc ông nội mất sớm, thoát khỏi việc Cố Vọng Thư bị bỏ tù, thoát khỏi cuộc sống vô vị tầm thường của bản thân. Hết thảy mọi chuyện đời trước đã không còn là nỗi đau khổ sâu sắc trong nội tâm cậu nữa.
Rất nhiều năm về sau, có lẽ mọi người vẫn còn nhớ, truyền kỳ của cái tên Thẩm Húc Thần đã bắt đầu từ cuộc thi 《 Tài năng trung học phổ thông – cúp Hoa Thừa 》
Hết chương 75