Học Bá Tái Sinh

Chương 41: Tích cóp tích phân



Tới khi ba bạn nhỏ về tới trường, nói lời tạm biệt với Trâu Tề, đã là buổi tối. May mà trước đó tài xế của Trâu Tề đã gọi điện về trường xin nghỉ cho bọn họ, nên dù ba người không về kịp lớp học buổi tối nhưng cũng không bị phê bình.

Trước khi Trâu Tề rời đi, đã lưu lại phương thức liên hệ phi thường chi tiết, ghi rõ địa chỉ gia đình và đơn vị công tác của mình, còn cả số điện thoại di động của mình và vợ cũng viết ra. Xét thấy hai chị em không có di động, Trâu Tề cũng xin cả số điện thoại nhà của hai chị em ở Phần Thủy trấn. Nhưng điện thoại nhà là điện thoại cố định mà hai chị em đa phần thời gian đều không ở Phần Thủy trấn mà đi học trên Tiễn Hồ trấn. Chính vì vậy liên lạc giữa hai bên không được thuận tiện.

Nếu không phải do nhà trường cấm sử dụng di động, Trâu Tề đã mua cho mỗi chị em một cái di động rồi. Không phải vì ông keo kiệt mà vì ông là người lớn, không thể chủ động giật dây khiến bọn nhỏ vi phạm nội quy trường học được? Nếu ông dạy hư hai đứa nhỏ, nói không chừng nửa đêm Lục Kiến Tinh sẽ về báo mộng cho ông mất! Không không không, ông không thể nói như vậy, ông là Đảng viên, ông không thể mê tín dị đoan. Nhưng dù thế nào, ông cũng không được dạy hư hai đứa nhỏ ngoan thế này được, thế thì thực có lỗi với với huynh đệ!

Đúng lúc này, Trình Dĩ Hoa lên tiếng giải vây: “Cháu có di động, đã được các thầy cô cho phép sử dụng. Lúc nào chú muốn liên hệ với bọn họ, trực tiếp nhắn tin cho cháu là được.” xét thấy học sinh đa phần thời gian đều lên lớp, bình thường có điện thoại không thể nghe, nhưng nhắn tin thì không thành vấn đề.

Mắt Trâu Tề sáng lên, tức thì cảm thấy con trai của Trình Văn Hóa thật cmn nhãn lực kinh người!

Trình Văn Hóa là cha của Trình Dĩ Hoa.

Em họ chi thứ của Trâu Tề, Trâu Mật gả cho cậu út của Trình Dĩ Hoa, Tần Đường, như vậy dòng thứ Trâu gia và Tần gia là thân thích. Cho dù Trâu Tề và Trâu Mật có quan hệ rất tốt thì thời đại này quan hệ hôn nhân không hề chặt chẽ như thời phong kiến trước đây, cho nên dòng chính Trâu gia và Tần gia không có quan hệ thân thiết mấy, chỉ biết có gia đình như vậy mà thôi. Cũng vì thế mà dòng chính Trâu gia và Trình gia bảy rẽ tám qoẹo một chút tình cảm cũng không có.

Quan hệ dây mơ rễ má lằng nhằng xa xôi như vậy, Trâu Tề là dòng chính Trâu gia, tuy rằng ngưỡng mộ Trình Văn Hóa cũng là quân nhân hán tử như mình nhưng giữa hai người bọn họ thật sự không có giao tình gì.

Được cái Trình Văn Hóa dạy con quá tốt, hôm nào rảnh phải tìm Trình Văn Hóa uống mấy cân rượu đế mới được! Dù sao cũng là quân nhân đồng nghiệp, giao tình cũng từ chén rượu mà ra! Trâu Tề hớn hở dùng sức vỗ vai Trình Dĩ Hoa, khiến Trình Dĩ Hoa đau tới nhe răng trợn mắt.

Mấy chú cháu lại đứng trước cổng trường nói chuyện thêm nửa tiếng, rốt cuộc mới lưu luyến mà nói hẹn gặp lại.

Thẩm Húc Thần nhịn không được mà dùng một loại ánh mắt phi thường mở mịt nhìn tiểu ca tài xế kia vài lần.

Trăm ngàn lần đừng hiểu lầm, Thẩm Húc Thần đương nhiên không phải là coi trọng người tài xế kia mà cậu chỉ là thích loại hình nam nhân như vậy thôi.

Lòng yêu cái đẹp ai chả có, cho dù là nam nhân tính hướng bình thường, trên đường gặp được nữ nhân phù hợp với gu thẩm mỹ của mình cũng sẽ nhịn không được mà quan sát người ta vài lần.

Sau khi tết dương qua đi, mọi người lại nghênh đón một đợt thi tháng lại tới. Dưới áp lực thi cử, bầu không khí trong lớp không thể nào sôi nổi lên được. Ngay cả chuyện của Hứa Mẫn Mân cũng không lan truyền được bao lâu, chỉ là, cho dù mọi người có vùi đầu vào học tập thì giữa con trai và con gái trong lớp vẫn xày ra chút chiến tranh nho nhỏ.

Nguyên nhân chiến tranh chính là cửa sau lớp học có mở ra hay không.

Mọi người đều biết, bởi vì chỗ ngồi của lớp 6 dựa theo chiều cao mà xếp chỗ, cho nên ngồi ở khu vực cửa sau đều là nam sinh. Bọn con trai cảm thấy trong phòng học quá bức bí nên thường mở toang cửa sau ra. Chuyện này khiến bọn con gái rất không thích, bởi vì các nhỏ luôn cảm thấy có gió lạnh từ cửa sau thổi thốc vào người, thế cho nên bọn họ ngồi đằng trước sắp bị đông lạnh tới mức rét run lẩy bẩy.

Bọn con trai muốn mở cửa, bọn con gái muốn đóng cửa, mấy người cãi qua cãi lại thành cuộc chiến.

“Cửa trước và cửa sổ đều đóng kín, phòng học thì bức bí, không khí không được lưu thông, bọn tôi mở cửa sau không phải để thông khí sao?” đây là quan điểm của nhóm nam sinh.

“Cả lớp sắp bị đông chết tới nơi rồi! Trong phòng cũng đủ rét, mấy ông còn muốn mở toang cửa sau, một chút khí ấm cũng không có! Sao mấy ông ích kỷ vậy?!” Đây là quan điểm của nữ sinh.

“Trong lớp đã có người bị cảm, không khi không được lưu thông, đến lúc đó lây bệnh cho cả lớp thì làm sao?!” Đây là quan điểm của nam sinh.

“Chính vì mấy ông cứ mở toang cửa ra mới có người bị cảm!” Đây là quan điểm của nữ sinh.

“Con gái mấy bà rất bá đạo!”

“Con trai mấy ông mới ích kỷ!”

Gia nhập cuộc chiến chỉ có mấy nam nữ sinh, còn lại đại đa số học sinh trong lớp dù có ý kiến gì cũng ngậm miệng không dám nói, khiến không khí trong lớp càng trở nên thập phần giằng co.

Đương nhiên cũng có nam sinh muốn đóng cửa, cũng có nữ sinh muốn mở cửa, chỉ là đang ở trong tập thể, nếu không muốn bị xa lánh thì nhất định phải cho mọi người thấy lập trường “chính xác” của mình, cho nên mọi người mới không dám nói mà thôi. Vì thế, khi nam sinh mở cửa ra, một lát sau sẽ có nữ sinh chạy xuống đóng cửa lại. Nữ sinh vừa ngồi xuống chỗ mình, đám nam sinh lại mở cửa ra. Cánh cửa kia cũng thực đáng thương, cả ngày kẽo ca kẽo kẹt, may mà còn chưa hỏng.

Không tới vài ngày, cô Tống biết chuyện này, cô lập tức đưa ra một quy định mới. Trong giờ giải lao, cả lớp ra ngoài hành lang đứng, mở toàn bộ cửa trong lớp ra để thông khí. Đợi tới khi vào tiết, mọi người lại đóng toàn bộ cửa lại. Như vậy, vừa đảm bảo vấn đề thông khí vừa đảm bảo khi lên lớp mọi người không bị đông lạnh.

Có lẽ đối với cô Tống đây là biện pháp vẹn toàn đôi bên nhưng kỳ thật trong lòng nam nữ sinh trong lớp đều cảm thấy không vừa lòng. Nhưng mọi người đều học chung một lớp, tất sẽ có lúc bất đồng ý kiến, ngoại trừ thỏa hiệp, thông cảm và bao dung lẫn nhau, nào còn biện pháp khác?

Trong trận chiến này, Thẩm Húc Thần thuộc về phe bảo trì trầm mặc. May mà dù có thông khí hay không, có rét lạnh hay không thì hiện tại tố chất thân thể cậu phi thường tốt, sẽ không dễ dàng trúng thầu virus cảm mạo. Khi Thẩm Húc Thần xem xét cửa hàng trên hệ thống, nhìn thấy có bán túi sưởi trong mục đồ dùng sinh hoạt, thứ này tạm thời chưa có bán ở Tiễn Hồ trấn, Thẩm Húc Thần dùng tích phân đổi một hộp lớn, chỉ nói là do biên tập tạp chí mua bên ngoài gửi về cho, chia cho Cố Vọng Thư và Trình Dĩ Hoa mỗi người một cái.

Buổi tối trước khi tới giờ tự học, Cố Vọng Thư sẽ ôm vào bụng, buổi tối còn có thể ôm ngủ, khiến nhỏ thoải mái tới muốn khóc. Còn về Trình Dĩ Hoa, cậu tạm thời chưa dùng tới, nhưng cậu lại đãi Thẩm Húc Thần đi ăn tối.

Thẩm Húc Thần hiện tại thật sự rất bận rộn, dưới sự thúc giục của hệ thống, mỗi ngày cậu đều chăm chỉ học tiếng Đức.

Mà vì có thể tích cóp được nhiều tích phân đề phòng bất cứ tình huống bất ngờ nào, mỗi ngày Thẩm Húc Thần cũng sẽ tranh thủ làm nhiều nhiệm vụ thêm một chút, ví dụ như mỗi ngày cậu sẽ kiên trì thổi tiêu một giờ. Mà bởi vì trong trường có quy định chạy bộ buổi sáng cùng buổi chiều, hơn nữa mỗi tuần cũng có vài tiết thể dục, giờ ngoại khóa lại cùng bọn con trai trong lớp đánh bóng rổ, cho nên nhiệm vụ rèn luyện thân thể hàng ngày đều tự động hoàn thành. Trước lúc đi ngủ, Thẩm Húc Thần lại vào phòng tối viết nốt quyển tiểu thuyết.

Đương nhiên, Thẩm Húc Thần cũng không quên thân phận học sinh của mình, cậu không hề bỏ qua số lượng bài tập về nhà được giao. Cho tới nay, trí nhớ không ngừng được rèn luyện, trên cơ bản cậu đã đạt được trình độ đọc qua sẽ không quên. Bên cạnh đó, cậu cũng vẫn thường viết một số tản văn hay bài luận gửi cho tạp chí.

Ngày 20 tháng 1 là sinh nhật của Thẩm Húc Thần. Sinh nhật Cố Vọng Thư là ngày hôm trước, 19 tháng 1. Hai chị em tuy rằng hơn kém nhau nửa tiếng đồng hồ nhưng bọn họ lại thuộc hai chòm sao khác nhau. Cố Vọng Thư là ngày cuối cùng của chòm Ma kết, còn Thẩm Húc Thần là ngày đầu tiên của chòm Bảo Bình.

Tuy rằng Thẩm Húc Thần không tin mấy cái cung hoàng đạo này nhưng cậu cảm thấy nó cũng rất thú vị. Mỗi khi luyên thuyên với đám bạn, cậu có thể ba hoa chích chòe nói, bọn mày biết không, tao có chị gái sinh đôi, bọn tao cùng tuổi nha! Mà chị tao thuộc chòm sao Ma Kết còn tao thuộc chòm Bảo Bình, bọn mày đoán xem chuyện này là thế nào?

Sinh nhật hai chị em vào đầu năm, xem như đại sinh nhật. Cho nên khi đi học, ông Thẩm Bình Trung đã cho hai chị em đi học trước một năm. Vì vậy tuy rằng trên giấy tờ hai chị em nhỏ hơn các bạn trong lớp một tuổi nhưng nếu tính bằng tháng thì cũng không kém bao nhiêu.

Bởi vì đều là năm đầu học chung một lớp nên mọi người đều không biết rõ sinh nhật của bạn mình. Mà Thẩm Húc Thần lại là người không quá để ý tới chuyện sinh nhật, bởi vậy, Thẩm Húc Thần căn bản không nhận được món quà sinh nhật nào – không sai, cả hai chị em đều không chuẩn bị quà sinh nhật cho đối phương, chỉ bởi vì bọn họ không có thói quen này.

Nói là không có quà sinh nhật cũng không đúng, bởi vì hệ thống đã tặng cho Thẩm Húc Thần một món quà. Khi mở gói bọc ra, bên trong là một bình kẹo đủ màu sắc.

Đọc hướng dẫn sử dụng, Thẩm Húc Thần phát hiện loại kẹo này giống đậu quái vị trong Harry Potter, trước khi cho vào miệng, vĩnh viễn sẽ không biết được mình sẽ ăn phải khẩu vị gì. Nếu không cẩn thận ăn phải vị nước mũi, vị phân trâu… Thẩm Húc Thần nhịn không được rùng mình một cái, thật quá đáng sợ!

Hơn nữa, ăn kẹo này còn sản sinh một số tác dụng phụ khác. Hương vị tốt sẽ khiến người ăn được tăng buff nửa tiếng đồng hồ, ví dụ như tập trung lực chú ý, tâm tình sung sướng chẳng hạn… Còn nếu vớ phải kẹo thối sẽ giảm debuff của người ăn nửa giờ, ví dụ như tăng sức nặng cơ thể, giảm cơ năng thân thể…

Món quà này căn bản không có tác dụng gì!

Các viên kẹo hình thù giống nhau, mùi vị giống nhau, chỉ màu sắc là có chút khác biệt. Hơn nữa, mỗi viên kẹo đều có màu sắc vô cùng xinh đẹp, cho nên, Thẩm Húc Thần căn bản nhìn không ra đâu là kẹo ngon hữu ích đâu là kẹo thối có hại.

Bởi vậy, Thẩm Húc Thần mới không mạo hiểm đi ăn kẹo đâu!

Thẩm Húc Thần đành phải để bình kẹo vào ô vuông không gian được hệ thống tặng kèm. Đúng rồi, bình dược vận xui lần trước dùng còn dư cũng đang để ở đó.

Rất nhanh, học kỳ 1 của lớp 10 đã kết thúc.

Trong kỳ thi cuối kỳ, Thẩm Húc Thần đương nhiên vẫn đứng nhất khối, lần này, đứng thứ nhì lại là Cố Vọng Thư. Không biết vì cái gì, tính cả lần thi tháng trước đó, Trình Dĩ Hoa đã mấy lần thi không được tốt. Nói không được tốt cũng không đúng lắm, thành tích cậu ta vẫn nằm trong top 10 như cũ, chỉ là không còn chói lọi như trước mà thôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv