Đến phòng thường trực, Thẩm Húc Thần hỏi chú bảo vệ gác cổng, may quá, đồ gửi cho cậu vẫn còn ở đó, là hai túi lớn, một là túi quần áo, một là túi là sách vở. Quần áo có hai chiếc, một chiếc là áo len nam màu đen, một chiếc là áo len nữ màu nâu, đều là đồ mới, nhưng đã bị người gửi cẩn thận cắt mác đi. Đống sách kia chính là số sách vở mà các thầy cô yêu cầu mỗi học sinh bắt buộc phải mua, tổng cộng có hai bộ.
Trong cái túi lớn, Thẩm Húc Thần tìm thấy một tờ giấy nhỏ. Trên tờ giấy có viết: Tương lai tốt đẹp đang chờ các em tạo ra! Ký tên ba chữ “Các thầy cô”, cụ thể là thầy cô giáo nào cũng không ghi rõ.
Rõ ràng, “người thân” trong lời cô Tống chính là các thầy cô trong trường.
Bởi vì trường chuyên Trọng Cao bắt buộc học sinh phải ở trong kí túc xá trường, cho nên người thân các gia đình phải tới trường gửi đồ cho học sinh là chuyện rất bình thường. Nếu như vào đúng thời gian lên lớp, vậy bảo vệ sẽ không cho phép người ngoài đi vào, cho nên chỉ có thể gửi đồ lại phòng thường trực.
Cô chủ nhiệm sở dĩ dùng ‘người thân’ để ngụy trang chính là chủ động kiếm cớ che giấu cho Thẩm Húc Thần, nếu các bạn học khác có hỏi thì Thẩm Húc Thần có thể nói đây là đồ do người thân cậu gửi, mà không phải của các thầy cô giúp đỡ. Nếu Thẩm Húc Thần chỉ là một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi thật, như vậy hành động này đã vừa giúp chị em cậu lúc khốn khó, vừa khiến cậu giữ được mặt mũi trước mặt bạn bè. Có thể nói, đây là một hành động phi thường ôn nhu thiện ý. Hiện tại, Thẩm Húc Thần không chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, cậu đã lăn lộn từng trải trong xã hội bao năm nên càng thấy trân trọng phần tình nghĩa đáng quý này hơn. Thẩm Húc Thần hít hít mũi xúc động, xách hai túi đồ chạy về phía khu giảng đường.
Cho nên nói, cho dù cuộc sống sinh hoạt thời phổ thông vẫn còn nhiều gian khổ, các thầy cô đều thích nói nhiều, mà đặc biệt là khoảng thời gian sau khi ông nội qua đời vô cùng khốn khó, nhưng Thẩm Húc Thần vẫn luôn hoài niệm kiếp sống thời trung học nhất, bởi vì thời gian đó vẫn luôn tồn tại rất nhiều phần tình cảm tốt đẹp như lúc ban đầu, vô luận là từ bạn học hay từ các thầy cô.
Nếu Thẩm Húc Thần là con gái, cậu thật sự tính toán sẽ tìm một người bạn trai trong thời trung học. Phóng tầm mắt nhìn lại, nam thần hồi trung học phổ thông thật sự rất nhiều, vừa xuất sắc vừa ngây thơ, tiền đồ sáng lạn nhưng cũng rất khiêm tốn nội liễm, nếu hảo hảo dụng tâm, chưa biết chừng mối tình đầu cũng là tình cuối cùng đi suốt cả đời! chỉ tiếc Thẩm Húc Thần cố tình lại là nam, cậu cũng không có tâm tư đi ‘câu dẫn’ nam sinh trung học, bởi vì bọn họ rõ ràng đều là thẳng nam, cậu không thể cố ý đi bẻ cong người khác. Là đồng tính luyến ái áp lực vô cùng lớn, cho dù Thẩm Húc Thần không phải người cao thượng nhưng cậu cũng không ích kỷ đến mức kéo thẳng nam vào bể sâu không lối thoát này.
Gay chung quy chỉ là số ít, trong trường phổ thông cũng không phải không có Gay. Sau khi lên lớp 11 phân ban xong, cùng lớp Thẩm Húc Thần cũng có một người, cậu ta còn thầm mến Lộ Cầu Chân nữa kìa! Đáng tiếc, đã từng học qua ba năm trung học phổ thông, Thẩm Húc Thần phát hiện được một đồng loại, nhưng vị đồng loại này lại vừa vặn thuộc loại hình ẻo lả nữ tính cậu không thích, cho nên sau khi Thẩm Húc Thần trọng sinh, liền bỏ hẳn suy nghĩ tìm bạn trai thời phổ thông, rất không đáng tin.
Giữa trưa tan học, Cố Vọng Thư cũng đã tỉnh lại. Nhỏ cảm thấy bệnh của mình đã tốt hơn nhiều, liền rời kí túc đi tới khu giảng đường để làm bài tập về nhà. Thẩm Húc Thần mang áo len và bộ sách tham khảo tới cho nhỏ.
Theo như lời Cố Vọng Thư nói thì khoảng mười giờ sáng nhỏ mới thức. Thẩm Húc Thần tính tính thời gian, Cố Vọng Thư mê man khoảng mười tiếng đồng hồ, xem ra dung dịch khai phá trí lực có tác dụng không tệ trên người nhỏ. Phỏng chừng Cố Vọng Thư rất nhanh sẽ phát hiện trí nhớ và phản ứng của mình sẽ càng ngày càng tốt hơn.
“Woa, cái áo này đẹp quá đi, còn là hàng hiệu a!” Cố Vọng Thư lấy cái áo len từ trong túi ra kinh ngạc nói.
“…Duyệt Duyệt thích là được.” Thẩm Húc Thần sờ sờ mũi mình, Duyệt Duyệt thân ái, phản ứng của Duyệt Duyệt càng ngày càng giống nữ chính trong phim thần tượng thiên lôi cẩu huyết, em phải nói thế nào với Duyệt Duyệt đây, hiệu quần áo này một chút cũng không nổi tiếng, chẳng qua do Tiễn Hồ trấn không lớn lắm mà thôi.
Nhét cái áo lại vào trong túi, Cố Vọng Thư không còn chút nào cao hứng, nhỏ lo lắng hỏi: “Là Thần Thần mua à? Tốn không ít tiền phải không?”
Thẩm Húc Thần liền kể lại mọi chuyện một lần.
Hốc mắt Cố Vọng Thư lập tức đỏ bừng, nhưng nhỏ không khóc. Nhỏ cảm thấy cái áo trên tay bỗng dưng trở nên nặng trĩu. Ông Thẩm Bình Trung đã nuôi dạy nhỏ rất tốt, nhỏ tự lập kiên cường nhưng biết nhớ ơn, nhỏ tự tôn tự trọng nhưng lại không quá mẫn cảm hay cao ngạo. Cố Vọng Thư nghiêm túc hiểu chuyện nói: “Các thầy cô thật tốt, chúng ta nhất định phải chăm chỉ học hành, phải trở thành người có trách nhiệm với bản thân, cũng như có trách nhiệm đối với xã hội.”
Thẩm Húc Thần xoa xoa đầu Cố Vọng Thư, nói: “Chờ khi chúng ta tốt nghiệp rồi, cũng có thể thường xuyên trở về trường thăm các thầy cô mà. Khi đó, có thể mang quà tới biếu các thầy cô. Tuy rằng các thầy cô không thiếu chút đồ nhỏ nhoi đó nhưng chung quy cũng là tâm ý của chúng ta.”
“Thần Thần nói không sai.” Cố Vọng Thư dùng lực gật đầu.
Thẩm Húc Thần lại nói: “Duyệt Duyệt cũng biết, tiền nhuận bút em tích cóp được không ít, vốn định chiều nay sẽ đi mua quần áo cho Duyệt Duyệt, nhưng hiện tại Duyệt Duyệt đã có, hay là chúng ta mua cho ông một bộ? Còn nữa, Duyệt Duyệt không được khách khí với em, dù sao tiền kiếm được cũng phải tiêu, cho nên chờ tới năm mới, quần áo mới cho Duyệt Duyệt và ông nội, em bao tất!”
“…Đó là tiền em kiếm được, em cũng phải quan tâm tới bản thân một chút.” Cố Vọng Thư nhìn bộ đồng phục trên người Thẩm Húc Thần, trong lòng không chút tư vị.
“Em là con trai… hai chị em mình đâu cần phải phân rõ người này người kia, hơn nữa khi Duyệt Duyệt lấy được học bổng, không phải cũng đã mua quần áo mới cho em rồi sao?”
Cố Vọng Thư do dự một chút, nói: “Đã vậy…mua cho ông nội một bộ quần áo lót lông cừu đi. Mấy bộ ông hay mặc đã bạc hết rồi, có bộ còn bị mòn rách, phỏng chừng đã không còn giữ ấm được nữa. Còn áo khoác và giày, chúng ta không cần mua cho ông, ông thích đồ do ông cụ trên trấn may.”
Thẩm Bình Trung là phần tử tri thức lạc hậu, rất trọng sĩ diện. Quần áo bên trong có rách nát một chút cũng không hề gì, nhưng hàng năm ông đều may cho mình một bộ quần áo ngoài và một đôi giày mới. Hơn nữa, ông nội rất trân trọng đồ vật cũ, nếu không phải mấy chiếc áo len kia đã rất cũ, thậm chí độ tuổi của nó còn nhiều hơn cả hai chị em, ông cũng không đến mức giặt tới rách.
“Được, đều nghe lời Duyệt Duyệt.”
Hai chị em đang đứng nói chuyện, Trình Dĩ Hoa đeo một cái balo lớn trên vai, chậm rì rì đi tới cửa lớp 7. Vừa rồi tan học, cậu tới lớp 6 không tìm thấy Thẩm Húc Thần, nên đoán Thẩm Húc Thần đang ở lớp 7, quả nhiên là vậy.
“Buổi chiều tới nhà tôi không?” Trình Dĩ Hoa nói.
“Hả?” lời mời này quá đột ngột, Thẩm Húc Thần cảm thấy mình còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đâu.
“Đi thôi.” Đối với Trình Dĩ Hoa mà nói, không phản đối đồng nghĩa với đáp ứng, cậu ta xoay người đi xuông cầu thang.
“Khoan đã…” tôi còn chưa đáp ứng cậu có được không?!
“Nhanh lên.” Trình Dĩ Hoa đứng trước cầu thang thúc giục. (Jer::v bá đạo v~)
Cố Vọng Thư mỉm cười nhìn tình cảnh này, đẩy Thẩm Húc Thần, nói: “Đi đi, chơi vui vẻ nhé. Tuần này chị cũng chưa đi được, vì xin nghỉ bệnh mà bài tập dồn một đống, cho nên, sang tuần chúng ta sẽ đi mua quần áo cho ông nội.”
Thẩm Húc Thần cứ như vậy mơ mơ màng màng theo Trình Dĩ Hoa ra cổng trường, lên xe công cộng.
Nhà Trình Dĩ Hoa ở trong một tiểu khũ đã lâu đời trong nội thành, trường tư thục Tiễn Hồ tiền thân của trường trung học chuyên Tiền Hồ từng đặt ở đây. Xuống xe, hai người bọn họ còn phải đi mười mấy phút mới tới nơi. Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa đi song song với nhau, bọn họ đi dọc theo một sườn dốc đi ngược lên, lại rẽ vào mấy con đường nhỏ mới rốt cuộc nhìn thấy tiểu khu. Ông ngoại Trình Dĩ Hoa họ Tần, Tần gia sống ở trong khu dân cư lâu đời này. Bên trong tòa nhà không có thang máy, mà tòa nhà cao nhất cũng chỉ có 6 tầng.
Trình Dĩ Hoa cầm chìa khóa mở cửa. Nhà cậu ta ở tầng 6, các căn hộ trên tầng 6 đều là kiểu penthouse (căn hộ thông tầng).
Thẩm Húc Thần lúc đầu định mua chút hoa quả mang tới nhưng Trình Dĩ Hoa nói nhà cậu ta hiện tại không có ai, mua hoa quả cũng lãng phí, nên không cho cậu mua. Biết Trình Dĩ Hoa không thích giả bộ khách khí, Thẩm Húc Thần liền tay không bắt giặc theo Trình Dĩ Hoa vào cửa. Tần gia hẳn không thiếu tiền, nên trang hoàng căn nhà rất không tệ, vừa phú quý lại thanh lịch.
Trong nhà quả nhiên không có ai.
Ông bà ngoại của Trình Dĩ Hoa thường niên đi du lịch bên ngoài, nghe nói hiện tại đang ở một quốc gia vùng nhiệt đới nào đó du ngoạn, đã hơn hai tháng chưa về nhà. Hai cụ cũng thật lãng mạn.
Cậu út của Trình Dĩ Hoa đang làm giảng viên đại học ở Tỉnh đại, nên đa số thời gian sống cùng mợ út ở An thành (một thành phố thuộc Z tỉnh), bình thường cũng ít khi về Tiễn Hồ trấn.
Còn cậu cả và mợ cả, hai vợ chồng bọn họ đều sống ở đây, nhưng ban ngày bọn họ đều đang ở công ty. Hiện tại công ty đang trong giai đoạn phát triển, nên hai vị công tác cuồng hận không thể lấy công ty là nhà.
Phòng Trình Dĩ Hoa ở trên lầu, cậu ta trực tiếp dẫn Thẩm Húc Thần lên phòng mình.
Diện tích phòng không quá lớn, nhưng được thiết kế hợp lý, mọi không gian đều được tận dụng. Giường trong phòng giống giường tầng trên đại học, tầng trên để ngủ, tầng dưới là bàn học. Gần giường có kê một chiếc tủ quần áo sát tường, còn lại ba mặt tường đều là các giá sách, giá sách thẳng tắp từ sàn nhà lên tận trần, và cũng để kín các loại sách.
Trình Dĩ Hoa mở máy tính, tốc độ khởi động máy tính rất nhanh, chỉ chốc lát sau, Trình Dĩ Hoa mở mạng lên xem, là một trang web, nhìn qua rất giống một trang web tin tức.
Trình Dĩ Hoa ra hiệu cho Thẩm Húc Thần ngồi xuống, còn cậu ta đứng sau lưng Thẩm Húc Thần, nói: “Cậu chậm rãi xem đi, tôi đi làm cơm trưa, cậu có kiêng ăn gì không?”
“Cậu biết nấu cơm? Thật lợi hại! vẫn nên để tôi làm cùng cậu đi.” Thẩm Húc Thần miệng tiện khen một câu, nhưng cậu là người trưởng thành, sao có thể không biết xấu hổ mà để tiểu hài tử nhà người ta nấu cơm cho mình ăn chứ.
“Không cần hỗ trợ.” Trình Dĩ Hoa lắc đầu.
Đang nói chuyện, Thẩm Húc Thần nhìn trang web có chút xa lạ kia, cái tên này thập phần xa lạ: “Tá hữu võng?” sao cậu không nhớ đời sau có một trang web như thế này nhỉ? Chẳng lẽ đã bị thị trường đào thải? (Tá hữu võng (佐佑网) Zuoyou network, tớ cũng chả biết chuyển sang thuần việt thế nào thôi cứ để vậy.)
Trình Dĩ Hoa gật đầu: “…Còn nhớ 57 ngày trước, tôi đã nói gì với cậu không?”
“….” Đứa nào mà nhớ nổi 57 ngày trước đã chém gió cái khỉ gì chứ?
Phòng học của Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa cách không xa nhau, nên sau khi tan học, bọn họ đều ra ngoài hành lang trò chuyện. Phương thức tư duy của Trình Dĩ Hoa rất cao siêu, mà cậu ta đọc phi thường nhiều (tính từ lúc ba tuổi, cậu ta có thể nhớ kỹ nội dung từng quyển sách đã đọc) số lượng sách Thẩm Húc Thần đã đọc qua, cả hai đời cộng vào mới miễn cưỡng bằng Trình Dĩ Hoa bây giờ, nhưng mức độ ghi nhớ và sàng lọc thông tin không thể nào chuyên nghiệp được như Trình Dĩ Hoa. Bởi vậy, Thẩm ‘đại tài tử’ vẫn luôn bị trung nhị Trình Dĩ Hoa đả kích vô số lần, chỉ có lấy mấy chuyện tương lai sau này ra để lừa gạt Trình Dĩ Hoa.
Trình Dĩ Hoa nhắc cho Thẩm Húc Thần nhớ: “Về sự phát triển của văn hóa mạng sau này.”
“…Rồi sao?” đúng là mấy năm sau vừa vặn là những năm văn hóa mạng phát triển tốc độ như vũ bão!
Hết chương 27