Kỳ nghỉ hè đã tới, trailer 《 Chinh Đồ 》 bắt đầu oanh tạc các trang web, 《 Chinh Đồ 》 là tác phẩm phim hoạt hình của đạo diễn Phó, còn Thẩm Húc Thần vừa là nhà đầu tư vừa là tuyên truyền cho phim. Ở quá trình tuyên truyền ban đầu, 《 Chinh Đồ 》 luôn được gắn mác “phim hoạt hình bom tấn” của năm. Đợi tới khi trailer hoàn mỹ được tung ra, đích xác kéo tới một hồi nghị luận. Thẩm Húc Thần không tiếc tiền, hơn nữa cậu còn có Tá hữu võng đứng đằng sau, lại thông hiểu thủ đoạn Marketting Internet đời sau, nên 《 Chinh Đồ 》 thực sự đã trở thành đề tài hot trên mạng.
《 Chinh Đồ 》 ấn định sẽ phát hành vào đầu tháng 8, Phó đạo dẫn dắt toàn đội đẩy nhanh tiến độ giai đoạn cuối. Nói thật, muốn làm được một bộ Anime hoàn mỹ, cần thời gian rất lâu, cho dù hiện tại mọi người đều vẽ bằng máy tính thế nhưng để vẽ được một khung cảnh cũng rất tốn thời gian.
Trước Thẩm Húc Thần, Phó đạo đã từng tìm tới vô số nhà đầu tư, hơn nữa còn gán cả nhà cả xe của mình vào nên có thể nói Phó đạo đã tốn bao tâm huyết và công sức mấy năm qua vào 《 Chinh Đồ 》 Thẩm Húc Thần xem như nhà đầu tư có vận số không tệ, cậu có thể đi cùng bộ phim tới khi nó được công chiếu mà mấy nhà đầu tư trước đây lại không làm được, toàn giữa đường buông bỏ, chỉ xem như một lần đầu tư thất bại. Chỉ riêng điểm này, trách không được mọi người đều muốn ném tiền vào những dự án mà có thể mau chóng thu hồi vốn.
Một ngày nghỉ, Thẩm Húc Thần muốn tới phía nam một chuyến.
Hạng mục kim ngân châu báu trên hệ thống đã sớm có thể đổi sang tích phân, thế nhưng Thẩm Húc Thần vẫn không dám tùy tiện sử dụng chúng! Cậu tính toán xuống phía nam mua một ít đổ thạch, chính là mấy tảng đá bên trong có chứa ngọc, nhưng không phá ra luôn, trực tiếp khuân cả tảng trở về, sau đó lại mua một ít dụng cụ phá đá để trong biệt thự, rồi mua thêm một số công cụ chế tạo châu báu, dù sao hiện tại, năng lực động thủ của cậu đã mãn cấp! Mấy ngày sau, cậu lấy thành phẩm châu báu trên hệ thống ra, có thể nói đó là ngọc mà tự tay cậu chế tạo. Nếu bán lấy tiền cũng không khiến người sinh nghi.
Bởi vì mục đích chuyến đi không hẳn là mua đổ thạch, cậu chỉ xuống phía nam làm màu mà thôi, bởi vậy chuyến đi này cũng không tốn bao nhiêu thời gian của cậu.
Lại qua vài ngày, Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa quyết định chuyển tới biệt thự. Dựa theo tập tục, sau khi chuyển tới nhà mới, nếu muốn căn nhà trở nên ấm cúng thì phải mời người thân bạn bè tới đại náo một hồi, gọi là tiệc tân gia. Thẩm Húc Thần mời Cố Vọng Thư và mấy người cùng phòng kí túc cô, mời ba thằng bạn đậu bỉ cùng phòng đại học mình, Trình Dĩ Hoa thì mời bọn Đậu Thiên Chân mà lúc trước Thẩm Húc Thần đã gặp qua, nhưng không có hai anh em Diêu Tuấn và Diêu Phương Phi. Về phần người thân, ông bà Thẩm lúc này đang đi du lịch, cô chú Trình cũng bận rộn công tác, cho nên Thẩm Húc Thần chỉ mời Trâu Đạc, Trình Dĩ Hoa chỉ mời Trình Tú Nghiên.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Húc Thần gặp người Trình gia ở thủ đô. Ảnh Trình Tú Nghiên thường xuyên xuất hiện trên các bản tin kinh tế tài chính, nhưng cô ở ngoài đời trông ôn hòa hơn một chút, hình trên ảnh chụp tương đối mạnh mẽ. Đó là một người phụ nữ thông minh, cho dù cô ấy đã mơ hồ đoán được cái gì nhưng lại không hề nói ra.
Ở trước mặt bạn bè người thân, Thẩm Húc Thần chỉ nói đây là nhà thuê nên không ai nghi ngờ cái gì. Khách tới nhà đều được tiếp đón nồng hậu, chờ tới khi bọn họ rời đi rồi, Cố Vọng Thư mới lén kéo Thẩm Húc Thần sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Biệt thực này là Trình Dĩ Hoa mua phải không?”
Thẩm Húc Thần biết Cố Vọng Thư lo lắng cái gì, liền nói: “Em cũng bỏ tiền ra, sao có thể dùng mỗi tiền của anh ấy? Duyệt Duyệt yên tâm, hiện tại em cũng có đầu tư một số dự án, tuy rằng thu nhập kém hơn Trình Dĩ Hoa nhưng vẫn rất khả quan.”
Cố Vọng Thư cười nói: “Em tự biết là được, chung quy về sau các em không thể kết hôn, có đôi khi chị vẫn không thể không lo lắng.”
Thẩm Húc Thần búng trán Cố Vọng Thư một cái, thân mật nói: “Có gì mà lo, đừng nói quan hệ giữa em và Trình Dĩ Hoa căn bản không có vấn đề, cho dù thật sự có vấn đề, nếu anh ấy đuổi em ra khỏi nhà, chẳng lẽ em liền không có cơm ăn hay sao? Duyệt Duyệt phải tin rằng, nam nhân như em, ném ở đâu cũng có thể tỏa sáng.”
Cố Vọng Thư nhịn không được bật cười. Cô do dự một chút lại hỏi: “Em cảm thấy con người Triệu Quân Dã thế nào?”
Thẩm Húc Thần khẽ nhướn mày, hỏi lại: “Sao?!… Duyệt Duyệt coi trọng anh ta?”
Cố Vọng Thư mặt đỏ hồng, khẽ gật đầu một cái, nói: “Thật ra…có một ngày, mấy đứa bạn cùng phòng nói đùa bảo chị giới thiệu Triệu Quân Dã cho bọn họ, lúc ấy chị.. chị không hiểu sao, vừa nghĩ tới anh ấy sẽ quen một trong số bạn cùng phòng chị, trong lòng rất khó chịu. Sau đó bọn nó liền trêu đùa nói chị thích anh ấy rồi.”
“Vậy Duyệt Duyệt cảm thấy sao? Không phải người khác nói mà bản thân Duyệt Duyệt có thích anh ấy không?” Thẩm Húc Thần hỏi.
Cố Vọng Thư có chút mờ mịt: “Chị… chị cảm thấy ở bên anh ấy rất dễ chịu. Sau khi tách ra, ngẫu nhiên sẽ nhớ tới anh ấy. Anh ấy tặng chị cái gì đó, cho dù chỉ là một tấm thiếp, chị cũng bảo quản kỹ càng. Nếu như anh ấy thích chị, chị nhất định sẽ rất vui, thế nhưng chị không dám chắc… khả năng anh ấy chỉ coi chị như em gái mà thôi. Chị không biết cảm xúc phức tạp này là gì, không biết có phải là thích không, cho nên, chị muốn hỏi em, lúc trước vì sao em lại hạ quyết tâm quen Trình Dĩ Hoa?” trong phương diện tình cảm, Cố Vọng Thư là một người phi thường đơn thuần, bằng không đời trước cô đã không bị Chương Diệp lừa gạt.
Thẩm Húc Thần nhớ lại một chút, nói: “Em…nói thế nào nhỉ, em nhận định nửa kia chính là anh ấy. Duyệt Duyệt và em lớn lên cùng nhau, cũng biết trong rất nhiều phương diện em tương đối thành thục, mà Trình Dĩ Hoa, bình thường không thể nào biết được suy nghĩ của anh ấy, đúng không? Lúc đó, em cũng đã từng bi quan, còn từng nghĩ nếu vài năm nữa, Trình Dĩ Hoa cảm thấy ở cùng con gái tốt hơn ở cùng em thì làm sao? Nếu cha mẹ Trình Dĩ Hoa phản đối thì làm sao? Nếu Trình Dĩ Hoa đột nhiên có một ngày cảm thấy chán ghét đồng tính muốn chia tay thì làm sao? Nhưng cho dù em có lo lắng nhiều hơn nữa thì khi đó em vẫn quyết định chọn anh ấy. Không để ý hậu quả, bất kể giá nào, không quan trọng được mất, cứ phiêu lưu mạo hiểm ở cùng một chỗ, chắc đó là tình yêu đi?”
Cố Vọng Thư có chút suy nghĩ: “Nếu như nói đây là một canh bạc, thì em đã thắng cược…chị thấy Trình Dĩ Hoa vẫn một mực nâng niu em, cậu ta luyến tiếc rời khỏi em.”
Thẩm Húc Thần khẽ bật cười: “Cho nên, nếu như Duyệt Duyệt yêu, vậy thì cứ mặc kệ tất cả mà yêu đi. Nhưng mà trong quá trình này, Duyệt Duyệt cũng phải quý trọng bản thân, đừng tự tổn thương chính mình. Hai chuyện này không hề mâu thuẫn với nhau đâu, em lấy một ví dụ mặc dù biết không có khả năng phát sinh, nếu một ngày nào đó Trình Dĩ Hoa rời bỏ em, em thua cuộc, nhưng em cũng sẽ cố gắng bình ổn tâm tình mình, tiếp tục cố gắng, tiếp tục hướng về tương lai tốt đẹp phia trước, đó chính là quý trọng bản thân, Duyệt Duyệt hiểu không? Trong tình yêu, Duyệt Duyệt trả giá cho người quý trọng mình nhưng cũng phải tự quý trọn bản thân, hoàn toàn không hề mâu thuẫn, Duyệt Duyệt nên giữ vững sự cân bằng này.”
“Nhưng con người là động vật sống thiên về tình cảm, không thể lúc nào cũng có thể lý trí như vậy được.” Cố Vọng Thư phản bác.
“Cho nên Duyệt Duyệt phải tìm một người đáng giá với tình yêu của Duyệt Duyệt, tỷ như Trình Dĩ Hoa với em, hay như Triệu Quân Dã với Duyệt Duyệt.” Thẩm Húc Thần nói.
Sau khi tiễn Cố Vọng Thư rời đi, Trình Dĩ Hoa chậm rãi tới bên cạnh Thẩm Húc Thần, hắn thông qua camera – trong nhà không chỗ nào không lắp camera – nghe được đoạn đối thoại của Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư. Trình Dĩ Hoa từ đằng sau ôm lấy Thẩm Húc Thần, hơi hơi cong thắt lưng, gác cằm lên vai Thẩm Húc Thần: “Về sau không cho phép em lấy kiểu ví dụ đó.” Trình Dĩ Hoa ủy khuất nói.
Thẩm Húc Thần động vai một chút nói: “Đừng đè lên người em, nặng.”
Trình · đại hình khuyển · Dĩ Hoa cụp lỗ tai xuống.
Thẩm Húc Thần thở dài một hơi, nói: “Là lỗi của em, về sau em tuyệt đối không bao giờ nói rời bỏ anh, cho dù là miệng tiện nêu ví dụ cũng không được.”
Trình Dĩ Hoa nghe thế mới vừa lòng: “Để an ủi tâm hồn bị tổn thương của anh, tối nay chúng ta tắm chung nhé?”
Thật đúng là biết tận dụng triệt để mưu cầu phúc lợi cho mình, da mặt dày như vậy… Em Thích! Thẩm Húc Thần che mặt, cảm thấy mình đã không còn thuốc cứu nữa rồi.
Ngày tân gia hôm đó, kỳ thật Thẩm Húc Thần cũng mời cả Triệu Vân Ân nhưng lúc đó anh ấy có một buổi quay dã ngoại không thể tới được. Vì thế, vài ngày sau, Triệu Vân Ân mới mang theo lễ vật tới chúc mừng Thẩm Húc Thần thăng quan chi hỉ. Triệu Vân Ân gần đây mệt như chó, anh vừa vào nhà liền rũ bỏ hoàn toàn vỏ bọc thần tượng, cả người dạng tay dạng chân hình chữ 大 ngồi phịch xuống sô pha
Lúc Trình Dĩ Hoa đi vào phòng khách, Triệu Vân Ân vừa ngáp dài vừa nói về chuyện trong giới: “Gần đây anh đang quay một bộ phim về đề tài đô thị, thật không có thiên lý, nữ chính còn soái hơn cả anh! A, lần trước quay chương trình gặp được một Thiên hậu, thật sự là người tốt, trước sau đều như một, anh còn chỉ dẫn cho cô ấy…”
Trình Dĩ Hoa đi vào phòng bếp pha trà, Triệu Vân Ân lập tức lên tinh thần, bật ngửa từ trên sô pha đứng dậy, ghé sát vào người Thẩm Húc Thần, nhỏ giọng hỏi: “Em họ thân ái, vì sao em lại thuê nhà ở cùng bạn vậy? về sau có muốn đưa bạn gái về ở qua đêm cũng không tiện.”
“Vì sao em phải tìm bạn gái? Bạn trai cũng không tệ mà.” Thẩm Húc Thần trêu đùa nói.
Triệu Vân Ân trợn to hai mắt nhìn Thẩm Húc Thần. Thẩm Húc Thần mặt đầy vô tội nhìn lại Triệu Vân Ân.
Vì thế, đợi tới khi Trình Dĩ Hoa từ phòng bếp đi ra, liền nhìn thấy Triệu Vân Ân tựa như một con mèo bị dẫm phải đuôi, tán loạn kêu gào lăn lộn trong phòng khách.
“Anh ta làm sao vậy?” Trình Dĩ Hoa hỏi.
Thẩm Húc Thần cười nói: “Bị đả kích một chút.”
Kích động một hồi, Triệu Vân Ân lại chạy tới trước mặt Thẩm Húc Thần, dưới sự đen mặt của Trình Dĩ Hoa, cả người nhào tới đè lên người Thẩm Húc Thần, Triệu Vân Ân vẫn có chút ngốc lăng, Trình Dĩ Hoa vội tới nhấc Triệu Vân Ân ném ra xa.
Ngốc bạch ngọt mới không sợ phúc hắc đâu, Triệu Vân Ân loạng choạng đứng dậy nói: “Trình Dĩ Hoa, nó là em họ tôi, cho dù cậu có là bạn trai nó thì cũng không được cản trở anh em chúng tôi thân thiết!”
“Anh ta nhìn ra?” Trình Dĩ Hoa nhìn Thẩm Húc Thần thắc mắc, biểu tình trên mặt kỳ thực lại vô cùng ghét bỏ chỉ số thông minh của Triệu Vân Ân.
Triệu Vân Ân từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài nên hoàn toàn dễ dàng tiếp nhận chuyện này. Nhưng chung quy một phần cũng do anh ở trong nước đã lâu nên có thể hiểu rõ người trong nước cảm thấy thế nào về việc này, anh hứng thú bừng bừng nói với Thẩm Húc Thần: “Em họ à, ba mẹ anh đều là nghệ sĩ, mà nghệ sĩ thì đầu óc họ tương đối không giống người thường, em cũng biết đấy. Phương thức tư duy của bọn họ tương đối thẳng tắp. Ở trong mắt bọn họ, hết thảy vẻ đẹp đều đáng được tôn kính, tỷ như âm nhạc của Bethoven, hay bức tranh hoa súng của Monet, hay các tập thơ của Thagore, hay như tình yêu của Romeo và Juliet… cho nên, chỉ cần các em thật lòng yêu nhau, bọn họ không chỉ không phản đối mà còn ủng hộ vô điều kiện.”
“Vấn đề lớn nhất khả năng là ở ông ngoại… nhưng mà, em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em!” Triệu Vân Ân vỗ ngực cam đoan. Ông ngoại anh chính là ông nội Thẩm Húc Thần.
Hết chương 124