Bất kể là nam hay nữ nhưng một khi đã lên đại học về sau đều có sự lột xác đáng kinh ngạc.
Cái khác không nói, chỉ nói việc uống rượu hút thuốc, rất nhiều nam sinh trung học đều rất ngoan ngoãn không uống rượu, không hút thuốc. Nhưng khi bước chân vào giảng đường đại học, không chỉ học hút thuốc mà còn học cả uống rượu. Tưởng Hạo học ở trường thể dục thể thao, lần trước cậu ta còn oán giận trên QQ nhóm nói mình bị các đàn anh khóa trên ép uống rượu thiếu chút nữa trúng độc cồn phải vào bệnh viện. Đương nhiên, học trưởng các trường khác đều không quá đà như vậy nhưng bất kể thế nào, chỉ cần đã kết giao với bạn đại học, là một nam sinh, ít nhiều cũng phải biết uống rượu, cho dù không thể uống nhiều thì cũng phải uống được mấy cốc.
Thẩm Húc Thần dẫn Quân Khải Uy tới một quán ăn nhỏ ở gần trường, cố ý chọn một góc khuất, sau đó gọi mấy món nhắm rượu. Cả bữa, Quân Khải Uy không nói nhiều chỉ nhăm nhăm nốc rượu. Có nam sinh chính là như vậy, dù hối hận tự trách đến cùng cực, nhưng không bao giờ nói ra miệng. Quân Khải Uy cảm thấy nguyên nhân chia tay hoàn toàn là do lỗi của cậu ấy cho nên mới ủ rũ như vậy. Thẩm Húc Thần không hiểu cách an ủi người khác, chỉ im lặng ngồi uống cùng thằng bạn. Đối với Quân Khải Uy bây giờ mà nói, cậu ta chỉ cần có bạn ở bên là đủ rồi.
Có mấy chén rượu đế vào bụng, Quân Khải Uy bắt đầu khóc. Nói là khóc cũng không đúng bởi vì một chút âm thanh cũng không có, hai hốc mắt cậu ta chỉ hằn đỏ lên. Aiz, nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới mức thương tâm phải khóc. Thẩm Húc Thần yên lặng đưa khăn giấy cho huynh đệ.
Hai tiếng sau, Quân Khải Uy triệt để say. Thẩm Húc Thần đỡ thằng bạn ra khỏi quán ăn. Bởi vì cậu còn phải trả tiền nên dựa Quân Khải Uy vào tường một lúc. Kết quả, chỉ mấy giây đó mà Quân Khải Uy đã thất tha thất thểu chạy ra ngoài. Thẩm Húc Thần nhanh chóng nhét tiền lẻ được thối lại vào ví rồi lập tức chạy đuổi theo thằng bạn.
Có lẽ thật sự say tới hồ đồ, Quân Khải Uy ra sức vẫy vẫy tay với các xe qua lại giữa ngã tư hệt như thằng điên, cậu ta còn chạy ra đứng giữa đường chặn đầu xe người ta. Thẩm Húc Thần có chút hối hận đã để Quân Khải Uy uống nhiều đến vậy. Cậu nhanh chóng kéo Quân Khải Uy lại, bắt taxi nhét cậu ta vào trong.
“Này anh bạn, hay các cậu bắt xe khác đi, nhỡ lát nữa bạn cậu nôn hết lên xe tôi thì sao?” chú tài xế nói.
Thẩm Húc Thần lấy cái túi nilon đã cố ý xin ở trong quán ăn hứng ở trước mặt Quân Khải Uy: “Chú yên tâm, cháu hứng cho nó rồi!”
Thẩm Húc Thần đọc địa chỉ nhà cho tài xế. Biệt thự bên kia vẫn còn đang sửa sang, cho nên cậu vẫn ở nhà cũ. Hiện giờ Quân Khải Uy say xỉn như vậy, Thẩm Húc Thần không an tâm để nó ngủ một mình ở khách sạn, bởi vậy, cậu đã đưa nó về nhà, dù sao trong nhà vẫn có một khách phòng để không. Mấy người say xỉn thường rất nặng, may mà khí lực Thẩm Húc Thần bây giờ khá lớn.
Có lẽ do men rượu tác dụng chậm cũng có thể do ngồi xe xóc nảy mà Quân Khải Uy bắt đầu buồn nôn. Thẩm Húc Thần nhanh chóng đưa cậu ta lên nhà, Quân Khải Uy say bí tỉ như vậy, Thẩm Húc Thần không nỡ bỏ mặc cậu ta một mình trong phòng tắm. Mà Thẩm Húc Thần là gay cũng không thể tự tiện giúp Quân Khải Uy tắm rửa. Vì thế Thẩm Húc Thần liền đỡ Quân Khải Uy tới khách phòng luôn, để cậu ta nằm lên giường. Sau đó, Thẩm Húc Thần tới buồng vệ sinh lấy một cái khăn mới, nhúng nước ấm định lau mặt lau tay cho thằng bạn.
Kết quả, khi Thẩm Húc Thần quay trở lại khách phòng, Quân Khải Uy đã té lăn từ trên giường xuống đất, đang nằm úp sấp trên sàn khóc nức nở.
“Tỉnh rồi? Vậy tự lau mặt đi.” Thẩm Húc Thần đưa khăn cho Quân Khải Uy.
Quân Khải Uy lung tung lau vài cái, hữu khí vô lực nói: “Huynh đệ, đưa tao tới buồng vệ sinh, tao muốn nôn…”
“Tới buồng vệ sinh cái gì… mày chờ đó, tao mang chậu tới cho mày nôn.” Thẩm Húc Thần nói.
“Dễ chịu hơn chưa? Dễ chịu rồi thì đi ngủ một giấc đi. Tỉnh lại vạn sự đại cát.”
Quân Khải Uy cười khổ hai tiếng, không còn khí lực nói chuyện.
Giúp Quân Khải Uy xử lý mọi chuyện thỏa đáng, Thẩm Húc Thần lại chạy tới phòng bếp pha một bình trà giải rượu, rót cho một cốc to ép Quân Khải Uy uống hết. Làm xong hết thảy, Thẩm Húc Thần liền để Quân Khải Uy lại một mình. Cậu đi ra đóng cửa lại. Loại chuyện như thất tình kiểu này, đương sự phải tự mình vượt qua, có khóc có nổi điên cuối cùng mới có thể đứng dậy. Người ngoài thật sự không giúp được gì.
Đúng lúc này, Thẩm Húc Thần loáng thoáng nghe được có tiếng cửa mở.
Cậu nghi ngờ mình nghe lầm, Trình Dĩ Hoa lúc này đang bế quan cùng giáo sư của anh ấy, sao có thể về nhà được?
Chẳng lẽ là do hôm nay mình quá nhớ Trình Dĩ Hoa nên xuất hiện ảo giác? Thẩm Húc Thần tự giễu cười cười.
Khoan đã, thật sự có tiếng mở cửa.
Thẩm Húc Thần động tác nhanh chóng chạy ra phòng khách. Cửa mở ra, Trình Dĩ Hoa từ bên ngoài bước vào. Thấy Thẩm Húc Thần, Trình Dĩ Hoa hiển nhiên cũng thực kinh ngạc: “Nếu anh nhớ không lầm, chiều nay em cũng có tiết mà… vốn định khiến em bất ngờ.”
“Giờ cũng rất bất ngờ rồi.” Thẩm Húc Thần cười nói. Đã hơn mười ngày không gặp, cậu cảm thấy Trình Dĩ Hoa hơi gầy đi một chút.
“Có mùi gì vậy?” Trình Dĩ Hoa nhăn mũi nhíu mày.
Thẩm Húc Thần nâng cánh tay lên, ngửi ngửi, nói: “Ài, chắc là mùi nôn dính lên người em rồi. Hôm nay Quân Khải Uy tới, nó thất tình, tâm trạng không tốt, nên em đã uống rượu với nó. Đúng rồi, giờ nó đang nằm trong khách phòng nhà mình. Em cũng thấy không dễ ngửi, đang định đi tắm.”
Trình Dĩ Hoa mắt lóe sáng: “Cùng tắm đi. Mấy ngày nay anh bận rộn quá độ, đến ngủ cũng không dám cởi quần áo, chỉ tùy tiện tìm một chỗ ngồi ngủ gật… Mấy ngày anh cũng không tắm rồi, cảm thấy mình sắp bốc mùi tới nơi.”
Nà ní, cùng nhau tắm… Thẩm Húc Thần nhìn chằm chằm Trình Dĩ Hoa, hơn nửa ngày mới nói: “Này, không được, Quân Khải Uy còn đang ở đây đó.”
“Em nghĩ cái gì vậy, chỉ tắm cùng nhau thôi.” Trình Dĩ Hoa mặt không biểu tình nói: “Con trai tắm cùng nhau rất bình thường. Em không thấy mấy phòng tắm công cộng bên ngoài đều có rất nhiều người cùng tắm đó sao? Bọn họ còn kỳ lưng cho nhau nữa kìa.” Mau nhìn ánh mắt chân thành của anh này, con người anh đơn thuần như vậy, đề nghị của anh hoàn toàn chính trực, chúng ta chỉ cùng nhau tắm mà thôi!
Ừm, cũng phải nha… Thẩm Húc Thần kỳ thật còn chưa bị Trình Dĩ Hoa thuyết phục, nhưng cậu cảm thấy mình là một lão quỷ trùng sinh không thể nhận thua trước mặt bạn trai nhỏ, vì thế cậu đặt nắm tay trước miệng ho khan một cái, phi thường bình tĩnh nói: “Vậy, em đi lấy quần áo. Anh, anh cũng lấy đồ nhanh lên.”
Diện tích phòng tắm không tính là nhỏ, thế nhưng bên trong có để một cái máy giặt, một cái bồn cầu, một cái bồn tắm lớn cùng mấy thứ linh tinh lặt vặt… giờ chen vào hai nam sinh cao lớn, nên trông có chút chật chội. Lúc nãy ngồi nhậu cùng Quân Khải Uy, Thẩm Húc Thần cũng có uống rượu, tuy rằng không nhiều nhưng hiện tại không khí trong phòng tắm nóng ẩm mờ ảo toàn hơi nước, cậu bỗng cảm thấy có chút chuếnh choáng.
Đây là ảo giác, là ảo giác, rượu không say người, mỹ nhân mới say lòng người.
Mỹ nhân Trình mặt không biểu tình cởi hết quần áo, khi hắn đặt tay lên quần chip đang định kéo xuống, Thẩm Húc Thần vội vàng ngăn hắn lại, nói: “Khoan đã, anh đừng cởi.”
“Giờ không cởi đến khi tắm nó ướt nhẹp sẽ dính chặt vào người.” Trình Dĩ Hoa vô tội nói.
Giờ anh mà cởi, trái tim già nua này của em chắc chắn chịu không nổi. Thẩm Húc Thần nhắm mắt làm ngơ, lập tức xoay người, giả bộ điều chỉnh độ ấm nước vòi sen.
Tiếng nước rào rào rơi xuống che đậy, Thẩm Húc Thần mới dám nuốt nước miếng một chút.
Trình Dĩ Hoa từ phía sau dán lên người Thẩm Húc Thần.
Thẩm Húc Thần lập tức giống hệt con mèo bị giẫm phải đuôi: “Anh… anh làm gì đó?!”
Trình Dĩ Hoa vô tội nói: “Quần áo cởi hết rồi, có chút lạnh. Cùng em đứng dưới vòi sen, dùng nước làm ấm người.”
Chen cùng một chỗ tắm rửa, hai người không thể tránh khỏi mà có sự tiếp xúc thân thể. Thẩm Húc Thần có kinh nghiệm lí luận phong phú cùng Trình Dĩ Hoa đã dần không còn đơn thuần đều trở nên ham muốn đụng chạm lẫn nhau, bắt đầu từ khi làn da chạm nhau, trong người cả hai dần trở nên bốc cháy.
Thẩm Húc Thần cảm thấy mình không thể để bạn trai nhỏ dắt mũi, mình càng phải tỏ ra thản nhiên hơn bạn trai nhỏ mới đúng! Có hơi rượu càng thêm can đảm, Thẩm Húc Thần ỷ vào mình có một chút men say trong người đột nhiên nắm chặt tay Trình Dĩ Hoa, đẩy hắn dựa vào tường, sau đó gắt gao đè hắn lại.
Thẩm Húc Thần nhìn chằm chằm mắt Trình Dĩ Hoa. Cặp mắt vốn đạm mạc của hắn nhanh chóng thâm sâu chuẩn bị một trận gió bão.
Môi bọn họ dính chặt lấy nhau, nụ hôn triền miên đầy kịch liệt. Đến khi Thẩm Húc Thần hồi phục tinh thần, tay cậu đã xoa nắn bộ phận nhiều thịt nhất trên người Trình Dĩ Hoa. Mà Trình Dĩ Hoa cũng đã bắt chước học theo vuốt ve bộ phận đồng dạng trên người Thẩm Húc Thần.
Thẩm Húc Thần thở dốc nói: “Không, không được… trong nhà còn có người.” (Jer: vl~ tay em thì cầm xoa nắn miệng lại bảo không, không được… chịu thua, khẩu thị tâm phi =))))
Trình Dĩ Hoa không cam lòng cắn lên môi Thẩm Húc Thần một cái: “Không được câu / dẫn anh, mau tắm rửa.”
“Anh… vừa ăn cắp vừa la làng, rõ ràng là anh câu / dẫn em trước!” Thẩm Húc Thần trừng mắt nhìn lại.
Trình Dĩ Hoa thấp giọng cười: “A, vậy sao? Anh rất vui có thể trở thành mỹ nhân trong mắt em.”
…Mình sai rồi, thật sự ngay từ đầu mình đã sai rồi, chung quy da mặt mình không có dày bằng Trình Dĩ Hoa, tóm lại không thể nào so với anh ấy. Mỗi lần đùa giỡn anh ấy đều bị anh ấy trêu chọc lại, mình hẳn nên hấp thụ giáo huấn rồi mới phải. Thẩm Húc Thần bắt đầu thành thật tắm rửa, tuy rằng nơi nào đó vẫn còn đang rục rịch khiến cậu rất muốn cùng Trình Dĩ Hoa lăn giường…
Rõ ràng con trai thường tắm rửa rất nhanh nhưng hai bạn trẻ kia phải ở trong phòng tắm hơn một tiếng đồng hồ mới chịu chui ra. Nghĩ tới Quân Khải Uy vẫn còn đang ở trong khách phòng, Thẩm Húc Thần phi thường thấy xấu hổ. Cậu rón ra rón rén đi tới khách phòng, dán lỗ tai lên cửa phòng, đợi hồi lâu không nghe thấy Quân Khải Uy có động tĩnh gì, mới khẽ thở phào một hơi.
Thẩm Húc Thần nhìn lại, thấy Trình Dĩ Hoa đang cầm di động, mặt không biểu tình ấn ấn bàn phím, xem ra đang nhắn tin. Thẩm Húc Thần tới gần vừa thấy, tin nhắn này gửi cho dì Ngọc, đọc qua thấy trên màn hình đang viết: “Mẹ ơi, mẹ vẫn luôn giáo dục con, khi yêu phải tôn trọng đối phương, nhưng nước mình không cho phép kết hôn đồng tính cho nên mấy việc sau khi kết hôn mới được làm hẳn không liên quan tới con.”
Mắt thấy Trình Dĩ Hoa sắp ấn gửi đi, Thẩm Húc Thần nhanh chóng giật lấy cái di động, rít lên: “Yah, mấy cái chuyện này anh đừng có nói với mẹ, có được không? Rất xấu hổ!”
Trình Dĩ Hoa mặt không biểu tình nhìn chằm chằm Thẩm Húc Thần: “Nếu không nói rõ, đến lúc mẹ phát hiện ra sẽ bảo ba đánh anh một trận.”
Thẩm Húc Thần khóc không ra nước mắt: “Chuyện trên giường, chúng ta tự biết với nhau là được rồi, đừng có nói cho người khác. Bằng không, bằng không, bằng không anh ra khách phòng mà ngủ, em ngủ một mình.”
Mức độ trừng phạt này thật sự quá mức hung tàn… Trình Dĩ Hoa chớp chớp mắt, mặt lập tức trở nên nhu thuận: “Anh biết rồi, anh sẽ không nói ra ngoài, đều nghe lời em.” Nam nhân thức thời mới có thịt ăn!
Hết chương 117