Chạng vạng chỉ ăn một bát cháo thực không đủ no, khi Trình Dĩ Hoa cảm thấy cái lưng mình đã tốt hơn nhiều, hắn liền đề nghị Thẩm Húc Thần ra ngoài chơi, thuận tiện ăn thêm bữa khuya. Thẩm Húc Thần không có ý kiến gì, mấy người đang yêu đương, cho dù có thành thục tới mấy cũng luôn thích ở cùng người mình yêu.
Hai người ngồi tàu điện ngầm tới trung tâm thương mại trong nội đô. Khi đi ngang qua một cửa hàng phụ kiện trang sức, Trình Dĩ Hoa liền kéo Thẩm Húc Thần đi vào, chọn mua hai cái mũ lưỡi trai giống nhau như đúc. Sau khi trả tiền xong, Trình Dĩ Hoa đội cho mình một cái, rồi cầm cái còn lại đội lên đầu cho Thẩm Húc Thần. Thẩm Húc Thần nhịn không được bật cười.
“Anh muốn ăn cái gì? Đừng trông cậy vào em, em cái gì cũng được.” Thẩm Húc Thần cười nói. Đột nhiên, cậu ngưng bặt, hai mắt nhìn chằm chằm về một phía cách đó không xa. Trình Dĩ Hoa theo tầm mắt Thẩm Húc Thần nhìn lại, thấy một đôi tình nhân. Nam đẹp trai, nữ xinh gái, trên mặt người con trai lộ ra nụ cười dung túng, còn cô gái dán cả người lên người bạn trai mình, cười vô cùng ngọt ngào. Trình Dĩ Hoa không biết hai người kia.
“Sao vậy?” Trình Dĩ Hoa hỏi.
Thẩm Húc Thần thu hồi ánh mắt, lắc đầu nói: “Không phải chuyện gì quan trọng…Người con trai kia là học trưởng trường em, về sau coi như nhân trung tuấn kiệt. Thế nhưng anh ta không thích con gái, em cảm thấy anh ta như vậy quá khốn nạn, rõ ràng không thích con gái lại vì nguyên nhân nào đó mà hại đời một cô gái vô tội. Em khinh thường anh ta.” Hóa ra, Thẩm Húc Thần nhìn thấy Tịch Viễn Chinh và bạn gái anh ta. Không ngờ, lúc này Tịch Viễn Chinh đã có bạn gái. Thẩm Húc Thần do dự, không biết có nên nhắn tin nặc danh cho bạn gái Tịch Viễn Chinh để cô ấy không bị tên tra nam này lừa gạt hay không,
Thấy là người không có liên quan gì tới Thẩm Húc Thần, Trình Dĩ Hoa cũng lười hao tâm phí lực, hắn chưa từng để thị phi đúng sai của người khác ở trong lòng. Trình Dĩ Hoa dẫn Thẩm Húc Thần vào trong trung tâm thương mại, nói: “Đi thôi, chúng ta lên lầu 3 xem, nghe nói ở đó có rất nhiều đồ ăn ngon.”
Hai ngày sau, Thẩm Húc Thần nhận được thông báo tổ chức tiệc chào đón tân sinh viên từ học trưởng. Hóa ra, các tân sinh viên cũng đã đăng kí xong tiết mục trình diễn. Thẩm Húc Thần là một trong số các MC dẫn chương trình, có thể căn cứ vào các tiết mục trình diễn, tên người biểu diễn để viết các lời giới thiệu vắn tắt. Lần này có 4 MC, 2 nam nữ sinh viên cũ và 2 nam nữ sinh viên mới. Tân sinh là Thẩm Húc Thần và nữ sinh tên Đào Nguyên. 2 MC còn lại là Tịch Viễn Chinh và học tỷ Nhạc Anh Dao.
Để đảm bảo phong cách dẫn chương được thống nhất, bốn MC hẹn thời gian gặp mặt luyện tập trước ở phòng hoạt động đoàn.
Thẩm Húc Thần tới sớm nhất, không bao lâu sau, Đào Nguyên và Nhạc Anh Dao cũng tới.
Các nữ sinh thường phải mất một thời gian mới có thể kết giao với nhau, nhưng Đào Nguyên và Nhạc Anh Dao cùng nhau tới, nhìn qua thực thân thiết. Thấy Thẩm Húc Thần, Nhạc Anh Dao cười nói: “Tịch hội trưởng không có số điện thoại của em, anh ấy vừa gọi điện cho chị, nói chiều nay anh ấy phải xử lý một số việc riêng không thể tới đây. Cho nên lời dẫn để ba chúng ta tự quyết định. Tịch hội trưởng cũng nói rất xin lỗi, lần sau sẽ mời chúng ta ăn cơm bù lại.”
Thẩm Húc Thần gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó nói: “Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu đi. Lời dẫn giữa các tiết mục không vội, quan trọng là lời chào bắt đầu buổi tiệc, bốn chúng ta phải dùng lời dạo đầu như thế nào cho hay và ấn tượng, hai người có từng nghĩ tới sẽ dùng phong cách gì chưa? Là kiểu nghiêm túc sang trọng hay hoạt bát khôi hài?”
“Chuyện này… hay dùng phong cách nghiêm túc sang trọng đi.” Nhạc Anh Dao nói.
Ba người túm tụm quanh một cái bàn nhỏ trong phòng hoạt động, bắt đầu suy nghĩ lời dẫn. Bởi vì chữ Thẩm Húc Thần rất đẹp nên Đào Nguyên và Nhạc Anh Dao dứt khoát ném luôn chuyện ghi chép lại cho cậu. Đào Nguyên là kiểu người hoạt bát, tương đối mà nói thì Nhạc Anh Dao là kiểu người có chút cao lãnh.
Thấy tay trái Thẩm Húc Thần có đeo nhẫn, Đào Nguyên nhịn không được lên tiếng hỏi: “Thẩm Húc Thần… nhẫn của ông thật đẹp, ông có bạn gái rồi à?”
Thẩm Húc Thần nhìn chiếc nhẫn trên tay một cái, cười đáp: “Phải.”
Đào Nguyên tiếp tục líu ríu: “Haiz, sao mấy người đều có bạn gái rồi hết vậy…ông có mà Tịch hội trưởng cũng có, đặc biệt là ông, vừa lên đại học đã có bạn gái, không để cho tụi tui có cơ hội được mơ mộng gì cả! Ông biết không, hai hôm trước, trên forum trường có người lén up ảnh tay đeo nhẫn của ông lên…Hiện giờ trên đó mọi người vẫn đang tranh luận không ngớt, một số nói ông chỉ mang nhẫn chơi đùa thôi, một số nói đó không phải tay ông, chung quy ảnh chụp lén nên có chút mờ… Chỉ có một số ít là tin ông đã có bạn gái. Tui cảm thấy, bạn gái ông nhất định sẽ có áp lực thật lớn.”
“Không đâu, người đó sẽ không bị áp lực.” Thẩm Húc Thần mỉm cười đáp: “Chỉ cần tôi giữ mình trong sạch, chỉ cần người đó tin tưởng tôi, như vậy cho dù người khác có nói gì, chúng tôi vẫn có thể bình thản trôi qua tháng ngày tốt lành.”
Ở những người đang yêu thời thời khắc khắc đều lộ ra không khí đường mật phấn hường ngược chết cẩu độc thân! Đào · độc thân cẩu · Nguyên đã bỏ mình!
Giữa chừng, Thẩm Húc Thần xin phép ra ngoài đi vệ sinh, lúc trở về, thấy Đào Nguyên và Nhạc Anh Dao đang nói chuyện rôm rả. Thẩm Húc Thần vẫn cho rằng Nhạc Anh Dao là một người cao lãnh, chung quy hai người bọn họ không thân thiết gì mấy. Đến khi nghe chị ấy nói chuyện với Đào Nguyên mới biết, khi nữ thần buôn chuyện bát quái cũng rất lợi hại.
“Bạn gái của Tịch hội trưởng… thật không biết nên nói gì cho phải. Chị từng gặp cô ta một lần, nói chuyện ỏn à ỏn ẻn, còn giả giọng con nít nũng nịu…rợn cả người. Có một hôm là tiệc liên hoan khoa bọn chị, Tịch hội trưởng khẳng định không thể thoát, kết quả cô ta một hồi đòi ăn bánh ngọt tiệm nhà này, một hồi lại đòi đồ uống tiệm nhà kia, hành Tịch bộ trưởng như chong chóng, thật sự không lưu mặt mũi cho Tịch hội trưởng một chút nào.” Nhạc Anh Dạo mặt đầy ghét bỏ nói: “Cô ta là bạn học cấp 3 với Tịch hội trưởng, nghe nói hồi học trung học, đã điên cuồng theo đuổi Tịch hội trưởng.”
Đào Nguyên che miệng lại: “Trời ạ, sao Tịch hội trưởng lại thích một người như vậy được chứ?”
Nhạc Anh Dao thở dài: “Chị cũng chả hiểu ánh mắt Tịch hội trưởng ra sao… Thang Thư Hạc cũng có trong nhóm QQ của hội học sinh chúng ta, à, chính là bạn gái của Tịch học trưởng đấy. Mặc dù cô ta không học ở trường chúng ta nhưng cũng muốn vào vây xem. Vào thì vào đi, nhưng có một ngày, cô ta nói mình bị mấy kẻ trên mạng quấy rối. Tuy rằng bọn chị đều không thích Canh Thư Hạc nhưng con gái gặp phải loại chuyện này đích xác rất ghê tởm, vì thế bọn chị sôi nổi an ủi cô ta.”
“Đúng vậy, bất cứ ai gặp phải loại chuyện này cũng đều thấy khó chịu. Rồi sao nữa?” Đào Nguyên lại hỏi.
Nhạc Anh Dao vô tâm bĩu môi: “An ủi hơn nửa ngày, cô ta còn cảm thấy chưa đủ… cô ta liền cap lại đoạn đối thoại bị quấy rối lên cho bọn chị xem. Đọc nội dung đoạn đối thoại, đích xác hai kẻ quấy rối rất đáng bị ăn đòn, nói rất nhiều câu khó nghe. Nhưng đó không phải trọng điểm, trọng điểm là bọn chị phát hiện qua đoạn đối thoại, phòng chat là do Thang Thư Hạc mở, cô ta là chủ phòng chat! Cho nên ngay từ đầu khi hai tên kia đùa giỡn cô ta, cô ta hoàn toàn có thể đá đít bọn chúng ra khỏi nhóm! Không đá, chẳng lẽ còn giữ sang năm mới sao?”
“Em không còn gì để nói…” Đào Nguyên mặt hết nói nổi.
Nhạc Anh Dao cảm thán nói: “Vậy đó, bọn chị cũng chả còn gì để nói với cô ta… Cô ta không đá hai tên kia đi, mà còn kiên nhẫn ngồi đọc mấy lời khó coi của hai tên đó, cô ta chỉ đáp lại kiểu: cái gì, mấy người thật đáng ghét, không được nói nữa, nếu còn tiếp tục tôi sẽ không tha thứ cho các người… Cô ta chỉ nói thế thôi, thậm chí còn cap lại up lên cho bọn chị xem, thế là có ý gì… thật không hiểu hội trưởng thích cô ta ở điểm nào. Có thể là vì cô ta biết làm nũng chăng?”
Đào Nguyên không cần nói cũng hiểu rõ.
Nhạc Anh Dao tiếp tục: “Hơn nữa, Thang Thư Hạc còn thường xuyên ghen tuông bậy bạ! Nghe nói, khi hội trưởng học trung học, trong lớp có phong trào cặp đôi cùng tiến, hội trưởng được phân giúp đỡ một học sinh kém. Con người hội trưởng, em cũng biết đấy, rất có trách nhiệm. Có khả năng vì anh ấy tốn quá nhiều thời gian vào người bạn học cùng nhóm với mình mà Canh Thư Hạc còn bày trò bắt người ta phải nghỉ học. Mà vị bạn học kia lại là con trai nữa chứ! Ai biết Thang Thư Hạc cái gì cũng ghen được!”
“Có nhiều cô gái đều không thích bạn trai mình tốn nhiều tâm lực lên người khác ngoài mình, bất kể là nam hay nữ.” Đào Nguyên nói.
“Đáng thương nhất chính là Lâm phó hội trưởng. Bởi vì chuyện của hội học sinh mà Lâm phó hội và Tịch hội trưởng phải tiếp xúc thường xuyên với nhau…Kết quả, năm ngoái, Thang Thư Hạc tới trường chúng ta, trực tiếp đi tìm Lâm phó hội, giơ tay tát Lâm phó hội một cái còn chỉ trích nói Lâm phó hội chiếm đoạt thời gian Tịch hội trưởng ở bên cô ta…Lâm phó hội là con trai, không tiện đánh con gái, tức giận tới độ ném toàn bộ tài liệu của hội vào người Tịch hội trưởng, sau đó từ chức buông tay mặc kệ.” Nhạc Anh Dao buồn bực kể.
“Trời ạ…” Đào Nguyên cảm thấy việc này thật quá khó tin.
Chắc là vì ấn tượng của Nhạc Anh Dao về Thang Thư Hạc quá kém cho nên mặc kệ Thang Thư Hạc có làm ra chuyện gì thì bọn họ đều cảm thấy đó là tên hề bày trò, bởi vậy sẽ không nghĩ nhiều. Nhưng Thẩm Húc Thần là gay, hơn nữa cậu cũng biết rõ Tịch Viễn Chinh cũng là gay vì thế thần kinh cậu lập tức bị kích động. Cậu vốn cảm thấy người vợ sau này của Tịch Viễn Chinh rất đáng thương thế nhưng sau khi nghe Nhạc Anh Dao nói vậy, Thẩm Húc Thần kìm lòng không được mà cho rằng, cô gái tên Thang Thư Hạc kia đã biết rõ Tịch Viễn Chinh thích con trai? Bằng không vì sao suốt ngày tới làm phiền mấy người con trai bên cạnh Tịch Viễn Chinh?
Còn nữa, cái tên Thang Thư Hạc này sao cứ cảm thấy quen quen, không biết đã nghe thấy ở đâu rồi…
Thấy Thẩm Húc Thần đã trở lại, hơn nữa chuyện bát quái cũng đã nói xong, Đào Nguyên và Nhạc Anh Dao lại vùi đầu vào đống lời dẫn. Ba người bọn họ ngồi bàn bạc cho tới giờ cơm tối. Thẩm Húc Thần nhìn nhìn đồng hồ.
“Í, Tịch hội trưởng, sao anh lại tới đây? Không phải nói chiều nay bận sao?” Nhạc Anh Dao đột nhiên nhìn về phía cửa, lên tiếng hỏi.
Thẩm Húc Thần nhìn lại, Tịch Viễn Chinh quả nhiên tới đây. Cùng lúc đó, bạn gái anh ta cũng tới theo. Thang Thư Hạc lôi kéo Tịch Viễn Chinh, trước nhìn Nhạc Anh Dao một cái, sau đó nhìn Đào Nguyên một cái, cuối cùng dùng ánh mắt không quá hữu hảo nhìn chằm chằm Thẩm Húc Thần.
Thẩm Húc Thần thầm thở dài một hơi, xem ra đoán không sai, Thang Thư Hạc biết rõ Tịch Viễn Chinh thích con trai. Mấy người nói coi, vì sao cô gái này lại không chịu thông suốt như vậy? Chuyện tính hướng, chẳng lẽ cô thật sự cho rằng chỉ dựa vào tình yêu của bản thân, trách nhiệm cùng canh phòng nghiêm ngặt là có thể thay đổi được anh ta sao?
“Xong việc rồi nên anh tới. Hôm nay các em vất vả rồi, anh mời các em ăn cơm.” Tịch Viễn Chinh cười nói.
Nhạc Anh Dao nhìn Canh Thư Hạc một cái, nhanh chóng lắc đầu nói: “Hội trưởng thứ lỗi, tối nay em có hẹn rồi.”
Đã được Nhạc Anh Dao phổ cập khoa học về con người Canh Thư Hạc, Đào Nguyên cũng nhanh chóng lắc đầu: “Hội, hội trưởng, tối nay phòng em có bạn tổ chức sinh nhật, em phải về giúp bạn ấy chuẩn bị, cho nên…”
Thẩm Húc Thần tự nhiên cũng không thích tiếp xúc nhiều với Tịch Viễn Chinh, liền nói: “Tịch hội trưởng, xin lỗi, tối nay tôi cũng có hẹn rồi.”
Hết chương 106