Học Bá Buộc Tôi Phải Yêu Cô Ấy

Chương 3-2: Thời cơ đến



Hôm nay là thứ sáu, không có tiết tự học buổi tối, tan học xong là mọi người có thể trực tiếp trở về nhà.

Thời điểm Cung Tử Ngôn ra đến cổng trường, cô nhìn qua là có thể thấy xe của nhà mình đang đậu ở ngõ phía đối điện, đây là yêu cầu của Cung Đinh, cô không muốn người khác nhìn thấy xe của nhà cô chỉ là một chiếc xe cũ nát.

Ban đầu Cung Tử Ngôn còn cảm thấy thương ba Cung, còn vì chuyện này mà cãi nhau mấy lần với Cung Đinh, kết quả lại nghe thấy ba Cung nói rằng xe của nhà cô đúng thật là hơi cũ nát, đỗ xa một chút cũng hay.

Mấy người họ yêu chiều Cung Đinh như vậy, Cung Tử Ngôn còn có thể nói gì được nữa.

Vừa lên xe đã nghe thấy câu hỏi của ba Đinh: "Cung Đinh đâu, sao vẫn chưa thấy ra?"

Cung Tử Ngôn không lên tiếng, chưa được bao lâu thì đã thấy bóng dáng lén lút như đi ăn trộm của Cung Đinh ra đến nơi, vừa lên xe đã thúc giục ba Cung nhanh chóng đi về.

Xe bắt đầu khởi động, bầu không khí cũng bắt đầu trở nên vô cùng yên tĩnh.

Cung Đinh vẫn đang cúi mặt nhắn tin với người khác, bàn tay nhắn tin nhanh thoăn thoắt. Trong đầu Cung Tử Ngôn vẫn đang suy nghĩ chuyện khác, sau khi trải qua những chuyện khiến cô vô cùng đau lòng như vậy, trong lòng cô đã không còn cảm nhận được một chút tình cảm ruột thịt với người trong nhà nữa, cho dù người đó có là ba Cung hay chị gái ruột.

"Con muốn dọn ra ngoài." Cô đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.

Ba Cung ở đang ở đằng trước lái xe bật cười: "Con dọn đi đâu?"

Cung Đinh cũng ở một bên tiếp lời: "Mày cảm thấy mày còn dọn được đi đâu?"

Cung Tử Ngôn cũng không bị chọc tức, cô đúng thật là không còn chỗ nào để đi: "Con muốn dọn sang ở với bà nội."

"Thần kinh." Ba Cung không thèm để ý đến cô.

Cung Đinh nguýt cô một cái: "Bà nội ở ngoại thành, mày mười giờ đêm mới hết giờ tự học thì về kia như thế nào? Đừng có mơ tưởng để ba đưa mày về nhà bà nội, có giỏi thì mày tự đi bộ đi."

Cung Tử Ngôn nhìn cô ta lạnh lùng trả lời: "Bạn cùng lớp có biết bộ mặt này của chị không?"

Cung Đinh ngẩn người ra, ánh mắt không thể tin nhìn Cung Tử Ngôn.

Từ trước đến nay cô đều dùng giọng điệu này nói chuyện với cô, hôm nay cô rốt cuộc bị sao vậy?

Cung Tử Ngôn nhận ra tất cả sự kiên nhẫn của cô đã bị thiêu rụi từ lúc cô nhận được ánh nắng ấm áp của thế giới này rồi: "Ngày mai con sẽ dọn ra."

Cung Tử Ngôn sau khi ra quyết định thì không muốn nói gì thêm với mấy người họ nữa.

Thật ra cũng không khác là bao, thời điểm bị bỏ rơi đó cô ở trong nhà cũng giống như người vô hình, chắc có lẽ họ cũng không thèm để ý xem cô có còn ở đó hay không.

Sau khi về đến nhà ăn cơm xong cô liền đi thu thập đồ đạc.

Nhà họ Cung tổng cộng bốn người ở trong một căn nhà chưa đầy tám mươi mét vuông, một phòng khách hai phòng ngủ, Cung Đinh và Cung Tử Ngôn ở cùng một phòng.

Cung Đinh ở một bên nhìn Cung Tử Ngôn thu thập đồ đạc, vừa nhìn vừa cười nhạo cô: "Mày mà đi rồi thì đừng quay lại nữa, từ nay về sau căn phòng này chỉ có một mình tao độc chiếm."

Cung Tử Ngôn không thèm để ý đến cô ta, ngày thứ hai khi trời tờ mờ sáng cô đã kéo theo va li đi ra ngoài.

Khi cô rời khỏi bà Đinh cũng nhìn thấy, nhưng bà ấy cũng giống như ba Đinh, hai người đều cho rằng Cung Tử Ngôn đang làm trò cười, đợi đến tuần sau đi học cô sẽ quay lại, cho rằng một đứa trẻ không thể giận dỗi bao lâu.

Đồ đạc của Cung Tử Ngôn cũng không có bao nhiêu, thật ra lúc nhỏ đồ của Cung Tử Ngôn và Cung Đinh đều giống như nhau, nhưng sau đó đứa trẻ nào hiểu chuyện thì không có kẹo ăn, chỉ cần Cung Đinh khóc lóc làm nũng thì ba mẹ Cung sẽ mềm lòng, cho đến tận bây giờ thì tình thương của ba mẹ dành cho hai người đã lệch hẳn về một bên.

Hành lý cô mang đi chỉ có vỏn vẹn vài bộ đồng phục, quần áo giày dép đều ít đến đáng thương.

Thời khắc Cung Tử Ngôn bước ra khỏi cửa nhà, cô giống như được thở phào một hơi.

Cho dù trong tay không có gì cũng không sao cả, điều quan trọng nhất bây giờ là có thể gỡ bỏ được những nguyên tố mà nguy cơ hủy hoại cuộc đời cô.

Cô bước từng bước chân nhẹ tênh đi lên be buýt, khi đến được nhà bà nội thì đã là một tiếng sau.

Cung Tử Ngôn đã rất lâu rồi không được gặp bà nội, cô tính là nếu như mười giờ đêm tan học thì vẫn có thể đón được chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày, chắc chắn vẫn có thể kịp về đến nhà. Nhưng vẫn còn một rắc rối duy nhất đó nhà xe buýt chỉ đi đến cổng thôn, cô còn phải đi bộ tầm mười phút mới có thể về đến nhà.

Vậy nên trước khi đến nhà bà nội cô đã đi mua bình xịt hơi cay và đèn pin.

Bà nội sau khi nhìn thấy túi lớn túi nhỏ của Cung Tử Ngôn cũng ngây người ra giây lát, bà nghe nói cô muốn chuyển đến đây ở cũng chỉ nói một câu "được" chứ không nói gì thêm.

Bà cô năm nay 69 tuổi, cơ thể khỏe mạnh, ở trước nhà bà có một mảnh đất trồng rất nhiều rau, lúc Cung Tử Ngôn đến nơi thì thấy bà đang cong người xuống làm việc.

Cung Tử Ngôn không nói gì nhiều, cô đặt hành lý sang một bên sau đó bước đến phụ bà làm việc.

Cung Tử Ngôn nhớ rằng kiếp trước khi cô bị mọi người cô lập, tết đến cả nhà đi ra ngoài chúc tết cũng không mang cô theo, sau cùng vẫn là bà nội gọi điện thoại đến bảo cô đến nhà bà, vậy là cả kì nghỉ đông cô đều ở nhà cùng với bà nội.

Bà nội không hỏi gì mà chỉ chú tâm vào việc làm thật nhiều món ngon cho cô ăn.

Khiến cho Cung Tử Ngôn cảm thấy đây là nơi duy nhất mà cô có thể về, là nơi duy nhất để cô có thể trú mưa tránh bão.

"Bà ơi, từ nay về sau cháu ở đây với bà nhé." Cung Tử Ngôn ngồi phệt xuống đất, khẽ hít thở bầu không khí thơm mùi rau cỏ, cô nói với bà rằng: "Cháu nấu cơm, cháu chăm sóc bà, bà để cho cháu ở lại đây có được không ạ?"

Bà nội chỉ cười khẽ lắc đầu: "Bà chỉ sợ về sau cháu lại chê nơi này nhàm chán, không muốn ở nữa."

Trước đây mỗi lần đến nhà bà cô chỉ ở nửa ngày, Cung Đinh chê ở đây nhàm chán, tín hiệu không được tốt, ngồi chưa được bao lâu thì đã giục ba mẹ đi về, chắc có lẽ vì thế nên bà cho rằng cô cũng không thích ở đây.

Nhưng Cung Tử Ngôn lại không hề cảm thấy như vậy, cô không còn nơi nào để đi nữa rồi.

Cô rất thích nơi này, ngẩng đầu lên là có thể thấy một vườn rau cải ngọt, bên trên có rất nhiều hoa, màu vàng ấy khiến cho cô cảm thấy cuộc sống trở nên tươi đẹp hơn.

Nhà bà ở là một căn nhà tự xây, phía trước có một cái sân nhỏ. Cung Tử Ngôn cũng không rõ lý do tại sao, hình như từ khi sống lại đến bây giờ cô trở nên yêu thích ánh nắng một cách lạ thường, cô dịch chuyển cái bàn của bà ra sân, sau đó giở quyển sách mà cô gần hai năm không đọc ra.

Tuy rằng vừa xem đã cảm thấy nhức đầu nhưng không phải là không hiểu một chút nào, có lẽ cô không có cơ hội vào lớp A, nhưng ít ra cô cũng có thể ôn lại những kiến thức đã quên.

Đột nhiên điện thoại của cô rung lên.

Một dòng chú thích có tên "bạn học Đông" gửi cho cô một tin nhắn.

[Làm xong chưa? ]

Cung Tử Ngôn ngẩn người, một lúc sau mới nhớ ra người tên "bạn học Đông" này là ai. Người này hình như là một bạn nam học cùng lớp.

Trong ấn tượng thì hình như cô không có quan hệ gì với người này, sao đột nhiên người này lại gửi tin nhắn cho cô.

Cô không nhớ rõ lắm những chuyện của một năm về trước, nhưng cô nhớ là cô có một quyển nhật kí, cô hay ghi lại những chuyện mà cô từng trải qua vào đó. Cô mở quyển nhật kí trong trí nhớ ra xem, cuối cùng cũng đã nhớ ra rốt cuộc là chuyện gì.

Tuy rằng thành thích học của cô không được tốt, nhưng bù tại tài viết lách của cô rất giỏi, chữ viết cũng rất đẹp, ngoài ra cô còn biết làm sổ tay, hơn nữa tất cả đều không tồi.

Vậy nên cô thỉnh thoảng sẽ đi giúp người khác viết thư tình để kiếm tiền tiêu vặt.

Bạn bè xung quanh cô đều là người có tiền, vậy nên cô cũng kiếm được không ít.

Nhưng dù sao thì bây giờ cũng qua cái thời đại viết thư tình rồi, tiền kiếm được cũng không đáng là bao.

Trước đây kế hoạch của cô là tích tiền mua quà sinh nhật cho Nghệ Thuần, tháng sau là đến sinh nhật của cô ta, Cung Tử Ngôn với tư cách là bạn trong chương trình "một kèm một" tất nhiên cũng sẽ nhận được thiệp mời tham dự.

Lúc đó Cung Tử Ngôn cảm thấy rất vui, sau khi biết Nghệ Thuần thích gấu bông liền lên kế hoạch chuẩn bị mua một con gấu bông cho cô ấy.

Kết quả vừa tìm thì đã phát hiện những con gấu bông kia, cho dù bé tí xíu thì cũng có giá như trên trời.

Cung Tử Ngôn khẽ nghiến răng, chọn một con gấu bông hơn bốn nghìn tệ. Vậy nên cô bắt đầu mở rộng quy mô nhận đơn, số tiền tiêu vặt mà cô dành dụm được cộng thêm tiền kiếm được từ viết thư tình đã được hơn hai nghìn tệ.

Cô còn cảm thấy rất may mắn vì bản thân vẫn còn một khoản tiền để dành.

Cô mở cặp ra, quả nhiên nhìn thấy bức thư tình đã viết xong.

Đồng thời cũng nhớ lại tình huống khi đó, người tên bạn học Đông này đang theo đuổi một bạn nữ ở trường bên cạnh, cho dù có tặng bao nhiêu quà đi chăng nữa đối phương cũng không làm đối phương lung lay, bạn bè xung quanh đều bày mưu bảo rằng mỗi ngày cậu ta gửi cho đối phương một bức thư tình để cho đối phương cảm động đến chết thì thôi, vậy nên chuyện này đã đến tay Cung Tử Ngôn như vậy.

Người bạn học Đông giàu có này ra giá cho cô một bức thư năm mươi tệ, trước mắt để cho Cung Tử Ngôn viết thư tình một tuần.

Trong đầu Cung Tử Ngôn khẽ lóe lên một dòng suy nghĩ, hình như thời cơ của cô đã đến rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv